Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 47: Người thân



[47] - Chuyến xe bus đoạt hồn (10): Người thân


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


"Chị hai ?!"


Tề Tiểu Quỳ khiếp sợ, thân thể cô cứng ngắc, cô thật sự nghi ngờ lỗ tai của mình đã bị gì rồi !


"Tiểu Quỳ, là chị đây." Giọng nữ ôn nhu cười nói, "Ngay cả tiếng của chị mà còn không nghe ra ư ? Đúng rồi, mười lăm năm chưa gặp nhau, bây giờ Tiểu Quỳ của chị đã thành một thiếu nữ rồi."


"Chị hai, chị, chị không phải..." Tề Tiểu Quỳ hiếm khi mới luống cuống như một bé gái như vầy, cô lắp bắp nói không nên lời, người vừa nãy được cô thương nhớ thế mà hiện tại lại xuất hiện bên cạnh cô, cô đang nằm mơ ư ?


"Sau khi chị chết không biết làm sao lại tiến vào game này." Giọng nói của nữ nhân vừa mềm mại vừa thoải mái, vừa nghe liền biết đây là một nữ nhân dịu dàng, "Chị trở thành một NPC của game, luôn ở trên chiếc xe bus này, nhìn player đến đến đi đi, không ngờ lần này lại gặp được em."


"Chị hai..." Tề Tiểu Quỳ nhịn không được mà ướt hốc mắt, trên vải che mắt rất nhanh liền hiện lên vài vệt ẩm, cô vươn tay sờ qua bên cạnh, được một bàn tay mềm mại thon thả nắm lấy.


Nghe chị hai nói xong, trong lòng Tề Tiểu Quỳ bị chấn động rất lớn, thì ra là như vậy, chị hai vậy mà lại trở thành NPC trong game ! Mà sau khi cô mười lăm tuổi cũng tiến vào game này, chẳng lẽ đây là ý trời ?


"Chị hai ! Chị hai !" Tề Tiểu Quỳ không biết nói gì hơn, cô chỉ biết gọi chị hai Tề Tiểu Nhu không ngừng, Tề Tiểu Nhu thì dịu dàng đáp lời cô.


Từ khi ba mẹ ly hôn, sau khi người chị bệnh tật của cô vì bị hai người họ vứt bỏ không để ý đến cuối cùng không có tiền chữa bệnh mà chết đi, thế giới trong mắt Tề Tiểu Quỳ chỉ còn lại hai màu đen trắng, cô chưa từng nghĩ đến lúc cô còn sống cô còn có thể gặp lại người chị duy nhất đối xử tốt với cô, lệ nóng doanh tròng, cô nghe Tề Tiểu Nhu nói: "Tiểu Quỳ, em không muốn nhìn mặt chị sao ?"


Tề Tiểu Quỳ không một chút chần chừ mà đặt tay lên vải che mắt, chuẩn bị tháo xuống.


"Căn Tử, Căn Tử ?" Giọng nói già nua vang lên bên tai Lý Hữu Căn.


"Mẹ ?" Lý Hữu Căn đang căng thẳng cuộn mình thành một cục, định hoàn toàn cách ly bản thân gã với mọi thứ xung quanh chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, gã không dám tin mà sợ hãi kêu lên.


"Là mẹ đây, đây là chỗ nào vậy ?" Mẹ của Lý Hữu Căn - Triệu Xuân Hoa dùng giọng nói run rẩy hỏi, "Vừa nãy mẹ còn nằm ở nhà ngủ, sao vừa mở mắt ra lại đến đây rồi, đây là cái gì mà có nhiều ghế ngồi vậy, mẹ đang nằm mơ à ?"


Lý Hữu Căn nhớ lại, cả đời mẹ của gã đều sống trong thôn, chưa hề bước lên thành phố, xác suất được nhìn thấy xe ô tô là cực kỳ nhỏ, chưa hề đi xe bus bao giờ.


Nhưng gã lại có chút nghi ngờ, đây không chừng là ảo giác hay bẫy rập gì đó đúng không ? Vì thế gã hơi nghiêng đầu hỏi mẹ gã: "Mẹ, sinh nhật của con vào ngày nào ?"


"Ngày 21 tháng 3 đó." Triệu Xuân Hoa không hề chần chừ nói, "Trễ hơn ba ngày so với anh họ của con, sao thế ?"


Lý Hữu Căn ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục truy hỏi, "Ba con ở nhà sống có tốt không ?"


Triệu Xuân Hoa dùng sức vỗ cánh tay của gã một chút, "Con đi học đến ngu người luôn rồi à ? Cha con đã mất mười mấy năm rồi, nhắc đến ông ấy làm gì ?"


"Vậy mẹ còn nhớ chuyện lúc con mười tuổi lén đi bơi trên con sông nhỏ sau thôn, kém chút nữa đã bị nước cuốn đi không ?"


"Nhớ chứ, nhưng không phải mười tuổi đâu, lúc đó con mới tám tuổi thôi, con đi cùng với Trụ Tử nhà bên cạnh, mẹ bị doạ khóc luôn mà."


"..." Lý Hữu Căn trầm mặc.


"Căn Tử, con làm sao vậy ? Đây là nơi nào ?" Triệu Xuân Hoa đột nhiên đến một nơi vô cùng xa lạ, bà có tí sợ hãi, bà nắm lấy cánh tay của Lý Hữu Căn, hỏi gã, "Căn Tử, con lấy vải buộc lên mắt làm gì đó, mắt con bị làm sao ? Có phải đã bị thương rồi không ? Mau để mẹ xem xem !"


"Không, mẹ, cái này là con cố ý buộc lên, mẹ cũng mau nhắm mắt lại đi, dù có chuyện gì cũng không được mở mắt ra !" Lý Hữu Căn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao mẹ gã lại bị kéo vào game này, thật sự rất không ổn, nghĩ lại những chuyện mà bản thân gã từng trải qua, chỉ cần gặp qua một lần thì không chừng bệnh tim của mẹ gã liền tái phát, không thể qua khỏi !


"Tại..." Triệu Xuân Hoa vừa nói nửa câu, sau đó lại hét thảm một tiếng, Lý Hữu Căn cảm giác được bàn tay đang nắm lấy cánh tay gã cứng ngắc như một cái rễ cây, một khắc sau lại trở nên mềm mại, Triệu Xuân Hoa thở hồng hộc, "Sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì rồi... một đôi mắt thật là lớn... Căn Tử, có phải mẹ ngủ đến mơ hồ rồi không ?"


"Không phải !" Lý Hữu Căn cũng sốt ruột, "Mẹ ơi mẹ mau nhắm mắt lại, đừng mở ra, dù gặp chuyện gì cũng không được mở."


"Được rồi, mẹ nhắm mắt lại..." Triệu Xuân Hoa nói: "Nhưng mà, trên đầu của mẹ sao lại có số vậy chứ, vừa nãy là 5, bây giờ lại là 4... Ai, ai cắn lên mắt tôi thế ! A ! Đau quá ! A a ——"


Nghe tiếng liền đoán được hẳn là do Triệu Xuân Hoa không nhịn được cảm giác đau đớn trên mí mắt nên mở mắt ra, sau đó lại chết thêm một lần.


"Mẹ, mẹ dùng tay che mắt lại, mau ! Mau lên mẹ !" Lý Hữu Căn ngồi bên cạnh lo lắng.


"Có người kéo tay mẹ !" Triệu Xuân Hoa kêu thảm thiết, "Có thứ gì đang kéo mí mắt mẹ ! Đau quá ! Đau chết mẹ rồi ! Ai u ! Đôi mắt ! Thật là một đôi mắt ghê rợn ! Mẹ không thể cử động !"


Trong lòng Lý Hữu Căn nóng như lửa đốt, bất tri bất giác vậy mà lại thầm nhẩm số lầ tử vong của Triệu Xuân Hoa: 5, 4, 3, 2...


Chỉ còn 2 lives...


Triệu Xuân Hoa vẫn còn đang kêu hét thảm thiết, "Căn Tử, cứu mẹ với, mau cứu mẹ với !"


Lý Hữu Căn nhịn không được mà dùng tay chạm lấy tấm vải trên mắt gã, chỉ cần gã tháo tấm vải xuống, sau đó buộc lên đôi mắt của Triệu Xuân Hoa, vậy gã có thể cứu mẹ gã rồi, nhưng mà... nhưng mà còn bản thân gã thì sao...


Gã nhớ đến con số '1' trên đỉnh đầu gã hệt như một quả bom hẹn giờ, lại nghĩ đến người mẹ đã ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi gã đến lớn, còn đập nồi bán sắt để gã có thể lên thành phố đi học, ngón tay gã không nhịn được mà run rẩy, lòng gã khó có thể lựa chọn.


Mạng của gã hay là mạng của mẹ gã, cái nào quan trọng hơn ?


"A a a ——" Triệu Xuân Hoa lại hét thảm một tiếng, thanh âm đó vừa thê lương vừa buồn bã, tê tâm liệt phế xé toạt trái tim của con trai bà, con số trên đỉnh đầu biến thành '1'.


"Căn Tử —— Căn Tử ——" Tiếng cầu xin của Triệu Xuân Hoa ngày càng vô lực, cuối cùng, '1' trở thành '0'.


Tay Lý Hữu Căn vẫn luôn đặt trên vải che mắt, mãi đến giây cuối cùng, ngón út của gã chỉ hơi dùng sức mà bấu một cái, sau đó không còn động tác nào khác.


Thanh âm của Triệu Xuân Hoa biến mất.


Hùng Gia Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vì căng thẳng mà thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc thoạt nhìn không hề phù hợp với một thân trang phục quái dị của anh ra.


Rất nhanh, anh ta liền cảm thấy có người ngồi xuống chỗ bên cạnh, một làn gió thơm bay đến, hẳn là một nữ nhân.


"Mùi nước hoa trên người nữ nhân này quen quá, giống y như mùi mà Tiểu Bình dùng." Hùng Gia Bảo nghĩ thầm trong lòng.


"Anh Gia Bảo ?" Giọng nữ kinh ngạc truyền đến từ bên cạnh.


Vậy mà lại thật sự là Bạch Bình ?!


"Tiểu Bình, sao em lại ở đây !" Hùng Gia Bảo ngạc nhiên kêu lên.


Bạch Bình che miệng cười nhẹ, "Sao anh vẫn ngốc như vậy chứ, em ngồi xe bus để về nhà đó."


"Nhưng mà... nhưng mà em không nên bước lên... chiếc xe bus này..." Hùng Gia Bảo có chút sốt ruột.


"Chiếc xe bus này có chỗ kì lạ." Bạch Bình hình như cũng có hơi nghi hoặc, "Tại sao trên xe chỉ toàn là trẻ con vậy ? Chẳng lẽ em ngồi lộn trên xe bus trường mầm non rồi ? Nhưng mà anh cũng ở đây mà, chắc là không phải đâu nhỉ, trên mắt anh được buộc vải, anh đang chơi trò trốn tìm với lũ trẻ à ?"


"Không phải, anh..." Hùng Gia Bảo nói năng lộn xộn, giải thích không rõ ràng lắm, "Tại sao em lại ở đây ? Em không nên ở đây ! Em, em có biết hệ thống game kinh dị không ?"


"Game kinh dị à ? Em không chơi." Bạch Bình nhìn anh ta, mặt nghiêm lại, dùng khẩu khí hơi nghiêm túc mà dạy bảo anh ta, "Trước khi anh luôn thích chơi game, còn học theo người ta mà ăn mặc theo kiểu dáng loè loẹt quái dị quê mùa, em thật sự không thưởng thức nổi, dì sắp buồn đến bạc đầu rồi, anh không thể trưởng thành lên một chút ư ? Em cũng sắp kết hôn rồi, anh sẽ không định mang cái đầu với đủ mọi màu sắc này mà đến dự hôn lễ của em chứ ?"


Hùng Gia Bảo sửng sốt, nghe được tin cô sắp kết hôn nhất thời liền đem hệ thống, game này nọ quăng hết ra sau đầu, vẻ mặt khiếp sợ, "Cái, cái gì ? Kết... em sắp kết hôn ?!"


"Đúng vậy !" Ngữ điệu của Bạch Bình trở nên nhẹ nhàng, "Hôn lễ được làm vào tuần sau, em nhớ là đã gửi thiệp cưới đến nhà anh rồi, anh không nhìn thấy à ?"


"Không có..." Hùng Gia Bảo thất hồn lạc phách mà thì thào một câu, lại không cam lòng hỏi, "Em có người yêu khi nào vậy, sao anh cái gì cũng không biết !"


"Ha ha, hai người bọn em nhất kiến chung tình, vừa biết nhau tháng trước thôi, sau đó tháng này liền quyết định kết hôn." Bạch Bình cười khẽ thè lưỡi, "Sao nào, có phải rất có phong cách không ?"


Miệng Hùng Gia Bảo đầy chua xót, anh ta và Bạch Bình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thích thầm cô đã nhiều năm rồi, còn định đợi khi từ game này thoát ra liền tỏ tình với cô, nhưng tại sao... tại sao chớp mắt một cái cô đã trở thành cô dâu của người khác ?!


"Kết hôn không đáng tin đâu, thật đó." Hùng Gia Bảo khuyên bảo, "Trong mười cuộc hôn nhân đến cuối cùng sẽ có chín cuộc ly hôn, em cẩn thận nghĩ lại được không Tiểu Bình ? Thời gian em và anh ta biết nhau rất ngắn, em vốn không thể hiểu hết con người anh ta, lỡ chẳng may anh ta là tên cặn bã, vậy sau đó em phải làm sao chứ ?!"


Bạch Bình có chút không vui, "Anh còn chưa gặp mặt anh ấy mà, vậy mà lại bảo anh ấy không tốt, anh Gia Bảo, sao anh lại trở nên như vậy chứ ?"


"Anh..." Hùng Gia Bảo khó lòng mở miệng.


"Như vầy đây, anh nhìn anh ấy một cái liền biết, anh ấy đang ngồi bên cạnh em nè !" Bạch Bình nói, "Em vẫn luôn xem anh là anh trai, hôn sự của em đương nhiên hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của anh, anh giúp em nhìn anh ấy, sau đó lại nói tiếp được không !"


Trong giọng nói của Bạch Bình ngập tràn sự tự tin, hệt như cô đã thật sự tìm được một người chồng đủ để cô tự hào và hạnh phúc, mà bên kia cũng truyền đến một giọng nói có chút đơn bạc mơ hồ: "Anh là anh trai của Tiểu Bình đúng không, tôi không phải tên cặn bã gì đâu, anh cứ yên tâm mà giao Tiểu Bình cho tôi nhé."


Máu nóng của Hùng Gia Bảo xông lên đầu, tóc trên đầu dựng đứng hết lên như một con nhím, không có chút hảo cảm nào với tên nhóc đoạt đi nữ nhân của anh ta chút nào, anh ta mắng to nói: "Yên tâm ? Sao tôi có thể yên tâm chứ, tôi thấy cậu chắc chắn là một tên cặn bã !"


"Anh Gia Bảo ! Nếu anh tiếp tục nói như vậy thì em sẽ tức giận đó !" Bạch Bình cả giận nói.


Hùng Gia Bảo cực kỳ sốt ruột, lại mơ hồ cảm giác được tên nam nhân kia bước đến bên cạnh anh ra, dùng giọng nói quái dị có chút nữ tính nhỏ giọng nói bên tai anh ta, "Anh thích cô ấy đúng không ? Thật ra tôi đã nhìn ra cả rồi, nhưng chẳng có ích gì đâu bởi vì cô ấy đã là của tôi, anh cái tên nhát gan, mềm yếu này, anh cứ dựa vào đôi tay của mình mà cô độc cả đời đi !"


Không giống như vừa nãy, người nọ ỷ Bạch Bình không nghe thấy rõ mà xé rách lớp nguỵ trang nho nhã lễ độ, ngữ khí ghé vào bên tai anh ta nói chuyện ngập tràn ác ý và cười nhạo, kích thích hai tròng mắt Hùng Gia Bảo đỏ bừng lên, anh ta quăng một quyền về nơi truyền đến thanh âm, "Khốn nạn ! Tao tuyệt đối sẽ không để Tiểu Bình gả cho mày !"


Nhưng mà do tầm mắt bị che lại cho nên một quyền của anh ta theo lẽ đương nhiên vào đấm hụt, người nọ lùi về sau vài bước, cười ha ha trêu tức.


Hùng Gia Bảo bị cơn tức làm mù mờ đầu óc, không còn nghĩ được đến chuyện nào khác, dùng một tay kéo xuống vải che mắt.


Môi đôi mắt đá thật lớn, tràn ngập vẻ cười nhạo cong cong thành nửa mặt trăng với anh ta.


Cả người Hùng Gia Bảo cứng lại.


'3' biến thành '2'...


.


HLTT: Chào mọi người, tuần này tiến độ kém quá T--T Tuần đầu tiên đi học thật mệt mỏi, chưa kể đến chuyện sáng trời nắng nhưng cứ chiều là Sài Gòn mưa suốt orn Khổ nỗi mình có mấy ngày học 2 buổi, thời tiết thất thường như thế nên mình cứ bệnh hoài T--T Hứa sẽ sớm khắc phục và đăng chương mới đều như mấy tuần trước cho mọi người ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.