[36] - Thôn trong cốc (18): Sự thật đẫm máu
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Tấm card mà Tân Manh mãi vẫn không hiểu được chính là tấm card này, chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng dù nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu rõ được hàm nghĩa của nó.
Mắt thấy trời sắp tối, Du Nghị xoay người từ trên cửa sổ nhảy xuống, cầm lấy tấm card trong tay Tân Manh, "Nghĩ mãi cũng không có tác dụng gì, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết."
Tân Manh mệt mỏi duỗi thắt lưng, "Đúng vậy, chúng ta nghĩ cách làm sao để vượt màn trước đã, chúng ta mang theo Hùng Gia Bảo, đến chỗ sơn cốc nhìn thử xem."
Cậu về căn phòng của Hùng Gia Bảo, lại phát hiện Ngô Tuyết Hoa đang ngồi bên giường hắn ta, thấy bọn cậu bước vào liền nở nụ cười với bọn cậu.
"Hai anh đã nói chuyện xong chưa ? Sao lại lâu như thế, bỏ lỡ bữa cơm chiều mất rồi ! Hai anh có đói bụng không, ở trong phòng bếp có cơm, em đi hâm nóng cho hai anh nhé ?"
Thái độ của Ngô Tuyết Hoa rất thân thiện, Tân Manh nhớ đến những người ăn thịt kia liền vội vàng lắc đầu, "Không không không, không cần phiền phức như vậy, chúng tôi không đói bụng."
Ngón tay Ngô Tuyết Hoa vẽ vòng tròn, cười khẽ nói, "Cái gì là phiền phức chứ, hai anh đã cứu anh họ của em, còn cứu mạng các hàng xóm láng giềng khác, ba của em nói, hai anh là ân nhân của thôn Tú Sắc, bọn em còn muốn đặc biệt cảm ơn đó !"
Vẻ mặt của thiếu nữ rất chân thành nhưng Tân Manh thật sự không có chút khẩu vị, cậu nhìn về phía Du Nghị, thấy Du Nghị lắc đầu Tân Manh liền nói: "Thật sự không cần đâu, chúng tôi không muốn ăn cơm."
"Thôi được." Ngô Tuyết Hoa bĩu môi, chỉ chỉ mấy chén nước đặt trên bàn, "Vậy nước cũng nên uống chứ ?"
Tân Manh cảm thấy nếu còn từ chối nữa thì kì quá nên vội vàng gật đầu có lệ, Ngô Tuyết Hoa lại chỉ Hùng Gia Bảo nói: "Em đã cho ảnh uống dược thảo đặc sản trong núi, là loại mà bọn em lúc bị bệnh đều sẽ uống, vậy mà có tác dụng, với lại cơn sốt của ảnh cũng hơi hạ xuống rồi, không chừng chưa đến ngày mai liền có thể khoẻ lại."
Tân Manh theo tay của cô ta mà nhìn Hùng Gia Bảo, liền thấy mặt Hùng Gia Bảo quả thật không còn đỏ bừng như trước, nhưng vị trí hai má có chút ửng đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm môi... Ngô Tuyết Hoa, vẻ si mê trong mắt đều sắp tràn ra ngoài.
Tân Manh: "..."
Rốt cuộc cô ta dùng cách nào đút thuốc cho hắn ta, cậu đại khái đã hiểu...
Ngay cả chân cũng bị mất rồi, anh ta thế mà lại còn tâm tư nghĩ đông nghĩ tây ?
Não tên này làm từ gì thế !
Chút lòng đồng tình còn sót lại của Tân Manh với hắn ta liền biến mất.
Câu nói 'Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận' nếu được dùng để miêu tả Hùng Gia Bảo vậy quả thật không sai vào đâu được.
Trước khi Ngô Tuyết Hoa đi còn dặn bọn cậu phải nhanh uống nước, nếu không liền sẽ lạnh, rất biết chăm sóc, thật ra là một cô gái tốt, nhưng do trước đó cô ta làm chuyện kia với người nào đó, khiến Tân Manh không có cách nào có hảo cảm với cô ta...
Nhìn chén nước kia, Tân Manh đi qua cầm lên, lần này chén nước được tẩy rửa rất sạch sẽ, bên trong là nước trong hơi gợn sáng, còn hơi hơi toả hơi nóng lên, chạm vào miệng chén liền biết độ ấm này vừa lúc có thể uống được, Tân Manh quả thật khát nước, rất muốn uống nước, nhưng cái chén sắp đặt lên môi, cậu lại đột nhiên nhớ đến, nước trong thôn đều được lấy trong đập chứa nước, mà trong nước đó ngâm rất nhiều người chết...
Trong dạ dày cậu cuồn cuộn một trận, Tân Manh nhanh chóng thả lại chén nước trên bàn, kính nhi viễn chi, nhưng môi có chút khô, cậu nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn nhịn cho qua, lại nhìn thấy một chai nước khoáng được vặn nắp đưa đến trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu vừa thấy, là Du Nghị.
Thật ra người biết chăm sóc nhất chính là nam nhân này...
Tân Manh cầm chai nước khoáng, cười mắt cong cong.
Hùng Gia Bảo cố gắng muốn ngồi dậy, lại căn bản không nhấc nửa người trên lên nổi, hắn ta quơ quơ hai tay, hét lên, "Mau, mang chén nước kia lại đây cho tôi, cái chén màu vàng đó !"
Tân Manh vừa thấy, đúng là có một cái chén màu vàng, "Tại sao phải là cái này ?"
"Bởi vì cái chén này của Hoa Hoa, không, em gái Tuyết hoa đó !" Mặt Hùng Gia Bảo đỏ lên, Tân Manh liền tặng một vẻ mặt xem thường, cầm chén lên đặt vào tay Hùng Gia Bảo, tức giận nói: "Uống nhanh ! Uống xong chúng ta phải mau từ sơn cốc ra ngoài là có thể vượt màn !"
Hùng Gia Bảo sửng sốt, nói, "Hai cậu đã tìm được cách vượt màn rồi à ?"
"Vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng khả năng rất lớn." Tân Manh đơn giản nói những điều cậu vừa phân tích lại cho hắn ta nghe, sau đó nói: "Chúng ta đi theo sơn đạo, xem thử có thể ra ngoài hay không."
Sắc mặt Hùng Gia Bảo có chút thay đổi, hắn dùng vẻ mặt đau khổ nói, "Chú em, chân của anh trai đây bị như vầy, không chịu nổi bị gây sức ép được đâu..."
"Vậy bây giờ làm sao đây ?" Tân Manh hỏi, "Anh không muốn ra ngoài ? Cũng được thôi, chỉ cần chúng tôi ra ngoài vậy anh hẳn cũng được tính là vượt màn."
"Không không không, tôi không có ý này." Hùng Gia Bảo tội nghiệp nói, "Ý tôi là, không thì... không thì hai cậu lên xem thử trước ? Nếu thật sự có thể ra ngoài vậy phiền các cậu quay lại đón tôi một chút, dù sao, đám quỷ kia cũng không còn nữa, cũng không kém một chút thời gian như vậy..."
Mặt Tân Manh có chút đen, không nói chuyện.
"Tôi cũng biết tôi như vậy là quá không có nghĩa khí, nhưng tôi chẳng phải không còn cách nào ư, chân tôi vừa động đậy liền chảy máu, nếu sau khi thử xong vẫn chưa thể ra ngoài, tôi còn phải quay về đây một chuyến, nơi này cũng không có bệnh viện gì cả, không có cách nào để truyền máu, lỡ như mất máu qúa nhiều, tôi liền chết..." Hùng Gia Bảo đặt chén nước vàng qua một bên, hai tay chấp lại, lấy lòng mà cầu nói, "Hơn nữa cho dù các cậu ra ngoài trước, cũng không chắc là tôi có thể lập tức vượt màn, lỡ như miệng vết thương của tôi bị nhiễm trùng chết... Hai cậu cũng biết rồi, chết đủ ba lần là sẽ chết thật sự, ngay cả hiện thực cũng không còn cách trở về, mẹ của tôi còn ở nhà chờ tôi..."
Hùng Gia Bảo nói xong vài trường hợp lỡ như, càng nói càng thương tâm, Tân Manh nghe xong cũng có chút không nở.
"Tôi chắc là bà không chịu nổi đâu, chú em Tân, game trước tôi đã chết một lần rồi, chỉ còn lại hai cơ hội nữa thôi..." Hùng Gia Bảo nói mãi nước mắt theo đó cũng chảy ra thật, hắn ta dùng tay lau đi, nhìn cũng biết có bao nhiêu đáng thương.
Tân Manh giật giật môi, "Vậy anh đừng ngủ, chúng tôi sẽ mau chóng trở lại."
Hùng Gia Bảo nhanh chóng gật đầu.
Đợi sau khi hai người Tân Manh ra cửa, hắn ta thoải thoải mái mái mà cầm lấy chén nước màu vàng, vẻ mặt si mê mà dùng cái miệng chuyển vòng uống hết nước ở trong, tranh thủ liếm mỗi chỗ miệng chén đều có thể được Ngô Tuyết Hoa uống qua, trong đầu hắn ta đều là cảm giác mềm mại lúc được đút thuốc kia, ngay cả cảm giác chua sót của canh thảo dược cũng không nhận ra...
Nhiều lần nhớ lại cảm thụ tốt đẹp lúc đó, Hùng Gia Bảo cười cười đóng lại hai mắt.
Tân Manh và Du Nghị theo sơn đạo mà chạy lên trên, rất nhanh liền đi đến điểm cuối, vách tường vốn dĩ bị phá hỏng bên ngoài quả nhiên đã biến mất không còn, thay vào đó là một loại ám trầm hỗn độn, giống như đúc cái cửa nhỏ mà game trước bọn họ đã vượt màn.
"Quả nhiên không sai !" Tân Manh cao hứng muốn chết, hận không thể bước lên ngay lập tức, nhưng nghĩ đến Hùng Gia Bảo, cậu vẫn cố kìm nén, quay đầu trở về, chuẩn bị đến đón người.
Đợi đến khi sắp đến nhà thôn trưởng, Du Nghị đột nhiên nắm chắc cổ tay của cậu, "Đợi đã, không đúng lắm !"
"Sao vậy ?" Tân Manh nhìn xung quanh, không phát hiện có vấn đề gì, cậu lại nhìn cửa sổ đóng kín ở phòng Hùng Gia Bảo, hình như lúc trước được mở ra mà ? Nhưng không phải chỉ đóng cửa sổ à, có gì kì lạ chứ ?
Du Nghị liếc nhìn cậu một cái, "Thôn này rất nguyên thuỷ, em từng thấy nến chưa ?"
Tân Manh sửng sốt, "Không có." Sau đó cậu đột nhiên kịp phản ứng, quay mạnh đầu lại, nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của thôn trưởng !
Ở trong có ánh nến !
"Thì ra trong thôn có nến à ?" Tân Manh lẩm bẩm nói, "Đúng rồi, bọn họ cũng nói ngẫu nhiên cũng sẽ có người rời khỏi sơn cốc mà ra ngoài..."
Về mặt kì quái này đã giải thích được nhưng có lẽ là do trạng thái cẩn thận của Du Nghị khiến lòng Tân Manh cũng có chút bất an, hai người không tiếp tục nói chuyện với nhau, tay chân nhẽ nhàng đi về hướng cửa sổ bên kia, đợi đến khi đến bên cạnh cửa sổ, Tân Manh thật cẩn thận ngẩng đầu, từ dưới cửa sổ mà đưa mắt lên trên một tí, vừa nhìn vào bên trong, liền trừng lớn mắt, không dám tin mà che miệng lại, kém chút nữa là kêu lên thành tiếng !
Máu, nơi nơi đều là máu !
Hùng Gia Bảo với bắp chân lộ ra xương trắng được đặt trên một cái bàn dài, cổ của hắn ta bị cắt một vết rất sâu, toàn bộ thân thể và đầu chỉ còn một tầng da mỏng manh để nối liền, mất đi trái tim để làm động lực, ngay cả máu tươi cũng không còn chảy ra, sớm đã chết rồi !
Nền đất đã trở thành huyết trì.
Vị thôn trưởng Ngô Đại Thành nhiệt tình có trách nhiệm mà bọn cậu quen biết, Ngô Tuyết Hoa mà một giây trước bọn cậu cho rằng trong sạch thiện lương là một cô gái tốt, còn có Ngô Lai Lợi lúc chiều cảm ơn sắp khóc đối với ân cứu mạng của bọn cậu, bọn họ đều đang mặc một bộ quần áo dính đầy máu tươi, tay cầm dao phay, rạch thêm một dao lại một dao trên thi thể của Hùng Gia, cắt lấy một miếng thịt thật dài ra...
Lần này Tân Manh thật sự bị doạ đến mềm chân, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống đất, ngón tay cậu đang run rẩy, khoé mắt cũng đã ươn ướt, may mắn Du Nghị bên cạnh đúng lúc giữ lấy cậu, mới không phát ra tiếng động quá lớn, sắc mặt của hắn cũng không dễ xem lắm.
Thanh âm người bên trong nói chuyện truyền ra.
"Dạo gần đây cũng may ghế, luôn có thịt tươi ngon, lần này mọi người lại có thể no nê rồi." Đây là tiếng của Ngô Đại Thành.
"Đúng vậy, hơn nữa cháu nghe nói bọn họ đã giải quyết đám quỷ đó rồi, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa, chúng ta có thể ăn thịt ngon miệng rồi." Ngô Lai Lợi nói, "Lần trước dùng thịt của nữ nhân kia làm cơm, kết quả những hàng xóm từng ăn đều chết vài người, ngay cả đám người từ ngoài đến kia cũng không thoát được, dạo gần đây mọi người đều thành thật mà dùng cơm, ăn đến mặt đều tái đi, cháu còn nói với Tuyết Hoa, nếu sau này không thể ăn những loại thịt đó vậy không bằng chết cho rồi."
"Anh chính là nghĩ nhiều quá, cho dù đám quỷ kia có lợi hại, vậy thể giết sạch người trong thôn à ?" Ngô Tuyết Hoa khinh bỉ nói, "Lúc bọn họ còn sống đều không thể chạy thoát khỏi dạ dày chúng ta, lúc chết còn có thể hoành hành mãi à !"
"Các cháu đừng nói nữa, lần này thật ra có chút nguy hiểm." Ngô Đại Thành nghiêm túc nói, "Các hàng xóm nhiều năm qua đều là dẫn người ngoài vào sau đó chia nhau ăn, hiện giờ đám người đó sau khi chết lại biến thành quỷ, thật sự có chút doạ người, một nhà Kiến Vỹ đều tuyệt hậu !"
Ngô lai Lợi vội vàng hỏi, "Thi thể của nhà chút Kiến Vỹ... với Tiểu Mai..."
Ngô Đại Thành cười trêu nói, "Chú liền biết cháu nhớ thương Tiểu Mai, thịt của Kiến Vũ và Đông Tử chú đã chia cho mọi người rồi, nhưng vẫn giữ Tiểu Mai lại cho cháu đây, dù sao bọn cháu đều có hôn ước, sớm muộn gì sẽ kết hôn, giữ lại hết cho cháu đó, người khác cũng không thể nói gì."
Ngô Lai Lợi mừng rỡ: "Tất cả đều để lại cho cháu ư ?! Tốt quá rồi ! Cám ơn chú !"
Người ở bên trong cười đùa liên tục, Tân Manh ở bên ngoài thiếu chút nữa đã nôn sạch dạ dày, Du Nghị hiểu mà muốn che lỗ tai cậu lại, Tân Manh lại lắc đầu, cho dù chịu đựng ghê tởm cậu cũng muốn biết toàn bộ sự thật.
Cuộc nói chuyện trong phòng vẫn còn tiếp tục.
"Tiếc là đồng bạn của mấy tên người ngoài kia đã bị bọn họ chôn rồi, thịt bị ô uế thì không thể ăn được." Ngô Lai Lợi đáng tiếc nói.
"Còn tên đồng bạn được để ở chỗ chúng ta đã bị gặm cắn đến ghê tởm, trên xương cốt không còn đến hai lạng thịt, chú đã lấy nội tạng ra đặt trong phòng bếp, chết còn xương rõ ràng không quá được sự tin tưởng của bọn họ, mặt khác... lúc ở đập chứa nước, các thôn dân đều đi giành thịt của nhà Kiến Vỹ, không để ý đến người kia, hơn nữa cũng không biết ý mà thể hiện quá rõ ràng trước mặt người ngoài khiến cho bọn họ nghi ngờ, vậy nên mới xảy ra sai lầm." Ngô Đại Thành nói, "Nhưng cũng không sao, còn lại ba người cũng đủ để chúng ta chia một nhà hai cân thịt rồi."
"Lại nói tiếp, hai tên còn lại đâu rồi ?" Ngô Lai Lợi kì quái nói, "Không phải đã chạy trốn rồi chứ ?"
"Không đâu." Ngô Tuyết Hoa rất nhanh liền nói, "Em bỏ thêm thuốc ở trong nước, bọn họ chỉ cần vừa uống nước liền ngã, nhưng mà hình như uống xong liền lập tức ra ngoài lên núi, hiện tại hẳn dược hiệu đã phát tác rồi, không biết ở chỗ nào trên sơn đạo mà ngã ra rồi, chúng ta xử lý xong tên này rồi lên núi tìm bọn họ, nhất định sẽ tìm được."
.
HLTT: Ghê tởm vãi :))