Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 43: Lọ hoa ảnh đế (8)



Editor: Gấu Lam

Thấy Diệp Dịch một bộ khí thế hùng hổ muốn đi tìm người đánh nhau, Tiếu Thanh Sơn không nhịn được cười rộ lên, người ba mươi tuổi, làm sao vẫn kích động giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch.

Bất quá Chu Phẩm có dự định ôm cái đùi lớn Diệp Dịch, có lẽ Diệp Dịch có thể đánh đến hắn thực hiện mưu đồ ôm cái đùi lớn thật sự?

Đổi lại bình thường, Tiếu Thanh Sơn có lẽ vui vẻ xem trò vui, nhưng lúc này đêm đã khuya, bọn họ cũng chừng mấy ngày không gặp mặt, Tiếu Thanh Sơn không tình nguyện lắm đem thời gian lãng phí ở trên người qua đường kia, thân thể thẳng thắn lệch đi dựa vào trên cánh tay Diệp Dịch, ngăn cản nói: "Đừng đi."

Diệp Dịch giờ khắc này ý chí chiến đấu sục sôi, hoạt động cổ tay, nhíu mày nói: "Người đàn ông của em không phải đánh một cái liền thương cân động cốt đến gà bệnh kia."

Tiếu Thanh Sơn khuyên nhủ: "Không, chúng ta nếu đánh thì sẽ mang tiếng, không hiểu ra sao lại đánh người khác, coi như anh là tổng tài Thanh Diệp, cũng quá kì cục?"

Mặt của hắn chôn ở hõn vai Diệp Dịch, cong lên khóe miệng: "Hơn nữa... Tôi không cho phép anh nửa đêm đến phòng của người khác."

Diệp Dịch nhìn cậu lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, xoáy tóc nhợt nhạt, da dẻ như là kẹo bông vô cùng mịn màng. Hắn thở dài, ôm vai Tiếu Thanh Sơn: "Nếu em nói như vậy, vậy thì tạm thời buông tha ai kia đi."

"Vâng." Một cái tay Tiếu Thanh Sơn đặt lên lồng ngực của hắn, cách áo sơ mi mỏng manh, có thể cảm nhận được trái tim đập đều của hắn.

Ngón tay linh hoạt mở ra khuy áo sơ mi, cậu nói: "Ngày mai buổi sáng tôi không có diễn, có thể nghỉ ngơi."

"Tôi có thể đem lời này cho rằng là ám chỉ sao?" Diệp Dịch trói lại tay cậu, bàn tay to lớn hướng lên trên, lòng bàn tay nóng rực đặt trên mu bàn tay của cậu, sau đó cường thế mà chen vào khe hở, cùng cậu mười ngón liên kết.

Tiếu Thanh Sơn rõ ràng nói: "Vị tiên sinh này, anh nguyện ý cùng tôi chui vào chăn xem đồng hồ dạ quang không?"

Diệp Dịch nở nụ cười, tiếng nói trầm thấp lại có từ tính: "Tôi rất tình nguyện."

****

Đêm xuân khổ đoản đáng giá ngàn vàng, từ đây quân vương không lâm triều.

Ngày kế, tới buổi trưa, mọi người cũng không nhìn thấy Tiếu Thanh Sơn.

Đến buổi chiều, mới khoan thai đến chậm, người bên cạnh ngoại trừ trợ lý Lâm Linh, còn cùng người đàn ông cao lớn khác.

Người đàn ông mang khẩu trang, nhưng từ kiểu tóc gọn gàng cùng con ngươi thâm thúy lộ ra, chắc chắn tướng mạo không kém. Càng trọng yếu hơn là, quanh người hắn mang theo một luồng khí thế bề trên, khiến người không tự chủ cảm thấy run sợ.

"Đây là vị minh tinh nào đây?" Tràng vụ bám vào bên tai thợ chụp ảnh, nhỏ giọng hỏi.

Thợ chụp ảnh: "Không quen biết... Hẳn không phải là người trong nghề?"

Quách đạo mới không quản nhiều như vậy, thấy ngôi sao điện ảnh đến, hắn dùng quyển kịch bản cuộn thành ống gõ gõ lòng bàn tay, đối Tiếu Thanh Sơn lớn tiếng nói: "Nhìn thời gian, nhanh đi chuẩn bị!"

Kỳ thực rời đi còn sớm, thời gian hoá trang thay quần áo thừa sức, Quách đạo phản ứng như thế, thuần túy là vì hắn quá xem trọng Tiếu Thanh Sơn. Hiện tại bên trong giới diễn viên trong thời kì giáp hạt (?), Quách đạo thân là đạo diễn không tìm được diễn viên hợp ý, cũng rất là lo lắng. Hiện tại trước mặt hắn xuất hiện một mầm mống tốt, nhưng cậu lười biếng, tuy rằng đóng phim rất nghiêm túc, cũng không thể làm giá mà đi trễ, là người mới đến, cũng không tích cực phát triển giao thiệp, không nhìn thấy Sầm Trúc đều tìm hắn gửi tin sao, Tiếu Thanh Sơn làm sao một chút phản ứng cũng không cho! Coi như hắn có một kim chủ thần bí nâng, cũng không thể không biết tiến thủ như vậy chứ!

(?):khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ. ( theo mình nghĩ là thiếu diễn viên tài giỏi)

Hơn nữa lúc trước cậu còn nhận nhiều kịch bản tầm phào như vậy, không biết phải bao lâu mới có thể cọ rửa mất nhãn mác kỹ năng diễn xuất dở tệ, ai...

Tiếu Thanh Sơn cũng không biết nội tâm Quách đạo phong phú như thế, đáp lại hắn một câu, chỉ đạo Diệp Dịch, "Tôi đi thay quần áo, sau đó phải đóng phim, phỏng chừng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, anh thật sự muốn ở chỗ này chờ?"

Diệp Dịch nhìn chung quanh trường quay phim một vòng: "Dĩ nhiên, tôi chạy tới đây, không phải là vì bồi em sao? Cái đệm móng mèo kia là của em?"

Tiếu Thanh Sơn kinh ngạc: "Làm sao anh biết? Đó là đồ em mới vừa mua."

Diệp Dịch cười nhạo: "Ấu trĩ."

Tiếu Thanh Sơn: "Anh có phải thèm bị đập đúng không?"

Diệp Dịch chậm rãi phun ra lời chưa nói nói xong: "Nhưng mà rất đáng yêu, giống như em."

Bàng thính Quách đạo: "..."

Có thể đừng ở trước mặt tôi thả tia sét không, lão tử đã sớm kết hôn rồi, tôi không cần ăn chén thức ăn cho chó này!

Chờ Tiếu Thanh Sơn rời đi, Quách đạo hỏi: "Bỉ nhân họ Quách, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?"

"Diệp Dịch."

Quách đạo: "Diệp tiên sinh chào ngài, theo lý mà nói trường quay chúng ta không cho phép tham ban, bất quá —— á???"

Quách đạo bỗng nhận ra không đúng, Diệp Dịch... Đây không phải là tên tổng tài tập đoàn Thanh Diệp sao? Hơn nữa lần này nhà đầu tư là truyền hình Thanh Diệp... Không thể nào?!

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, đối phương ngang nhiên nhìn lại đây.

Diệp Dịch mặc dù là giới kinh doanh cự phách, làm công tác bảo mật rất khá, internet tìm không ra một tấm hình của hắn, cũng không có bất kỳ tư liệu về hắn.

Quách đạo thầm nghĩ, chắc hẳn chỉ là ngẫu nhiên thôi... Tổng tài không phải đều là lão già năm mươi, sáu mươi tuổi sao, làm sao trẻ như hắn chứ?

Không sai, khẳng định chỉ là trùng hợp, hai chữ Diệp Dịch này cũng không lạ, đụng phải cũng rất bình thường.

Diệp Dịch thấy sắc mặt người này một phút chốc xanh một phút chốc trắng, hồ nghi nói: "Quách đạo?"

"Khụ khụ! Không có gì!" Quách đạo chỉ về chỗ ngồi của Tiếu Thanh Sơn, "Diệp tiên sinh xin cứ tự nhiên, lịch trình rất căng, chúng tôi sợ là không có cách nào chiêu đãi ngài."

Diệp Dịch gật đầu: "Khanh Khanh nhờ các người chiếu cố."

Quách đạo: "Đương nhiên đương nhiên."

Bên trong phòng hóa trang, chuyên gia trang điểm đang bề bộn thành một đoàn, bàn chải cộng miếng xốp thoa phấn bay lượn.

Chu Phẩm trang điểm đến thất thất bát bát, lúc chuyên gia trang điểm uống nước, con ngươi hắn lặng lẽ dời đi, theo góc nhìn dời đi, người bên cạnh cùng vật cũng rõ ràng.

Một đêm trôi qua, hắn rốt cục có cơ hội giải thích tình huống buổi tối.

Tuy rằng hắn không nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chính là không kiềm chế nổi nội tâm hiếu kỳ cùng đố kị.

Tiếu Thanh Sơn hơi ngửa đầu thuận tiện chuyên gia trang điểm làm việc, đường cong cần cổ thon dài kéo dài xuống, đi vào bên trong áo bào màu trắng.

Mảnh da thịt kia trắng như tuyết trong suốt, không có những dấu vết khác, Chu Phẩm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Vẽ xong rồi!" Vương tỷ đóng nắp son môi lại, "Tiếu lão sư người xem xem, hài lòng không?"

Tiếu Thanh Sơn nói: "Rất dễ nhìn, cảm tạ Vương tỷ, kỹ thuật hóa trang của chị luôn luôn tốt như vậy."

Vương tỷ vui vẻ ra mặt, lớn lên thật đẹp liền đủ làm người ta yêu thích, còn hiểu chuyện lễ phép như thế: "Ôi, công việc mà, nói tạ ơn gì, ha ha."

Tiếu Thanh Sơn ôn hòa cười cười: "Tôi đến trường quay đây."

"Diễn tốt nha, hôm nay là sân nhà của cậu đúng không, chờ một lát hết bận, tỷ đi cổ vũ cậu."

"Vậy tôi nhất định biểu hiện tốt một chút."

Tiếu Thanh Sơn từ ghế dựa đứng lên, đem tóc đen vén ra sau vai, ngón tay trong lúc vô tình kéo cổ áo rộng ra.

Đồng tử Chu Phẩm đột nhiên co rụt lại, cho dù chỉ là nháy mắt, hắn cũng nhìn thấy, ở cuối cần cổ, phụ cận chỗ gồ lên gầy gò kia, có một vệt hồng sắc, ám muội cực kỳ.

Chu Phẩm nắm chặc nắm đấm, đôi môi mím lại gắt gao.

"Tiểu Chu, lại lộn một chút rồi, tôi trang điểm lại cho cậu một chút..."

Âm thanh chuyên gia trang điểm truyền đến, Chu Phẩm lập tức buông tay ra, trên mặt hiện lên một cái nụ cười ngượng ngùng: "Làm phiền ngài."

Editor: Tiếu Tiếu thật tâm cơ, nhưng tui thích >.<

****

Một lưỡi kiếm sắc bén từ bên mặt bổ tới, Tiếu Thanh Sơn ôm eo, phản tay nắm lấy tay người đến, đem hắn lôi kéo về phía trước, đồng thời đánh về phía một người khác nhào tới.

Động tác nước chảy mây trôi, trong ưu mỹ lại không thiếu sự quyết tâm.

"Qua!" Quách đạo hô.

"Không sai, thật không tệ." Chỉ đạo võ đạo khích lệ nói, "Hiện tại diễn viên động một chút là dùng thế thân, tôi thật lâu không thấy anh bạn nhỏ có thể đánh đấm như vậy."

Diệp Dịch ngồi ở một bên cạnh, chỉ cảm thấy bạn trai nhỏ của hắn cái nào cũng đẹp, mọi cử động mang theo phong thái khiến người mê muội.

Ngón tay trỏ của hắn cùng ngón tay giữa khép lại, điểm điểm cái trán, thầm nghĩ, Diệp Dịch, mày thực sự là cả đời đều thật tài.

Lúc này, lại nghe Quách đạo thở dài một hơi.

Diệp Dịch hỏi: "Làm sao, cảnh diễn này không tốt sao?"

Quách đạo trả lời: "Diệp tiên sinh, kỹ năng diễn xuất của Tiêu Thanh kỹ rất tốt, cảnh này cũng không thành vấn đề, trên thực tế, cậu cũng là người có số lần NG ít nhất ở trường quay."

Nghe thấy người khác khích lệ Tiếu Thanh Sơn, Diệp Dịch cong lên khóe miệng, thật giống người được khen chính là hắn: "Vậy ông thở dài làm gì?"

Quách đạo vỗ vỗ quyển phân kính trên bàn: "Tôi chỉ là đột nhiên ý thức được, chính mình cần học tậ[ rất nhiều."

Diệp Dịch cầm vở lật xem, phát hiện phía trên vẽ ra rất nhiều người diêm, đường nét đơn giản, chẳng hề ngổn ngang, còn chú thích. Chữ viết thiết họa ngân câu (?), thuộc về Tiếu Thanh Sơn.

(?):(thành ngữ): hình dung nét tráng kiện ôn nhu.

Trên đầu gối của Quách đạo còn đặt một cuốn phân kính, hắn nói: "Diệp tiên sinh, tôi nghĩ ngài và Tiêu Thanh quen biết, có lẽ biết một ít nội tình. Ngài có thể nói cho tôi, này vị... Miêu đạo diễn, đến tột cùng là ai vậy, hắn là đạo diễn khoác áo vest sao?"

Diệp Dịch tâm nói Miêu đạo diễn gì đó, là Không Miêu nhà hắn chứ đâu!

Hắn khép lại vở: "Không, hắn chỉ là một người mới."

Quách đạo than thở: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà..."

Từ lúc chính thức quay phim, hắn làm đạo diễn, khó tránh khỏi sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Có lúc vẽ xong phân kính, lúc quay phim lại không đạt tới hiệu quả theo dự đoán, điều này không khỏi làm hắn có chút ủ rũ, nhưng hắn cũng biết, cho dù là đạo diễn ưu tú nhất, tất nhiên cũng sẽ từng trải mấy ngăn trở này.

Nhưng lúc này, hắn nhớ tới Miêu đạo diễn từng gửi email cho hắn, nếu như nhìn một chút phân kính của người khác, có thể sẽ cung cấp linh cảm mới cho hắn?

Ôm ý nghĩ như thế, Quách đạo lần thứ hai lật ra quyển phương án quay phim kia.

Mà lần này vừa nhìn, chính là kinh động như gặp thiên nhân.

Tật xấu thích lên mặt dạy đời lại phát tác, trong lòng ngực Quách đạo chất đầy dục vọng muốn biết Miêu đạo diễn, lúc này gửi cho Diệp Dịch một đoạn video sau khi cắt nối biên tập, là một đoạn yêu quái giả dạng làm pháo hôi Di thái thái, vô thanh vô tức giết người.

Hắn giảng giải: "Ngài xem nơi này, tôi dựa theo kiến nghị của Miêu đạo diễn, dùng khoảng cách gần quay, làm cho không gian trở nên chật chội nhỏ hẹp, mang cho người ta cảm giác nghẹt thở, thời điểm cao trào, ống kính lại chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ, không chỉ rút nhỏ sự hài hòa tính khả thi của phim truyền hình, hơn nữa có thể để lại cho khán giả càng nhiều không gian tưởng tượng."

Diệp Dịch hết sắc chăm chú mà nhìn chằm chằm đoạn video kia, đúng như Quách đạo từng nói, hình ảnh kia thật giống đem người chồng chất khóa vào một cái rương nhỏ, ngột ngạt lại khủng bố, thời điểm khán giả lo lắng đề phòng, hình ảnh lại biến thành một vầng trăng sáng, sau an tâm ngắn ngủi, lại khiến người ta cảm thấy sợ nổi da gà.

Quách đạo chỉ Tiếu Thanh Sơn còn đang diễn ở trường quay, sau đó nghiêng thân thể qua, để Diệp Dịch đến xem mấy video khác nhau: "Tiêu Thanh lúc diễn cảnh này, Miêu đạo diễn trước tiên dùng bóng cây làm vật che chắn sự di chuyển, câu lên lực chú ý của khán giả, sau đó nhanh chóng phóng to, đem trọng tâm thả ở trên lá bùa trên tay cậu, hướng khán giả giải thích động tác cậu phải làm sau đó, lại kéo ống kính gần, quang ảnh hội tụ ở trong tròng mắt của cậu, khiến người sản sinh một loại đại nhập cảm."

Hắn cảm thán: "Này đã không chỉ là phân kính bình thường, đánh ra tới mỗi một cảnh đều là nghệ thuật cắt hình!"

Diệp Dịch đối với điện ảnh nghiên cứu không nhiều, nhưng hắn từ góc độ của một người xem, cảnh diễn này xác thực có thể tóm chặt lấy nhãn cầu của khán giả, làm bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Quách đạo sờ sờ mũi của chính mình: " Ai, còn có những ống kính khác, tuy rằng không kinh diễm bằng, nhưng mỗi một phần diễn cũng làm cho người nhìn rất thoải mái... Nếu như hắn thật sự là người mới, vậy cũng quá linh khí (?)rồi."

(?): trong trường hợp này muốn nói đến khí chất sắc sảo, linh động. Bởi chữ linh khí này có rất nhiều nghĩa.

Diệp Dịch không nhịn được nhếch miệng, nhìn về phía người trong sân —— đây là đương nhiên, dù sao cũng là Khanh Khanh của hắn, tự nhiên có thể làm được sự tình người khác không làm được.

**

Chu Phẩm diễn xong phần diễn của mình, rời khỏi chỗ quay, liếc mắt liền thấy thấy người đàn ông đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Hắn suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp đi tới, mà là rời trường quay phim.

Một lát sau.

"Cái kia... Xin hỏi ngài là Diệp tổng sao?"

Một thanh âm nhuyễn nhu vang lên, Diệp Dịch đem tầm mắt từ trên người Tiếu Thanh Sơn dời đi, xuất hiện ở trước mặt hắn là một khuôn mặt mỉm cười của thanh niên. Khuôn mặt hắn phi thường thanh tú, mặc trường bào màu xanh, như một gốc tre xanh.

Đáng tiếc, giờ khắc này tại trong tâm Diệp Dịch Chu Phẩm chỉ có một danh hiệu —— tên đàn ông nửa đêm còn đi tìm Khanh Khanh "Hỏi diễn".

Hắn tới nơi này làm gì, khiêu khích?

Sắc mặt Diệp Dịch nhất thời tối sầm lại.

Chu Phẩm bất động thanh sắc, vẫn duy trì nụ cười, trong tâm nhưng đang nói thầm, chuyện gì xảy ra, Diệp tổng tại sao dùng loại ánh mắt hung tợn này nhìn mình chằm chằm, lẽ nào hắn vào lúc nào chọc tới ngài ấy sao?

Diệp Dịch: "Cậu có chuyện gì?"

Chu Phẩm vội vàng nói: "Tôi gọi Chu Phẩm, kỳ thực năm năm trước tôi từng gặp qua ngài! Trên dạ tiệc mà Thanh Diệp tổ chức quỹ từ thiện!"

Hắn kỳ vọng mà nhìn về phía Diệp Dịch, hi vọng đối phương có thể nhớ đến mình, nhưngDiệp Dịch chỉ lạnh nhạt nói: "Có đúng không? Tôi còn đi qua cái dạ hội này?"

Chu Phẩm miễn cưỡng cười cười, hắn chỉ là một diễn viên nhỏ, Diệp tổng không nhớ rõ hắn mới là bình thường.

"Cái này..." Hắn từ phía sau lưng lấy ra một hộp quà đóng gói tinh mỹ, hình dáng trái tim, bên trong chứa sô cô la.

Thấy Diệp Dịch nhướng mày đồ xét mình, Chu Phẩm đỏ mặt nói: "Đây là đưa cho... Thầy Tiếu, cảm tạ anh ấy ngày hôm qua giảng diễn tôi."

Diệp Dịch lạnh lùng nói: "Tặng Khanh Khanh? Cậu làm sao không tự mình đưa cho em ấy?"

Khanh Khanh? Gọi thật là thân mật... Chu Phẩm chua đến không nhịn được, nhu chiếp nói: "Tiếu lão sư không phải đang đóng phim sao?"

Diệp Dịch nở nụ cười một tiếng, âm thanh trào phúng lập tức đốt mặt Chu Phẩm, loại lý do này thực sự quá mức sứt sẹo, bọn họ ở cùng một đoàn phim, vẫn có thể đợi líc Tiếu Thanh Sơn lúc.

Chu Phẩm cảm thấy được, tâm ý của chính mình đã bị Diệp Dịch nhìn thấu...

Diệp Dịch thì lại nghĩ, người này cư nhiên ở dưới mí mắt hắn đưa sô cô la cho Khanh Khanh, còn dám nói hắn không có ý đồ?!

"Cho tôi đi." Diệp Dịch nói, sau đó cũng không nhìn Chu Phẩm trả lời, liền cương quyết đoạt lấy sô cô la.

Chu Phẩm mắc cỡ đầu chôn thật sâu xuống, quả nhiên Diệp tổng đều biết, vậy phản ứng hiện tại của Diệp tổng, là cũng có ý tứ với hắn?

Tiếp đó, hắn liền nghe Diệp Dịch bình phẩm nói: "Có hoa không quả."

"Ôi chao?" Chu Phẩm tỉnh mộng, hắn đang nói cái gì?

Diệp Dịch lật xem bảng nguyên liệu ở mặt trái hộp quà: " Ca-cao ít, còn có một đường hoá học cùng thuốc khử trùng, ngoại trừ đóng gói ở ngoài miễn cưỡng nhìn nổi mắt, tìm không ra một chút ưu điểm."

Chu Phẩm trợn to hai mắt, không thể tin được ngôn luận cay nghiệt dĩ nhiên xuất từ miệng Diệp Dịch.

Một luồng oan ức từ đáy lòng bay lên, Chu Phẩm cắn chặt môi dưới: "Xin lỗi, tôi lần sau sẽ chú ý."

Còn, có, lần, sau?

Diệp Dịch nói: "Quên đi, Khanh Khanh không ăn đồ người khác đưa."

Hắn tựa như cười mà không phải cười nhìn Chu Phẩm liếc mắt một cái: "Cho dù là tiểu, fan, ti đưa cũng không ăn."

"A?" Chu Phẩm như hiểu mà không hiểu, tiểu fanti là đang nói ai vậy?

Chu Phẩm muốn cùng Diệp Dịch nói chuyện, nhưng lại cảm thấy thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, sợ chạm đến lôi trì (aka mìn), vắt hết óc cũng không biết nên tìm đề tài nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể từ Tiếu Thanh Sơn ra tay: "Kỹ xảo của Tiếu lão sư rất tuyệt."

Diệp Dịch nhếch miệng: "Em ấy không có chỗ nào không tốt."

Chu Phẩm trong lòng đau xót, có thể nói ra những lời này, tình cảm của bọn họ nhất định rất tốt.

Chu Phẩm có ý ngầm chỉ: "Vậy à, Tiếu lão sư thật sự rất hoàn mỹ, người trong đoàn chúng ta đều rất yêu thích anh ấy. Bất quá không biết có phải là tôi nơi nào mạo phạm anh ấy, Tiếu lão sư luôn đối với tôi lạnh nhạt..."

Diệp Dịch nghĩ thầm, đối với mi lãnh đạm như vậy mi còn tha thiết mong chờ dán lên, tốt với mi một chút con mẹ nó mi không nhảy lên mái nhà lật ngói à?

Diệp Dịch ấn ấn đệm thịt màu phấn hồng của móng mèo: "Tính khí Khanh Khanh vẫn luôn rất tốt, cậu làm sai chỗ nào rồi."

Chính mình tố khổ đổi lại là câu trả lời thô bạo như thế này, Chu Phẩm ngoại trừ "..." Cũng không biết nên đáp cái gì.

Diệp Dịch: "Xin lỗi thật chân thành, em ấy sẽ tha thứ cho cậu." Nhưng tôi thì không.

Chu Phẩm khó khăn mở miệng: "Có thật vậy không? Nhưng Tiếu lão sư có chút ngạo khí, tôi sợ anh ấy không chấp nhận..."

Diệp Dịch: "Một lần không chấp nhận cậu sẽ không nói hai lần sao?"

Chu Phẩm: "... Được, tôi biết rồi."

Diệp Dịch cau mày, tí can đảm này, sợ hãi rụt rè, người này căn bản không xứng làm tình địch của hắn.

Chu Phẩm xem như là bị Diệp Dịch oán sợ, cũng không dám nói nữa, chỉ có thể yên tĩnh làm chim cút.

Tiếu Thanh Sơn diễn xong cảnh của hôm nay, từ chỗ quay phim xuống tới, Diệp Dịch đi lên, vén lên tóc mái khiến cậu mồ hôi chảy ròng ròng: "Cực khổ rồi."

Tiếu Thanh Sơn giữ tóc giả: "Chớ đụng lung tung, đợi lát nữa rơi xuống tôi đánh chết anh."

Lúc mang tóc giả, cần đem toàn bộ tóc tai đều giấu vào trong mạng chùm tóc, sau khi xốc lên tóc giả, tất cả mọi người đều thành đầu quả trứng.

Diệp Dịch cười nói: "Em có là hòa thượng cũng đẹp mắt."

Tiếu Thanh Sơn lườm hắn một cái: "Tôi muốn còn tóc, nếu không cùng cùng với anh chính là phạm vào giới luật thanh quy."

Diệp Dịch nở nụ cười một tiếng, kiêu ngạo nói: "Động phàm tâm có cái gì không tốt, huống hồ đối tượng còn là người đàn ông như tôi lôi kéo người ta phạm tội."

Tiếu Thanh Sơn: "... Anh nói đúng, tôi hiện tại rất muốn phạm tội."

Diệp Dịch ho khan hai lần: "Mặc dù là trước công chúng, nhưng em muốn thân tôi, tôi cũng không phản đối."

Tiếu Thanh Sơn tay ở trước mặt hắn quơ quơ: "Dùng nắm đấm đến hôn anh có được hay không?"

Diệp Dịch: "Không tốt, khuôn mặt mười phân vẹn mười của tôi, dù cho xuất hiện một vết thương, Khanh Khanh cũng sẽ thương tâm?"

Tiếu Thanh Sơn: "..." Vừa nãy chỉ là đùa giỡn, hiện tại thật sự có chút ngứa tay...

Tiếu Thanh Sơn vỗ vỗ bờ vai hắn: "Anh suy nghĩ một chút lát nữa ăn cái gì, tôi không muốn ăn cơm hộp."

Diệp Dịch nhíu mày: "A, thật là đúng dịp, tôi mới vừa nãy cũng định đến nhà hàng?"

Tiếu Thanh Sơn đắc ý nói: "Có thể là anh quá yêu tôi chăng?"

Tiếu Thanh Sơn đi vài phòng quần áo thay đồ, Diệp Dịch đứng tại chỗ, chờ đợi cậu trở về.Chu Phẩm từ vừa nãy vẫn bí mật quan sát, tuy rằng hắn cũng không nghe rõ đối thoại của bọn họ, thế nhưng Tiếu Thanh Sơn vừa nãy không bắn mắt đao thì là cười lạnh, thái độ hiển nhiên thật không tốt.

Anh ta tại sao có thể như vậy? Chu Phẩm nghĩ, coi như Diệp tổng rất sủng anh ta, anh ta cũng phải rõ ràng thân phận chính mình chứ! Yêu là song phương, chỉ một người trả giá sẽ chỉ làm người khổ sở. Nếu như hắn là bạn trai Diệp tổng, hắn chắc chắn sẽ không nổi giận với Diệp như thế!

Chu Phẩm áp sát tới: "Diệp tổng, ngài không có sao chứ? Tiếu lão sư anh ấy rất khó ở chung, Sầm Trúc trước đi tìm anh ta..."

Diệp Dịch ngắt lời hắn, liếc mắt nhìn hắn: "Cậu tên là gì?"

Chu Phẩm trước đã tự báo tên, nhưng cũng không ngại nói lần thứ hai: "Chu Phẩm."

Bị hỏi tên, có phải là chứng minh Diệp tổng đối với hắn cảm thấy hứng thú?

Hắn nhảy nhót mà chờ Diệp Dịch trả lời, nhưng đối phương nở nụ cười, mang theo um tùm lãnh ý, lời kế tiếp càng làm cho hắn mồ hôi lạnh ứa ra.

Diệp Dịch lạnh lùng nói: "Nếu như năm năm trước cậu cùng tôi đã gặp mặt, thì nên biết, tôi ghét nhất loại người loạn nói huyên thuyên."

"Còn có." Hắn nói bổ sung, "Tôi đã nói rồi, Khanh Khanh em ấy nơi nào cũng tôi, cùng cậu cả người đều là khuyết điểm không giống nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.