Họp phụ huynh xong thì Chu Lâm trở về nhà bố mẹ, vì chúc mừng Chu Tiểu Lâm đứng đầu khối cùng giải nhất toàn thị xã cuộc thi vũ đạo ở quảng trường của mẹ Lâm nên cả nhà ra ngoài tiệm ăn.
Mẹ Lâm bảo Chu Lâm gọi Mạnh Nhất tới cùng, Chu Lâm thấy được, rất nghe lời mà gọi điện cho Mạnh Nhất, nhưng gọi mãi không ai nhận nên đành phải thôi.
Buổi tối Chu Lâm uống chút rượu, sợ lái xe lúc say rượu sẽ bị phạt tiền, không dám đi bằng xe máy điện của hắn, để mẹ lái xe đưa về.
Tới trước khu nhà, Chu Lâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy ở cửa sổ nhà mình có ánh đèn vàng ấm áp, Chu Lâm nghĩ thầm, à, hoá ra thầy Mạnh đã về.
Vậy mà Chu Lâm cùng Mạnh Nhất đã ở chung được hai tuần. Thời điểm ban đầu khi mở cửa phát hiện trong nhà bật đèn, Chu Lâm sẽ luôn theo bản năng mà cho rằng trong nhà có trộm, mà thời gian ngày một trôi đi, dường như Chu Lâm đã dần quen với việc đó.
Chu Lâm đi thẳng lên tầng sáu, lười phải tìm chìa khóa, gõ gõ cửa chờ Mạnh Nhất ra mở.
Nhưng mà qua nửa phút, ở bên trong không một tiếng động nào.
Chu Lâm nghĩ Mạnh Nhất có thể đang tắm, tự mình cầm chìa khóa mở cửa, kết quả vừa mở cửa ra, phát hiện Mạnh Nhất vẫn đang bình ổn ngồi trên sopha.
“Thầy Mạnh sao không mở cửa cho tôi thế?” Chu Lâm tức giận thay giày.
Mạnh Nhất không nói gì.
Chu Lâm cảm thấy kỳ lạ, thò lại gần nhìn, Mạnh Nhất đang cúi đầu quấn quấn ngón tay.
“Thầy Mạnh có tâm sự à?” Chu Lâm hỏi.
Động tác quấn quấn ngón tay của Mạnh Nhất ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Lâm: “Tôi đang nghĩ liệu chúng ta có làm đúng không.”
“Cái gì không đúng cơ?”
“Là lần mà tôi đưa anh đi doạ Hà Nghiệp đó.”
“Sao đột nhiên nhắc đến chuyện này thế?” Chu Lâm nhớ lại, “Chúng ta cũng đâu có làm gì quá mức đâu, chỉ dọa cậu ta một chút mà thôi, nếu không phải lần đó cậu ta nhanh chân, thì tôi sẽ thật sự doạ cậu ta thêm đó.”
Mạnh Nhất nói: “Về sau đừng để em của anh làm gì Hà Nghiệp nữa.”
Chu Lâm vừa nghe đã thấy không vui: “Em trai của tôi có phải cố ý đâu, là do thằng nhóc họ Hà kia bắt nạt bạn học, nó cũng chỉ muốn lấy lại công bằng mà thôi.”
Mạnh Nhất cắn môi, lại không hé miệng.
Chu Lâm nghi ngờ: “Sao đột nhiên cậu lại đồng tình với thằng nhóc kia thế?”
Mạnh Nhất không trả lời, cậu từng đồng ý với Trần Lê, không thể kể chuyện trong nhà của Hà Nghiệp, chỉ qua loa nói câu: “Thật ra cậu bé ấy rất đáng thương.”
“Đáng thương thì cũng đâu thể bắt nạt người khác, người bị bắt nạt cũng rất đáng thương mà?” Chu Lâm nói.
Mạnh Nhất nặng nề thở dài.
Đạo lý này thì cậu cũng hiểu rõ chứ, nhưng vẫn cảm thấy nghẹn trong lòng.
Mạnh Nhất chậm chạm đứng lên từ sopha, cong lưng đeo dép lê đi về phòng, Chu Lâm theo bản năng muốn hỏi thêm hai câu, lại bị nhốt ngoài cửa.
Chu Lâm đứng ở cửa một lát, cách ván cửa nói với Mạnh Nhất: “Hôm nay em tôi đánh người đúng là lỗi của nó, tôi sẽ dạy lại nó.”
Chu Lâm nói được một hồi lâu, từ bên trong mới truyền đến tiếng “Ừm” rầu rĩ.
Chu Lâm về phòng mình, thấy đã đến giờ livestream thường ngày của hắn, liền mở máy tính vào phòng livestream.
Phòng livestream đã có không ít fans ngồi chờ, thấy Chu Lâm vào thì nhiệt tình hoan hô.
Chu Lâm qua loa nói “Chào”, giọng nói không được hăng hái như thường ngày.
Các fan thấy không thích hợp, quan tâm hỏi làm sao vậy.
Chu Lâm cũng biết tại sao, chắc là do thấy Mạnh Nhất buồn nên mình cũng bị ảnh hưởng, không vui nổi.
Hắn nói lời xin lỗi với các fans trong phòng livestream: “Ngại quá, hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, khó có thể chơi game, hay là thử tâm sự một ngày đi?”
Các fan nói: “Được ạ.”
“Có thể gọi Nhất Nhất vào phòng livestream cùng nói chuyện không?”
Chu Lâm nói: “Chắc là không thể, hôm nay tâm trạng cậu ấy không ổn lắm.”
“Ôi? Sao lại thế này?”
“Hai anh cãi nhau à?”
“Chuyện tình cảm có vấn đề à?”
“Sao cơ! Tình cảm giữa hai người gặp trục trặc à?”
Chu Lâm vội vàng giải thích: “Không không, đâu có trục trặc gì, à không đúng, chúng tôi cũng đâu có tình cảm gì đâu, cũng không đúng, ôi, không phải vấn đề về tình cảm!”
“Thế thì là vấn đề gì?”
“Nói ra để chúng ta có thể dùng nghĩ cách đi chứ.”
Chu Lâm nghĩ nghĩ nói: “Thật ra tôi cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, tâm tư của cậu ấy nhạy cảm lắm, có một số việc tôi thấy cũng không to tát lắm, mà cậu ấy lại nghĩ nhiều.”
“00 giống như trai thẳng ấy.”
“Nhất Nhất cần anh bầu bạn lúc này!”
“Mau đi sưởi ấm Nhất Nhất!”
Chu Lâm hỏi: “Sưởi ấm như nào giờ?”
“Hát cho Nhất Nhất nghe được không? “
“Giọng anh hay như thế, chắc là hát cũng ổn nhỉ?”
Chu Lâm có tự tin: “Rất ổn luôn ấy.”
Hát là một sở thích của Chu Lâm, trước kia lúc học đại học sẽ vào karaoke hát cùng Vương Xảo Xảo khi rảnh, hot hit hay những bài hát dân ca đều chơi được tất.
Có một đợt trường mở cuộc thi hát, hắn còn đứng thứ 11.
Nhoáng cái đã rất nhiều năm không hát, Chu Lâm mượn cơ hội này nhuận giọng, hát mấy bài của Châu Kiệt Luân trong phòng livestream, cuối cùng đều nhận được lời khen.
“Hau lắm hay lắm!”
“Mau hát cho Nhất Nhất đi!”
“Hát bài nào vui vui một chút, để tâm trạng Nhất Nhất tốt lên!”
Chu Lâm nói được, sau khi kết thúc livestream thì mở phần mềm ghi âm trong điện thoại, thu một bài hát nhộn nhịp, gửi đi cho Mạnh Nhất.
Lúc này trong phòng bên cạnh, Mạnh Nhất đang đeo tai nghe nằm ở trên giường.
Trong tai nghe là một bài nhạc nhẹ, Mạnh Nhất muốn nhân đó mà thả lỏng tâm tình.
Nhưng có vẻ hiệu quả không được tốt lắm, trong đầu cậu vẫn rất hỗn loạn, trong chốc lát nghĩ đến chuyện Hà Nghiệp bắt nạt Trần Lê, chưa kịp tức thì lại cảm thấy buồn vì gia đình Hà Nghiệp, không tự chủ được nghĩ đến mình.
Trong lòng nặng nề lại mâu thuẫn.
Mạnh Nhất cưỡng ép mình nhắm mắt lại mau ngủ, ngủ rồi là có thể quên hết mấy suy nghĩ linh tinh rối loạn ấy.
Trong lúc Mạnh Nhất đang mơ màng chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, đột nhiên tai nghe truyền đến chuông báo tin nhắn.
Mạnh Nhất điện thoại híp mắt nhìn, là Chu Lâm gửi tới.
【 Đại ca xã hội đen 】: Thầy Mạnh, tặng cho cậu một bài tôi hát, mong tâm trạng của cậu có thể tốt lên sớm nha ~
Mạnh Nhất ngơ ngẩn, cậu không ngờ một người thành thật như Chu Lâm, sẽ dùng cách này để an ủi cậu.
Trong nháy mắt kia, hình như có sự ấm áp chậm rãi truyền qua tim, khiến khoé miệng Mạnh Nhất không tự chủ được mà cong lên.
Hắn mỉm cười mở liên kết phía dưới, ngay sau đó một giai điệu mạnh mẽ đập vào tai: