Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 78: Phương pháp biến hình



Rắn nhỏ từ trong trứng bò ra ngoài, vỏ trứng chao đảo lật úp, nó liền ngã trước mặt Thư Thư, sau đó lại nhìn Thư Thư phun lưỡi rắn phì phì.

Thư Thư khóc không ra nước mắt.

Làm chuột đồng đã mấy trăm năm nay, cậu vẫn luôn muốn có con, chỉ là muốn chuột con mềm mại ấm áp, chứ không phải là con rắn lạnh như băng này đâu.

Hơn nữa con cậu vừa ra đời đã có thú hình to như ngón tay cái thế này, vóc người này đủ nuốt trọn nguyên hình của cậu rồi đó!

Rắn nhỏ chưa nói chuyện được, chỉ bò bò tới gần Thư Thư, Thư Thư thấy vậy, đột nhiên nhớ lại các chương trình giáo dục từng cùng xem với chủ nhân trên Trái đất năm xưa.

Nữ chủ nhân kia có con, cả ngày để ý các chương trình nuôi dạy con trẻ, cậu cũng xem được, căn bản là sinh con xong ai cũng yêu quý chứ chẳng ai đi ghét con mình cả.

Dù đây có là rắn cũng là con mình, nếu ghét bỏ nó, nó nhất định sẽ buồn lắm đó!

Buồn bã sẽ để lại bóng ma tâm lý, nếu vậy sẽ xảy ra bi kịch...

Thư Thư cắn răng, đưa tay về phía rắn nhỏ, đồng thời âm thầm tự tẩy não: "Đây không phải rắn đây không phải rắn đây không phải rắn, đây chính là thần thú mang dòng máu của loài rồng cực kỳ mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió không thèm ăn chuột đồng đâu!"

Tự thôi miên xong, nét mặt Thư Thư cuối cùng cũng tự nhiên hơn, nở nụ cười với rắn nhỏ.

Rắn nhỏ hoàn toàn không biết mờ bòng bong trong đầu cậu nãy giờ, vô cùng quấn quýt Thư Thư, thấy cậu đưa tay ra liền quấn lấy, thuận theo cánh tay Thư Thư trèo lên.

Lớp vảy trắng mịn trơn nhẵn chạm vào da thật kinh dị, Thư Thư nổi cả da gà, sau đó định vẩy con rắn đi, nhưng đây là con trai mình! Thư Thư nhịn.

Nhắm mắt lại, Thư Thư ngửi mùi hôn lên đầu rắn một cái, kết quả mới làm xong động tác này, lập tức bị cảm giác lưỡi rắn đụng tới mùi hù dọa cho cả người cứng ngắc.

Cũng may không lâu sau, rắn nhỏ bị Edgar dùng đuôi cuốn đi mất.

Hài tử trong tay đột nhiên bị cuốn đi, Thư Thư vội vã mở mắt, liền thấy Edgar đang dùng đuôi giữ rắn nhỏ, mà rắn nhỏ cũng dùng thân mình cuốn chặt lấy đuôi cha, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lo lắng: "Edgar anh cẩn thận một chút, đừng làm con bị thương!" Edgar khí lực lớn như vậy, rắn nhỏ mới ra đời ai biết có bị hắn tổn thương hay không.

Đây là thú nhân, không phải á thú nhân bảo bối, lo gì! Thư Thư vẫn còn sợ hắn, thế mà lại đi hôn hình rắn của đứa nhỏ này, quả thực không thể nhẫn nhịn! Edgar phiền muộn buông lỏng hài tử, rắn nhỏ lại không để ý lắm, bò bò dọc theo thân thể Edgar – nó cũng thấy mùi của Edgar rất thân thuộc, biết đây cũng là người gần gũi với mình nhất.

Edgar trước kia vô cùng yêu chiều trứng nhỏ, nhưng giờ nó đã là một tiểu thú nhân... Theo bản năng hắn muốn dùng kéo rắn nhỏ trên người mình xuống – chỉ có á thú nhân mới được làm mưa làm gió trên người hắn thôi, những kẻ khác đừng hòng.

"Cứ vậy đi! Edgar anh nhất định phải chơi cùng nó đấy, phải ôm nó nữa." Ngay lúc Edgar đang định ném hài tử đi, Thư Thư nói.

Đuôi Edgar cứng ngắc giữa không trung, Thư Thư lại nói: "Nhất định phải khiến cho hài tử cảm nhận được tình yêu cha mẹ dành cho nó, không được làm hài tử bị thương, phải quan tâm bảo vệ nó..." Cậu thao thao bất tuyệt truyền dạy những điều đã được học.

Hài tử mới chào đời, phải cho nó cảm giác an toàn, cậu có hơi sợ nó đã thấy có lỗi lắm rồi, Edgar nhất định phải đối xử tốt với hài tử mới được!

Cái Thư Thư đang nói, hình như là phương pháp chăm sóc á thú nhân? Edgar thấy hơi kỳ quái, nhưng á thú nhân của mình đã có lời, hắn đương nhiên không thể phản bác.

Hơn nữa, để rắn nhỏ kề cận mình còn hơn là mon men đến chỗ vợ mình.

Edgar dễ dàng tha thứ cho rắn nhỏ kia, để cho nó bò lên đầu mình, cứ vậy đội một con rắn nhỏ mà nhìn Thư Thư...

Bị hai kẻ săn mồi nhìn chằm chằm hiển nhiên là chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng trước mặt là hai con rắn một lớn một nhỏ chồng lên nhau nhìn mình như thế, tựa hồ có chút đáng yêu?

Thư Thư nhìn hai con rắn, đột nhiên muốn chụp ảnh dễ sợ.

Đọa thú chung quanh cũng dồn dập dùng thú ngữ bàn luận.

"Rắn nhỏ đáng yêu ghê, giống cha nó y như đúc, nếu ta có hài tử, hẳn dáng dấp cũng giống ta, sau đó ta sẽ đội nó trên đỉnh đầu dẫn nó đi chơi."

"Ta không cần tiểu thú nhân, ta muốn sinh á thú nhân bảo bối, á thú nhân mềm nhũn mới là đáng yêu nhất."

"Ta không cần hài tử, các ngươi ai sinh hài tử cho ta chơi đi!"

"Cút, ai cho ngươi!"

"Trước khi tới đây ta đã có con rồi... Thật nhớ tụi nó."

...

Nhóm đọa thú bàn luận sôi nổi, Bruno nhìn Kiệt Tây đang ngó rắn nhỏ, nhất thời không cam lòng: "Các ngươi nghĩ gì thế? Giờ chúng ta đều là thú hoang!"

Hết thảy đọa thú nháy mắt yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn sang Renault – Thư Thư hồi nãy gọi Renault tới để chữa trị, bây giờ thế nào rồi?

"Ta rất khỏe." Renault nói, linh lực trong cơ thể biến mất, nhưng những chỗ thương tổn trên người đều đã khá hơn nhiều, có cảm giác như vừa được trẻ lại vậy.

Kỹ năng thiên phú của á thú nhân này hẳn là trị liệu? Nói không chừng thực sự có phương pháp chữa khỏi cho bọn hắn, để lần nữa được nắm giữ thú hạch... Nghĩ thế, Renault lại kích động nhìn về phía Thư Thư.

Thư Thư vừa rồi còn mải chơi với rắn nhỏ mới chào đời, giờ ánh mắt Renault rơi xuống người cậu, cậu mới nhớ ra có chuyện chưa làm xong – vụ này vẫn chưa có tiến triển gì cả!

Nếu nói cho Renault biết, thú hạch phải mấy chục năm nữa mới khôi phục, không biết Renault có nổi khùng không nữa... Phải biết là Jones thoạt nhìn trẻ thế thôi, nhưng qua mấy chục năm nữa, bọn họ cũng đã già khọm hết rồi!

Tâm trạng Thư Thư nhất thời trùng xuống, hiện hết lên mặt, người khác liếc mắt cái liền nhìn ra ngay, Renault cũng hiểu, nhất thời "hồi hộp"... Chẳng lẽ chuyện này phải kéo dài?

Chẳng thà không biết có phương pháp chữa trị thú hạch, Renault sẽ cam nguyện chấp nhận số phận, nhưng giờ có hi vọng, nếu như bị dập tắt... Trái tim hắn như bị treo lên, viết lên mặt đất: "Sao vậy? Có chuyện gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là thú hạch của các ông cần rất nhiều thời gian mới khôi phục được." Thư Thư nói.

"Mất bao lâu?" Renault liền viết.

"Có lẽ phải đến mấy chục năm." Thư Thư thành thực giãi bày, nhìn Renault đầy áy náy, hiện giờ cậu thực hối hận lẫn hổ thẹn, hối hận mình vừa gặp đã nói chuyện này, hổ thẹn mình nói được không làm được...

Mấy chục năm? Renault nhất thời ngây ra, hắn đã chờ đợi 30 năm, lại thêm mấy chục năm nữa, hắn sẽ già đến độ nào?

Đọa thú chung quanh cũng rối loạn, mấy chục năm, bọn họ chờ nổi sao? Tuổi thọ đọa thú ngắn hơn thú nhân, hóa thành đọa thú rồi mà còn sống được 30 năm như Renault không nhiều đâu!

"Không còn cách nào khác?" Renault viết.

Hồng ngọc nắm giữ vô cùng nhiều tri thức, liên quan tới các phương diện tu luyện, Thư Thư tìm một hồi, các phương pháp cưỡng ép yêu thú đạt tới Kim đan kỳ.

Thí dụ như muốn thăng cấp nội dan, uống đan dược, còn có cổng trời gì đó, hay như làm người hầu đi theo loài người, có thể khiến thú hoang sớm biến hình.

Chỉ là phương pháp nào cũng đều có khuyết điểm, hoặc dứt khoát không thể dùng – thí dụ như ăn đan dược, kiếm đâu ra bây giờ?

Thư Thư nhìn tới ngó lui, sau phát hiện phương pháp làm bảo hộ cho loài người có thể thử xem. Người tu chân mạnh mẽ có thể truyền cho thú hoang tu vi của mình, để thú hoang biến thành người, nếu người tu chân không đủ mạnh, có thể kết hợp với bảo vật trần gian để thực hiện việc này.

Mà bảo vật trần gian, mỗi một thứ trên mình rồng chẳng phải là bảo vật đó sao!

Thư Thư liếc mắt nhìn rắn lớn rắn nhỏ bên người.

Đương nhiên, biện pháp này cũng có chỗ còn thiếu sót.

Thú nhân theo hầu là cưỡng ép biến hình, thực lực căn bản không sánh được với cường giả Kim đan kỳ, đồng thời tuổi thọ cũng ngắn hơn. Trừ phi có người cho bọn họ ăn các loại đan dược trong 100 ngắn ngủi để đạt tới Nguyên anh kỳ, bằng không họ sẽ chết sớm hơn người thường nữa.

Đây chẳng qua là một phương thức dằn vặt bản thân, đối với thú hoang đã mở linh trí, tuyệt đối là con đường tu tiên không lối về.

"Tôi có một cách, nhưng có khuyết điểm." Thư Thư nói.

"Khuyết điểm gì vậy?" Jones vội vàng hỏi.

"Giảm tuổi thọ." Thư Thư có hơi chột dạ.

"Ngắn là bao lâu?" Jones lại hỏi.

"Như Renault thì chỉ được 100 năm." Thư thư nói, bình thường cường giả Kim đan kỳ đáng lẽ phải sống được rất lâu.

"100 năm mà ngắn nỗi gì? Cái tên này vốn chưa chắc sống được tới 100 tuổi đâu." Jones buột miệng.

"Ồ?" Thư Thư cẩn thận ngẫm lại, phát hiện đúng là thế thật.

Đọa thú trước đây vốn không phải yêu tinh gì cho cam, sau này cũng không nhất thiết là yêu tinh Kim đan kỳ, chỉ cần giúp họ biến thành người là được mà!

Về phần phương pháp cụ thể, chỉ cần không nói cho bọn họ biết làm phải theo hầu mình là được.

"Phương pháp đó dùng được thật chứ?" Renault viết, giờ hắn sắp già rồi, còn sống được thêm trăm năm chẳng phải là chuyện tốt sao?

Có thể thử xem." Thư Thư nói.

Renault rống lên một tiếng, móng vuốt sói vẽ mấy chữ: "Cứ lấy ta ra thử đi!" nếu không thể biến về hình người, hắn thà chết còn hơn, làm thí nghiệm đã là cái gì?

Thư Thư thả lỏng, quay đầu nhìn hai cái "bảo vật trần gian", sau đó thấy rắn nhỏ từ trên đầu Edgar bò xuống, đi gặm vỏ trứng của mình "răng rắc".

Vỏ trứng kia cứng vô cùng, nó lại gặm cực kỳ thoải mái, chưa gì đã gặm sạch nửa cái vỏ rồi.

"Chờ đã, đừng gặm nữa!" Thư Thư kêu một tiếng, tiến tới giành lấy vỏ trứng, sau đó hỏi Ian: "Mẫu phụ, vảy mà Edgar bị lột lúc rơi xuống đây đâu rồi?"

Tuy Edgar và con trai đều là bảo vật trần gian, nhưng cậu không nỡ dằn vặt bọn họ, cho nên cứ lấy vỏ trứng với vảy rụng đi.

Thấy rắn nhỏ còn lom lom nhìn vỏ trứng, Thư Thư ôm nó đặt bên người Edgar: "Tu luyện cho tốt, rồi con sẽ thấy cái vỏ trứng này chẳng đáng gì hết đâu." Thú nhân đều không ăn vỏ trứng, chỉ có rắn nhỏ mới vậy, đoán chừng là vì trên đó có linh lực, chỉ là có chút ít, đi ăn vỏ trứng thì thà tu luyện với Edgar còn hơn.

"Con cần vảy nó làm gì?" Ian thắc mắc, nhưng cũng đi lấy vảy ra. Chris lúc trước hễ rụng vảy là lại lấy làm trang sức cho y, y không dám bỏ vảy Edgar đi, còn đang nghĩ xem mang về thủ đô làm thành vật gì đó tặng cho Thư Thư.

"Con cần dùng." Thư Thư đáp, cậu định cho Renault ăn.

Nhưng mà cho hắn ăn thì... Nghĩ thế, Thư Thư lại thấy không thoải mái, Edgar là của cậu, nếu đưa vảy Edgar cho người khác ăn, thật sự không tình nguyện lắm.

Thu hết vỏ trứng và vảy rồng, Thư Thư nói với Renault: "Chờ mai tôi sẽ cho ông xem."

Ngày mai thử sao vậy? Renault tò mò nhìn vảy trong tay Thư Thư, đừng nói á thú nhân bắt hắn ăn mấy thứ này nha? Hắn chưa từng nghe ăn vảy thú nhân khác mà thú hạch khôi phục bao giờ đâu.

Thư thư cũng không biết Renault nghĩ gì, chỉ vạch ra phương hướng, chui vào động nghiên cứu.

Edgar là thần thú, trước kia bị sét đánh nhiều như vậy, dù giờ nội đan không còn, nhưng thân thể vẫn là bảo bối, vảy cũng vậy, thú hoang bình thường nếu ăn vào sẽ tăng câp tu vi, dùng làm vật liệu là phù hợp nhất, linh lực của cậu thì còn đang thiếu.

Thôi, thử xong rồi tính! Thư Thư tập trung tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.