Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 11: Không thể chạm vào thứ xinh đẹp



Cho dù đã vào cửa, nhưng không có nghĩa là bọn họ được an toàn, tang thi bên ngoài bị cửa lớn ngăn lại, nhưng trong cục cảnh sát cũng có không ít tang thi, có mặc cảnh phục, cũng có mặc áo tù màu da cam, loạng choạng du đãng dưới ánh mặt trời, không dày đặc như bên ngoài, nhưng cũng có tính uy hiếp.

Nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, mọi người chỉ đứng trước cửa lớn thoáng thở ra một hơi, chỉnh đốn lại bản thân, rất may mắn là không phát hiện ra trên người ai có vết thương, do bây giờ là ban ngày, tang thi đi lại chậm chạp, hơn nữa bọn họ mặc nhiều quần áo, tang thi cào không rách hết được, cho nên tuy rằng quần áo đều có mức độ hư hại khác nhau, nhưng phần da bên trong đều hoàn hảo không tổn hại chút nào, đã là trong đại hạnh trong bất hạnh.

"Mấy thứ đồ dơ bẩn này!" Đổng Tu ghét bỏ xé ra chiếc áo dính đầy chất dịch của tang thi, ném xuống đất, còn đạp lên dùng đế giày nghiến vài lần, mới nhìn vào sâu trong cục cảnh sát, nhíu mày, "Sao lại không thấy tang thi mặc quân trang?"

Kiệt Tử xoay vòng ống tuýp rồi vác lên vai, thuận miệng nói, "Không biết a."

Người này nhìn đám tang thi mục nát khủng bố kia, như đánh tới nghiện, trong mắt lại có vẻ hưng phấn.

Hùng Gia Bảo nhìn không nổi, lấy cùi chỏ chọc chọc Kiệt Tử, "Sao anh lại phấn chấn thế? Không thấy mấy con quái vật ăn thịt người kia rất đáng sợ hả?"

"A?" Kiệt Tử sững sờ, rồi cười cười, "Đáng sợ a, nhưng trước đây ta rất thích chơi trò chơi tang thi, hiện tại biến thành bản người thật, ngẫm lại còn thấy hơi kích động đây."

Hùng Gia Bảo sợ run cả người, ập tức đối với Kiệt Tử phục sát đất, hắn hận không thể can đảm như gã, nhưng cả đời này giá trị vũ lực giữa hắn và Kiệt Tử không thể nào ở chung một cấp độ, chẳng lẽ đây là thứ người ta luôn nói "người tài cao thì gan cũng lớn"?

Nói đây là cục cảnh sát, không bằng gọi là cục công an, lúc trước Tân Manh đã phác thảo lại bản đồ trấn nhỏ lấy trên xe, căn cứ theo bản đồ, cục công an này chiếm diện tích không nhỏ, chỗ bọn họ đang đứng là gần cửa lớn, đi qua phần đất trống trước cửa, là một tòa nhà chín tầng, chỉ sợ là tòa nhà cao nhất trong trấn nhỏ trừ khu thương mại ra, hơn nữa cũng không tan hoang như kiến trúc bên ngoài, nếu không phải vào ban ngày lại không có tiếng động nào, quả thực giống lúc trước tận thế, sau tòa cao ốc công an có một mảnh đất trống, làm bãi đậu xe, sau bãi đậu xe còn có một tòa nhà nhỏ.

Mấy người dành thời gian thương lượng kế hoạch tiếp theo, Tân Manh hỏi Kiệt Tử, "Không phải nói anh nhìn thấy rất nhiều quân nhân ở ngoài à, tại sao bây giờ lại chả thấy con nào?"

Kiệt Tử gãi đầu, buồn bã nói, "Lúc đó tôi đứng ở phía xa, chỉ quan sát đại khái, không biết tại sao lại không thấy bọn nó nữa, chẳng lẽ đã chạy ra ngoài rồi?"

Tân Manh lắc đầu, "Chắc sẽ không đi hết đâu, đi hết sạch như vậy. Có muốn vào trong xem hay không?"

Kiệt Tử đang muốn trả lời, lại nghe thấy Đổng Tu đứng bên hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, "Không ai biết tình huống trong tòa nhà, nhỡ ra tang thi nhiều không đếm xuể, không phải hại chết chúng ta sao?"

Đổng Tu thật sự chán ghét Tân Manh muốn chết, từ nhỏ hắn đã quen được chúng tinh phủng nguyệt*, ỷ vào không chỉ có xuất thân tốt đẹp, còn có năng lực ưu tú, tuy tuổi không lớn, nhưng đã đạt được vị trí cao tầng trong công ty, luôn được người khác nịnh bợ lấy lòng, theo suy nghĩ của hắn, cho dù đi vào nơi mạc danh kì diệu** này, hắn vẫn có thể dựa vào năng lực của bản thân trở thành người lãnh đạo của một tiểu đội, những người khác đều phải vây quanh hắn, có việc gì không rõ cũng tới hỏi hắn trước tiên, nhưng hết thảy những điều này đều bị Tân Manh phá vỡ.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Sao quanh trăng sáng, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ, mẹ thiên hạ:v

**Mạc danh kì diệu: Không hiểu ra sao.

Hắn một chút cũng không nghĩ ra, rõ ràng là một thiếu niên tuổi không lớn, còn có dáng vẻ đáng yêu đơn thuần như em trai nhà bên, tính cách ôn hòa không có chỗ nào đặc biệt, gặp nguy hiểm nên sợ hãi run rẩy, sau đó trốn sau mông mình làm đứa em trai nhỏ, nếu không thì đi theo Kiệt Tử cũng được, tại sao cố tình lại phải lãnh tĩnh như vậy, còn có thể phân tích mạch lạc rõ ràng, khiến mọi người như đang ngầm vây quanh cậu?

Đương nhiên, hắn sẽ không nói cái gì mà "Ký sinh Du hà sinh Lượng", trong lòng hắn, trình độ của Tân Manh còn lâu mới bằng hắn, hơn nữa thực tế mọi người cũng không hoàn toàn tin phục Tân Manh, chẳng qua là sự bình tĩnh của cậu thỉnh thoảng có thể cuốn hút mọi người, nên ánh mắt thường bị cậu hấp dẫn, nếu bàn về việc nói chuyện có phân lượng, vẫn là Đổng Tu tốt hơn, nhưng hắn ngay cả việc bị Tân Manh phân ra một chút lực chú ý cũng không chịu nổi, nhìn Tân Manh thế nào cũng không vừa mắt, tức điên lên mở miệng phản kháng cậu.

("Ký sinh Du hà sinh Lượng" = "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng")

"Chúng ta phải bàn xong kế hoạch thật tốt mới hành động được, nếu không một khi thất bại sẽ hoàn toàn xong đời! Tôi cho rằng, trước khi đi tìm súng phải giữ cho mình một đường lui, đầu tiên đi ra bãi đậu xe phía sau xem thử, coi ở đó có xe nào lái được không, sau đó tìm một nơi ở tạm thời an toàn, mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta nhất định phải tìm được chỗ để qua đêm trước khi trời tối, bằng không cho dù có lấy được súng, cũng không thể lập tức đắc ý vênh váo ở buổi tối bại lộ ở bên ngoài!" Đổng Tu không thèm nhìn Tân Manh, chỉ nói với những người khác, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng đôi mắt của họ, đây là một loại tâm lý ám chỉ đơn giản, để lời mình nói càng có phân lượng hơn trong lòng đối phương, ngày thường hắn đàm phán với người khác cũng thường xuyên dùng chiêu này.

Kiệt Tử hô ứng đầu tiên, ngu ngốc giơ tay lên, "Tôi đồng ý, chậm một chút cũng không sao, vẫn nên đặt an toàn lên cao nhất! Hơn nữa... Tôi nghĩ chúng ta có thể đến tòa nhà nhỏ phía sau kia, tang thi trong đó chắc sẽ ít hơn chút!"

Hùng Gia Bảo tất nhiên là duy trì cho anh em tốt, Lý Hữu Căn thì vừa nghe đến hai từ "Đường lui" "An toàn", hận không thể giơ chân bỏ phiếu tán thành, thiếu nữ vẫn trước sau như một không nói lời nào, đương nhiên, cũng không ai muốn hỏi ý kiến của cô.

Đổng Tu được những người còn lại bỏ phiếu duy trì, nhịn không được nở nụ cười đắc ý với Tân Manh.

Tân Manh: "..."

Đôi mắt đen bóng tròn xoe như con thú nhỏ vô tội nhìn lại, trong lòng lại đang điên cuồng phun tào ——

Lãnh đạo không đáng tin chút nào làm đồng đội sốt ruột thật sự mang lại cảm giác thành công hả hả hả hả?!

Cậu thật sự không hề có hứng thú a!

Nhưng Đổng Tu chắc chắn sẽ không tin, cho nên Tân Manh cũng không phí sức đi giải thích, bỏ phiếu là bốn vs một, thiểu số phục tòng đa số, mọi người quyết định liền nghe Đổng Tu, trước tiên từ mặt bên vòng qua đại lâu, đi ra sau bãi đậu xe.

Thật ra quyết định này rất chính xác, không rõ tình huống trong tòa nhà, cũng không ai biết trong đó có bao nhiêu tang thi, liều lĩnh đi vào rất nguy hiểm, ngược lại, tang thi bên ngoài lại không nhiều lắm, chỉ cần cẩn thận một chút là qua được, bãi đậu xe phía sau cũng trống trải, đến lúc đó muốn gϊếŧ thẳng tới hay chạy trốn cũng tiện, nếu như tìm được xe để lái thì không thể tốt hơn, so sánh hai bên là biết nên chọn cái nào, cho dù Đổng Tu tức giận, cũng không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Tân Manh đầu óc linh động, tất nhiên đã sớm nghĩ đến, sở dĩ không nói ra ngay từ đầu, là do trong lòng luôn cảm thấy dự cảm không tốt, cụ thể lại không nói ra được, nhưng nói cho cùng, cũng không thể chỉ bằng chút giác quan thứ sáu không có căn cứ của cậu liền kêu mọi người nghe theo, cho nên Tân Manh không nói gì nữa, chỉ chuẩn bị cùng mọi người, mang theo ống tuýp, thuận theo tường che đi vào trong.

Có tang thi du đãng bị hấp dẫn lại đây, rống giận nhào tới, bị Hùng Gia Bảo vung một gậy đánh bay, hắn cũng tìm được chút quy luật, trực tiếp đánh gãy xương đùi hai chân tang thi, chân vừa đứt, tang thi sẽ không thể đuổi kịp bọn họ, sau khi tang thi ngã xuống, hắn vẩy vẩy cánh tay, hưng phấn nói: "Tân chú em, cậu xem thủ pháp của anh đây thế nào? Lúc đầu anh còn sợ hãi không dám ra khỏi cửa, nhưng mà vật này chỉ cần đánh chết qua một con, hình như không còn đáng sợ như trước, chúng ta có nhiều người như vậy ở cùng nhau, cảm thấy sức lực mười phần a, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Kiệt Tử lại hưng phấn, trước đây anh nào biết đánh người còn có thể vui sướng như vậy!"

Tân Manh nhíu nhíu mày, thấy Hùng Gia Bảo bị Kiệt Tử lôi kéo, kích động đến đỏ mặt, dự cảm không tốt càng thêm rõ ràng, cậu không nhịn được khuyên nhủ một câu, "Anh đừng quá kích động, phải cố giữ tỉnh táo, nếu không sẽ dễ xảy ra nguy hiểm."

Hùng Gia Bảo lại cười ha ha, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không phải ở đây còn có các cậu nữa sao, anh sẽ không gặp chuyện gì hết! Hôm nay anh sẽ phụ trách đi theo Kiệt Tử gϊếŧ cho đã, lúc trước mấy con quái vật kia hù dọa chúng ta, bây giờ đã đến lúc báo thù, anh muốn cho toàn bộ tụi nó đi □□ hết!"

["□□" là từ cấm (từ chửi tục), nên tác giả để vậy cho khỏi bị report:v Các bạn đọc có thể tưởng tượng nó theo nhiều nghĩa khác nhau:v]

Vừa nói vừa vung mộc côn đánh bay hai con tang thi, Tân Manh không khuyên nổi Hùng Gia Bảo, Kiệt Tử còn ở bên kia vui vẻ vỗ tay với hắn, Tân Manh không nhịn được càng thêm lo lắng.

Lý Hữu Căn nhát gan chui vào giữa đoàn người, mặt dày chiếm lấy vị trí an toàn nhất, thậm chí đẩy thiếu nữ ra sau, nghe Hùng Gia Bảo cười to, bị dọa tái mặt, vội vàng gầm nhẹ với hắn, "Nhỏ giọng một chút! Cậu nhỏ giọng một chút!"

Đoàn người ầm ĩ, gần như dẫn mười mấy con tang thi du đãng bên ngoài lại đây, may mắn đều hữu kinh vô hiểm giải quyết, chỉ là gia tăng rất nhiều mối nguy hiểm không cần thiết, mặt Đổng Tu đã giận đến đen sì.

(Hữu kinh vô hiểm: Kinh ngạc sợ hãi nhưng không nguy hiểm)

Chờ họ đi vòng qua tòa nhà, thấy được bãi đậu xe đằng sau, mấy người nhất thời trợn to mắt, choáng váng.

Chỉ thấy một cái hố cực lớn xuất hiện ở giữa bãi đậu xe, tựa như có thứ gì đập nát sàn xi măng, đập sàn xi măng bằng phẳng ra một cái hố to, lộ ra bùn đất sâu thẳm phía dưới, tất cả xe cộ đặt xung quanh đều nát vụn, một vòng xe xung quanh hố kia từng cái đều thành một đoàn tối như mực, trên mặt đất còn giữ lại than cháy khét sau khi thiêu đốt.

"Cái quỷ gì đây! Có người vứt bom ở đây à?" Hùng Gia Bảo nâng cằm lên, bất khả tư nghị lẩm bẩm.

(Bất khả tư nghị: khó mà tin nổi)

"Cậu không có não à!" Lý Hữu Căn khinh bỉ liếc hắn một cái, "Nếu là bom thì nơi này đã sớm nổ mất rồi!"

Hùng Gia Bảo tức giận, vung nắm đấm về phía hắn, "Tại sao anh lại mắng tôi! Tìm cớ à!"

Ngoại trừ hai người không hiểu sao lại cãi nhau, những người khác đều không tự chủ đi về phía trước vài bước, đi tới bên lề hố, một vệt hồng sắc ánh vào mi mắt mọi người.

"Trời ạ!" Kiệt Tử nhìn chằm chằm vệt lưu chuyển diễm lệ kia, trong hố tối đen, phảng phất như dung nham lưu động, vừa giống như trái tim ma quỷ đang nhảy loạn, tràn đầy bất khả tư nghị cùng... Mê hoặc.

(Bất khả tư nghị: Huyền diệu)

"Đây là thứ gì?" Ngay cả Đổng Tu cũng khó tin trợn mắt lên, hắn căng thẳng nâng kính mắt, không nhịn được tiến lên một bước, tầm mắt nhất thời không có cách nào dời đi. "Quá... Quá đẹp..."

Tân Manh cũng yên lặng nhìn, cậu mím chặt môi, không thể không thừa nhận, lời Đổng Tu nói một chút cũng không sai, vậy rốt cuộc là cái gì, ai cũng không thể nói đúng, nhìn qua sền sệt như dung nham, lại không có cảm giác nóng cháy nào, mặt trên tản ra vệt đỏ xa hoa diễm lệ đến tận cùng, vệt đỏ kia còn đang không ngừng lưu chuyển, giống như một mặt trời nhỏ, tản ra ánh sáng lại không có nhiệt độ, đẹp đến cực điểm, nhưng lại... Quỷ dị đến cực điểm.

Không thể chạm vào.

Trong đầu Tân Manh đột nhiên hiện lên một ý nghĩ như vậy.

Dù thế nào, cũng không thể chạm vào nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.