Đám người lảo đảo rời khỏi cục công an, tìm một toà chung cư ở gần đấy, phá vỡ cửa lớn tầng ba, gϊếŧ chết tang thi bên trong, tạm thời thu xếp ổn thỏa.
Gặp qua mấy thứ đáng sợ kia, tang thi quân nhân gần như gϊếŧ không hết, quay lại gϊếŧ mấy con bình thường này, cảm thấy dễ hơn không chỉ một chút, ngay cả Lý Hữu Căn nhát gan nhất cũng không sợ, mà người đàn ông tên Du Nghị thì luôn trầm mặc đi bên cạnh Tân Manh, không chủ động ra tay nữa, chỉ khi thấy cậu gặp nguy hiểm, mới đúng lúc giải quyết giúp cậu.
Cho dù không có súng, cũng không ảnh hưởng gì đến thân thủ lợi hại của người đàn ông, trong tay y cầm dao quân dụng sắc bén sáng như tuyết, chỉ rạch nhẹ trên cổ tang thi, đầu tang thi liền lăn ùng ục trên đất, người không biết chuyện thấy vậy, còn tưởng tang thi được làm bằng giấy, nhưng mọi người ở đây đều trải qua trận chém gϊếŧ đáng sợ, lòng như gương sáng: Không phải do tang thi quá yếu, mà do người đàn ông này quá mạnh mẽ.
Lúc này đám người ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách, Đổng Tu và Lý Hữu Căn đều tận lực tránh xa người đàn ông mới gia nhập vừa nhìn đã biết là không dễ chọc này, nhưng Tân Manh lại không hề gì, ngồi cạnh người đàn ông mạnh mẽ này, ngược lại có cảm giác rất an toàn, vả lại đối phương còn một mạch bảo vệ mình, ngược lại cậu không hề muốn ngồi chung một chỗ với loại người như Đổng Tu Lý Hữu Căn, nên dứt khoát ngồi trên ghế sô pha với người đàn ông.
Thậm chí cậu nhận ra ánh mắt của người đàn ông thường xuyên dừng lại trên người mình, số lần còn nhiều hơn so với người khác, trong mắt không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ rất bình tĩnh, sự yên tĩnh này lây nhiễm tới Tân Manh, khiến cậu yên tâm hơn rất nhiều.
Đột nhiên, người đàn ông mở miệng, "Cánh tay trái bị gì vậy?"
Đây là lần thứ hai Tân Manh nghe người đàn ông nói chuyện, thanh âm của y rất trầm thấp, đặc biệt có từ tính, nếu dùng cách nói phổ biến để hình dung, thì là "Có thể khiến lỗ tai mang thai", lúc này người đàn ông cách Tân Manh rất gần, giống như đang kề sát tai cậu nói chuyện, vành tai Tân Manh bởi mẫn cảm mà hơi đỏ lên, khó chịu giật giật thân thể, "Ừm... Lúc nãy, bị Kiệt Tử đánh gãy."
Người đàn ông không nói gì, nghe vậy chỉ đứng lên, ra phòng khách một lát, lúc quay lại cầm hai tấm gỗ, rồi lấy ra một cuộn băng vải từ balo của mình, ngồi cạnh Tân Manh, giúp cậu nắn xương, sau đó dùng tấm gỗ cố định, quấn băng vải treo trên cổ, cố định lại trước ngực, "Đừng lộn xộn."
Động tác của y vừa nhanh vừa thuần thục, Tân Manh chỉ thấy hơi đau lúc nắn xương, chờ đoạn xương gãy được cố định lại, liền thấy thoải mái hơn.
Đổng Tu ngồi trên một chiếc ghế khác, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tân Manh cùng Du Nghị, nhìn nửa ngày mới đột nhiên hỏi, "Hai người các cậu, lúc trước có quen biết?"
Tân Manh sững sờ, "À không, giống các anh vậy, lần đầu tiên gặp."
Đổng Tu nghi ngờ nhìn hai người họ, rõ ràng không tin mấy, thật ra bản thân Tân Manh cũng thấy thật kỳ quái, không thể lý giải đối với cảm giác "đã quen biết từ lâu" giữa mình và người đàn ông nọ, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, trước đây mình thật sự chưa từng gặp qua Du Nghị, một người đàn ông tràn đầy mị lực như y, chỉ cần gặp một lần là không thể quên, nên cậu khẳng định chưa từng gặp y, loại cảm giác an tâm và thân thiết khó giải thích được này, chắc là do hai người rất có duyên với nhau.
Con người đôi khi sẽ như vậy, nhìn thấy một người quen mặt nào đó, không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết.
Hơn nữa người đàn ông này cứu cậu, coi như là ân nhân cứu mạng của cậu.
Cậu nghĩ vậy, lại thấy Đổng Tu vẫn dùng ánh mắt đề phòng và căm thù nhìn Du Nghị, không nhịn được giải thích thay y, "Tôi đã kiểm tra rồi, băng tay là thật, y quả thật là đội hữu của chúng ta, Kiệt Tử lúc trước mới là NPC, trà trộn vào trong đội ngũ, mục đích là cản trở chúng ta thăng cấp trò chơi. Du Nghị, chính là y, mới nãy còn cứu ta, là người có thể tin tưởng."
"Hừ, có thể tin tưởng?" Lý Hữu Căn dựng thẳng lông mày, giận giữ xoa trán của mình, vừa nãy lúc Du Nghị đá cửa, căn bản không thèm quan tâm đến hắn, nên cửa vừa mở ra, hắn vốn nằm trên cửa liền ngã sấp ra ngoài, cái trán bị đập nổi lên một cục bự, đụng vô thấy đau muốn chết, khẩu khí với Du Nghị tất nhiên là rất kém, "Kiệt Tử từng cứu chúng ta đấy, không phải cuối cùng vẫn phản bội sao, còn tin được ai nữa!"
Trong lòng Tân Manh còn rất tức giận việc Lý Hữu Căn bắt thiếu nữ chết thay, không thèm trả lời hắn.
Đúng rồi, thiếu nữ!
Cậu nhớ tới điều gì, lấy ra một tấm thiệp màu trắng từ trong túi áo, nói, "Trước khi chết cô ấy nhét thứ này vào tay tôi, tình huống lúc đó khẩn cấp không có thời gian xem xét, tôi liền cất trong túi."
Những người khác đều rất quen thuộc với hình dáng của tấm thiệp, chính là tấm thiệp chỉ thị của trò chơi.
Sắc trời chưa tối hẳn, trong phòng còn có ánh sáng mơ hồ, hình dáng biểu tình của mọi người đều nhìn được rõ ràng, nhưng chữ trên thẻ không lớn, vẫn cần thêm chút nguồn sáng, Tân Manh lấy ra đèn laser nhỏ, muốn chiếu lên thiệp đọc chữ, nhưng cánh tay trái của cậu không thể cử động, chỉ có một cánh tay giơ lên được, ngay lúc cậu đang rối rắm, phát hiện tấm thiệp bị rút ra.
Du Nghị cầm thiệp vững vàng giơ lên trước mặt Tân Manh.
Tân Manh sững sờ, cười cảm tạ Du Nghị, cảm thấy tuy rằng người đàn ông này nhìn rất lạnh lùng, nhưng lại đặc biệt săn sóc.
Cậu không xem mặt trái ngay, mà trước tiên nhìn về phần mở đầu của tấm thiệp.
【 Gửi nữ sĩ Tề Tiểu Quỳ thân ái. 】
"Tề Tiểu Quỳ sao? Tên thật là dễ nghe." Tân Manh thấp giọng thì thầm, lại bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt truyền đến từ bên cạnh, cậu quay đầu, thấy Du Nghị đang trừng mắt nhìn cậu, tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng không biết sao Tân Manh lại hơi chột dạ.
Mình chột dạ cái gì?
Tại sao lại phải chột dạ?
Cậu lắc lắc đầu, bỏ qua cảm giác khó hiểu nọ, cũng không tiếp tục đề tài này, mà ra hiệu cho đối phương xoay thiệp sang mặt khác, nhìn về mặt trái, đọc lên từng câu từng chữ:
【 Màu sắc thiên thạch thật là diễm lệ, phảng phất như máu tươi đang lưu chuyển, nó là trái tim của ác ma. 】
【 Tránh xa nó, trừ phi cô cũng muốn trở thành quái vật. 】
"Ta thao con mẹ nó!" Nghe xong nội dung trên thẻ, Lý Hữu Căn lập tức mắng to, "Nếu mụ đàn bà kia đưa thiệp cho chúng ta xem sớm hơn chút, làm sao có thể thành ra bây giờ! Hùng Gia Bảo cũng sẽ không chết!"
Sắc mặt Đổng Tu cũng cực kỳ khó coi, dù sao nếu không phải hắn thông minh, biết kêu Hùng Gia Bảo đi thử trước, người biến thành quái vật sẽ là hắn.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Tề Tiểu Quỳ này đứng cách đám người xa như vậy, không hẳn là muốn giữ một khoảng cách với bọn họ, mà do biết được độ nguy hiểm của thiên thạch kia, nên vì tránh né thiên thạch mới chạy xa thế, nhưng đáng tiếc không ai nhìn ra!
Tân Manh lại thở dài, "Do chúng ta không có được sự tin tưởng của cô ấy."
Cũng không thể có được nữa, lúc Lý Hữu Căn đẩy cô vào con quái vật, đoàn đội này của họ có thể sẽ không tài nào chiếm được sự tin tưởng của thiếu nữ kia, cho dù lúc cuối cô đẩy Tân Manh ra khỏi vòng vây, cũng chỉ vì Tân Manh muốn cứu cô mà nhận được hồi báo —— cô không muốn nợ ân tình của bất kỳ người nào trong số họ.
"Con mẹ nó không tin tưởng, không tin tưởng là có quyền hại chết chúng ta hả?" Lý hữu Căn không buông tha tiếp tục mắng, tay đập cái bốp lên đùi, hung hăng cào, "Ai bảo nó không nói với chúng ta, kết quả cũng tự hại chết mình luôn nhỉ? Đáng đời!"
Tân Manh nghe vậy liền phát hỏa, đó là bản thân cô ấy hại chết mình sao? Rõ ràng là hắn ta đẩy cô vào đàn tang thi! Cậu đang định phản bác, lại thấy vẻ mặt ngạo mạn ích kỷ của Lý Hữu Căn, liền đánh mất ý nghĩ trong đầu.
Căn bản không có gì để nói với loại người như Lý Hữu Căn, hắn vĩnh viễn không thừa nhận mình có lỗi, cãi nhau với hắn không có chút ý nghĩa nào, vì vậy cậu chỉ ôn hòa nói một câu, "Thật ra có nói hay không cũng vậy thôi, chỉ cần chúng ta không tham lam, vẫn có thể tránh khỏi nguy hiểm."
Không tham lam, là nói cho Đổng Tu nghe, Đổng Tu lại chỉ nhìn bầu trời đen thẳm ngoài cửa sổ, như không nghe thấy gì.
Lý Hữu Căn ngược lại gật gật đầu, dù sao hôm nay hắn vốn không muốn mạo hiểm đi lấy thứ đồ kia, vừa thấy quái vừa chẳng biết là cái giống gì.
Có lẽ do muốn đổi đề tài, Đổng Tu quay đầu lại, lạnh nhạt nói với Du Nghị vẫn luôn trầm mặc, "Thiệp của anh đâu? Đừng nói cũng mất rồi!"
"Anh nói kiểu nào vậy!" Tân Manh cực kỳ phản cảm với Đổng Tu ngạo mạn tự đại, hay là nói, do một phen biến cố lúc nãy, khiến độ kiên nhẫn của cậu đối với Đổng Tu và Lý Hữu Căn hạ xuống số âm.
Cậu nhớ tới thiếu nữ đáng thương kia, rõ ràng mở cửa siêu thị, để bọn họ không bị chết đói, kết quả lại bị lấy oán trả ơn, chết thảm như vậy...
Cho dù tính tình cậu có ôn hòa đi chăng nữa, trải qua một phen biến cố vừa nãy, cũng sinh ra sự bất mãn cực độ đối với hai tên ích kỷ này, cậu đang muốn đứng lên lý luận với Đổng Tu, lại đột nhiên có một tấm thiệp xuất hiện trước mặt mình, thì ra là Du Nghị, y không có bất kỳ phản ứng gì với lời của Đổng Tu, không tức giận cũng không căm ghét, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng lấy ra tấm thiệp từ trong quần áo, vừa vặn giơ lên trước mặt Tân Manh.
Như một chậu nước lạnh dội xuống, khiến tâm tình cậu đã mất khống chế vì cái chết của thiếu nữ trở nên bình tĩnh hơn nhiều, Tân Manh hít sâu một hơi, bỏ qua cảm xúc buồn bực, lại ngồi xuống, cầm lấy đèn laser, cúi đầu đọc.
【 Nơi này là địa ngục! Chúng ta bị ma quỷ bao vây! 】
【 Thần ơi, nếu như hướng về nơi mặt trời mọc mà thờ phụng, có thể nhận được sự cứu rỗi hay không?! 】
"Cái này có nghĩa gì?" Lý Hữu Căn buồn bực nắm tóc, hai ngày nay trải qua những việc khủng bố khiến hắn không còn cách nào giữ lại dáng vẻ âu phục giày da trước đây, áo khoác của bộ âu phục đắt tiền đã mất, áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất và mồ hôi, hòa lẫn dịch thể của tang thi, quần tây bị rách mấy lỗ, ở giữa đũng quần vẫn ẩm ướt, tản ra mùi tanh tưởi, cảm giác này thật sự rất gay go, hắn không thể bình tĩnh suy nghĩ rốt cuộc đang bàn cái gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trò chơi chết tiệt này, trở lại cuộc sống bình thường của hắn!
"Rất đơn giản, nói là đường ra ở phía Đông." Tân Manh hầu như không cần suy nghĩ nhiều liền nói rằng.
Đổng Tu cũng gật đầu, "Hướng về nơi mặt trời mọc mà thờ phụng, nghĩa là nếu đi về phía Đông, hẳn sẽ có hy vọng. Thì ra đây mới là phương hướng chính xác."
Vừa vặn trái ngược với hướng Kiệt Tử chỉ cho họ lúc trước.
Thì ra gã cố ý nói dối bọn họ, rồi đưa bọn họ vào cạm bẫy nguy hiểm.
"Không phải câu cuối cùng là câu nghi vấn hả, nếu nó sai thì sao?" Lý Hữu Căn gãi gãi đùi lớn, ngờ vực chất vấn.
Tân Manh nói, "Dựa theo nội dung của mỗi tấm thiệp, lời gợi ý của trò chơi đều có mục đích, sẽ không xuất hiện tình huống vô dụng, cho nên "Hướng mặt trời mọc" này nhất định là một gợi ý quan trọng, nếu không đúng thì tất nhiên là hướng ngược lại, ví dụ như như trên đó viết đi về phía bên trái, vậy bên trái có thể là hướng chính xác, cũng có thể là bên phải trái ngược, phải suy luận ra đâu là đáp án duy nhất, mới có giá trị. Nhưng cái này thì khác, nếu chúng ta giả thiết đây là một chỉ thị dẫn dụ sai lầm, phía Đông là sai, nhưng đáp án còn lại không chỉ có một, ít nhất cũng có ba hướng Tây Nam Bắc, nếu nói phía Đông là sai, cũng không thể suy ra hướng đúng là một trong ba hướng kia, vậy nên chắc chắn nơi mà tấm thiệp nói là phía Đông, dù đó là câu nghi vấn, cũng không có khả năng khác."
Chỉ mấy câu thôi đã khiến Lý Hữu Căn nghe đến trợn mắt há mồm, trong lòng không thể không bội phục, đầu óc Tân Manh quả nhiên rất thông minh.
Đổng Tu bất mãn hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy phức tạp, "Chuyện đơn giản như vậy, không cần nghĩ đã biết, có cái gì mà khoe chứ."
Tân Manh biết hắn nhìn mình không vừa mắt, không thèm để ý lời khích bác này, mà phản ứng của Du Nghị càng thêm đáng yêu hơn rất nhiều (trong mắt Tân Manh), y cực kỳ thẳng thắn khen Tân Manh, "Rất lợi hại."
Không biết do cái gì, lúc trước bị Kiệt Tử khích lệ, Tân Manh càng lúng túng nhiều hơn, nhưng hôm nay được Du Nghị trịnh trọng, chăm chú nhìn như vậy, dù chỉ nói ba chữ, cũng khiến cho hai má cậu nóng lên, may là trời đã tối om, những người khác không thấy được, nếu không Tân Manh không biết nên giải thích như thế nào.
Rốt cuộc cậu đang bị gì vậy?
TC: Em đang rơi vào lưới tềnh ahuyhuy:3 Em bị anh ấy dụ lọt lưới rồi ノ_ _)ノ