Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 19: - Thuần Âm



Chương 19 Thuần Âm 

“Vì tôi biết cô không làm thế, đùa vui à, hay thử tôi?” 

Thiên Ti bị Khúc Sầm Sĩ nói thẳng khiến có chút ngượng, buông tay ngồi thẳng lên rồi cười thật tươi tắn nói: “Thị Tử, anh thực sự đặc biệt đó, tôi thích anh.” Nói xong, cô nàng đột ngột chồm tới hôn khẽ lên khóe môi hắn rồi sau đó xoay người xuống xe. 

Khúc Sầm Sĩ đưa tay lên sờ chỗ bị hôn, cau mày. Thiên Ti là đang… thử hắn? Rồi lại nói thích hắn. Nếu ban nãy, hắn đáp ứng cô nàng, thì câu “Tôi thích anh” còn nói không? 

Khúc Sầm Sĩ thật không biết, câu nói “Tôi thích anh” là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Dù sao Khúc Sầm Sĩ cũng là một người đàn ông, có một cô gái xinh đẹp nói thích mình, chút hư vinh này hắn vẫn có. 

Hắn quay xe chạy về đón Mập.  

Nhưng hắn vừa lái xe ra khỏi cổng trường thì Thiên Ti cũng đang theo dõi hắn từ sau một gốc cây. 

Lần trước, khi hắn ôm cô, hắn vẫn có thể bình tĩnh kiếm đồ trên người cô, hắn không nói ra, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng là hắn đang tìm dồ, nói trắng ra là soát người.  

Còn giờ, cô nói thẳng tới việc lên giường, nhưng người đàn ông này không những không nhận lời mà còn có thể bình tĩnh hỏi cô là đùa chơi hay thử hắn. 

Khúc Sầm Sĩ tuyệt đối không bình thường, hắn có điểm đặc biệt. Mà chính điểm đặc biệ tnày khiến Thiên Ti nhịn không được muốn tới gần hắn, hiểu biết hắn. Hiện tại hắn nói sẽ tiếp tục đón đưa cô đi học, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? 

--- 

Khúc Sầm Sĩ đón Mập đi tìm chỗ ăn sáng trước. Là Mập mời khách, hai người đi tới Pizza Hut.  

Gọi đồ ăn xong cả hai ngồi thoải mái trên ghế sô pha, hít hương cà phê thơm nức. Lúc này Mập mới nói: “Giờ mới có chút giống người. Đêm qua ở nhà mày tao khó chịu muốn chết. Tao ngủ một đêm, mà giờ phát sởi luôn.”  

Hắn kéo cổ áo ra lộ ra mấy dấu đỏ trên cổ. Đêm qua trong phòng hắn không có phụ nữ, chẳng có gì, nên chẳng có ai mà hôn để lộ ra vậy cả, chỉ có một khả năng, đó chính là thật sự bị bệnh sởi. 

“Được rồi, da mày mỏng đó. Mà mày không phải như đám con gái đó chứ, ngày ngày bôi mỹ phẩm dưỡng da này nọ?” 

“Cút mày! Ông ở trong quân doanh mấy năm nay, mỹ phẩm dưỡng da cái gì. Mùa đông tao còn tắm nước lạnh kìa, thậm chí ngủ trên bờ bụi bãi cát cũng chẳng có sao. Nhà mày chắc chắn có vấn đề, đổi đi, đâu phải mày không có tiền.” 

Khúc Sầm Sĩ không nói gì, chỉ cười cười.  

Căn nhà đó hắn tìm vất vả lắm mới có, vì hợp hắn. 

Việc này giống như mỗi người mỗi mạng, Kim Một Thủy Hỏa Thổ… hoàn toàn không giống nhau. 

Có người chọn nhà phải có ánh sáng mặt trời tràn ngập, có người phải ở gần sông nước, mà hắn Khúc Sầm Sĩ liền thì cần một ngôi nhà đầy âm khí. 

Mập nhìn hắn làm việc trên máy tính bảng, rồi ăn mấy món phụ và nói: “Không hiểu mày bận cái quái gì? Tao thấy mày như kiểu đi nằm vùng á, nhưng lại cũng không giống. anh em với nhau, nói đi, tao giúp.” 

“Nhìn cái này hộ tao, tao không hiểu sao lại thế này nữa.” ngay lúc này thì có tiếng báo có mail, hắn nhận cau mày.  

Mập đưa tay đoạt lấy nói: “Có việc gì mà lớn lao chứ, ăn sáng còn bận bịu gì.” 

“Này, trả tao!” Khúc Sầm Sĩ giật lại, nhưng Mập đang cầm máy tính cố nhấn một cái, văn bản mở ra, vừa nhìn thấy thì cứng cả người lại.   

Đây là nơi công cộng nên Khúc sầm Sĩ không muốn quá nhiều người chú ý, nên nhân lúc Mập còn đang ngây người thì lấy máy lại. 

Tuy Mập chỉ nhìn thấy vài giây, nhưng mắt cú vọ của hắn kịp nhìn thấy hình ảnh là văn bản của Cục Công An. Là tài liệu nội bộ của Cục Công An, Mập không nhịn được nói to: “Mày, đây là…” rồi hắn nhận ra những lời này không bô bô ra được, thì cúi người nói: “Này, đây là hồ sơ của cục Công An.Mày làm sao mà có. Giờ mày có phải cảnh sát đâu, mà cho dù mày còn, thì cũng không thể như vậy… như vậy…” 

Hình  như vấn đề khá nghiêm túc. Những văn bản thế này của cục Công An không phải cảnh sát nào cũng được xem, còn Khúc Sầm Sĩ lại nhận được trên email.  

Khúc Sầm Sĩ nhìn quanh. Không ai để ý bọn họ, lúc này mới nói khẽ: “Vi thúc gửi, ông ấy chẳng hại tao đâu, xem xong thì xóa, sợ gì.” 

Mập cau mày nhưng vẫn ngồi sát lại, nhìn tài liệu đó. 

Khúc Sầm Sĩ cũng không ngại gì nữa, xem mấy trang tài liệu, toàn là thông tin về người chết. Mập không rõ ý tứ thế nào. “Mày đang điều tra án mạng.”  

Khúc Sầm Sĩ không để ý đến hắn, đem thông tin người chết đổi sang âm lịch, xem xét xong thì hắn lại cau mày! 

Quả nhiên, toàn bộ năm người chết đều có ngày sinh năm âm, tháng âm, ngày âm, là thuần âm. 

Mập thì mù mờ hỏi: “Có manh mối?” 

“Ừ, chính là… tao, có lẽ tao sẽ là người chết tiếp theo.” Đột nhiên hắn có suy nghĩ này. Nếu như Thiên Ti thật sự có liên quan tới vụ án này thì bản thân hắn cũng là người thuần âm, cô nàng sẽ không thể bỏ qua cho hắn. hơn nữa, ban nãy lúc trên xe chẳng phải cô nàng cũng hỏi sinh nhật hắn đó sao? Thật sự là Thiên Ti sao? Chẳng lẽ hắn đã trở thành mục tiêu kế tiếp của Thiên Ti sao? 

Khúc Sầm Sĩ lắc đầu, nhìn Mập, nói khẽ: “Mập này, mày cảm thấy Thiên Ti là người thế nào?” 

“Cô ấy sap? Xinh đẹp, có khí chất, nhưng tính tình không được tốt. Làm bạn gái thì không thích hợp, làm bình hoa thì chắc tạm ổn.” 

“Ặc, tao không hỏi mày chuyện này!” Hắn do dự, rồi thì thầm  với Mập: “Cẩn thận Thiên Ti.” 

Mập đầu tiên là sửng sốt sau đó nghi hoặc nói: “KHông thể nào? Thiên Ti á? Con nhóc đó, tao nghĩ giết gà còn sợ dính máu đó.” 

Đích xác, Thiên Ti tuyệt đối sẽ không đi giết gà, nhưng những người chết kia đều là chết đột ngột. “Đúng rồi, Mập, chuỗi Phật châu mày mua bữa đâu.” 

“Ở nhà đó, không mang theo.” 

“Chút lấy tao mượn coi, coi mày có phải mục tiêu kế tiếp không.” 

“Này, đừng có lấp lửng kiểu đó.” 

Hắn không tin, nhưng nhìn dáng vẻ Khúc Sầm Sĩ cẩn thận như vậy nên cũng không dám bông lơn nữa.  

Nhà của Mập nằm ở cùng khu với nhà ông bà Khúc Sầm Sĩ, lái xe tầm hơn năm phút là tới nơi. Khu vực này khoảng cách giữa các tòa nhà đều rộng, không gian xanh mát vô cùng. 

Biệt thự ông bà Mập rộng, lại lắm phòng. Ngày thường cũng chỉ có ba người già ở với nhau, giờ Mập quay lại thì mới là người thứ tư. 

Mập về nhà, Khúc Sầm Sĩ cũng đi theo. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nhang vòng. Hắn không ghét mùi nhang, chỉ ghét trong nhà Mập lúc nào cũng tụng kinh. 

Trong phòng khách phụ ở tầng trệt chính là Phật đường của nhà họ. Hướng chính Nam có một điện thờ, một bà lão đầu tóc bạc trắng đang quỳ trên tấm bồ đoàn, tay cầm chu64i tràng hạt, khẽ niệm kinh theo tiếng phát ra từ trong đĩa CD.  

Đây là bà nội của Mập. Một bà lão hơn 90 tuổi, nhưng vẫn còn mạnh khỏe lắm. 

Nghe tiếng bọn hắn vào thì bà buông chuỗi tràng hạt nhìn qua: 

“Tiểu Bàn về rồi hả, Thị Tử cũng tới chơi.”  

Giọng bà hơi run run, đầu cũng hơi đong đưa, tay cũng run run. Nhưng cũng chỉ có như vậy, sức khỏe bà vẫn còn rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon. 

Mập và Khúc Sầm Sĩ cười với bà rồi đi lên lầu. Bà lão cũng không nói gì, dù gì từ nhỏ tới lớn tụi nhỏ cũng không thích nghe bà niệm kinh, tránh được lúc nào thì tránh. Thôi, chỉ cần tụi nó chịu về nhà là được. 

Phòng của Mập ở trên lầu, hướng Đông, phòng rất rộng, là căn phòng ngủ chính của nhà này. Bà nội hắn chân đau nên ở dưới tầng trệt. Ông hắn thì ở trên lầu, phía Tây. 

Phòng của Mập cũng không khác phòng trong doanh trại cho lắm, vô cùng gọn gàng, chăn trên giường cũng là chăn quân đội được xếp thành khối vô cùng vuông vức.   Hết chương 19 ở đây

Vì dịch bệnh, nên cũng không biết khi nào máy móc các thứ ổn định, hôm nay mình sẽ post luôn 5 chương =) còn khi nào post lại thì chưa chắc chắn. Vì ở nhà sẽ chỉ có điện thoại nên post lên web hơi khó khăn nên các bạn tìm phây búc mình xem nha. Tên mình là m.eo_m.u.p.153 (bỏ hết các dấu chấm nhé.)

“Vì tôi biết cô không làm thế, đùa vui à, hay thử tôi?” 

Thiên Ti bị Khúc Sầm Sĩ nói thẳng khiến có chút ngượng, buông tay ngồi thẳng lên rồi cười thật tươi tắn nói: “Thị Tử, anh thực sự đặc biệt đó, tôi thích anh.” Nói xong, cô nàng đột ngột chồm tới hôn khẽ lên khóe môi hắn rồi sau đó xoay người xuống xe. 

Khúc Sầm Sĩ đưa tay lên sờ chỗ bị hôn, cau mày. Thiên Ti là đang… thử hắn? Rồi lại nói thích hắn. Nếu ban nãy, hắn đáp ứng cô nàng, thì câu “Tôi thích anh” còn nói không? 

Khúc Sầm Sĩ thật không biết, câu nói “Tôi thích anh” là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Dù sao Khúc Sầm Sĩ cũng là một người đàn ông, có một cô gái xinh đẹp nói thích mình, chút hư vinh này hắn vẫn có. 

Hắn quay xe chạy về đón Mập.  

Nhưng hắn vừa lái xe ra khỏi cổng trường thì Thiên Ti cũng đang theo dõi hắn từ sau một gốc cây. 

Lần trước, khi hắn ôm cô, hắn vẫn có thể bình tĩnh kiếm đồ trên người cô, hắn không nói ra, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng là hắn đang tìm dồ, nói trắng ra là soát người.  

Còn giờ, cô nói thẳng tới việc lên giường, nhưng người đàn ông này không những không nhận lời mà còn có thể bình tĩnh hỏi cô là đùa chơi hay thử hắn. 

Khúc Sầm Sĩ tuyệt đối không bình thường, hắn có điểm đặc biệt. Mà chính điểm đặc biệ tnày khiến Thiên Ti nhịn không được muốn tới gần hắn, hiểu biết hắn. Hiện tại hắn nói sẽ tiếp tục đón đưa cô đi học, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? 

--- 

Khúc Sầm Sĩ đón Mập đi tìm chỗ ăn sáng trước. Là Mập mời khách, hai người đi tới Pizza Hut.  

Gọi đồ ăn xong cả hai ngồi thoải mái trên ghế sô pha, hít hương cà phê thơm nức. Lúc này Mập mới nói: “Giờ mới có chút giống người. Đêm qua ở nhà mày tao khó chịu muốn chết. Tao ngủ một đêm, mà giờ phát sởi luôn.”  

Hắn kéo cổ áo ra lộ ra mấy dấu đỏ trên cổ. Đêm qua trong phòng hắn không có phụ nữ, chẳng có gì, nên chẳng có ai mà hôn để lộ ra vậy cả, chỉ có một khả năng, đó chính là thật sự bị bệnh sởi. 

“Được rồi, da mày mỏng đó. Mà mày không phải như đám con gái đó chứ, ngày ngày bôi mỹ phẩm dưỡng da này nọ?” 

“Cút mày! Ông ở trong quân doanh mấy năm nay, mỹ phẩm dưỡng da cái gì. Mùa đông tao còn tắm nước lạnh kìa, thậm chí ngủ trên bờ bụi bãi cát cũng chẳng có sao. Nhà mày chắc chắn có vấn đề, đổi đi, đâu phải mày không có tiền.” 

Khúc Sầm Sĩ không nói gì, chỉ cười cười.  

Căn nhà đó hắn tìm vất vả lắm mới có, vì hợp hắn. 

Việc này giống như mỗi người mỗi mạng, Kim Một Thủy Hỏa Thổ… hoàn toàn không giống nhau. 

Có người chọn nhà phải có ánh sáng mặt trời tràn ngập, có người phải ở gần sông nước, mà hắn Khúc Sầm Sĩ liền thì cần một ngôi nhà đầy âm khí. 

Mập nhìn hắn làm việc trên máy tính bảng, rồi ăn mấy món phụ và nói: “Không hiểu mày bận cái quái gì? Tao thấy mày như kiểu đi nằm vùng á, nhưng lại cũng không giống. anh em với nhau, nói đi, tao giúp.” 

“Nhìn cái này hộ tao, tao không hiểu sao lại thế này nữa.” ngay lúc này thì có tiếng báo có mail, hắn nhận cau mày.  

Mập đưa tay đoạt lấy nói: “Có việc gì mà lớn lao chứ, ăn sáng còn bận bịu gì.” 

“Này, trả tao!” Khúc Sầm Sĩ giật lại, nhưng Mập đang cầm máy tính cố nhấn một cái, văn bản mở ra, vừa nhìn thấy thì cứng cả người lại.   

Đây là nơi công cộng nên Khúc sầm Sĩ không muốn quá nhiều người chú ý, nên nhân lúc Mập còn đang ngây người thì lấy máy lại. 

Tuy Mập chỉ nhìn thấy vài giây, nhưng mắt cú vọ của hắn kịp nhìn thấy hình ảnh là văn bản của Cục Công An. Là tài liệu nội bộ của Cục Công An, Mập không nhịn được nói to: “Mày, đây là…” rồi hắn nhận ra những lời này không bô bô ra được, thì cúi người nói: “Này, đây là hồ sơ của cục Công An.Mày làm sao mà có. Giờ mày có phải cảnh sát đâu, mà cho dù mày còn, thì cũng không thể như vậy… như vậy…” 

Hình  như vấn đề khá nghiêm túc. Những văn bản thế này của cục Công An không phải cảnh sát nào cũng được xem, còn Khúc Sầm Sĩ lại nhận được trên email.  

Khúc Sầm Sĩ nhìn quanh. Không ai để ý bọn họ, lúc này mới nói khẽ: “Vi thúc gửi, ông ấy chẳng hại tao đâu, xem xong thì xóa, sợ gì.” 

Mập cau mày nhưng vẫn ngồi sát lại, nhìn tài liệu đó. 

Khúc Sầm Sĩ cũng không ngại gì nữa, xem mấy trang tài liệu, toàn là thông tin về người chết. Mập không rõ ý tứ thế nào. “Mày đang điều tra án mạng.”  

Khúc Sầm Sĩ không để ý đến hắn, đem thông tin người chết đổi sang âm lịch, xem xét xong thì hắn lại cau mày! 

Quả nhiên, toàn bộ năm người chết đều có ngày sinh năm âm, tháng âm, ngày âm, là thuần âm. 

Mập thì mù mờ hỏi: “Có manh mối?” 

“Ừ, chính là… tao, có lẽ tao sẽ là người chết tiếp theo.” Đột nhiên hắn có suy nghĩ này. Nếu như Thiên Ti thật sự có liên quan tới vụ án này thì bản thân hắn cũng là người thuần âm, cô nàng sẽ không thể bỏ qua cho hắn. hơn nữa, ban nãy lúc trên xe chẳng phải cô nàng cũng hỏi sinh nhật hắn đó sao? Thật sự là Thiên Ti sao? Chẳng lẽ hắn đã trở thành mục tiêu kế tiếp của Thiên Ti sao? 

Khúc Sầm Sĩ lắc đầu, nhìn Mập, nói khẽ: “Mập này, mày cảm thấy Thiên Ti là người thế nào?” 

“Cô ấy sap? Xinh đẹp, có khí chất, nhưng tính tình không được tốt. Làm bạn gái thì không thích hợp, làm bình hoa thì chắc tạm ổn.” 

“Ặc, tao không hỏi mày chuyện này!” Hắn do dự, rồi thì thầm  với Mập: “Cẩn thận Thiên Ti.” 

Mập đầu tiên là sửng sốt sau đó nghi hoặc nói: “KHông thể nào? Thiên Ti á? Con nhóc đó, tao nghĩ giết gà còn sợ dính máu đó.” 

Đích xác, Thiên Ti tuyệt đối sẽ không đi giết gà, nhưng những người chết kia đều là chết đột ngột. “Đúng rồi, Mập, chuỗi Phật châu mày mua bữa đâu.” 

“Ở nhà đó, không mang theo.” 

“Chút lấy tao mượn coi, coi mày có phải mục tiêu kế tiếp không.” 

“Này, đừng có lấp lửng kiểu đó.” 

Hắn không tin, nhưng nhìn dáng vẻ Khúc Sầm Sĩ cẩn thận như vậy nên cũng không dám bông lơn nữa.  

Nhà của Mập nằm ở cùng khu với nhà ông bà Khúc Sầm Sĩ, lái xe tầm hơn năm phút là tới nơi. Khu vực này khoảng cách giữa các tòa nhà đều rộng, không gian xanh mát vô cùng. 

Biệt thự ông bà Mập rộng, lại lắm phòng. Ngày thường cũng chỉ có ba người già ở với nhau, giờ Mập quay lại thì mới là người thứ tư. 

Mập về nhà, Khúc Sầm Sĩ cũng đi theo. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nhang vòng. Hắn không ghét mùi nhang, chỉ ghét trong nhà Mập lúc nào cũng tụng kinh. 

Trong phòng khách phụ ở tầng trệt chính là Phật đường của nhà họ. Hướng chính Nam có một điện thờ, một bà lão đầu tóc bạc trắng đang quỳ trên tấm bồ đoàn, tay cầm chu64i tràng hạt, khẽ niệm kinh theo tiếng phát ra từ trong đĩa CD.  

Đây là bà nội của Mập. Một bà lão hơn 90 tuổi, nhưng vẫn còn mạnh khỏe lắm. 

Nghe tiếng bọn hắn vào thì bà buông chuỗi tràng hạt nhìn qua: 

“Tiểu Bàn về rồi hả, Thị Tử cũng tới chơi.”  

Giọng bà hơi run run, đầu cũng hơi đong đưa, tay cũng run run. Nhưng cũng chỉ có như vậy, sức khỏe bà vẫn còn rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon. 

Mập và Khúc Sầm Sĩ cười với bà rồi đi lên lầu. Bà lão cũng không nói gì, dù gì từ nhỏ tới lớn tụi nhỏ cũng không thích nghe bà niệm kinh, tránh được lúc nào thì tránh. Thôi, chỉ cần tụi nó chịu về nhà là được. 

Phòng của Mập ở trên lầu, hướng Đông, phòng rất rộng, là căn phòng ngủ chính của nhà này. Bà nội hắn chân đau nên ở dưới tầng trệt. Ông hắn thì ở trên lầu, phía Tây. 

Phòng của Mập cũng không khác phòng trong doanh trại cho lắm, vô cùng gọn gàng, chăn trên giường cũng là chăn quân đội được xếp thành khối vô cùng vuông vức.   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.