Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 4: Đua xe nguy cấp



Hai người nhẹ nhàng đẩy gia cụ ra chặn cửa, lại ăn bách quy bánh mỳ từ ba lô của Tân Manh, uống hai chai nước, còn tìm cây dao phay cho Sát Mã Đặc Hùng Gia Bảo phòng thân, sau đó tự tìm phòng ngủ qua đêm.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, hai người cầm chìa khóa xe và vũ khí, rón rén ra khỏi cửa, mò mẫm xuống dưới lầu.

Hôm nay ánh nắng không tồi, nhóm tang thi phải đi tắm nắng, bọn họ may mắn không gặp được thứ gì ngoài ý muốn, Tân Manh cắm chìa khóa vào chốt, đèn xe không tiếng động lóe lên hai cái, cậu ngồi vào ghế lái, ném ba lô ra ghế sau, Hùng Gia Bảo chạy nhanh ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại.

"Cái kia..." Hùng Gia Bảo nhìn xuyên qua kính thủy tinh thấy được mấy con tang thi đang du đãng bên ngoài, tương đối khẩn trương, "Chúng ta cứ lao ra như vậy hả?"

"Ừ." Tân Manh không lái xe đi ngay, mà mở bản hướng dẫn, muốn thử thời vận, xem coi bên trong có bản đồ gì đấy không, không nghĩ tới là có thật, tuy rằng chỉ có bản đồ của trấn nhỏ này, ngoài trấn đều là trống rỗng.

Quả nhiên là đạo cụ do trò chơi cung cấp nhỉ? Chiếc chìa khóa duy nhất, chiếc xe duy nhất có thể khởi động, bản đồ duy nhất có thể tìm thấy sau khi khỏi động, quả nhiên hướng hành động của bọn họ là đúng.

"Sau khi ra ngoài, chúng ta phải tìm một khu thương mại hoặc siêu thị gì đấy, lấy chút đồ ăn, tốt nhất nơi này phải cao một chút, đến lúc đó chúng ta có thể để lại dấu hiệu nổi bật dễ thấy, để những người khác vào trong đó tập hợp." Tân Manh một bên nghiên cứu bản đồ một bên phân tích, cuối cùng tìm được một khu thương mại ở nơi cách tiểu khu ba ngã tư đường, xem ra chiếm diện tích không nhỏ, nhưng không biết rõ độ cao, chỉ có thể qua đó xem mới biết được.

"Trước hết cứ đi nơi này đi." Tân Manh ra quyết định, vặn chìa khóa, khởi động ô tô, đạp chân ga xông ra ngoài, quán tính thật lớn làm cho gáy Hùng Gia Bảo trực tiếp đập vào lưng ghế dựa, đau đến kêu to ai u.

Thật ra không phải do Tân Manh cố tình đạp chân ga mạnh như vậy, trên thực tế, khi cậu vừa mới khởi động xe, liền kinh sợ phát hiện ra, gần như tất cả tang thi chung quanh trong nháy mắt đều quay đầu sang, con mắt xanh trắng khủng bố nhìn chằm chằm hai người, trong mắt lộ ra đói khát và tham lam, bị âm thanh động cơ hấp dẫn, con mắt đỏ tươi của bọn chúng nhìn thẳng vào hai người, giống như người nhịn đói một năm bỗng nhìn thấy đồ ăn yêu thích nhất của mình, nhịn không được đói khát mà chạy lại ăn bọn họ vào trong bụng ––— cho dù bụng của bọn chúng đã bị thủng một lỗ lớn.

Tân Manh còn có bóng ma tâm lý đối với tang thi mạnh mẽ như dã thú này, chỉ có thể lao ra khỏi đây trước khi chúng nó lại gần!

"Mau mau mau ––—!! Chúng nó lại đây rồi! Chúng nó đang lại gần! Mau đi a! Mau a ––—!" Hùng Gia Bảo là người đầu tiên chịu không nổi, hắn trừng lớn mắt, toàn thân phát run mà ôm đầu, hoảng sợ nhìn quái vật ghê tởm sắp đuổi kịp, tê tâm liệt phế thúc giục Tân Manh, âm thanh cao vút càng thêm run rẩy, sắp khàn giọng luôn rồi!

Tân Manh tất nhiên cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà nói thì dễ còn làm thì khó, tuy rằng tốc độ của tang thi không nhanh, nhưng số lượng thật sự rất nhiều, rất nhanh Land Rover đã bị tang thi vây quanh, điên cuồng đập mạnh vào thân xe Land Rover như đang chọi trâu, phát ra từng tiếng "Thình thịch", lớp sắt lá hơi mỏng khiến thanh âm này nghe còn đáng sợ hơn so với cách một vách tường, không chịu nổi chấn động khiến Land Rover lảo đảo, suýt nữa là lật xe, hai người bên trong cũng bị va chạm đến đầu váng mắt hoa, Hùng Gia Bảo thét chói tai, Tân Manh cũng đổ mồ hôi lạnh, bàn tay đã mấy lần trượt khỏi vô-lăng, nhưng nếu dừng lại lúc này, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết, cậu cắn răng chịu đựng, hai tay liều mạng bám chặt vô-lăng, dươi chân mạnh mẽ đạp chân ga hết cỡ, Land Rover lập tức như mũi tên ly tuyến, hung mãnh vọt lên phía trước, đâm vào ba bốn con tang thi ở đầu xe, cán lên tang thi mà chạy!

Cũng may đây là Land Rover, nếu là New Passat lúc trước, chỉ sợ đã sớm lật xe!

Bánh xe lăn lên chướng ngại vật làm chiếc xe xóc nảy kịch liệt, đầu Tân Manh đập mạnh vào đỉnh xe, lập tức có một dòng chất lỏng ấm áp theo trán chảy xuống, nhưng Tân Manh không có thời gian để ý tới, phía trước còn có rất nhiều tang thi, căn bản không rảnh để phân tâm, cậu chỉ tùy tiện dùng mu bàn tay lau sơ qua, không để máu chảy xuống mắt, lại tiếp tục nhìn hết sức chắm chú vào cửa lớn tiểu khu ngay phía trước, tang thi bên ngoài bị mùi máu tươi tràn ra từ trong xe kíƈɦ ŧɦíƈɦ, càng trở nên điên cuồng, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tiền phó hậu kế* đập mạnh vào thân xe, khiến xe gần như lao ra khỏi đường chính.

* Tiền phó hậu kế: Người trước ngã xuống, người sau kế tục / người trước hy sinh, người sau tiếp bước.

"Xong đời! Chúng ta sắp xong đời rồi! Cứu tôi với! Mẹ ơi! Mẹ ơi mau cứu con ––—" Hùng Gia Bảo sợ hãi ngồi cuộn thành một đoàn, ôm đầu kêu to, quả thật là khiến người ta phiền lòng, nhưng bây giờ Tân Manh không có cách nào phân tâm mà kêu hắn im lặng, chỉ có thể chịu đựng.

Cậu liều mạng ổn định xe, mu bàn tay nắm vô-lăng đã nổi đầy gân xanh, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Rốt cuộc sau khi chiếc xe nghiền nát hơn hai mươi con tang thi, đột nhiên xông ra ngoài cửa lớn của tiểu khu, chạy tới giữa đường bên ngoài. Đó là một con đường cái rất rộng, hai bên là cửa hàng san sát nhau, nhưng tất cả đều rất cũ nát, bảng hiệu rơi xuống đất, như đã bị vứt bỏ rất lâu. Tân Manh nhanh chóng đánh tay lái sang bên phải, Land Rover gần như là bay thẳng qua, lốp xe hung hăng ma xát trên mặt đất, phát ra tiếng rít nặng nề, sau đó lại mãnh liệt tăng tốc, đi về phía khu thương mại được đánh dấu trên bản đồ. Tang thi đi ra từ tiểu khu không cam lòng đuổi theo, hơn nữa trên đường cái còn có nhiều thứ này nọ, đều nghe được tiếng động nên tụ tập lại đây, đàn quạ mênh mông một mảnh. Nhưng bởi vì đường cái lớn hơn rất nhiều so với đường trong tiểu khu, có cơ hội cho Tân Manh thể hiện kĩ năng đua xe và biểu diễn tính năng của Land Rover, không ngừng tả xung hữu đột*, xe đi trên đường cái như một con rắn, hỗn loạn ít hơn rất nhiều so với vừa rồi. Dần dần, tang thi chỉ dùng hai chân đi đường vẫn bị chiếc xe có bốn bánh bỏ rơi lại phía sau, tang thi bốn phía cũng ít đi, Tân Manh cuối cùng cũng có cơ hội thở ra.

* Tả xung hữu đột: Đánh sâu vào phía bên trái, đột phá vòng vây phía bên phải.

"Kiểu nào cũng bị ăn! Xong đời! A a a ––— Mẹ ơi tới cứu con ––— " Hùng Giao Bảo vẫn đang la to, như bệnh nhân tâm thần kêu mẹ tới cứu hắn.

"Câm miệng!" Tân Manh không thể nhịn được nữa, vỗ đầu hắn một cái, quát: "Anh muốn gọi hết tang thi lại đây sao!"

"Hộc... Hộc..." Hùng Gia Bảo rốt cuộc cũng ngừng kêu gào, giương miệng to như con ếch, hai mắt phồng lên, kịch liệt thở hổn hển, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, ánh mắt đăm đăm, "Tôi... Chúng ta còn sống không...?"

Tân Manh kiếm không ra thời gian để an ủi hắn, cậu nhanh chóng xem xét tình trạng của Land Rover, trong lòng trầm xuống. Sức lực của tang thi quả nhiên rất lớn, tuy rằng bây giờ xe vẫn có thể chạy, nhưng trải qua một hồi va chạm như vừa rồi, trên thân xe toàn là dấu vết lồi lõm. Nếu như dùng lực này đánh lên thân người, hậu quả có thể đoán được, chỉ sợ sẽ mất đi năng lực hành động ngay trong nháy mắt, mà tang thi lại không có tổn thất gì, cậu đã để ý tới, cho dù bị ô tô cán qua mấy lần, tang thi vẫn có thể đứng lên hoàn hảo không tổn hao gì, tiếp tục chạy đuổi theo bọn họ.

Thật là một tin tức gay go, có nghĩa là bọn họ tuyệt đối không thể để tang thi lại gần mình.

"Lát nữa đi vào khu thương mại, anh nhớ rõ phải tìm xem có vũ khí nào dài một chút hay không, đừng để tang thi lại gần mình quá." Mắt Tân Manh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, hơi nghiêng đầu căn dặn Hùng Gia Bảo, nhưng hình như Hùng Gia Bảo đang sợ hãi, hai mắt hoảng sợ nhìn bên ngoài, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Land Rover nhanh chóng đi xuyên qua ngã tư đường, có thể thấy được cảnh sắc hai bên, trấn nhỏ này thật sự đã thất thủ hoàn toàn, không còn đông người như trước, không có đèn đuốc huy hoàng, không có rượu xanh đèn hồng, chỉ để lại những tòa nhà rách nát và những cái xác không hồn đầy đường, không có một người sống, ngay cả cây cối cũng héo rũ, như một tòa thành chết, lại như một tòa nhà giam.

Rất nhanh, một tòa nhà cao hơn mười tầng xuất hiện trước mắt hai người, hẳn là khu thương mại được biểu thị trên bản đồ, kinh tế trấn nhỏ không mấy phát đạt, rất ít nhà cao tầng, vậy nên tòa nhà này phá lệ nổi bật, từ rất xa đã nhìn thấy được.

Đây xem như một trong số ít những việc tốt, ít nhất những đội hữu khác có thể dễ dàng phát hiện ra nơi này.

Lúc Tân Manh nhìn thấy khu thương mại, thật ra còn cách một con đường, ở phụ cận không biết vì sao, số lượng tang thi cũng không nhiều lắm, chỉ có vài con linh tinh, cậu có kinh nghiệm lúc trước, mở đường coi như thoải mái, không ăặp nguy hiểm, Hùng Gia Bảo hình như cũng bình tĩnh trở lại, nhìn máu trên mặt Tân Manh, đưa cho cậu một chiếc khăn tay mang trên người, để cậu lau mặt, Tân Manh nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn.

"Cậu chảy nhiều máu quá, có bị gì không ta..." Hùng Gia Bảo do dự hỏi, bản thân hắn cũng bị va chạm một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ u lên một cục, ngược lại vết thương của Tân Manh nhìn qua có chút kinh khủng.

"Không có gì đâu, chỉ tróc một lớp da, máu đã ngừng chảy." Tân Manh cười với hắn.

Hùng Gia Bảo gãi gãi tóc, hai chân co lại trên ghế không được tự nhiên mà giật giật, "Thật không thể tưởng tượng nổi, cậu rõ ràng còn nhỏ hơn tôi, sao có thể dũng cảm như vậy, cậu không biết đâu, lúc nãy mém nữa là tôi bị dọa đến tiểu ra quần!"

"May là anh nhịn xuống, nếu không chúng ta phải đổi xe rồi." Tân Manh nói giỡn một câu, tay nắm vô-lăng vòng xuống dưới, chiếc xe vững vàng xuyên qua con đường cuối cùng, lúc này cửa lớn của khu thương mại đã xuất hiện trước mặt hai người, nhưng tình huống có chút không đúng, Tân Manh vội vàng đạp phanh.

Trước cửa xoay của khu thương mại có một đoàn tang thi, chúng nó đứng tầng tầng lớp lớp tạo thành một hình tròn, hướng vào bên trong mà gào thét giương nanh múa vuốt, giống như trong đó có thứ gì hấp dẫn bọn chúng.

"Thật nhiều tang thi!" Hùng Gia Bảo hoảng sợ, vội vã đẩy cánh tay Tân Manh, "Đừng qua đó, mau tìm đường khác đi!"

Tân Manh lại nghĩ sâu hơn, những con tang thi này bị cái gì hấp dẫn chứ? Hiện tại bầu trời còn nắng chói chang, không có vấn đề về ánh sáng, vậy thứ có thể làm cho tang thi kích động như thế, khẳng định chỉ có thể là ––— Người sống!

"Nơi đó có người, có thể là đội hữu của chúng ta." Tân Manh muốn quan sát tình huống cho rõ ràng, lái xe lại gần thêm một chút, Hùng Gia Bảo vừa nghe xong ngược lại còn sốt ruột hơn cậu, rướn cổ nhìn qua cửa thủy tinh, nhưng thật sự mơ hồ thấy được một thân ảnh đang quơ trường đao.

"Đúng vậy thật." Hùng Gia Bảo vội vàng hạ cửa thủy tinh xuống, vươn đầu ra, không hề suy nghĩ hướng về bên kia kêu to: "Ê, người anh em! Có cần hỗ trợ không?"

Tân Manh không kịp ngăn cản, lúc kéo hắn lại thì đã chậm, chỉ thấy đoàn tang thi kia nghe được động tĩnh, hai mươi con vây ở phía ngoài cùng mãnh liệt quay đầu về phía họ, phát hiện thêm nhân loại khác, thế nhưng lại từ bỏ con mồi trước mắt, đi về phía bọn họ!

"Ngọa tào!" Hùng Gia Bảo vừa thấy, bị dọa rụt đầu về kéo cửa thủy tinh lên, vẻ mặt cầu xin nhìn Tân Manh, "Nó nó nó, chúng nó lại đây..."

Tân Manh co rút khóe miệng, anh gọi lớn tiếng như vậy, chúng nó không lại đây mới lạ!

Nhưng mà như vậy cũng tốt, vừa lúc phân tán đám tang thi kia ra, Tân Manh không thèm đi đường khác, ngược lại đạp mạnh chân ga, chủ động nghênh chiến, đem thân xe Land Rover làm vũ khí, lập tức đánh bay mấy con tang thi, còn hung hăng cán qua mấy lần, một đường chạy đến đàn tang thi bên kia, lại đánh bay thêm một đám, lộ ra cửa xoay, cũng khiến cho bọn họ nhìn thấy người đang đứng trước cửa xoay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.