[44] - Chuyến xe bus đoạt hồn (7): Ghen tị và thù hận
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Đợi sau khi người cuối cùng xuống xe, cửa xe bus lập tức thình thịch một tiếng mà đóng lại, sau đó vững vàng chạy đi, trên sân ga trống trải, sáu người trầm mặc đứng tụ lại một chỗ, ai cũng không nói gì.
Lúc này chỉ có Du Nghị và Tề Tiểu Quỳ là vẫn còn đủ 5 lives, Tân Manh còn 4 lives, Hùng Gia Bảo và Đổng Tu còn 3 lives, mà Lý Hữu Căn chỉ còn lại 2 lives.
Lúc ấy thoạt nhìn dù sao đi chăng nữa cũng sẽ dùng không hết 5 lives, ai ngờ trong ba bốn phút ngắn ngủi mà mất hơn nửa, mọi người ngay từ đầu cảm thấy bình tĩnh và an toàn giờ khắc này rốt cuộc cũng biết sợ hãi, còn mang theo cảm giác gấp gáp, nhất là Lý Hữu Căn và Hùng Gia Bảo.
Nếu lại chết đi trong game này, vậy bọn họ sẽ không còn cơ hội trở về hiện thực.
"Sống không nổi, sống không nổi..." Thân thể Lý Hữu Căn cuộn lại thành một cục, ôm đầu gối khóc ròng, sợ hãi và tuyệt vọng đã triệt để bao phủ lấy gã.
Hai game đã vượt màn trước đó bọn họ đều chết đủ hai lần, mỗi một game đều không thể thuận lợi mà tiếp tục sống, game lần này khó như vậy, bọn họ thật sự có hi vọng ư ?
Hùng Gia Bảo bị tiếng khóc của gã kéo theo cũng đỏ cả hốc mắt.
Đổng Tu đang hôn mê bị tiếng khóc đánh thức, đau đớn và mất máu quá nhiều khiến sắc mặt của hắn ra trắng bệch, hận không thể ngất xỉu lần thứ hai, nhưng hắn ta rất nhanh liền phát hiện, cảm giác đau đớn truyền đến từ hai tay đang dùng một tốc độ cực kỳ phi hợp lý mà nhanh chóng giảm xuống, không đến mấy phút đồng hồ, đã hạ xuống mức mà hắn ta có thể chịu đựng được, máu cũng ngừng đổ.
Nhận ra được game vốn có được sức mạnh tựa như thần tiên, hắn ta không những không vì vậy mà vui vẻ, ngược lại sắc mặt càng khó coi hơn.
"Chỉ còn cơ hội lần này, nếu chết tiếp thì tính tiếp..." Lý Hữu Căn đột nhiên đứng dậy, hai bước nhào đến bên người Tân Manh, dùng tay nắm chặt lấy cánh tay của cậu, khóc lóc cầu xin: "Tân Manh ! Tân Manh ! Các cậu trước đó chưa hề chết, vẫn còn ba cơ hội đúng không, đúng không ! Tôi nhớ rõ là cậu còn ba lần ! Vậy cậu giúp đỡ chúng tôi đi, thay chúng tôi, đứng chắn thay chúng tôi ! Tân Manh !"
Cánh tay Tân Manh vẫn còn bị thương, vừa vặn bị tay Lý Hữu Căn đè trúng chỗ đó, miệng vết thương tróc ra, khăn tay màu trắng liền bị máu tươi nhiễm đỏ, Tân Manh đau la lên một tiếng, nhưng không thể nào vùng vẫy khỏi Lý Hữu Căn đang nổi cơn điên, vẫn là nhờ Du Nghị bước lại nắm lấy cổ áo của Lý Hữu Căn mà vứt gã ra ngoài, Lý Hữu Căn ngã xuống đất, vẫn như một tên điên mà gào thét: "Tân Manh ! Mày không thể thấy chết mà không cứu được ! Mày vẫn còn ba cơ hội vậy thay bọn tao hi sinh một lần thì sao ! Mày không thể ích kỷ như vậy được ! Mày có thể nhìn bọn tao chết đi ư ? Vừa nãy cũng vậy, tại sao mày lại không đến cứu bọn tao ! Còn mày nữa Du Nghị ! Hai người bọn mày, hai tên khốn nạn vì lợi ích cá nhân ! Cũng chỉ biết đến bản thân mình thôi à !"
Trong sân ga hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng Lý Hữu Căn tê tâm liệt phế chửi rủa chỉ trích quanh quanh quẩn quẩn, tiến thẳng vào lòng người.
Tân Manh giữ lấy cánh tay đang đổ máu, tầm mắt cậu chậm rãi lướt qua những người đang trầm mặc đứng xung quanh, Du Nghị đang đứng bên cạnh bảo vệ cậu, ánh mắt hắn không hề dao động, Tề Tiểu Quỳ thì vẻ mặt châm chọc dùng nửa mắt liếc Lý Hữu Căn, khiến lòng cậu có chút ấm áp, nhưng mà, Đổng Tu, thậm chí là Hùng Gia Bảo đều không hề phản bác lời Lý Hữu Căn, Đổng Tu đang suy yếu tạm thời không thể nói chuyện, nhưng từ vẻ mặt hắn ta liền có thể nhìn ra hắn ta cực kỳ đồng tình với ý kiến của Lý Hữu Căn, mà Hùng Gia Bảo lại đang cúi đầu, ánh mắt loé lên.
"Tôi đúng là còn ba cơ hội, nhưng như vậy thì sao chứ ?" Tân Manh đột nhiên mở miệng, vẻ mặt và ngữ điệu của cậu là sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, "Tôi có nhiều cơ hội nhưng chuyện đó cũng không đại biểu tôi nhất định phải chia sẻ nó cho mấy người, thay các người ngăn cản nguy hiểm, tôi không có nghĩa vụ này."
"Sao mày có thể ích kỷ như vậy !" Lý Hữu Căn đứng lên, chỉ vào Tân Manh tức giận mắng, "Chúng ta chính là đồng đội !"
"Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đồng đội." Tân Manh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, "Các người không phải người thân hay là người yêu của tôi, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không phải, cũng càng không hề có ân với tôi, tôi không có nghĩa vụ phải làm bất cứ chuyện gì cho các người."
"Vậy tại sao mày lại cứu nữ nhân này !" Lý Hữu Căn khó thở, rốt cuộc cố vượt qua nỗi sợ với Du Nghị, chỉ vào Tề Tiểu Quỳ, mắng vào mặt Tân Manh không chút lưu tình: "À, tao biết rồi, mày xem trọng con kỹ nữ này đúng không ? Tao vốn chỉ nghĩ mày bán mông thôi, hiện tại xem ra mày vẫn chơi hết hai loạn, mày là cái thứ tiện nhân ghê tởm ! Tên kỹ nữ thúi ! Dâm đãng !"
Có cái gì khó nghe gã đều mắng ra, cả người thoạt nhìn vừa nóng nảy lại điên cuồng, dường như muốn đem tất cả sợ hãi và ghen tị đổ hết lên người Tân Manh.
Gã hận ! Gã hận cái game chết tiệt này, càng hận Tân Manh !
Đúng vậy, gã chính là hận Tân Manh, không phải vì Tân Manh làm chuyện có lỗi với gã, mà là bởi vì gã ghen tị, gã ghen tị vận may của Tân Manh, ghen tị cậu có sự bảo vệ của người như Du Nghị, còn ghen tị cậu vậy mà chưa một lần thất bại, ghen tị cậu không hề giống gã mà từng bị cái chết uy hiếp !
Loại ghen tị này cuối cùng biến thành lòng thù hận sâu nặng, kích thích cảm xúc xấu xí nhất độc ác nhất từ sâu trong lòng gã, gã thậm chí còn thầm nguyền rủa Tân Manh, nguyền rủa cậu sau khi bị Du Nghị chơi đùa xong liền bị vứt bỏ, nguyền rủa cậu chết thảm thương ngay lập tức !
Mặt của gã bởi vì loại cảm xúc ác độc này mà vặn vẹo, gã hung tợn trừng Tân Manh, vừa định mang những lời nguyền rủa này mắng ra khỏi miệng, lại phát hiện thân thể gã bay lên lần thứ hai, trời đất đảo lộn, điên đảo Càn Khôn, sau đó cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến.
Du Nghị trực tiếp quăng gã ra khỏi sân ga !
Nhưng lần này Lý Hữu Căn bị cảm xúc đang dâng trào khống chế, vượt qua nỗi sợ hãi với Du Nghị, hơn nữa trước đó Du Nghị cũng chỉ dùng mắt đe doạ bọn gã, chưa từng gây ra thương tổn thực chết gì với bọn gã, cũng khiến gã tự tạo ra một nhận thức sai làm, gã cảm thấy Du Nghị chẳng qua là một tên miệng cọp gan thỏ mà thôi, một cảm giác dũng cảm khó hiểu xuất hiện cổ vũ gã đứng lên từ mặt đất, bò lên sân ga, gã quyết tâm, lần này gã cũng muốn kéo Du Nghị ra mắng cùng !
"Bọn mày..." Lý Hữu Căn vừa mới nói hai chữ, lại thấy Du Nghị đưa lưng về phía Tân Manh, không nhanh không chậm mà bước đến chỗ gã.
Trên khuôn mặt cương nghị của nam nhân không hề có một tí dao động nào, con ngươi màu trà phản xạ lại ánh sáng, dần hiện ra một loại sáng bóng gần như chất vô cơ, hắn cứ nhìn Lý Hữu Căn như vậy, trong mắt không có tức giận, không có căm ghét, chỉ bình tĩnh như vậy mà nhìn.
Lý Hữu Căn lại bắt đầu run rẩy, gã rốt cuộc cũng nhớ tại sao gã lại sợ Du Nghị, nam nhân này khi đối mặt với những đồng đội khác ngoại trừ Tân Manh ra, vĩnh viễn đều chỉ lộ ra vẻ lãnh đạm, thậm chí còn không ôn hoà bằng khi đối xử với một NPC, vẻ mặt duy nhất khi đối mặt với bọn gã chính là sát ý sắc bén đến đáng sợ, ngoại trừ thứ đó ra hắn không hề có chút tình cảm mà con người nên có, thậm chí sẽ khiến bọn gã ảo giác rằng người đối mặt với bọn gã không phải con người, mà là một cỗ máy giết người không hề có tình cảm.
Nam nhân này chắc chắn đã từng tự tay giết người, chỉ có những người chân chính thấy máu tươi, trải qua những lần chém giết tàn khốc, mới có thể có được loại khí tràng như thế, chỉ cần dùng ánh mắt đã khiến người khác sợ hãi đến không dám nhúc nhích !
Lý Hữu Căn cũng đã từng gặp qua một loại người như thế, lúc trước khi gã cùng lãnh đạo cấp trên đi thị sát, ở trong bộ đội có từng thấy vài người, bon họ là những quân nhân thiết huyết, ai cũng từng giãy dụa tìm đường sống trên chiến trường tàn khốc nhiều năm trời, mỗi một người đều là vũ khí bí mật mạnh mẽ nhất mà quốc gia có được, được rất nhiều cấp trêm coi trọng, nhưng cho dù là những người đó so với Du Nghị đứng trước mặt này, lại cũng chỉ giống như một đứa nhóc con và một người đã trưởng thành, khác biệt đến rõ ràng như thế.
Nam nhân này rốt cuộc là ai ?!
Không nói đến việc hắn phá lệ mà đối xử đặc biệt với Tân Manh, chuyện này có thể xem như hắn coi trọng Tân Manh, nhưng tại sao hắn lại đối xử với NPC còn tốt hơn khi đối xử với bọn gã ?
Gã từng quan sát kĩ, khi Du Nghị đối mặt với NPC, tuy thái độ của hắn không thể xem là thân thiện nhưng cũng không quá bài xích, ngược lại đối với bốn người bọn gã, từ đầu đến cuối đều ngập tràn cảnh giác và sát ý.
Tại sao lại như thế ?
Lý Hữu Căn đầy một bụng nghi ngờ, nhưng gã không có nhiều thời gian để tự hỏi, gã bị Du Nghị một tay kéo qua, mu bàn tay bị kéo ra sau đè xuống đất, đầu gối của Du Nghị đập mạnh vào phế bộ của Lý Hữu Căn, khiến gã ngay cả kêu cũng không kêu được, sau đó một cảm giác đau đớn truyền từ toàn thân truyền đến, tiếng "Rắc rắc rắc rắc" vang lên không dứt bên tai.
Những người khác chỉ thấy Du Nghị dùng động tác cực mạnh khiến toàn bộ các đốt ngón tay của Lý Hữu Căn bị bẻ lệch, chỉ trong nháy mắt, Lý Hữu Căn như một miếng bùn nhão mà mềm mềm nằm trên mặt đất, ngay cả giãy dụa cũng không có sức.
Lý Hữu Căn há miệng muốn kêu lên, lại đột nhiên cảm thấy có một bàn tay nắm lấy cằm của gã, lực đạo hơi mạnh.
Đầu của gã bị cố định lại, không thể nâng lên, chỉ có thể đem đồng tử nhìn về phía trước, gã nhìn thấy Du Nghị đang cúi đầu nhìn gã, đôi mắt màu trà trong như thuỷ tinh lẳng lặng nhìn xuống gã.
Nếu gã lại phát ra bất kì tiếng động nào, cái tay kia sẽ nắm chặt lấy cằm của gã hơn, dùng sức xoay đầu của gã ra sau vặn một cái...
Sau đó cổ của gã sẽ phát ra một tiếng gãy xương thanh thuý, tựa như bị một thứ gì đó chém đứt cổ, cắt thành hai nửa.
Lý Hữu Căn càng run rẩy lợi hại hơn, nước mắt nước mũi đầy mặt, không ngừng lắc đầu, dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn Du Nghị, lại cắn chặt môi, không dám lên tiếng cầu xin tha thứ, hơn nửa ngày, mới cảm giác được lực đạo ở cằm gã nhẹ xuống, Du Nghị từ trên người gã đứng lên, xoay người đi đến bên người Tân Manh.
"Hộc hộc... hộc hộc..." Mồ hôi lạnh của Lý Hữu Căn đổ xuống như mưa, gã quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập chứng tỏ rằng gã vẫn chưa bất tỉnh.
Vừa rồi khi hai người 'giao lưu ánh mắt', đúng lúc đưa lưng về bọn Tân Manh, bởi vậy những người khác cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cho rằng Du Nghị bị Lý Hữu Căn chọc giận nên bước lên đánh người, xuống tay có hơi ác.
Tân Manh tuy rằng không lại có một tia hảo cảm với đám đồng đội kia, nhưng vượt màn là quan trọng nhất, có nhiều xích mích thì khó khăn sẽ lớn hơn, cậu do dự một lúc vẫn nhỏ giọng hỏi Du Nghị: "Nếu hắn không thể hành động vậy có ảnh hưởng đến xác suất vượt ải của cả team không ?"
Những người khác đều nhìn Du Nghị, ngay cả Lý Hữu Căn cũng ngẩng đầu lên, nhưng lại không dám nhìn thẳng, chỉ có thể lén lút nhìn nhìn, liền thấy Du Nghị chỉ nhìn một mình Tân Manh nói: "Chỉ là chút dạy dỗ thôi, chừng nào xe đến sẽ vặn lại cho hắn."
"À." Tân Manh không hiểu nhiều về phương diện này lắm, cậu cảm thấy nếu bị trật khớp gì đó vậy chỉ cần vặn lại thì sẽ ổn, hẳn không đau lắm nhỉ, sau đó cậu không nói gì nữa.
Đổng Tu nghe xong lại lạnh cả người, trước mắt hắn ta biến thành màu đen, không biết là do bị doạ hay là do mất máu quá nhiều.
Thật ra Tân Manh cũng rất bội phục ý chí của Đổng Tu, cánh tay của hắn ta từ chỗ khuỷu tay là bị đứt ra, hai tay rũ xuống lộ ra xương trắng ở trong, vừa nhìn thấy là biết đau gần chết, hơn nữa cứ như vậy mà mất cánh tay, nếu là người bình thường thì đã sớm nổi điên lên rồi, nhưng Đổng Tu vẫn ổn, vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo, cũng không bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn me, đó cũng như một câu trong cái rủi có cái may: đang ở trong game.
Bởi vì đang ở trong game, cho nên những thương tổn đó không phải mãi mãi, đợi khi nào vượt màn nó sẽ biến mất, hắn ta vẫn trở lại là một người bình thường.
May mắn ư ?
Cũng không hẳn, bởi vì đúng là do ở trong game này, bọn họ mới có thể gặp được những thương tổn như thế.
"Tuy rằng không cần thiết nhưng tôi cũng nên giải thích một câu." Tân Manh nghĩ nghĩ, quay đầu, nói với Lý Hữu Căn đang run run quỳ trên mặt đất, "Tôi cứu Tề Tiểu Quỳ là do tôi muốn cứu cô ta, không định giúp anh là do không muốn giúp anh, mọi chuyện chỉ đơn giản như thế. Mạng là mạng của tôi, tôi có quyền được quyết định, tất cả hành vi của tôi vĩnh viễn đều phát ra từ chính ý chí của tôi, tôi muốn cứu thì cứu, không muốn cứu thì không cứu, chẳng có lý do gì cả, cũng không ai có thể dùng đạo đức và tình cảm để ép buộc tôi, thứ đó vô dụng, anh hiểu chưa ?"
Lời nói thẳng thừng thô bạo như vậy, nói đến cũng là những đạo lý mà ai cũng hiểu được, Lý Hữu Căn nghẹn họng không thể đáp trả, Hùng Gia Bảo cúi đầu.
Lúc này trên sân ga lại lâm vào loại yên tĩnh như chết, chỉ có thời gian đang lặng yên không một tiếng động mà trôi qua.
Một lát sau, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe bus thứ hai đang chạy đến trạm dừng.
Du Nghị bước qua, giúp Lý Hữu Căn vặn lại từng đốt từng đốt ngón tay, sắc mặt Lý Hữu Căn vì đau mà trắng bệch, nhưng không dám kêu thành tiếng, đợi đến khi đốt ngón tay cuối cùng về đúng vị trí, Du Nghị nắm lấy cổ áo của gã, một tay kéo gã lên sau đó ném về hướng xe bus đang đỗ, Lý Hữu Căn không đứng vững, trực tiếp đập vào cửa xe trên xe bus.
Cửa xe mở ra, Lý Hữu Căn bị ép phải thả lỏng tay, lùi về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn vào trong cửa xe, trong xe chỉ có một mảnh tối đen.
Gã bị doạ đến chân mềm, nhưng khi gã quay đầu lại nhìn thấy Du Nghị đứng phía sau, liền lập tức tìm lại được khí lực, cúi đầu vọt vào trong xe.
Du Nghị bước theo phía sau gã, nhưng chưa đợi hắn bước vào lại thấy Lý Hữu Căn hét thảm chạy ra, bảng đèn trên đỉnh đầu loé lên con số nguy hiểm "1"...
Vừa mới bước lên liền chết một lần ?!
"Chuyện gì xảy ra ?" Tân Manh vội vàng hỏi, "Ở trong có cái gì ?"
Nhưng Lý Hữu Căn không trả lời cậu, chỉ muốn nhào qua bắt lấy cánh tay của cậu lại bị Du Nghị một tay chặn lại, Lý Hữu Căn cầu xin nói: "Cứu tôi, cứu tôi..."
Chỉ còn một lần, nếu chết một lần nữa thì gã sẽ chết thật sự !
"Anh không nói cho tôi biết ở trong có cái gì thì sao tôi có thể cứu anh."Tân Manh cũng lạnh mặt nói.
Môi Lý Hữu Căn run run một lát, sau đó dùng thanh âm run rẩy nói: "Me, Medusa..."
.
HLTT: Tui định spoil mà tui thấy chuyện này rất vô duyên và không có đạo đức nên từ từ mọi người sẽ biết tại sao anh Nghị đối xử với NPC tốt hơn so với người khác, đương nhiên là ngoại trừ Tân Manh ra :))))))