Kiệt Tử có biết lái xe hay không thì Tân Manh không biết, chỉ biết là xe chỉ mới lái ra ngoài chưa đến năm phút, đầu cậu đã đụng đến các bộ phận trong xe đến mười lần, nếu như lúc trước nói khi cậu lái thì dưới mông như có lò xo, nhưng hiện tại nguyên chiếc xe đều biến thành chuột túi, đụng phải tang thi liền nhảy tưng tưng về phía trước, hai tay Kiệt Tử cầm chặt tay lái, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn quỷ dị, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, còn thỉnh thoảng hét lớn một tiếng: "Ta cán! Ta cán! Ta đâm chết hết đám quái vật các ngươi! Ha ha ha!"
Quả thực như đã biến thành người khác, từ kẻ cơ bắp vốn trung thực hàm hậu biến thành tên cuồng đua xe, đáng sợ hơn là, ghế sau còn có một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, bốn tên đàn ông ngồi ghế sau vốn phải chen chúc, Hùng Gia Bảo ngồi sát Tân Manh còn cùng hung hăng hoan hô, khoa tay múa chân, móng vuốt suýt chút nữa chọc vào mắt Tân Manh, "U! U! Check it out! Bánh rán trái cây(1) đến luôn đi! Tôi thích chơi xe đụng nhất, người nào không cho tôi chơi tôi sẽ cãi nhau với người đó! U ~ u ~ "
Đổng Tu thật sự không thể nhịn được nữa, cầm ba lô vung lên một cái, "Ba" đập lên mặt hắn, hung tợn trừng hắn, "Cãi, cậu muốn cãi với ai?! Dám làm ồn nữa thì cút ra ngoài cho tôi! Tang thi đuổi theo xe đã đủ nhiều rồi, không cần cậu tiếp tục làm phiền thêm!" Rồi hướng về ghế lái mà gào: "Kiệt Tử, lái chậm chút!"
Áo sơ mi nhăn nhíu, mắt kính cũng bị xốc lệch, từ nhỏ đến lớn hắn nào đã từng chật vật như vậy?! Đúng là đồ cơ bắp đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Tân Manh vừa mới tránh được ma trảo của Hùng Gia Bảo lại phải gian nan né cái ba lô đang lao tới, do đó tay không kịp giữ chặt, đỉnh đầu lập tức oành một tiếng đụng phải nóc xe, cậu bị đụng đau đến nước mắt lưng tròng, sao vàng bay loạn, đau khổ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vân vê đỉnh đầu, "Đúng, chạy chậm chút, nếu không xe này sẽ hỏng mất!"
Nhưng Kiệt Tử phảng phất như không nghe thấy, tiến vào một trạng thái vật ngã lưỡng vong*, bắt đầu đặc biệt tìm tang thi để cán, xe giật càng thêm mạnh, mà tang thi bên ngoài cũng bị tiếng va chạm lớn hấp dẫn đến ngày càng nhiều, tất cả đều gào thét xúm lại đây, may là tốc độ xe rất nhanh, nếu không cả đám đều xong đời.
Hai tay Lý Hữu Căn nắm thật chặt chốt cửa xe, thét chói tai như đang mổ tiết lợn: "Cứu mạng! Cứu mạng a! Đổi tài xế! Tôi yêu cầu đổi tài xế! Đổi ngay lập tức!"
Những người khác có tán thành, cũng có người muốn hắn câm miệng, nhưng đều bị lắc đến nói không nên lời, nếu không phải bốn người chen chút nhau ngồi ghế sau, trái lại có thể cố định thân thể, đều đã bị lắc bay ra ngoài.
Chỉ có hai người ghế trước cài dây an toàn, tình huống muốn khá hơn chút, ít nhất cho dù dưới tình huống như vậy, Tân Manh cũng không thấy thiếu nữ phát ra tiếng nào, nếu không phải tóc dài có lúc sẽ vì quán tính tạt ra sau ghế, bọn họ thậm chí sẽ cho rằng nơi đó vốn không có người...
Hùng Gia Bảo đầu óc choáng váng nói với Lý Hữu Căn: "Đừng la nữa, anh còn không bằng con gái người ta!"
Lý Hữu Căn cũng thét lên với Hùng Gia Bảo: "Mày thằng ngu này!"
Tân Manh bị kẹp ở giữa, luôn có dự cảm xấu, hôm qua cậu đã xem xét tình huống chiếc xe, nếu cứ đi đụng qua đụng lại không kiềm chế như vậy, chắc chắn sẽ hỏng ngay giữa đường, nhưng bây giờ bọn họ ai cũng không thể gọi Kiệt Tử tỉnh lại, muốn đánh ngất gã, nhưng ngồi ghế sau căn bản không làm được gì, ở ghế phó lái lại là một cô gái không chịu nói chuyện, tình huống thực sự rất gay go!
Ngay lúc cậu đang nỗ lực cố định thân thể, muốn nói chuyện, Land Rover đột nhiên kịch liệt run rẩy mấy lần, động cơ phát ra tạp âm ong ong, hoàn toàn bãi công, chiếc xe mất khống chế di chuyển một đoạn xa, lốp xe ma sát trên mặt đất tạo nên tiếng rít chói tai, ngay sau đó đầu xe oành một tiếng tông phải vật gì đó, toàn thân xe chấn động mấy lần, rồi dừng lại bất động, trên đầu xe bốc lên đoàn khói đen.
"Mẹ kiếp a a a ——" Hùng Gia Bảo vừa lên tiếng, chỉ thiếu không cắn đứt đầu lưỡi, bị quán tính do xe phanh gấp mang lại làm cho đập mặt lên cửa kính máu chảy đầy mặt, mũi cũng chảy máu, mấy người ngồi ghế sau ngã thành một đoàn, mỗi người đều bị va chạm sưng mặt sưng mũi, phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
Cánh tay Tân Manh bị Hùng Gia Bảo đè xuống, đau chảy mồ hôi, cậu nỗ lực đẩy Hùng Gia Bảo ra, mà bản thân Hùng Gia Bảo cũng bị đụng đến ngất ngây, thân thể không nghe sai khiến, làm sao cũng không bò dậy nổi, cậu dùng lực thở ra một hơi, trong đôi mắt tròn vo đáng yêu vô tội dâng lên một tầng nước mắt sinh lý, đang muốn nghĩ cách rút cánh tay ra, cậu lại nghe thấy một âm thanh xa lạ: "Anh muốn... Gϊếŧ chết chúng tôi."
Cứng ngắc khàn khàn, giống như không thường nói chuyện, tuy chỉ có vài chữ, nhưng gần như là gằn từng từ từng chữ từ kẽ răng mà ra, khiến người nghe phải dựng tóc gáy, lại thật sự là âm thanh của nữ.
Là thiếu nữ?
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy bây giờ cô gái kia cũng tóc tai ngổn ngang, ngược lại đã lộ ra hơn nửa khuôn mặt, không có mái tóc đen dài che lại, khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu sáng bình thường mà tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, dung mạo cũng rất đơn điệu, nếu không phải khí chất như âm hồn kia tự mang theo BGM* khủng bố vô cùng đặc biệt, chỉ sợ lẫn trong đám người sẽ không tìm thấy.
* BGM = Background music = Nhạc nền.
Nhưng ánh mắt thiếu nữ như băng sương, lạnh lùng nhìn Kiệt Tử ngồi ghế lái gục trên vô-lăng, như đang chất vấn lại như đang đơn thuần nghi hoặc.
Kiệt Tử như mới tỉnh dậy từ trong mơ, giật mình ngồi thẳng lên, nhanh chóng quay đầu ra sau nhìn, chắp hai tay trước ngực không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, tôi quen đua xe rồi, vừa đụng đến xe liền không khống chế được chính mình, lúc trước tôi quên nói, thực sự xin lỗi mọi người!"
Giấc mộng có thể dựa dẫm vào đội hữu cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, trước mắt Tân Manh biến thành màu đen.
Nhưng không cho cậu thời gian phiền muộn, tiếng gào của tang thi bên ngoài càng lúc càng lớn, nhìn ra ngoài từ cửa kính dính đầy dịch thể dơ bẩn của tang thi, liền thấy tang thi rậm rạp bắt đầu chạy tới phía này, khoảng cách bị xe bỏ rơi lúc nãy đang kịch liệt rút ngắn, thời gian cho bọn họ trốn thoát không còn nhiều nữa!
"Mở cửa xe, chạy mau!" Tân Manh quát to về phía Lý Hữu Căn ngồi cạnh cửa.
"Không! Không thể mở cửa! Không thể mở!" Lý hữu Căn lắc đầu như điên, khóc lóc rít gào, hai tay gắt gao nắm lấy chốt cửa không chịu buông, hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán, "Mở cửa tang thi sẽ vào được! Không thể mở cửa!"
Hùng Gia Bảo rốt cục cũng bò lên được, giải phóng cho tay Tân Manh, nhưng vị trí cũng thay đổi, từ kẹp ở giữa Tân Manh và Đổng Tu lăn tới cạnh cửa, mà Đổng Tu vốn ngồi cạnh cửa lại bị đẩy vào giữa, hắn không dám tin hỏi, "Mở cửa làm gì, chẳng lẽ muốn cho tang thi đi vào, hay là chúng ta đi ra ngoài?"
Nhưng Đổng Tu lại bất ngờ vỗ mạnh một cái sau gáy hắn, mắng: "Các người đúng là ngu xuẩn! Không ra ngoài chẳng lẽ lại ngồi đây chờ tang thi làm thành sủi cảo? Chờ chúng nó đều vây tới đây, muốn chạy cũng không chạy được nữa! Mau mở cửa!"
Hùng Gia Bảo so với Lý Hữu Căn thì nghe lời hơn rất nhiều, Đổng Tu vừa bày ra thần sắc nghiêm nghị, thân thể hắn phản ứng còn nhanh hơn so với ý nghĩ, lạch cạch một tiếng mở cửa ra, Đổng Tu từ phía sau đẩy mạnh một cái, đẩy Hùng Gia Bảo xuống xe, bản thân cũng cấp tốc xuống dưới, theo sau là Tân Manh, Kiệt Tử cùng thiếu nữ có thể tự mở cửa, đã sớm đứng ngoài xe, Lỹ Hữu Căn gào thét trong phút chốc, thấy trong xe chỉ còn lại mình, sợ bọn họ đem bỏ rơi mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà cọ cọ chạy xuống xe, đi theo sau bọn họ.
Chờ xuống xe rồi, ánh mắt Tân Manh rất tinh, liếc mắt đã thấy cách đây 500 mét có một bảng hiệu màu lam đậm, cục cảnh sát ở ngay trước mặt!
Quá may mắn!
"Mau, đi vào cục cảnh sát!" Tân Manh hô, những người khác thấy cục cảnh sát cũng vui vẻ, liều mạng chạy như điên về phía đó, chạy không được vài bước lại bị tang thi vây lại cản đường.
Trước khi đi, mấy người đã chuẩn bị xong vũ khí thuận tiện, Tân Manh vẫn cầm ống tuýp cột dao phay của cậu, Đổng Tu cầm đao dưa hấu, những người khác lại cầm mộc côn (cây gỗ) Kiệt Tử tìm cho bọn họ, đặc biệt nhất là thiếu nữ, mang theo một chiếc ghế sắt lấy từ siêu thị, một tay cầm một chân ghế, có tang thi tới gần liền trực tiếp vung mạnh về phía nó, còn có thể đứng tại chỗ xoay một vòng mượn quán tính và lực ly tâm (2) đánh bay tang thi, điều này làm cho Tân Manh và Hùng Gia Bảo vốn chuẩn bị tốt để bảo vệ cô phải kinh sợ trợn mắt há mồm, không có đất dụng võ.
Nhưng tình huống vô cùng hỗn loạn, không cho bọn họ thời gian nghĩ nhiều, tang thi ngày càng nhiều, kiên nhẫn đuổi theo sau họ, mấy người vừa đánh vừa trốn, vừa chạy vừa nhìn đường, còn phải cẩn thận không để tang thi đụng tới mình, khó tránh khỏi luống cuống tay chân, mỗi người gần như dùng hết toàn lực. Ống tuýp của Tân Manh không ngừng đánh lên người tang thi, hổ khẩu run rẩy ngứa ngáy cũng không dám dừng lại một giây, dây thừng cột dao phay trên đầu ống không chịu nổi gánh nặng đứt phựt, cây dao không biết tung tích, cậu liền dùng gậy đập, người chung quanh cũng vậy, âm thanh vũ khí đánh lên thân thể xương cốt vang lên như tiếng mưa rơi líu nhíu, thịt rữa và máu đen văng bốn phía, đường nhìn lay động, mùi hôi mục nát tràn ngập trong mũi, khứu giác không nhạy, trên trán Tân Manh toàn là mồ hôi, gian nan di chuyển từng tấc đến gần cửa cục cảnh sát.
Như là để lấy công chuộc tội, Kiệt Tử đánh cực kỳ gắng sức, gã xông lên mở đường ở phía trước, một tay múa may gậy thép uy thế hừng hực, bắp thịt cả người mãnh liệt kéo căng, cánh tay hình như lại thô hơn gấp đôi, gân xanh uốn lượn nổi lên, gậy thép vung mạnh có thể đập nát đầu ba bốn con tang thi, sức lực cực kỳ lớn, tám phần mười đám tang thi chặn trước cửa cục cảnh sát đều do một mình gã giải quyết, cho đám người kiệt sức phía sau chút cơ hội thở dốc quý giá.
Đợi đến lúc vào được cửa cục cảnh sát, Tân Manh cùng Hùng Gia Bảo hợp lực đóng lại cửa lớn bằng sắt, nhốt đám tang thi tàn bạo khủng bố không đếm xuể ở ngoài cửa, hai người không hẹn mà cùng dựa lưng vào cửa sắt há mồm thở dốc, nói không nổi lời nào.
Theo sát phía sau Kiệt Tử, Đổng Tu là người đi vào thứ hai đẩy mắt kính nghiêng lệch, cầm mộc côn đi tới trước mặt Lỹ Hữu Căn đang xụi lơ trên mặt đất, nắm chặt cổ tay của hắn, gần như đem hắn xách lên, vẻ mặt Đổng Tu vặn vẹo, hung tợn trừng Lỹ Hữu Căn, "Vừa nãy mày ngáng chân tao, là có ý gì?! Mày muốn hại chết tao, hả?"
"Cái, cái gì!? Tôi không biết anh đang nói cái gì," Lỹ Hữu Căn không chịu yếu thế, gắng sức ưỡn ngực, "Lúc nãy loạn như vậy, tôi căn bản không biết mình ngáng chân anh, không phải là cố ý, anh còn muốn đánh tôi là thế nào? Anh có nói đạo lý hay không!"
Đổng Tu nheo mắt lại, ánh sáng lạnh trong mắt cơ hồ hóa thành lợi khí gϊếŧ người, hắn không mắng nữa, trái lại chỉ chăm chú nhìn Lý Hữu Căn, Lý Hữu Căn cảm giác mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, cả người phát lạnh.
(Lợi khí: Vũ khí sắc bén)
Vừa nãy hắn quả thực không phải cố ý, lần đầu tiên đứng gần tang thi như vậy, số lượng lại nhiều như thế, hắn đã sớm sợ mất mật, tè ra quần chỉ lo chạy trối chết, nào quan tâm tới có đụng phải người khác hay không, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Đổng Tu, hắn giải thích không rõ, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Lỹ Hữu Căn lấy lại bình tĩnh, sau đó chủ động đứng lên, tiến đến bên tai Đổng Tu thấp giọng nói, "Đừng chỉ nói tôi, anh cho rằng tôi không nhìn thấy lúc nãy anh đã làm gì?"
Đổng Tu trong lòng cả kinh, đã thấy ánh mắt Lý Hữu Căn trợn trừng nhìn chằm chằm phương hướng Hùng Gia Bảo, biết chuyện lúc nãy mình trong tình thế cấp bách đẩy Hùng Gia Bảo một cái để hắn chắn trước mặt mình đã bị Lý Hữu Căn nhìn thấy, đã vậy, hắn ngược lại không tiện nói gì nữa, chỉ có điều...
Hắn híp mắt, thấu kính xẹt qua một tia sáng lạnh, hắn hại người khác là một chuyện, người khác hại hắn, đó lại là một chuyện khác.
Lý Hữu Căn hại hắn suýt chút nữa trở thành đồ ăn trong miệng tang thi, mối thù này, hắn nhớ kỹ.
Hắn sâu kín liếc Lý Hữu Căn một cái, trước khi hắn phát hiện, dời đi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
(*) Lực ly tâm là một lực quán tính xuất hiện trên mọi vật nằm yên trong hệ quy chiếu quay so với một hệ quy chiếu quán tính. Ví dụ: Các vận động viên ném tạ dây trước khi ném thường quay tròn để tạo ra hướng tâm và lực quán tính li tâm lớn sau đó buông tay để ta có thể bay xa hơn.