Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 52: Sai lầm



[52] - Chuyến xe bus đoạt hồn (15): Sai lầm


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Tân Manh đang định đi về phía cửa xe lại bị Du Nghị kéo tay lại, cậu dừng bước, quay đầu nhìn Du Nghị.


"Cẩn thận." Du Nghị vẫn kiệm lời như trước.


"Tôi biết rồi." Tân Manh cười cười, thật ra trong lòng cậu cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cậu có chút thấp thỏm và sợ hãi, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ lời Du Nghị từng nói: Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.


Vậy nên cậu không thể lùi bước mà phải bước đến đối mặt, khả năng sống sót khi cố gắng giữ tỉnh táo cao hơn khi chìm trong sợ hãi nhiều lắm, vậy nên cho dù cậu bị ép buộc đi chăng nữa cũng phải khiến bản thân mình bình tĩnh lại, không chỉ vậy mà còn phải giữ vững sự cẩn thận và cảnh giác.


Du Nghị dừng một lúc nhưng không buông tay cậu ra ngay, hai người cứ giằng co như vậy trong một khắc, Tân Manh cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu vừa định mở miệng hỏi lại nghe Du Nghị thế mà lại thở dài, sau đó ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Nếu không thoát khỏi vậy hãy nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả, như vậy có thể giảm bớt nỗi đau đớn khi tử vong."


Giọng nói trầm thấp quyến rũ quanh quẩn bên tai cậu, khiến Tân Manh mãi cho đến khi lên xe vẫn không thể dứt ra khỏi cảm giác tê dại từ lưng truyền đến, đợi đến khi xe chuyển động, do không nắm lấy tay vịn mà thân thể lung lay, cậu mới kịp phản ứng với ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Du Nghị.


Đó là lời truyền đạt kinh nghiệm ư ? Hay là...


Tân Manh mơ hồ phát hiện rằng, hình như Du Nghị biết được khá nhiều chuyện mà player không nên biết đến, nhưng giới hạn này lại cực kỳ mơ hồ, nếu như nói đó là kinh nghiệm do hắn đã vượt màn nhiều lần mà tích góp được, lý do này cũng có thể tạm chấp nhận, vậy nên Tân Manh không thể đưa ra phán đoán chính xác ngay lúc này.


Ở cạnh nam nhân tên Du Nghị này, tất cả khả năng phán đoán và quan sát mà cậu từng lấy nó làm kiêu ngạo đều không còn nhạy bén như trước.


Nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ những chuyện này, cậu nắm lấy tay vịn ở gần chỗ mình nhất, quan sát mọi người xung quanh, những người đó vẫn luôn duy trì tư thế trước đó, người nhìn ra ngoài cửa sổ thì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, người chơi di dộng thì vẫn chơi di động, còn có những người nắm tay vịn mà thiếp đi nữa, không có thứ gì bởi vì sự xuất hiện của cậu mà xảy ra biến hoá, đây là do cậu tìm được chiếc xe chính xác ư ?


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Ngồi trên chiếc xe này liệu có thể đi đến điểm cuối hay không ?


Tân Manh cứ như vậy mà tựa vào vị trí gần cửa xe, cậu lẳng lặng chờ đợi, năm phút đồng hồ trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ, hai giờ...


Tân Manh không có đồng hồ, cảm giác của cậu đối với thời gian cực kỳ mơ hồ, nhưng cậu cũng có thể nhận ra được xe đã chạy rất lâu rồi, vậy mà vẫn chưa đến điểm cuối ư ?


Chuyện này rõ ràng không đúng !


Nếu nói thời gian đã qua thật lâu vậy không bằng nói thời gian trong xe đã bị ngưng đọng lại, tình huống này cực kỳ tương tự với tình huống tiến trình game bị bỏ dở trước đó, tựa hồ là do cậu làm thiếu gì đó nên tiến trình của game dừng lại, xem ra vẫn luôn ngồi chờ như vầy là không được.


Cậu bắt đầu quan sát tình huống trong xe, những tên NPC đó không hề có chút thay đổi nào, người ngủ say vẫn chưa tỉnh lại, tầm mắt cậu xuyên qua tầng tầng lớp lớp con người, sau đó dừng lại ở hàng ghế cuối cùng, đối mặt với một 'mình' khác.


Gương mặt của người nọ thật sự giống cậu y như đúc, ngay cả nét mặt cũng không có tí khác biệt nào, thậm chí Tân Manh còn hoảng hốt một lát, cậu cho rằng người ngồi ở đó mới là mình thật sự, còn người đứng ở chỗ này, là... ai ?


Một khắc ngay khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tân Manh liền nhìn thấy một 'mình' khác bỗng nhiên nở một nụ cười mang ý sâu xa, sau đó đầu cậu bắt đầu choáng váng, khung cảnh xung quanh tựa như đột nhiên bị kéo dài ra, rất nhanh sau đó lại kéo ngắn lại, cậu hệt như bị ném vào trong kính vạn hoa, lại như lỡ chân bước vào khe hở thời không, không chỉ không thể khống chế tay chân của chính mình mà ngay cả thân thể mình cậu đều không cảm nhận được, chỉ còn lại ý thức đang chìm trong sương mù, chợt dài chợt ngắn, bị cuộn thành một cục vừa co vừa kéo giãn ra.


Tiếng ong ong tạp âm vang vọng không dứt trong đầu, trợn to hai mắt cũng vẫn không tìm được tiêu cự, rồi chợt có tia sáng loé lên, tia sáng ấy càng ngày càng sáng, mãi đến khi chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của cậu.


Đợi đến khi Tân Manh tỉnh táo lại, cậu đã phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế ngồi, cậu ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, con ngươi cậu liền trợn lớn !


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Cậu vậy mà lại ngồi ở vị trí của 'Tân Manh' kia !


Mà 'Tân Manh' kia lại đứng chỗ bên cạnh tay vịn mà cậu đứng trước đó, ngay cả độ cong môi của cậu ta đều không hề thay đổi.


Bọn cậu đã đổi chỗ cho nhau !


Dự cảm không tốt càng ngày càng lớn, cậu vừa vừa định đứng lên lao về phía trước lại phát hiện hành khách vốn đang yên lặng xung quanh lại hệt như bị ấn xuống nút 'Play', tầm mắt của bọn họ đồng loạt chỉnh tề mà nhìn về phía cậu, sau đó lớp thịt trên người bọn họ nhanh chóng biến đen rồi rơi xuống, trên người bọn họ chỉ còn lại xương trắng và đầu lâu, bọn họ giương nanh múa vuốt mà nhào về phía Tân Manh !


Tân Manh kinh hoảng trốn về phía sau, lại phát hiện sau lưng cậu cũng toàn là xương khô, cậu vậy mà đã bị đám xương khô đó vây kín lại, trong hai lỗ thủng tròng mắt khác nhau trên đầu lâu của đám khô lâu toả ra ánh sáng quỷ dị màu đỏ, lúc sáng lúc tối, hệt như đang chớp mắt, cái miệng rộng của chúng nó phát ra âm thanh gào thét đáng sợ, hai hàng răng nanh sắt bén loé sáng, chúng nó tranh giành nhau muốn cắn xé thịt Tân Manh !


Tân Manh lùi cũng không thể lùi, trong thùng xe nhỏ hẹp chật chội này, cậu bị đám xương lô số lượng nhiều hơn cậu mấy chục lần vây kín, không có chút hy vọng chạy thoát nào, dưới sự tuyệt vọng, Tân Manh nhớ lại lời Du Nghị, cậu nhắm chặt mắt lại, cố gắng để đầu óc trống rỗng, rất nhanh sau đó, cậu liền cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, sau đó chấn động một cái, cậu mạnh mẽ từ trên cao rớt xuống, cảm giác chấn động khiến cậu sợ hãi thành tiếng nhưng lại không cảm thấy đau đớn.


Cậu được người khác ôm lấy.


Kinh hoảng mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là gương mặt đẹp trai của Du Nghị.


Cậu đã về đến sân ga.


"Hô... hô..." Tân Manh vẫn còn không nhịn được mà phát run, há to miệng thở dốc, mồ hôi trên trán cậu chảy vào mắt, khiến mắt cậu đau đớn nhưng cậu không dám chớp mắt.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


"Không sao rồi." Du Nghị kéo cậu vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, một tay khác giúp cậu lau đi mồ hôi trên trán.


"Vậy mà lại sai..." Tề Tiểu Quỳ nắm chặt ngón tay, nhìn thấy số '3' chớp tắt trên đỉnh đầu Tân Manh, lòng cô cực kỳ lo lắng.


Tân Manh nhìn Du Nghị không chớp mắt, trong sự trấn an của hắn mà dần tìm lại sự bình tĩnh, "Sai, sai rồi... đó không phải chiếc xe chính xác... suy đoán của chúng ta sai rồi..."


"May quá..." Lý Hữu Căn thì thầm một tiếng, khoé miệng gã nhếch lên một nụ cười vặn vẹo.


Tề Tiểu Quỳ hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, "Đừng vui vẻ quá sớm, nếu không giải được câu đố, không tìm được chiếc xe chính xác, vậy chú cũng sẽ chết như thế, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi."


Lý Hữu Căn cúi đầu, che đi vẻ mặt của gã.


Sợ gì chứ, đám nhiều mạng chúng mày không phải cũng sốt ruột vì mạng sống của mình à, rồi cũng phải cố gắng tìm lời giải, có chúng mày đi chịu chết rồi, tao chỉ cần... chỉ cần nhìn thấy kết quả cuối cùng là tao có thể sống tiếp !


Đã không còn ai quan tâm xem gã đang nghĩ gì, chỉ cần gã đừng cản trở là được, những người khác vốn dĩ xem gã như không khí.


"Có mình trong xe là sai vậy chẳng lẽ có người khác trong xe mới là đúng ?" Hùng Gia Bảo cong cong cái ót, nghĩ muốn nát đầu cũng không nghĩ ra phải làm sao.


"Hẳn chính là như vậy, chỉ là mỗi người chúng ta trừ bản thân mình ra thì vẫn còn 5 đồng đội khác, rốt cuộc đồng đội nào xuất hiện trong xe mới là chiếc xe chính xác đối với mình thì không có cách nào đoán ra được, nói cách khác, chỉ có 20% tỉ lệ chính xác." Đổng Tu nói, "Nói cách khác, có 5/4 tỉ lệ tử vong."


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


"Nhưng chúng ta không có nhiều live như vậy để đi thử 4 lần đâu !" Hùng Gia Bảo sốt ruột nói.


Tầm mắt của Đổng Tu và Lý Hữu Căn lại không tự giác mà nhìn về phía ba người Tân Manh, Du Nghị và Tề Tiểu Quỳ. Mà Hùng Gia Bảo là do có chút áy náy nên không dám lại nhìn sang, nhưng trong lòng anh ta đầy mờ mịt không biết nên làm sao.


"Tiếp tục quan sát đi." Tân Manh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn ta, chỉ nói với Du Nghị và Tề Tiểu Quỳ: "Chắc chắn vẫn còn chi tiết mà nhóm chúng ta vẫn chưa chú ý đến."


"Ừm." Tề Tiểu Quỳ gật đầu.


Tiếng động cơ gầm rù vang lên, lại một chiếc xe buýt đến trạm, lần này người trên xe là Hùng Gia Bảo.


Hùng Gia Bảo nhìn 'chính mình' mặt không đổi sắc ngồi trên xe, nhịn không được mà lùi về phía sau một bước, không dám đến gần xe buýt.


"Đây đây... đây là xe của ai trong các người ?" Anh ta không quá có đầu óc, lắp bắp bật ra một câu như vậy.


Nếu không phải do tình huống khẩn cấp, Tân Manh đã không nhịn được cười.


Cậu nhìn kỹ 'Hùng Gia Bảo' trên xe, lại phát hiện ánh mắt của 'anh ta' vậy mà lại không nhìn Hùng Gia Bảo, mà nhìn chằm chằm vào... Đổng Tu ?


Đổng Tu hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này, hắn ta nhíu mày, không được tự nhiên nói, "Hắn, hắn nhìn tôi làm gì ?"


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Vị 'Hùng Gia Bảo' kia đương nhiên không trả lời, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta, những người khác cũng nhịn không được mà đồng loạt quay đầu lại nhìn Đổng Tu, máu nóng trong người Đổng Tu dâng lên, tức đến khó thở nói: "Các người nhìn tôi làm gì ! Còn không mau mau quan sát hắn ! Trên mặt tôi đâu có viết đáp án !"


"Không..." Hùng Gia Bảo thì thào tự nói, rốt cuộc cũng thông minh một lần, "Tôi cảm thấy... hắn đang muốn anh lên xe..."


"Tôi ?" Đổng Tu sửng sốt.


"Đúng vậy, hắn vẫn luôn nhìn anh, đây rất có thể là gợi ý." Tề Tiểu Quỳ nói, "Mặc dù mang vẻ ngoài là Hùng Gia Bảo, nhưng đây rất có thể là bẫy, gợi ý thật sự chính là người mà NPC này nhìn."


Đổng Tu rất không tin tưởng Tề Tiểu Quỳ, vừa nãy cũng là do cô phân tích nói người trên xe là ai vậy chính là xe của người đó, kết quả Tân Manh vừa chết một lần, lần này hắn ta không thể tin Tề Tiểu Quỳ, năng lực phán đoán của con ả này rõ ràng kém xa hắn ta... ừm, còn thua xe Tân Manh nữa.


Hiển nhiên Tề Tiểu Quỳ cũng tự mình ý thức được năng lực phân tích và phán đoán chính là điểm yếu của cô, không dám lại dễ dàng kết luận nữa, nhưng NPC này cứ nhìn chăm chú về người kia, đây rõ ràng là một gợi ý đặc biệt, bọn họ không thể buông tha manh mối này.


Nhưng Đổng Tu đương nhiên sẽ không chịu lấy cái live cuối cùng của hắn ta ra thử, sáu người chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn chiếc xe chạy đi lần thứ hai.


"Rốt cuộc muốn thế nào !" Hùng Gia Bảo gấp đến xoay quanh, "Chuyện này dù gì cũng phải có người đi làm ! Mọi người ai cũng không dám thử vậy đến lúc nào mới có thể tìm được chiếc xe chính xác, cứ như vậy chúng ta đều ở bị vây chết ở đây !"


"Cậu sốt ruột vậy cậu lên đi !" Đổng Tu mặt lạnh nói, "Ngay cả bản thân cậu cũng không dám lên vậy có tư cách gì yêu cầu người khác, cậu còn nhiều hơn chúng tôi 1 live đó."


Hùng Gia Bảo cứng họng không nói ra lời.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Xe buýt lần thứ hai đến trạm, lần này người ngồi xe là Tề Tiểu Quỳ, mà tầm mắt của Tề Tiểu Quỳ lại dừng trên người Hùng Gia Bảo.


Hùng Gia Bảo: "..."


Đổng Tu do vừa nãy bị anh ta chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, hiện tại trong lòng hắn ta vẫn còn tức, bây giờ nhìn thấy tình huống thế này liền có chút khoái cảm vặn vẹo, hắn ta dựa lưng vào cột biển báo, như xem kịch vui nói: "Không phải cậu rất dũng cảm à ? Bây giờ đến cậu rồi, mau đi chứng tỏ bản thân đi, nếu không chúng ta sẽ bị vây chết ở đây đó~ "


Hắn ta cố ý nhái lại lời Hùng Gia Bảo, khích anh ta: "Cậu không phải là không dám đó chứ ? Chuyện này dù gì cũng phải có người đi làm thôi, mọi người ai cũng không dám thử vậy đến lúc nào mới có thể tìm được chiếc xe chính xác đây~ "


Hùng Gia Bảo bị hắn ta khiêu khích đến nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, anh ta đẩy mắt nhìn lên, hung hăng nhìn con số '2' trên đỉnh đầu của chính mình, cắn răng một cái, cứng rắn nói: "Tôi đi thì tôi đi ! Dù trên đầu có tám cái sẹo lớn thì mười tắm năm sau vẫn là một anh hùng !"


"Xuy !" Đổng Tu khinh thường, vạch trần anh ta: "Làm cái gì mà anh hùng hảo hán, cho dù lần này chết, nhưng cậu vẫn còn 1 live, chưa gặp Diêm Vương được đâu."


Hùng Gia Bảo bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, bả vai sụp xuống, nhưng lời đã nói ra thì không thể lấy lại, anh ta đích thật cũng là do ỷ vào bản thân còn 2 lives mới dám đi liều mạng một lần, anh ta chỉ có thể nuốt nước bọt, cẩn thận bước lên xe.


Cửa xe bộp bộp đóng lại phía sau anh ta.


.


HLTT: Lâu rồi không gặp~ Mấy tuần trước mình gặp khá nhiều chuyện buồn và phải thi giữa kỳ nên không up chương mới, giờ mình quay lại rồi đây <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.