Bởi vì tinh thần lực đại bùng nổ, khiến tinh thần lực cạn kiệt, Nguyên Đồng chỉ có thể nằm ở trên giường mơ màng, chỉ cảm giác được lúc Klos đút thuốc cho cô uống, ôm cô uống thuốc, đút thuốc xong lại ôm cô vào lòng an ủi cô.
Vào lúc con người đang khó chịu, nếu không ai ở bên người, sẽ rất kiên cường tự mình vượt qua, coi như không có chuyện gì. Nhưng nếu có người bên cạnh chăm sóc, lại sẽ trở nên vô cùng yếu đuối, sẽ luôn cảm thấy ủy khuất.
Nguyên Đồng hiện tại chính là ví dụ như vậy.
Cô thậm chí khóc trong lòng cậu.
Khi Nguyên Đồng thực sự thanh tỉnh, cô hận không thể cắn chăn, cảm thấy lần này mặt mũi đã ném mất tiêu, trước kia cô chưa từng trải qua chuyện thế này, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa được và không được tỏ tình sao? Biết thiếu niên kia thích mình nên…
Nhất thời không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, có chút sợ hãi đáp án nhận được.
Cô nằm trên giường trong lều tĩnh dưỡng, trong lúc đó có Wes và Tasym ghé thăm cô, Tasym đem đến cho cô một vài loại trái cây tỏa hương ngào ngạt, khiến A Hoàng háu ăn xèo xèo gọi bậy, ôm một trái lớn bằng đầu của nó ngồi bên gối Nguyên Đồng gặm, Wes cũng đem đến cho Nguyên Đồng vài loại dị thực, đều là những loại dị thực dùng làm thuốc cấp một cấp hai không có lực công kích.
“Đầu còn đau hay không?” Wes rất quan tâm hỏi, bộ dạng ngày hôm đó của Nguyên Đồng đã dọa đến hắn, sau lại bị loại công kích tùy tiện lại không kém phần cường đại của Klosters khiến hắn khắc sâu vào đầu óc, đối xử với cô rất cẩn thận, cảm thấy giống cái bé nhỏ này rất yếu ớt nhưng cũng thật cường đại, không biết phải xếp cô vào dạng nào mới tốt.
Sắc mặt Nguyên Đồng vẫn có chút tái nhợt, lắc lắc đầu với hắn. Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, sau mỗi lần tinh thần lực bùng nổ sẽ đau đầu liên tục trong vài ngày, thân thể cũng không thoải mái, qua khỏi sẽ không sao nữa.
Chắc là thế…
Tasym ngồi ở bên giường, nhanh chóng cắt trái cây thành những miếng nhỏ, đặt trên bàn nhỏ, còn gọt thành hình những đóa hoa, vô cùng xinh đẹp, khiến cho Nguyên Đồng luyến tiếc ăn nó.
“Mấy ngày nay sắc mặt Klos rất tệ, nhóc phải nhanh chóng khỏe lên, để cậu ta bớt bày sắc mặt ra cho bọn tôi nhìn.” Wes đau khổ nói, móng vuốt duỗi qua cầm lấy một miếng trái cây ăn, lại nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô em họ Nguyên. Tuy khuôn mặt với bộ dạng này không phải là xinh đẹp nhất, hiển nhiên gene cũng không cường đại, nhưng nhìn kỹ liền cảm thấy rất đặc sắc, vô cùng đáng yêu.
Nguyên Đồng mờ mịt nhìn hắn, không biết vì sao Klosters lại bày sắc mặt ra cho bọn họ nhìn.
Thấy thế, Wes cảm thấy tâm tắc, còn đang định nói thêm gì đó, bị Tasym nhét một miếng trái cây vào miệng ngăn chặn lời tiếp theo của hắn.
Nguyên Đồng: “...”
“Bé không cần để ý đến hắn.” Tasym mỉm cười, nụ cười tươi tắn như lần đầu gặp, mang theo hương vị phóng khoáng thân thiện, “Mấy ngày nay không có việc gì, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao chúng ta tạm thời cũng không thể rời khỏi đây, không vội đi.”
Nguyên Đồng “ngô” một tiếng, hỏi tình hình bên ngoài.
“Đoàn người của nhà Depeson đã cứu ra hết, hiện tại chỉ cần nghĩ cách để rời khỏi hành tinh này thôi, Klosters và người bên thiếu gia Depeson đang nghiên cứu việc này, còn sắc mặt gì đó, bé không cần lo làm gì.” Tasym nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “Đúng rồi, sau khi bé khỏe lại, chúng ta lại đi hái Sinh mệnh quả, lần này chúng ta có dư thời gian chơi với nó, không cần bé ra mặt đâu, chúng ta sẽ dùng phi thường thủ đoạn chơi với nó.”
Nguyên Đồng trong lòng khẽ động, rất muốn hỏi là cái gì gọi là “phi thường thủ đoạn”, Wes đã kêu lên, “Tốt tốt, đến lúc đó mỗi người một trái Sinh mệnh quả, tôi cũng muốn ăn.”
Hàn huyên một lát thì Klosters đã trở lại, Tasym rất biết điều tha Wes đi.
Klosters đi tới, ngồi trên giường, sờ sờ trán của cô, độ ấm ôn ôn lạnh lạnh, sắc mặt không hồng hào như bình thường, hiển nhiên lần này chịu tội lớn.
“Về sau đừng làm chuyện như thế này nữa.” Klosters đột nhiên nói.
Nguyên Đồng mặt cúi thấp, “nga” một tiếng, về phần có đáp ứng hay không là chuyện của cô.
“Tôi không cần em cứu!” Thanh âm của hắn lạnh lùng.
Nguyên Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như chưa một tầng băng, gan cũng run lên, nhưng cũng không quá sợ hãi, thản nhiên nói: “Lúc ấy không kịp suy nghĩ, lúc phản ứng kịp thì đã làm rồi.”
Klosters nhướng mày nhìn cô, dường như không biết nên làm gì khi nghe câu trả lời của cô. Nếu là những người khác, không nghe lời trực tiếp đánh, đánh đến khi nghe lời mới thôi, trước giờ cậu vẫn làm như thế, nhưng mà người trước mặt, đừng nói là đánh ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng nói, bởi vì cậu luyến tiếc.
Cái loại cảm giác này, thực sự rất kỳ diệu, muốn ôm cô, che chở cô thật tốt giống như che chở bảo hộ cho một gốc dị thực yếu ớt nhưng lại có giá trị làm thuốc cực cao, ngay cả hô hấp cũng phải kiềm lại mới dám đối mặt, một lòng nghĩ đến chăm sóc cho cô.
Klosters nhịn không được lấy tay chạm vào gương mặt cô, cô im lặng ngồi nhìn cậu, khẽ gọi một tiếng, “Klos......”
Trong lòng Klosters rung động, nặng nề đáp lời.
Nguyên Đồng cảm thấy không khí có gì đó sai sai, bong bóng hồng phấn tràn ra, lại không biết làm sao xua tan, chỉ có thể ngượng ngùng: “Nghe nói anh bị thương, thương tích đã lành chưa?” Nói xong, ánh mắt quét tới quét lui trên người cậu.
“Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da thôi, dùng thiết bị trị liệu là lành ngay.” Klosters thản nhiên nói, không để ý chút nào đến thương tích trên người mình, cậu là thú nhân, bị thương da thịt một chút cũng chẳng để đáng để tâm như thế.
“Thật không?” Nguyên Đồng không quá tin tưởng, cô nhớ rõ lúc đó mình rất có chịu nhưng vẫn ngửi được mùi máu tươi rất đậm trong không khí, chắc chắn cũng không phải chỉ là chút thương tích như cậu nói. Nói thế tức là lúc ở trong rừng gai, họ cũng đã trải qua khổ cảnh, tuy sau đó chỉ nghe kể sơ lược bâng quơ lại nhưng vẫn cảm giác được hung hiểm trong đó.
Klosters cũng không muốn nói với cô chuyện này, cậu đương nhiên biết con gái Trái Đất rất yếu ớt, có nhiều chuyện tốt nhất đừng cho cô nhìn thấy, lỡ đâu dọa cô sợ hãi. Nếu là giống cái chủng tộc khác, cậu căn bản chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng để ý đến chuyện các cô nàng đang suy nghĩ cái gì, không chừng chọc đến cậu có thể cậu còn động thủ đánh cho một trận nữa.
Nhận ra thời gian không sai biệt lắm, Klosters đi hâm nóng một túi dịch dinh dưỡng vị trái cây cho cô, sau đó cưỡng chế cô nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Dưới sự chiếu cố của Klosters, Nguyên Đồng nhanh chóng vui vẻ trở lại.
“Thật sự không có việc gì?” Klosters lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, tôi thật sự rất tốt.” Nguyên Đồng chỉ thiếu không vỗ ngực cam đoan, “Tinh thần lực không bị tổn hại, không khác trước kia cho lắm.”
Được cam đoan của cô, Klosters mới mang cô khoản chi bồng.
Ở trong lều ngây người mấy ngày, đến khi có thể đi ra ngoài hít thở khí trời, Nguyên Đồng cảm thấy cả thế giới đều sáng ngời.
Cô mới ra khỏi lều, đầu tiên liền nhìn thấy rừng rậm ở xa xa, nhận ra nơi hạ trại lần này của bọn họ là bên dưới một vách đá, một mặt là vách núi đen, dưới chân là cát, xung quanh không có bất kỳ loại dị thực nào khác, cấu tạo và tính chất của đất cũng không phải là loại dị thực ưa thích. Liếc nhìn xung quanh một cái, Nguyên Đồng nhanh chóng thấy một đám người cách đó không xa, bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt kia khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng biết bọn họ hẳn là mục tiêu của nhiệm vụ lần này.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trông thất một người thanh niên tóc vàng cao lớn đi từ giữa đám người kia về hướng cô, đến khi hắn ta lại gần, Nguyên Đồng phát hiện người thanh niên tóc vàng này trông khá giống Lanfros Depeson, nhưng mà đường nét trên gương mặt hắn rõ ràng hơn, anh khí bức người, trên người mặc chiến phục màu vàng kim nhạt, trên mặt là nụ cười khéo léo, giống như mặt nạ, quý khí mười phần.
“Xin chào, ta là William Depeson.” Người thanh niên tóc vàng nói với Nguyên Đồng, trong mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Nguyên Đồng lễ phép nở nụ cười đáp lại, cũng không mở miệng nói chuyện hoặc tự giới thiệu bản thân mà quay sang nhìn Klosters.
Klosters nhìn hắn một cái, không thèm để ý, tùy ý tiếp đón, nhanh chóng lôi kéo cô đi mất, tuy có chút thất lễ, nhưng vì do cậu làm nên rất có vẻ đương nhiên.
William Depeson đứng nhìn bọn họ từ phía sau, trong mắt có chút nghi hoặc, cho dù nhìn kiểu nào, giống cái kia chỉ là giống cái có gene yếu kém vô cùng, thậm chí thể năng chỉ dừng ở cấp F, thật sự không thể nhìn ra cô có điểm nào đặc biệt. Nhưng Clefs lại vô cùng tôn sùng cô, tuy đã được nghe kể chuyện bọn hắn đã gặp trên đường tìm kiếm nhưng William Depeson không suy nghĩ sâu xa gì, chỉ cảm thấy có thể trên người cô có loại thiết bị dò xét lợi hại nào đó.
Nay lại nhìn bọn họ, hiển nhiên là hoa đã có chủ, Cuồng thú không có khả năng rời khỏi Ural gia nhập vào gia tộc Depeson, liền không tiếp tục suy nghĩ.
Klosters nắm tay Nguyên Đồng đi vòng quanh doanh địa một chút, xa xa có một con suối, làn nước mát lạnh, trong nước mơ hồ có cá tôm, nhưng mà màu sắc của đám tôm cá đó vô cùng sặc sỡ quỷ dị, Nguyên Đồng cảm thấy xem nhìn nhiều thêm chút chắc mắt sẽ mù luôn, chứ đừng nói nhìn chúng mà sinh ra cảm giác thèm ăn.
Từ sau khi đến thế giới tương lai, cô phát hiện cơn thèm ăn của bản thân rất dễ dàng bị bộ dạng của nguyên liệu nấu ăn đả kích, chẳng trách người ta nói, kẻ tham ăn trăm ngàn lần đừng đi tìm tòi nghiên cứu bộ dạng của nguyên liệu nấu ăn chưa xử lý, điển hình ví dụ đó là tượng bạt trai ngọc.
A Hoàng cũng không có hứng thú với đám sinh vật trong khe suối này, món khoái khẩu của chuột hương Carlow là các loại hương liệu và trái cây có mùi thơm, không có hứng ăn thịt cũng như thức ăn đã nấu chín. Tuy nó không có hứng ăn nhưng lại có hứng đi khi dễ đám sinh vật dưới suối, nó đứng bên dòng suối, chờ đến khi tôm cá bơi lại gần, một vuốt chụp xuống khiến đám cá tôm sợ hãi mà nhảy loạn lên, nó vô cùng cao hứng kêu lên xèo xèo, hoa tay múa chân với Nguyên Đồng.
Nguyên Đồng cũng không biết nó muốn nói cái gì, chỉ canh không cho nó không ngã vào trong nước, còn lại thì mặc kệ nó.
Ở bên dòng suối lại thấy được một ít dị thực cấp thấp dùng làm thuốc, Nguyên Đồng nhịn không được lại dùng tinh thần lực xem xét, nói với Klosters phát hiện mới của mình cùng khả năng thấu thị dị thực của tình thần lực. Sau khi nói xong, Nguyên Đồng hỏi thêm: “Klos, anh nghĩ tôi có thể học Dược tề học với Fergus không?”
Klosters không nghĩ tinh thần lực của cô lại có tác dụng lớn như thế, nghĩ nghĩ, đáp lời: “Có thể học thử trước, sau này sẽ xem lại.” Nói xong, trong lòng liền suy nghĩ đến khả năng Nguyên Đồng sẽ học đại học.
Ba ngàn năm trước, nữ giới thuần nhân loại mấy tuổi thì trưởng thành? Mười tám? Hai mươi? Hay là ba mươi?
Klosters không rõ tiêu chuẩn trưởng thành của nữ giới thuần nhân loại, dù sao thì hiện tại cũng không có thuần nhân loại, mà…mặc kệ bao nhiêu tuổi, người trước mắt lại có sức hấp dẫn rất lớn với cậu, nếu không phải cậu vẫn còn vị thành niên…
Klosters ánh mắt ảm đạm, thấy cô chơi vui vẻ với một gốc dị thực, cũng không phá hủy hứng thú của cô, ngồi ở một bên nhìn cô, trầm mặc chờ đợi.
Đến khi sắc trời hơi tối, đám người Seth không biết trở về từ chỗ nào, mang theo rất nhiều thứ, có một chút dị thực, cũng có đồ ăn hoặc là thu thập được thứ đặc thù nào đó.
Ăn xong bữa tối, William Depeson, đám người Clefs và Klosters ngồi nghị sự trên bãi đất trống giữa doanh địa, Nguyên Đồng thực tự nhiên ngồi bên cạnh Klosters, Tasym và bốn anh em Seth ngồi ở phía sau bọn họ, hình thành tư thế bảo vệ xung quanh.
“Hôm nay chúng ta gặp hai kẻ bị ký sinh trong rừng rậm.” Seth hội báo, “Trước mắt, chúng ta đã đánh chết mười người bị ký sinh.”
William Depeson trầm giọng nói: “Lúc ta phát hiện bọn họ bị ký sinh, cũng đx giết mười ba người, còn bảy người không biết đã chạy đi đâu, vẫn chưa tìm thấy.” Nói xong, thần sắc của hắn có vài phần ảm đạm, hiển nhiên đối với kết cục của những hộ vệ theo chân mình rất đau lòng.
Làm người thừa kế của gia tộc Depeson, bên người đương nhiên sẽ có đội hộ vệ của gia tộc an bài, là thân tín của hắn. Lần này bọn họ không cẩn thận lưu lạc đến hành tinh vô danh này, vốn chỉ nghĩ là một hành tinh tài nguyên, lại không thể ngờ là có loại ký sinh trùng nguy hiểm đến thế, khiến hắn mất đi rất nhiều người.
Vì phòng ngừa hậu hoạn, trong khoảng thời gian này, bọn họ không thể không tìm kiếm những người bị ký sinh, giết chết bọn họ, để tránh về sau lại phát sinh chuyện kinh khủng nào đó, đây cũng là chuyện thường thấy trong tinh tế, một khi phát hiện chủng tộc trí tuệ sau khi bị ký sinh, không thể khôi phục ý thức của bản thân, vậy chỉ có thể giết chết để phòng ngừa hậu hoạn.
Sau khi Tasym nghiên cứu, phát hiện người bị ký sinh và ký sinh trùng đã tiến hành dung hợp, không thể tách rời, không còn cách nào khác ngoài giết chết rồi hỏa táng bọn họ.
“Những người còn lại, chúng ta cũng sẽ phái người tìm kiếm.” William Depeson nhìn Klosters, “Đến lúc đó phiền toái ngài Klosters hỗ trợ.”
Klosters thờ ơ gật đầu.
Nói xong chuyện này, lại thảo luận một chút về kế hoạch tương lai, rốt cuộc tan họp.
Nguyên Đồng và Klosters đứng dậy trở về lều nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy ngôi sao kia sáng bừng hơn trong rừng rậm ban đêm, nói: “Klos, anh nhìn ngôi sao kia kìa, hình như nó sáng hơn rồi đúng không?”
Klosters nhìn thoáng qua, nở một nụ cười hiếm có: “Phải! Sáng hơn rồi.”
Nguyên Đồng có chút ngạc nhiên, cô rất ít khi thấy Klosters, thần sắc trên mặt cậu không nhiều lắm, theo như lời Wes vụng trộm nói cho cô thì, Klosters đây là chưa già đã yếu, hình như vì đã dừng lại ở thời kỳ vị thành niên lâu lắm rồi, khi hành tẩu bên ngoài, không thể không buộc bản thân trở nên chững chạc hơn, như vậy mới có uy tín.
Khi trở lại lều, cô nói với cậu: “Klos, anh hẳn là nên cười nhiều hơn.”
Klosters chần chờ, liền nở một nụ cười với cô.
Nguyên Đồng: “...”
Nguyên Đồng che trái tim, yên lặng xoay người.
Klosters xoay người cô lại, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Làm sao vậy?” Mắt hơi híp lại nhìn cô, giống như muốn tìm ra được gì đó.
Nguyên Đồng châm chước nói: “Vừa rồi anh cười có gì đó sai sai, hình như là kiêu ngạo quá, rất dễ kéo thù hận, sẽ khiến người khác nảy sinh ý nghĩ muốn đánh cho anh một trận…” Chẳng trách Wes nói, người này rất tùy tiện, cũng may là được che giấu dưới vẻ bình tĩnh bề ngoài, nếu cứ để cậu tùy tiện như thế, vô cùng kéo thù hận a.
Nhưng mà…vẫn rất đẹp mắt nha, vóc người đẹp, cười như thế nào cũng vẫn đẹp.
Klosters buông cô ra, mặt không chút thay đổi nhìn cô một hồi lâu, mới nhét vỏ trứng màu đỏ kia vào lòng cô, đưa viên kia kim màu đỏ vỏ trứng nhét vào trong ngực cô, kéo cô ôm vào lòng, liền lên giường ngủ.
Không biết qua bao lâu, Klosters đột nhiên xoay người cô, lại gần mặt cô, hỏi, “Tôi cười không dễ nhìn sao?” Trong bóng đêm, cậu tự sờ soạng mặt mình, nhớ tới lời nói của địch nhân trước kia, cũng không thấy bọn họ nói cái gì, bởi vì khi đó, cậu đã đánh tới, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện.
Nguyên Đồng buồn ngủ, đã không biết cậu đang hỏi cái gì, theo bản năng phụ họa: “Đẹp mà, đẹp mà…”