Mạnh Nhất sợ mùi gà nướng quá nặng, mang vào trong phòng ăn thì không ổn, nên tìm cái ghế dài dưới tầng chỗ hồ nhân tạo, ngồi xuống ăn cùng Chu Lâm.
Nhị Nhị bị buộc ở thân cây bên cạnh, ngửi mùi mà chảy nước miếng.
Lúc này đây mặt trời đã sắp lặn, ẩn sau những đám mây, ánh đỏ một chiếu xuống cả một hồ nước, bên hồ có không ít người cao tuổi đang tản bộ, dìu nhau chậm rãi đi.
Mạnh Nhất vừa nhìn vừa ăn đồ ăn trong tay, tâm trạng hiếm khi được bình tĩnh.
Chu Lâm nói với Mạnh Nhất: “Sàn của nhà cậu làm xong rồi, hai ngày này lúc cậu không ở thì tôi đã mở hết cửa sổ ra, nếu tuần sau cậu về thì có thể ở luôn.”
“Tôi không có ý muốn đuổi cậu đi.” Chu Lâm bổ sung thêm, “Nếu cậu muốn ở nhà tôi tiếp thì cũng không thành vấn đề.”
Động tác nhai nuốt của Mạnh Nhất chậm lại, hàm hồ mà trả lời một câu: “Chuyện đấy nói sau.”
Chu Lâm biết cậu đang lo lắng gì, an ủi nói: “Cậu đừng nghĩ quá nhiều, bà sẽ không sao đâu.”
Mạnh Nhất gật gật đầu nói: “Ừm.”
Chu Lâm nói: “Cậu biết không, buổi tối hai hôm nay lúc tôi livestream, các fan của cậu cứ tới phòng livestream của tôi hỏi han suốt thôi.”
“Hỏi gì?”
“Họ bảo từ ngày sinh nhật thì cậu không còn đăng gì lên Weibo, chẳng khác nào đang biến mất, hỏi tôi liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không.”
“Thế anh nói như nào?”
“Tôi nói tôi giấu cậu đi rồi, đợi tới khi tôi có mười vạn fan mới thả cậu ra.”
Mạnh Nhất cười: “Bây giờ anh có bao nhiêu fan rồi?”
“Tám vạn.” Chu Lâm nói, “Hôm qua tôi mua camera chuyên dụng cho livestream, có công năng làm mịn da với filter, đêm nay lúc livestream thì dùng, chắc có thể thu hút thêm một đợt fan nữa.”
Mạnh Nhất nói: “Vốn anh đã rất đẹp trai rồi mà, không cần thêm filter đâu.”
Chu Lâm vừa nghe: “Oke, không thêm thì không thêm.”
Hai người ăn xong gà nướng, Chu Lâm đút cho Nhị Nhị bánh mì vụn còn dư lại trong túi, sau đó gửi nó ở toà phía trước, cùng Mạnh Nhất lên tầng.
Đi ra từ thang máy, Mạnh Nhất vừa nhìn đã thấy bà đang ở ngồi cửa cùng vài người chăm sóc, lòng Mạnh Nhất “Lộp bộp” vài tiếng.
“Mạnh tiên sinh trở lại rồi!” Một người chăm sóc trong nhóm đó chạy tới nói, “Bà anh tỉnh rồi!”
Đôi mắt Mạnh Nhất lập tức sáng lên, gấp không chờ nổi đi về phòng, kết quả bị người chăm sóc cản lại.
Người chăm sóc thật cẩn thận mà châm chước tìm từ: “Mạnh tiên sinh, thường thì những loại tình huống này, có khả năng là……”
Người chăm sóc dừng một chút, không nói rõ ràng, chỉ nói cho cậu rằng: “Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Mạnh Nhất nghe xong hơi hoảng hốt, ánh sáng trong mắt lập tức tối dần.
Chu Lâm đi đến bên người cậu, vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: “Vào đi thôi.”
Mạnh Nhất chậm rãi gật gật đầu, thở sâu, đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng không bật đèn, ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, đúng lúc chiếu vào đầu giường của bà, ấm áp.
Bà Mạnh vẫn nằm tư thế đó ở trên giường, so với khi trước, tinh thần bà tốt hơn rất nhiều, trên mặt thậm chí có ánh hồng.
“Nhất Nhất đã về rồi à.” Bà Mạnh gọi.
Thanh âm lâu rồi mới vang lên, cổ họng Mạnh Nhất không thể khống chế được mà thấy đau xót, cậu dùng sức bóp chặt lòng bàn tay của mình, không cho nước mắt rơi xuống.
Mạnh Nhất ngồi xổm xuống, đầu tién đến bên gối bà, đôi tay cầm tay bà.
Đôi tay làm lụng vất vả cả đời đã hoàn toàn thay đổi, sưng đến mức không ra hình dáng, chỗ nếp uốn của khớp xương đều đã bằng phẳng, bên trên là những mảng tím lớn, Mạnh Nhất gắt gao mà nắm chặt lấy tay bà, không buông ra.
Bà Mạnh nhìn Mạnh Nhất chăm chú, cố hết sức mà mở miệng nói chuyện, thanh âm đứt quãng.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt…… Nhất Nhất của chúng ta đã lớn như vậy, khi bà nhặt được cháu, cháu còn…… còn chưa đến mười cân, chẳng khác nào cún con cả.
“Cháu biết không, chuyện vui nhất đời này của bà, đó là nhặt được cháu, bà một thân một mình nghèo khổ hơn nửa đời, không ngờ khi về già…… Về già lại có một đứa cháu trai tốt như thế, cũng không biết là…… Là đức đời nào tích được.
“Nhưng bà…… Bà rất xin lỗi cháu, Nhất Nhất của bà, từ nhỏ đã không thể cho cháu nổi một ngày lành, chỉ có thể để cháu cùng bà chịu khổ.”
Mạnh Nhất lắc đầu thật mạnh: “Cháu không chịu khổ, bà à, có bà bên cạnh cháu thật sự hạnh phúc.”
Bà Mạnh cười, nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt: “Nhất Nhất à, về sau…… Về sau khi bà không còn nữa, cháu hãy tự chăm sóc mình thật tốt, mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, ngủ thì đừng đạp chăn, trước khi ra ngoài…… Phải nhớ xem dự báo thời tiết, đừng cứ quên mang ô như vậy, một mình…… sống một mình phải thật tốt.”
“Cháu biết rồi bà ạ, bà yên tâm, cháu rất nghe lời.”
“Tốt…… Tốt, cháu ngoan của bà, cháu ngoan của bà……”
Không biết từ khi nào hoàng hôn ngoài cửa sổ đã lén lút hạ xuống, đến cả ánh sáng nơi đầu giường cũng biến mất.
Bà Mạnh cười thỏa mãn, sau khi đôi mắt nhắm lại thì không còn mở nữa.
Mạnh Nhất ở trong phòng thật lâu thật lâu, Chu Lâm cùng ông của hắn ngồi ở hành lang chờ, cả hai không nói một lời.
Trong phòng thật yên lặng, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, Chu Lâm chờ đến nóng vội, rất sợ Mạnh Nhất không chịu nổi đả kích mà làm ra việc gì ngu ngốc.
Lúc hắn muốn thử gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở, Mạnh Nhất thong thả mà bước ra từ trong bóng đêm, hốc mắt đỏ bừng.
Trong lòng Chu Lâm nhảy dựng, đột nhiên đứng lên từ trên ghế.
Hắn đi ra phía trước, theo bản năng mà ôm lấy Mạnh Nhất.
Mạnh Nhất không nhúc nhích, thuận theo mà chôn mặt ở đầu vai Chu Lâm, vừa không nói chuyện, cũng không khóc.
Mạnh Nhất như vậy càng khiến Chu Lâm không yên tâm, hắn thật cẩn thận hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mạnh Nhất ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Lâm.
Một khắc đó bờ môi của cậu tái nhợt, ánh mắt lại mang vẻ kiên cường xưa nay chưa từng có.
Cậu cố gắng cong khóe miệng, dùng giọng nói khàn khàn như sắp vỡ ra mà nói: “Tôi không sao, anh từng nói mà, bà lên trời làm tiên nữ rồi.”
Về sau mọi thứ trôi qua nhanh giống như đang ngủ mơ, chuyện ở viện dưỡng lão có Chu Lâm giúp đỡ, hậu sự của bà Mạnh đã được hoàn thành tốt.
Từ bây giờ sinh mệnh của người thân quan trọng nhất, cũng chỉ dư lại một nắm tro cốt.
Mạnh Nhất mang bình của bà về nhà, trực tiếp nhốt mình vào trong phòng, sau mấy ngày, ngoại trừ ra WC, dường như chưa từng ra khỏi phòng nửa bước.
Mỗi ngày Chu Lâm sẽ đưa cho cậu ba bữa, Mạnh Nhất đều ngoan ngoãn ăn, bởi vì cậu nhớ rõ lời bà nói là muốn cậu ăn cơm đúng giờ.
Chu Lâm lo về tình trạng tinh thần của Mạnh Nhất, mỗi lần đưa cơm đều muốn nói chuyện với cậu vài câu, nhưng đối phương luôn lấy lí do “Tôi mệt” mà khéo léo từ chối.
Chu Lâm cực kì sợ hãi, bắt đầu suy xét có nên đưa Mạnh Nhất đi gặp bác sĩ tâm lý không, kết quả hôm nay về đến nhà, phát hiện cửa phòng Mạnh Nhất mở, Mạnh Nhất đang thu dọn hành lý trong phòng.
Trong lòng Chu Lâm căng thẳng, hỏi: “Cậu chuẩn bị dọn xuống tầng à?”
Mạnh Nhất nói: “Không, tôi phải về quê.”
“Đưa bà về à?”
“Ừm.”
Chu Lâm nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Vậy khi nào thì cậu trở lại?”
Động tác dọn đồ của Mạnh Nhất ngừng lại, cậu cắn cắn môi, nói với Chu Lâm: “Có thể không trở lại.”