Ra khỏi cổng, ngồi vào trong xe rồi, suốt cả đường đi Mục Sơn Xuyên vẫn như đang trên mây, cầm tay lái một lúc lâu tâm trí hắn mới quay trở lại.
Hắn có hai số điện thoại, một số dùng cho công việc, một số dùng cho việc riêng, hắn nhớ rõ số mà hắn đưa cho Giang Dư Niên là số công việc, để bảo đảm có thể nhận được điện thoại của cậu. Mà số Giang Dư Niên viết kia là số việc riêng của hắn.
Lại còn ghi một chữ Mục.
Đó chính là…
Mục Sơn Xuyên cầm điện thoại, mở wechat, tìm đến “Cá”.
Giang Dư Niên, Cá… của mình?
Chấn động trong lòng này có hơi lớn.
Giang Dư Niên ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh lại, cậu bò dậy rửa mặt, đi tắm, lúc này ký ức tối hôm qua mới quay trở lại, khiến cậu thiếu chút nữa đứng không vững mà đập mặt vào bồn rửa tay.
Mở mắt, ngẩng đầu dậy, lại thấy được tờ giấy nhớ Mục Sơn Xuyên dán trên gương.
“Nhớ dùng thuốc khử mùi pheromone, mở cửa sổ thông gió, áo khoác tôi mang về rồi. Lúc nào rảnh nhớ đi mua thuốc ức chế.”
Thuốc khử mùi pheromone rất tâm lý được đặt bên cạnh bồn rửa tay.
Giang Dư Niên đỏ mặt lột tờ giấy nhớ ra ném vào thùng rác, rửa mặt xong liền đi phun thuốc khử mùi.
Vừa phun vừa thầm thì, mãnh liệt chỉ trích hành vi bạo lực của Mục Sơn Xuyên tối qua.
Lần phát tình trước, Giang Dư Niên hầu như đều trong trạng thái vô ý thức, cậu cũng không nhớ được gì mấy, nhưng tối qua lại nhớ rõ ràng từng chi tiết nhỏ.
Mục Sơn Xuyên là điển hình của mặt người dạ thú, trên giường dưới giường là hai người.
Phun xong thuốc khử mùi, Giang Dư Niên chăm chỉ đem drap giường, chăn gối thay hết một lượt, làm xong liền ngồi phịch trên ghế.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
Mục: “Đêm nay rảnh không, đánh một trận?”
???
Nam thần cao lãnh lại chủ động hẹn cậu??
Giang Dư Niên không khống chế nổi mà kêu gào, thực sự muốn nhảy vòng vòng tại chỗ.
Sau năm phút, cậu tỉnh táo lại.
Cá: “Được, mấy giờ?”
Màn hình điện thoại sáng lên, Mục Sơn Xuyên mở ra, vào wechat, nhìn vào khung trò chuyện suy tư.
Mục: “Sáu giờ?”
Cá: “Được.”
Bốn giờ chiều, Mục Sơn Xuyên đường hoàng đi về sớm, về đến nhà mới năm giờ. Hắn mở máy tính xong, lại đi chuẩn bị bữa tối cho mình.
Rửa bát xong là vừa đúng sáu giờ. Mục Sơn Xuyên ngồi xuống, vào game, vừa vào liền nhận được thông báo mời vào đội.
Chờ lâu rồi sao?
Mục Sơn Xuyên khẽ mỉm cười, nghe người kia mở chat thoại, nói một câu: “Chào buổi tối.”
Trong game cũng có chat thoại, nhưng để đảm bảo đường truyền, mặc định là dùng âm hiệu thấp nhất, sẽ có khác biệt ít nhiều với âm thanh thật sự. Mục Sơn Xuyên tập trung lắng nghe, câu đầu tiên này cũng không nghe ra được có phải là Giang Dư Niên không.
Hắn đáp: “Chào buổi tối.”
Cá: “Chuẩn bị xong chưa, em sắp xếp nhé?”
Câu này nghe cũng khá giống, nhưng không để ý thì cũng không phát hiện được.
Giang Dư Niên nói chuyện với hắn phần nhiều là ở trạng thái phát tình, âm thanh mềm mại ngọt ngào, nói chuyện bình thường chỉ có mấy lần như vậy.
Cũng khó trách hắn nghe không ra.
Nhưng Giang Dư Niên… sao cũng không nghe ra là hắn.
Mục: “Ừ, em sắp xếp đi.”
Vào game xong, Mục Sơn Xuyên tắt mic, thừa lúc chờ đợi, hắn gọi điện thoại cho Giang Dư Niên.
Bên phía Cá, quả nhiên có tiếng điện thoại.
Cá: “Em nghe điện thoại đã.”
Lúc này, trong điện thoại của Mục Sơn Xuyên vang lên âm thanh của Giang Dư Niên: “Alo?”
Trong khắc ấy, lòng Mục Sơn Xuyên có chút phức tạp, kinh ngạc, mừng rỡ, không biết phải làm gì, mấy loại cảm xúc hỗn hợp lại, lên men, trong mấy giây ngắn ngủi chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.
Cuối cùng lại hoá thành một tiếng cười trầm.
Giang Dư Niên: “Sao thế?”
Mục Sơn Xuyên lấy lại tình thần: “Trong nhà đã khử mùi sạch chưa?”
Giang Dư Niên: “A, tôi phun xong hết cả bình rồi.”
“Ừm.” Mục Sơn Xuyên dừng một chút, nhìn màn hình máy tính, không kìm nổi mà mỉm cười, “Em đang làm gì thế?”
Giang Dư Niên không hiểu sao: “Đang chơi game, có việc gì à?”