*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên thực tế, nơi bọn họ nghỉ ngơi cách cục công an không xa, đứng dưới lầu nhìn quanh còn mơ hồ thấy được cửa lớn của cục công an. Không phải bọn họ không muốn đi xa hơn, mà do trải qua biến cố ngày hôm qua, tuy không bị thương, nhưng thể lực đã tiêu hao hết, ngoại trừ Du Nghị, những người khác đều kiệt sức, căn bản không thể đi xa hơn.
Vậy nên xét theo một mức độ nào đó, bọn họ vẫn không hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chuyện đầu tiên làm khi xuống lầu, là cẩn thận từng chút một nhìn về phía cục công an, chỉ sợ bị những tang thi quân nhân kia phát hiện.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cửa cục công an rất sạch sẽ, chẳng có gì cả.
Tang thi mặc quân trang, tang thi bình thường, toàn bộ đều biến mất tăm, cửa lớn mở rộng, giống hệt dáng vẻ lúc bọn họ tới đây vào hôm qua.
Điều này không những không khiến người ta yên lòng, trái lại khiến tâm trạng mọi người càng thêm bất an, không hẹn mà cùng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Đáng tiếc là, hôm qua Tân Manh không tìm thấy xe dùng được trong bãi đậu xe, không có công cụ thay cho đi bộ, muốn đi xuyên qua toàn bộ trấn nhỏ, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Khi bọn họ đang buồn rầu, lại thấy Du Nghị lấy ra một dụng cụ nhỏ dùng để phá cửa sổ từ trong ba lô, đến cạnh một chiếc Jeep đậu bên lề đường, đập bể cửa kính chỗ điều khiển, rướn người vào trong, mở ra thứ gì đó bên cạnh vô-lăng, móc ra mấy sợi dây điện, không hiểu sao quấn quấn mấy lần, xe thế nhưng lại khởi động!
Tân Manh nhìn đến trợn mắt há mồm, cuối cùng giơ ngón tay cái với Du Nghị.
Đoàn người lên xe, lần này do Du Nghị lái xe, Tân Manh ngồi vào ghế phó lái, Đổng Tu và Lý Hữu Căn hai mắt nhìn nhau, không lên đó rước lấy mất mặt, mở cửa xe ngồi hàng ghế sau.
Nhẹ nhàng xoay vô-lăng, đạp chân ga, xe nhanh chóng vọt ra, đi về phía Đông.
Trên đường đụng phải không ít tang thi bình thường, tất cả đều bị vượt qua, Tân Manh giờ mới biết được, nói tới kỹ thuật lái xe, cậu còn kém xa Du Nghị, đừng nhìn cậu ra vẻ như rất lợi hại, trên thực tế cũng chỉ tốt hơn so với những người khác một chút, nhưng vẫn không thể so sánh với Du Nghị, dọc theo đường đi, cậu gần như vừa nhìn thấy phía trước có bóng dáng tang thi, xe đã chính xác vòng qua chúng nó, đi qua hơn phân nửa cái trấn nhỏ, liền xe da đều không nhượng tang thi cọ đến một chút.
"Nếu như đây thực sự là trò chơi, " Tân Manh không dám tin thì thầm, "Anh nhất định là người chơi nạp tiền* XX!"
*[Cái này ai chơi game sẽ biết, chứ mình không cày game nhiều lắm, chỉ lên mạng search sơ sơ:v] Game thủ có 2 loại là nạp tiền và chơi free, game thủ nạp tiền sẽ được mở khóa các tính năng độc quyền hay mua vật phẩm level cao, "mua lại thời gian" trên game để cày level nhanh hơn, giúp game thủ đứng Top, giúp duy trì game v...v...Du Nghị nghiêng đầu qua chỗ khác, ý tứ sâu xa nhìn cậu, Tân Manh không hiểu sao, mà người nọ cũng không giải thích, nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Tân Manh do dự một lát, không tiếp tục truy hỏi —— mặc dù trong lòng cậu vô cùng tò mò khó chịu.
"Lúc trước các cậu gặp phải chuyện gì?" Ngay lúc cậu đang nói thầm trong lòng, lần đầu tiên thấy Du Nghị chủ động hỏi cậu, Tân Manh xốc dậy tinh thần, kể rxo ràng những chuyện về Kiệt Tử cho Du Nghị, Du Nghị thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Hai người ngồi đằng trước nói chuyện, âm thanh không lớn không nhỏ, nghe qua rất hài hòa.
Nhưng mà, hai người ngồi sau không hề cảm giác được bầu không khí ấm áp phía trước, Đổng Tu đang ghét bỏ dịch mông đến sát cửa xe, trừng mắt nhìn Lý Hữu Căn, "Anh đang làm gì! Ban ngày ban mặt, giữ lại chút tố chất đi được không!"
Hắn thật sự muốn trợn trắng mắt, không biết Lý Hữu Căn này đang làm cái quỷ gì, hắn vốn ngồi gần giữa hàng ghế sau, thông qua ghế trước nhìn tình hình giao thông, lại phát hiện người ngồi cạnh không ngừng nhích tới nhích lui, hắn vừa nhìn sang, liền thấy bàn tay của Lý Hữu Căn đang luồn vào trong quần... Trượt lên trượt xuống.
Hắn tưởng mình nhìn lộn rồi, chỉ thiếu nước gỡ mắt kính xuống lau lau, lại nhìn sang, vẫn thế, sắc mặt Lý Hữu Căn đỏ bừng, bàn tay chuyển động rất nhanh, hắn giận đến mức hận không thể đá thứ này xuống xe ngay lập tức!
Lý Hữu Căn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ giải thích, "Không có, tôi không có... Không biết sao tự nhiên tôi lại thấy rất ngứa, tôi chỉ gãi tí thôi, gãi tí nữa là được rồi... Không phải đang làm chuyện đó..."
Đổng Tu ngược lại không nghi ngờ hắn đang làm cái kia, dù sao bọn họ đang trên đường chạy trốn, trên xe còn có nhiều người như vậy, Lý Hữu Căn cũng không giống loại người đùa giỡn lưu manh, trái lại vì cái danh hiệu đảng viên vớ vẩn đó, mỗi ngày đều kiêu căng ngạo mạn, lúc không gặp nguy hiểm vẫn ra vẻ nghiêm trang, hắn cảm thấy hành động này rất hèn mọn, hơn nữa hắn
(LHC) cứ gãi hoài như thế, làm hắn cũng thấy người mình hơi ngứa, không nhịn được hỏi hắn
(LHC): "Tại sao anh lại ngứa thành như vậy?"
"Tôi cũng không biết, " Lỹ Hữu Căn vẻ mặt đau khổ, "Hôm qua ở trong phòng bị muỗi chích, chân ngứa không chịu nổi, hôm nay lại không sức thuốc, bên trên cũng bắt đầu ngứa, nếu có nước hoa hay tinh dầu thì tốt rồi, không biết đó là muỗi gì, cắn người lại ngứa kinh thế."
Đổng Tu suy nghĩ một lát rồi nói, "Chắc là muỗi độc chích rồi, loại muỗi lớn trên thân có màu trắng đen xen kẽ kia cắn người rất tàn nhẫn, tôi còn dị ứng với loại muỗi đó, cho dù chỉ chích một vết nhỏ trên cánh tay, từ cánh tay đến vai đều ngứa muốn chết, hận không thể cào rách da."
"Đúng! Đúng! Chính là cảm giác đó!" Lý Hữu Căn mãnh liệt gật đầu, "Tôi cũng có cảm giác này, chắc do quá nhạy cảm. Lát nữa chúng ta đi ngang qua tiệm thuốc, tôi muốn đi lấy vài vỉ thuốc chống dị ứng."
Nói xong, đúng dịp thấy xe đi ngang qua một tiệm thuốc nhỏ, hắn vội vàng vỗ lên ghế trước, "Tôi thấy tiệm thuốc rồi! Dừng xe! Mau dừng xe!"
Xe Jeep nhanh chóng lái ngang qua, không hề có ý dừng lại, Đổng Tu cũng kéo hắn lại, "Dừng xe làm gì, chúng ta đến phía Đông sớm hơn bao nhiêu, sẽ rời khỏi trò chơi này sớm hơn bấy nhiêu, anh còn ngứa cái gì, đừng lãng phí thời gian vào mấy việc nhỏ nhặt này!"
"Nhưng loại ngứa này thật quá khó chịu, " Lý Hữu Căn cũng biết đạo lý kia, nhưng thật sự quá thống khổ, vết muỗi chích kia vốn ở trên đùi, ngứa cũng chỉ giới hạn ở chỗ đó, bây giờ không còn vết chích, nhưng cảm giác ngứa kia đang nhanh chóng khuếch tán, hắn không ngừng gãi nơi giữa hai chân, ngay cả hai chân dưới cũng bắt đầu ngứa, hắn cảm thấy, nếu còn chờ thêm nữa, cảm giác ngứa này sẽ lan ra toàn thân.
Đổng Tu lườm hắn một cái, "Nhịn đi! Còn nửa tiếng nữa thôi là đến phía Đông trấn nhỏ rồi!"
Lý Hữu Căn thống khổ gãi đùi.
Mà chỉ có Tân Manh ngồi phía trước, nhạy cảm phát hiện ra, tốc độ xe lại nhanh hơn.
"Du, Du Nghị..." Tân Manh nói ra khỏi miệng mới nhớ tới, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên của người nọ.
Du Nghị quay đầu nhìn cậu, trong mắt xen lẫn chút ý cười, "Hả?"
Tân Manh bị y nhìn có chút không thoải mái, muốn hỏi cũng không hỏi được, "Không có chuyện gì..."
Du Nghị đột nhiên thu lại ý cười, nói khẽ với cậu, "Lát nữa nhớ theo sát tôi, đứng phía sau tôi, đừng chạy loạn."
Đây là... Muốn bảo vệ cậu?
Tân Manh không nhịn được cười với y, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt và mái tóc của Tân Manh, làm cho nụ cười của cậu thoạt nhìn vô cùng đơn thuần.
Bản thân cậu lớn lên cũng rất thanh tú, cộng với đôi mắt to vô tội, hàng lông mi dài mỏng, nhìn qua giống như cậu em hàng xóm khiến người yêu thương, nhưng đợi cậu nở nụ cười, cảm giác kia lại hoàn toàn thay đổi.
Không biết vì sao, cũng là động tác vểnh khóe môi, hai mắt nheo lại như vầng trăng khuyết, người khác cười không khác gì bình thường, nhưng Tân Manh thì không, lúc cậu nở nụ cười, luôn khiến người thấy được từ nụ cười của cậu một loại cảm giác... Vô cùng ôn nhu và dịu dàng.
Khi cậu toàn tâm toàn ý nhìn bạn cười, sẽ khiến đối phương cảm thấy, dường như không cần biết bạn làm bất kỳ chuyện gì với cậu ấy, không cần biết bạn quá đáng cỡ nào, đều sẽ được thỏa mãn và phục tùng.
Đủ để khiến cho du͙ƈ vọиɠ chinh phục và du͙ƈ vọиɠ khống chế của bất kỳ người đàn ông nào tăng vọt chỉ trong nháy mắt!
Nói đơn giản, lúc cậu không cười, thì là một cậu em trai đáng yêu đơn thuần, nhưng khi cười sẽ biến thành...
Nhân thê!
(Nhân thê = "Vợ người ta", ý chỉ phụ nữ đã có chồng, hoặc bạn gái sắp đi lấy chồng)Chuyện này quả thật là một bi kịch, bởi vì bản thân Tân Manh sẽ không phục tùng vô điều kiện như vậy, rất nhiều người bị nụ cười của cậu đầu độc, nhưng hầu như ai cũng không có được bất kỳ thứ gì từ cậu, trừ nắm đấm.
Hầu kết Du Nghị trượt lên trượt xuống mấy lần, ánh mắt như vô ý lại vội vàng rời khỏi khuôn mặt của cậu.
Đại khái là do tìm được phương hướng chính xác, cho nên bốn người đi đường vô cùng thuận lợi, hơn nữa lúc sau Du Nghị tăng tốc, không tới hai mươi phút, xe đã đến gần cửa Đông trấn nhỏ, ở đó có một đường cao tốc, thông ra phía ngoài, phía trước trạm thu phí có rất nhiều ô tô xiêu vẹo dừng ở khắp nơi, đường đi gần như bị phá hỏng, xe không thể lái qua, chỉ có thể đi bộ.
Mà nơi đó, quả thật có một thông đạo chỉ cho một người đi qua, phần cuối gắn liền với một cánh cửa màu đen.
(Thông đạo = đường đi)Đó là cửa ra!
Đổng Tu và Lý Hữu Căn kích động không thôi, nhìn lối thoát gần trong gang tấc, nghĩ đến chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi trấn nhỏ đầy quái vật này, họ đều cao hứng sắp điên, chỉ cần đi qua đó, tiến vào cánh cửa kia, bọn họ sẽ an toàn, vào giờ phút này, gì mà Kiệt Tử, gì mà Hùng Gia Bảo, gì mà tang thi quân nhân, đều bị bọn họ quên sạch, bọn họ nhanh chóng mở cửa xuống xe, lập tức chạy về phía thông đạo kia!
Bị bọn họ lôi kéo, cảm xúc của Tân Manh cũng bị vực dậy, đang muốn xuống xe cùng bọn họ, lại bị Du Nghị nắm lấy cổ tay, "Chờ chút."
Tân Manh không hiểu vì sao, nhìn Du Nghị xuống xe, rồi đi vòng qua cửa xe bên cậu, giúp cậu mở cửa, chờ cậu đi ra, liền kéo cậu đi sát bên người, "Đã đồng ý với tôi điều gì? Đừng chạy lung tung, theo sát tôi."
"Được." Tình huống nguy cấp, Tân Manh không nói nhiều, lật tay nắm ngược lại.
Du Nghị kéo cậu thuận theo khe hở giữa các phân xưởng cẩn thận đi về phía trước, cũng không chạy trốn, mà vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, ánh mắt của y sắc bén như chim ưng, không ngừng quét mắt nhìn xung quanh, không buông tha dù là một chút biến động nhỏ, bất kỳ mối nguy hiểm nào cũng không thoát khỏi đôi mắt y, y không mang ba lô, mà không biết từ lúc nào y đã cầm súng trong bàn tay kia.
Bước chân người nọ trầm ổn mà bình tĩnh, khiến tâm tình lo sợ nghi hoặc của Tân Manh bị cảm hoá, sinh ra một loại cảm giác an toàn không thể nói thành lời, cậu lấy lại bình tĩnh, rập khuôn từng bước đi sau bước chân của y, cẩn thận từng chút một đi về phía trước.
Lúc này Đổng Tu và Lý Hữu Căn đã đi trước hai người một khoảng, bọn họ tranh nhau chen lấn chạy về trước, gần như quên hết mọi chuyện xung quanh, trong mắt chỉ còn cánh cửa nhỏ màu đen kia, cả hai đều muốn làm người đầu tiên mở nó ra!
Không ai nhìn thấy, cánh cửa của tòa nhà hai tầng bên cạnh trạm thu phí, đột nhiên nhúc nhích.
(*) Xe Jeep: