[50] - Chuyến xe bus đoạt hồn (13): Cùng một người
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Lý Hữu Căn và Đổng Tu chỉ còn 1 live cuối cùng nhắm mắt chặt hơn, cuộn mình trên chỗ ngồi của mình, chỉ dùng lỗ tai để nghe tiếng động xung quanh, Hùng Gia Bảo cũng nhắm chặt mắt, trên miệng lẩm nhẩm mấy câu cầu xin Phật Tổ Như Lai, Chúa Jesus phù hộ.
"Thì ra những giọng nói mà chúng ta nghe thấy từ khi lên xe đều được phát ra từ đám búp bê này !" Tóc gáy sau ót của Tân Manh đều dựng thẳng lên, đám búp bê kia rất quỷ dị, làn da của chúng giống y hệt người bình thường, đôi mắt làm từ pha lê gần như chiếm gần nửa khuôn mặt, loé lên tia sáng bóng quỷ dị, dưới ánh sáng lờ mờ trong xe nhìn càng thêm kinh dị, vẻ mặt chúng cứng ngắc như xác chết, từ bụng truyền ra tiếng người nói chuyện, thậm chí chúng còn có thể di chuyển !
"Không, không phải những." Du Nghị lãnh tĩnh nói, "Đều cùng một người."
Tân Manh sửng sốt, cậu cẩn thận nghe lại mấy giọng nói kia, trong lòng đột nhiên nhảy dựng !
Đã xảy ra chuyện gì ?
Tại sao... tại sao những giọng nói kia, giống nhau ?
Loại cảm giác cổ quái không thích hợp này, nếu nói có rất nhiều búp bê mang giọng nói rất giống nhau, thì không bằng nói, là cùng một giọng nói nhưng lại đóng vai những con búp bê khác nhau !
Cậu hiện tại mới phát hiện, không hề có hai giọng nói vang lên cùng một lúc, tựa như cùng một người tự mình phối âm cho những nhân vật khác nhau trong cùng một cảnh quay, không phải ầm ầm nói chồng lên nhau, mà là một con tiếp một con, tuy rằng đã cải trang rất tốt, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể phát hiện ra, giọng của chúng nó đều rất giống nhau.
Cậu cuối cùng cũng hiểu được, tại sao trước đó khi nghe thấy giọng của 'cô giáo' lại cảm thấy quen tai, bởi vì giọng của cô ta rất giống giọng của Hắc Tử !
Nếu suy nghĩ kĩ thêm một tí thì từ sau khi bọn cậu lên xe, tất cả hành khách trên xe bao gồm cả tài xế và cô giáo thì đều là nữ, đám trẻ nhỏ kia do vì nhỏ tuổi nên giọng nói khó phân biệt ra, nhưng rất có thể đều là bé gái, cứ như vậy thì càng có thể kết luận là cùng một nữ nhân đang cố gắng cải trang.
(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)
Tựa hồ đáp lại phát hiện của cậu, âm điệu của những giọng nói kia dần bằng nhau, càng lúc càng giống, những điểm khác biệt đều bị xoá đi, thật sự là cùng một nữ nhân !
Chuyện càng kinh dị hơn chính là, vốn dĩ chỉ có một giọng nói lại dần dần tản ra, rất nhanh liền biến thành nhiều tiếng hợp tấu lại, nhưng thực tế vẫn chỉ có một người đang nói chuyện. ( Ý đoạn này chính là 1 người nói 1 giọng biến thành nhiều người cùng nói 1 giọng đó, đoạn này mình edit hơi khó hiểu tí. )
"Phải làm sao đây !" Cho dù đã mở mắt nhưng cửa xe vẫn chưa mở ra, ngược lại lại phải đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vầy !
"Tìm." Du Nghị chỉ nói một chữ.
"Tìm ? Tìm cái gì ?" Tân Manh căng thẳng truy hỏi, cho dù một cái liếc mắt cũng không dám nhìn sang đám búp bê bắt đầu sôi nổi lên kia, giọng nói cậu đều cứng lại, "Chúng nó, chúng nó đến đây !"
Trên gương mặt đám búp bê câu lên một nụ cười quỷ dị, chậm rãi tản ra tụ về phía ba người đang mở mắt bọn cậu, đôi mắt không có mí quỷ dị mà tà ác nhìn bọn cậu, tựa như bọn cậu là đám sơn dương ngon miệng đang chờ được làm thịt, Tân Manh bắt lấy cánh tay Du Nghị, ngón tay cậu có chút run rẩy.
Du Nghị vỗ vỗ mu bàn tay của Tân Manh, "Bình tĩnh, mau tìm ra chỗ khác thường, em có thể làm được, đừng sợ."
Tựa như một cái gợi ý khiến Tân Manh hiểu ra, đúng rồi, tựa như lúc ở thôn Tú Sắc, xung quanh nhất định tồn tại một cái 'chốt mở' khiến cho player có thể thuận lợi vượt ải, chỉ cần tìm ra điểm bất thường nhỏ bé kia liền có thể khiến cửa xe mở ra !
Cho dù Du Nghị nói rất ít nhưng vẫn luôn có thể mang lại linh cảm và gợi ý cho Tân Manh, cậu nhịn không được mà càng thêm tin tưởng nam nhân này, nhích lại gần bên cạnh hắn, tập trung lực chú ý, tầm mắt cậu không ngừng đảo quanh mỗi một con búp bê trong thùng xe, rất nhanh cậu liền phát hiện ở một góc trong thùng xe có một con búp bê luôn không hề di chuyển, con búp bê đó cúi thấp đầu, mái tóc dài màu nâu đen cong cong uốn quanh trên đỉnh đầu nó...
Không ! Không đúng, đó không phải tóc !
(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)
Nếu nhìn kỹ thì đống tóc to dày đó vậy mà có thể chuyển động, Tân Manh lại nhìn thêm một lát, thế mà lại nhìn thấy đống tóc đó thè ra lưỡi !
Những cái đó là rắn !
Medusa !
Tựa như cảm nhận được ánh mắt không thể tin của Tân Manh, Medusa chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt làm từ đá chậm rãi lộ ra, lớn đến mức gần như chiếm gần hết gương mặt ả !
Tân Manh không thể dời tầm mắt, mắt thấy sắp phải đối mắt với Medusa, đột nhiên trước mặt cậu tối sầm lại, là Du Nghị dùng tay che lại tầm mắt của cậu, nhưng rất nhanh Tân Manh liền cảm giác được lòng bàn tay ấm áp vừa đặt lên mắt cậu kia mờ ảo trong nháy mắt, rất nhanh sau đó lại chân thật trở lại, cậu nắm chặt lấy tay Du Nghị kéo nó xuống, kinh hoảng phát hiện trên đầu của hắn xuất hiện một con số '4' !
Du Nghị đã chết một lần ?!
Đã xảy ra chuyện gì ? Đã xảy ra chuyện gì !
"Đừng nhìn vào mắt của ả." Sắc mặt của Du Nghị không hề thay đổi, tay hắn nắm lấy cằm cậu để cậu không thể quay đầu nhìn Medusa mà chỉ có thể nhìn hắn, "Xe bus đã đến trạm dừng nên sức mạnh của ả bị suy yếu, không thể điều khiển búp bê khiến con người hoá đá, nhưng nếu đối mắt với đôi mắt của ả thì vẫn không thể trốn thoát."
Tân Manh nhìn thẳng vào mắt Du Nghị, đôi mắt kia đôi khi cũng sẽ loé lên vẻ sáng bóng của chất vô cơ, ở mức độ nào đó thì cũng có hơi giống với đám búp bê kia, đó cũng là lý do khiến những người khác luôn cảm thấy e ngại với Du Nghị, nhưng cảm giác nó mang lại cho Tân Manh lại hoàn toàn khác.
Cậu tỉnh táo lại, "Nếu đối mắt với đôi mắt đó sẽ chết vậy phiền phức của chúng ta vẫn chưa dừng lại đâu, cho dù không chủ động nhìn ả ả cũng sẽ nghĩ cách khiến chúng ta không thể không nhìn ả."
(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)
Lời này không phải không có căn cứ, bởi vì từ dư quang nơi khoé mắt mà xem, đám búp bê kia đã bắt đầu hành động, ả đứng dậy khỏi ghế ngồi, lắc lắc mình bước về hướng bọn cậu, một đầu tóc rắn đều uốn mình, duỗi thân, tê tê thè lưỡi ra, ánh mắt tà ác nhắm ngay mục tiêu, chính là ba người bọn cậu !
"Bây giờ nên làm gì đây !" Sắc mặt Tề Tiểu Quỳ trắng bệch, đầu cô đầy mồ hôi lạnh, một tay đẩy ra con búp bê mặc quần đen đóng giả chị gái của cô, còn hung hăng đạp nó một cước, "Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết, chúng ta liền thành con mồi giúp ba tên nhát gan kia chạy thoát ư ?!"
Đám búp bê đó chỉ nhìn chằm chằm ba người bọn cậu đang mở mắt, không hề có chút phản ứng nào đối với ba người run rẩy đang nhắm mắt, cũng khó trách cô có thể nghĩ vậy, nhưng Tân Manh rất nhanh đã đáp lời, "Không hẳn vậy, mở mắt ra chính là điều kiện bắt buộc để thúc đẩy tiến độ của game, nếu bọn họ không mở mắt vậy mãi mãi cũng không xuống được xe !"
Lỗ tai đang lắng nghe của ba người còn lại cũng cùng nhau run lên, những vẫn không ai dám mở mắt.
Tân Manh vốn dĩ cũng không định trông cậy vào sự giúp đỡ của bọn họ, não cậu bắt đầu dùng hết tốc độ mà chuyển động, tự hỏi cách để chạy trốn, "Điểm mấu chốt ở trên người Medusa này, điều kiện vượt ải chắc chắn cũng có liên quan đến ả, tóc của ả là rắng, mắt là đá, nếu đối mắt với ả sẽ..."
"Đợi đã !" Tân Manh đột nhiên nghĩ ra, "Mọi nguy hiểm đều có liên quan đến mắt của ả, nếu chúng ta huỷ đi mắt của ả thì sao ? Hoặc là che nó lại ?"
Lời cậu nói cho người khác một sáng kiến mới, Tề Tiểu Quỳ lần thứ hai đá ra hai con búp bê nhào vào người cô, che lại cánh tay vì rách da mà chảy máu, quát: "Có lý, nhưng bây giờ ai lên đây ?!"
Đám búp bê đó hầu như vây kín lấy bọn cậu, nếu muốn thoát ra khỏi vòng vây của chúng nó mà còn phải vừa né tránh đòn tấn công của Medusa vừa muốn công kích vào mắt của ả, chỉ có cô và Tân Manh thì không thể nào làm được, làm được như thế chỉ có Du Nghị...
"Để tôi." Du Nghị cũng không chần chừ, hắn gọi Tân Manh lại, dặn dò cậu, "Che kín mắt đến chừng nào tôi nói mở mới được mở."
"Du Nghị..." Ngón tay đang nắm lấy cánh tay Du Nghị của Tân Manh căng chặt, nếu được, cậu tình nguyện thế chỗ Du Nghị đối đầu với nguy hiểm, loại cảm giác này không biết từ đâu mà đến, nhưng cậu muốn tình nguyện làm như thế, có lẽ là do cả một đường đều là Du Nghị bảo vệ cậu, cho nên dù Tân Manh thật sự cũng rất sợ chết nhưng vẫn tình nguyện muốn báo đáp hắn.
(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)
Cậu không giống như đám Lý Hữu Căn, Đổng Tu hay Hùng Gia Bảo, ai đối xử tốt với cậu thì cậu nhất định sẽ báo đáp lại.
Nhưng với Du Nghị, cho dù cậu vẫn muốn có ơn báo ơn, đơn giản không muốn nợ nhân tình như đối với Tề Tiểu Quỳ, nhưng hình như vẫn có gì đó khác khác...
Không đợi cậu cẩn thận suy nghĩ, Du Nghị đã kéo tay cậu ra, cầm vải che mắt buộc chặt lại cho cậu, nhẹ nhàng nói, "Tự bảo vệ mình thật tốt, tôi đi một lúc rồi trở lại."
Tân Manh muốn vươn tay bắt lấy hắn lại quơ vào khoảng không, trong đầu cũng có tính trống rỗng, nhưng rất nhanh cậu cũng không thể tiếp tục nghĩ lung tung, đám búp bê đó đã ngày càng gần, móng vuốt sắc nhọn muốn cào lên người cậu, cậu nhanh chóng né tránh, kéo vải che mắt xuống, dùng tay và chân tạo khoảng cách với đám búp bê đang nhào về phái cậu, dư quang nơi khoé mắt lại vẫn luôn không rời khỏi thân ảnh Du Nghị.
Động tác của Du Nghị rất nhanh, cho dù trợn to mắt cũng chưa chắc có thể thấy rõ được mỗi một động tác của hắn, huống chi cậu còn đang dùng dư quang, cho nên mãi cho đến khi hắn và Medusa đã đấu được mấy phút đồng hồ, Tân Manh mới phát hiện Du Nghị vậy mà lại buộc vải che mắt, nói cách khác, những động tác hiện tại của hắn đều được tiến hành dưới điều kiện không thể nhìn thấy, nhưng cho dù không thể nhìn thấy thì hắn vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, điều này khiến Tân Manh và Tề Tiểu Quỳ đang đứng ở một bên thán phục không thôi, Tân Manh cũng yên lòng một chút, ít nhất không đối mắt sẽ không phải chết.
Nhưng mà ngay tại lúc cậu vừa cảm thấy yên lòng, chỉ thấy Du Nghị một tay kéo vải che mắt xuống, đôi mắt màu trà mở ra, vừa lúc nhìn thẳng về phía Medusa, cả người Tân Manh cứng lại, chỉ sợ hắn gặp nguy hiểm, Du Nghị cũng rất có kỹ thuật, vừa kéo vải che mắt xuống, sau khi mở mắt ra liền trực tiếp ném thẳng vải che mắt lên gương mặt búp bê của Medusa !
Hai mắt của Medusa bị che lại, thân thể cũng hệt như bị ấn xuống nút 'Pause', như một người máy bị rút phích cắm nguồn điện, yên lặng giữ nguyên động tác đang vật lộn không còn nhúc nhích nữa.
Những con búp bê khác cũng hệt như bị người ta cướp mất linh hồn đang ký sinh dưới vỏ bọc búp bê, chúng nó biến thành những con búp bê bình thường, ầm ầm ngã xuống sàn.
Hữu dụng !
Cổ tay Du Nghị chuyển động một cái, dứt khoác buộc chặt vải che mắt cho Medusa, còn cột vài nút buộc khó gỡ, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, Medusa vẫn đứng im bất động.
(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)
"Bộp bộp !" Tiếng động quen thuộc vang lên.
Ba người quay về nơi phát ra tiếng động, quả nhiên là tiếng cửa xe mở ra !
Tân Manh cảm thấy thả lỏng, chào hỏi Tề Tiểu Quỳ đứng cách cậu không xa một cái, sau đó bước đến bên người Du Nghị, vừa định để hắn xuống xe trước, chỉ thấy Đổng Tu và Lý Hữu Căn vẫn luôn trốn trong góc che giấu cảm giác tồn tại đã nghiêng ngã lảo đảo giành trước một bước mà nhào về hướng cửa xe, có thể là do nghe được mấy lời Tân Manh nói trước đó, trước lúc xuống xe bọn họ mới miễn cưỡng mở mắt ra một chút, sau đó lộc cộc liền bước xuống cầu thang.
Tân Manh nhíu mày, cũng không quan tâm đến bọn họ, cậu kéo tay Du Nghị, lưu loát xuống xe, Tề Tiểu Quỳ theo sát bọn cậu, Hùng Gia Bảo hậu tri hậu giác cũng đi theo ra ngoài.
Mãi cho đến khi đứng trên sân ga, lòng sáu người mới thật sự thả lỏng, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy xe bus đã nhanh chóng chạy đi, Tân Manh nhìn thoáng qua cửa kính phía sau, lại phát hiện không biết từ khi nào Medusa đã tháo được vải che mắt xuống, toàn bộ gương mặt ả đều dán lên cửa kính, mũi miệng ả bị ép thành hình dạng quái dị, đôi mắt bằng đá thật lớn nhìn chằm chằm bọn cậu, nở nụ cười quỷ dị,
"A ! Không muốn ! Tôi sắp phải chết ! Sắp phải chết !" Lý Hữu Căn bị doạ lập tức nhắm mắ lại, khóc tê tâm liệt phế, gã nghĩ rằng cuối cùng gã vẫn không thoát được mà bị giết chết !
Nhưng chuyện gì cũng không hề xảy ra, bọn họ đã xuống xe, cho dù đối mặt với Medusa cũng không có ai bị mất mạng.
"Hừ, tên nhát gan !" Tề Tiều Quỳ khinh thường châm chọc một câu, thật ra tim cô cũng đập mạnh đến mức muốn văng ra ngoài.
Cho dù nói như thế nào thì một ải này xem như đã qua, nếu như có thể thuận lợi mà sống sót trên chiếc xe bus cuối cùng thì có thể vượt màn !
Tân Manh cầm tấm card lên:
[Chuyến xe bus thứ ba, nếu tìm ra được chiếc xe chính xác chỉ thuộc về mình, thì mới có thể tốc hành đi đến điểm cuối.]
(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)
"Chiếc xe chính xác ? Ý gì đây ?" Tân Manh còn đang tự hỏi thì bên tai chợt nghe thấy tiếng xe bus chạy đến, cậu ngẩng đầu chỉ thấy, một chiếc xe bus chở đầy hành khách dừng trước cột biển báo chuyến xe, cửa xe nhanh chóng mở ra.
Nhanh như vậy đã đến ?
Tân Manh và Du Nghị liếc mắt nhìn nhau một cái, đang suy nghĩ có nên lên xe không lại chợt nghe thấy "Bộp bộp" một tiếng, cửa xe lần thứ hai nhanh chóng đóng cửa, chiếc xe nhanh chóng chạy vút đi như mũi tên, nhanh đến mức khiến mọi người không kịp đề phòng.
"Đây là tình huống gì ?" Hùng Gia Bảo sốt ruột quát: "Chúng ta không bắt kịp xe vậy có phải sắp phải chết không !"
"Không..." Sau khi kinh ngạc, Tân Manh tỉnh táo lại, "Chúng ta vẫn còn đứng ở đây vậy chứng tỏ không hề bị game over, hơn nữa tốc độ đóng cửa của chiếc xe kia quá nhanh, căn bản không đủ để sáu người chúng ta đều đi lên, hẳn là chỉ đủ thời gian để một người lên xe."
"Có ý gì ?" Hùng Gia Bảo gấp đến mức bắt lấy Tân Manh mà lay lay cậu, "Ý cậu là chỉ có một người có thể sống ư ?!"
Tân Manh đẩy tay anh ta ra, vọt ra sau lưng Du Nghị, Du Nghị đẩy Hùng Gia Bảo ra, Tân Manh nhô đầu ra nói: "Tôi không hề nói như thế, trên tấm card này viết, tìm ra chiếc xe chính xác 'chỉ thuộc về mình', thuyết minh mỗi chiếc xe chỉ có thể lên một người, nhưng phải tìm được đúng xe, nếu không thì lên xe rồi vẫn sẽ chết..."
Lúc cậu đang nói chuyện, một chiếc xe bus khác cũng dừng ở sân ga, vẫn như chiếc xe trước đó mà dừng lại một thời gian rất ngắn rồi chạy đi.
Lúc này những người khác cũng hiểu được sơ sơ lời Tân Manh, nói cách khác gợi ý trên card.
Cửa thứ ba sẽ có rất nhiều xe bus chạy đến đây, mỗi người chỉ có thể tìm ra chiếc xe chính xác sau đó ngồi lên mới có thể thuận lời đi đến điểm cuối.
.
HLTT: Theo lịch đúng trên FB là chương này đăng hôm qua, nhưng hôm qua mình có việc nên đăng trễ 1 ngày, sorry mọi người TT-TT