Kẹo Liêu Hoa không phải là đặc sản của Giang Nam mà là của Ung Đô.
...Nói cách khác, hành động ngày hôm nay không phải là ý nghĩ bất chợt của Tạ Bất Phùng, mà là việc hắn đã chuẩn bị sẵn.
Mặt trời dần dần nhô lên, chiếc thuyền rồng khổng lồ ngược dòng hướng về phía bắc, Loan Phượng Dẫn cũng bị gió thổi bay toán loạn.
Chỉ còn lại những vòng tròn gợn sóng, vẫn còn vỗ nhẹ vào bờ sông.
Giống như lời tạm biệt cuối cùng, sương mù dày đặc không biết đã tản đi sạch sẽ từ lúc nào.
Y lại trở về nhân gian.
Văn Thanh Từ không kìm được bóc vỏ kẹo ra từng chút một, cứ thế lặng lẽ đứng bên bờ sông, nhét một viên kẹo vào miệng....
Ngọt ngào nhàn nhạt giống như gợn sóng tan chảy trên đầu lưỡi y, nhưng chóp mũi Văn Thanh Từ lại không khỏi đau xót.
Y từng coi lời nói của Tạ Bất Phùng như mối tình thoáng qua và sự ỷ lại lúc còn trẻ, tưởng rằng thời gian có thể mài mòn nó.
Chờ sau khi Tạ Bất Phùng xưng đế, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, lộng lẫy hơn, thậm chí kỳ quái hơn, một chút ánh sáng nhạt thời niên thiếu chẳng còn quý giá như vậy nữa.
Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại đang nhắc nhở y, Tạ Bất Phùng không có quên.
Thậm chí hắn còn bị thời gian cuốn đi, càng lún càng sâu.
Trong phút chốc, trái tim Văn Thanh Từ bắt đầu rối loạn.
"Sư đệ, sao đệ lại nhét toàn thứ bẩn thỉu vào miệng thế?” Tống Quân Nhiên chửi xong, quay người lại nhìn thấy Văn Thanh Từ bỏ kẹo Liêu Hoa vào trong miệng, hắn không khỏi chấn động, "Cái đó là nhặt dưới mặt đất!”
Không phải sư đệ luôn luôn rất thích sạch sẽ sao? Hơn nữa nếu như hắn nhớ không lầm, Văn Thanh Từ cũng không thích ăn đồ ngọt, chớ nói chi là kẹo.
Con ngựa nhỏ màu nâu phía sau khịt mũi, Tống Quân Nhiên sững sờ tại chỗ.
Văn Thanh Từ chậm rãi lắc đầu, không trả lời sư huynh.
Thậm chí còn xoay người lấy một chiếc túi vải trên lưng ngựa, bỏ hết tất cả kẹo Liêu Hoa nhặt được trong lòng vào.
Cuối cùng y lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc thuyền rồng kia, cũng nhẹ nhàng nói một tiếng "Tạm biệt".
Văn Thanh Từ không kìm được nghĩ, có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại Tạ Bất Phùng nữa.
Bọn họ một người ngồi trên triều đình cao cao, một người ở nơi giang hồ xa xôi, vốn là người của hai thế giới.
Hôm nay từ biệt ở bến thuyền, có lẽ chính là vĩnh biệt.
Thấy dáng vẻ Tạ Bất Phùng bây giờ, nói không hối hận nhất định là giả. Có lẽ bản thân mình lúc đó không nên thân thiết với hắn như vậy......
Nhưng dù sao đi nữa, "Văn Thanh Từ" đã chết từ lâu.
Người chết không thể sống lại.
“Đi thôi, sư huynh.”
“...... Được.”
Văn Thanh Từ không thích làm lớn, lại càng không thích cục diện trang trọng, lúc còn ở kiếp trước khi bị điểm danh trả lời câu hỏi, y sẽ cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng hôm nay chỉ có cảm giác chua xót quanh quẩn trong tim y.
Gió sớm nhẹ nhàng thổi lên khăn che mặt của Văn Thanh Từ, mang theo một chút mùi tanh.
Y không khỏi khịt mũi, cuối cùng tăng tốc độ, hướng về núi rừng xanh tươi ở phía nam kênh đào.
……
Là người duy nhất biết chuyện bên bờ sông, Tống Quân Nhiên nhận ra cỗ quan tài kia, sự cảnh giác của hắn đối với Tạ Bất Phùng trong phút chốc đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn dứt khoát dẫn Văn Thanh Từ đi đường tắt, sớm về cốc. Vừa tới nơi, con rắn nho nhỏ kia liền trườn ra khỏi ống tay áo của Văn Thanh Từ.
Một giây sau nó đã bị Tống Quân Nhiên bóp bảy tấc, đưa lên trước mắt.
Tống Quân Nhiên nhìn con rắn kia một cái, tiếp theo sâu xa từ từ nói: " Sao ta cảm thấy con rắn này mập lên thế nhỉ?”
Dứt lời, thừa dịp Văn Thanh Từ không chú ý, kéo cổ tay y lên. Tống Quân Nhiên nhìn thấy - - vết cắn trên cổ tay Văn Thanh Từ, trong thời gian ngắn đã tăng thêm ba bốn vết.
Không biết y đã quấn băng vải lên cổ tay mình từ lúc nào, nhưng qua lớp băng gạc vẫn thấy vẫn còn thấy đang rỉ máu thấm ra ngoài.
Tất cả rơi xuống làn da tái nhợt, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Văn Thanh Từ đẩy nhanh quá trình trị liệu cho mình. Thấy sư huynh phát hiện bí mật của mình, Văn Thanh Từ có hơi mất tự nhiên quay đi.
Y dùng tay phải đẩy Tống Quân Nhiên, ý đồ đẩy tay đối phương ra khỏi cổ tay mình.
Sau vài lần thử không có kết quả, đành phải bình tĩnh nói: "Lúc trước vẫn không thể cử động thì thôi, hiện tại có thể hoạt động nên đệ hơi nóng vội, muốn nhanh chóng khôi phục lại, như vậy hoạt động hàng ngày cũng tiện hơn một chút.” Giọng y dịu dàng mà bình thản.
Lời nói của Văn Thanh Từ có một nửa là thật, một nửa là giả.
Đúng là gần đây y muốn đẩy nhanh quá trình trị liệu, nhưng cũng không phải vì cuộc sống hàng ngày,
Theo ký ức Sơn Du Giản được đánh thức, còn có sự cố chấp, khát vọng đối với "nghề y" ẩn sâu trong thân thể này.
Tay đối với một thầy thuốc mà nói quá mức quan trọng, lúc này Văn Thanh Từ muốn nó khôi phục nhanh chóng, muốn cầm dao bạc lên lần nữa.
Thật tình không biết lời y vừa nói vẫn chọc giận Tống Quân Nhiên: "Gấp cái gì, trên tay nhiều sẹo vậy không đau sao?"
Sau khi nói xong, Tống Quân Nhiên lầm bầm thu rắn trắng nhỏ về: "Sau này mỗi ngày ta chỉ cho đệ một canh giờ, miễn cho nó cắn cánh tay trái của đệ tới mức không thể gặp người.”
Tiếp theo liền không quay đầu lại rời khỏi đây.
Sau khi trở về cốc, Tống Quân Nhiên dặn dò người hầu phụ trách thu mua thuốc nhiều lần phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, không cho phép bất kỳ người nào biết Thần Y cốc đến tột cùng ở đâu.
Càng không thể để Tạ Bất Phùng biết, Văn Thanh Từ còn sống.
Hiện giờ tiểu hoàng đế này trong mắt hắn, chính là một nhân vật nguy hiểm.
Tống Quân Nhiên thậm chí khó có thể tưởng tượng, nếu biết Văn Thanh Từ còn sống, Tạ Bất Phùng còn có thể làm ra chuyện đáng sợ gì.
Cơn điên của Tạ Bất Phùng hoàn toàn khác với cha hắn Tạ Chiêu Lâm.
Phế đế là đần độn, điên mơ mơ hồ hồ. Googl𝚎 𝓷ga𝔂 𝘵ra𝓷g ~ 𝘵r 𝓊𝓶𝘵r𝓊𝔂𝚎𝓷.𝗏𝓷 ~
Nhưng Tạ Bất Phùng lại tỉnh táo hơn ai hết......
*
Nơi thuyền rồng đi qua, mọi người đều dừng chân ngoái đầu lại nhìn lên thuyền. Chẳng mấy chốc mà cảnh tượng kỳ lạ trên kênh đào Đại Vận Hà đã một truyền mười, mười truyền trăm, lan rộng cả tòa Tùng Tu phủ.
Tiếp theo, là các phủ trấn khác ở Giang Nam, trên kênh đào Đại Vận Hà bắt đầu có mưa, chiếc quan tài được vận chuyển vào trong khoang thuyền. Khác với hình ảnh náo nhiệt vừa rồi, nơi này chỉ có một mình Tạ Bất Phùng. Không có Loan Phượng Dẫn, bên tai Tạ Bất Phùng chỉ còn bọt sóng không ngừng va chạm khoang thuyền, phát ra tiếng vang lớn.
Ánh mắt của hắn trống rỗng.
Qua hồi lâu, Tạ Bất Phùng chậm rãi mở lòng bàn tay, nhìn kẹo Liêu Hoa trong tay. Lo lắng hạt mưa làm ướt áo khoác nên hắn đã cởi ra từ lâu, lúc này Tạ Bất Phùng mặc trường bào tay áo hẹp màu đen mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Hắn đứng bên cạnh quan tài gỗ, chậm rãi mở lớp giấy gói kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng.
Tạ Bất Phùng lại nhớ tới ngày đầu gặp gỡ, Văn Thanh Từ đưa mật đường cho mình…
Hắn chưa bao giờ ăn thứ gì ngọt ngào như vậy.
“Người đâu......”
Ngoài khoang truyền đến tiếng binh giáp va chạm, binh lính bước nhanh vào hành lễ với hắn.
Tạ Bất Phùng cụp mắt gấp giấy kẹo trong tay, thản nhiên dặn dò: "Đưa kiếm của trẫm đây.”
Thanh kiếm hắn nói là kiếm Huyền Thiết trọng hắn mang về từ phương bắc. Kiếm này không tiện đeo, có người đặc biệt phụ trách bảo quản.
Chẳng bao lâu đã có người nâng nó đến trước mặt Tạ Bất Phùng bằng cả hai tay. Trọng kiếm gọt sắt như bùn nổi nên ánh sáng lạnh lúc bị ánh nến chiếu vào.
Một tay Tạ Bất Phùng nhận lấy nó, các cơ căng lên, chiếc áo choàng tay hẹp vạch ra những đường nét sắc sảo.
Không đợi người nọ kịp phản ứng, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng "vút" rất lớn.
Đó là âm thanh phát ra khi trọng kiếm cắt qua không khí. Sau một khắc, thanh trọng kiếm chém thẳng vào quan tài.
"A!" binh sĩ cũng không kìm được kinh hô trong vô thức, thiếu chút nữa gã đã ngã xuống đất, toát mồ hôi lạnh.
Tạ Bất Phùng từ đầu đến cuối đều không nhìn gã dù chỉ một lần. Đế vương mặc đồ đen nắm chặt trọng kiếm trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm quan tài gỗ trước mắt.
Hắn giống như một con thú bị mắc bẫy sắp chết đã tìm được con mồi.
Trọng kiếm chém vào chiếc quan tài bọc trong lụa đỏ đã được đóng đinh từ lâu, trong phút chốc vụn gỗ tung bay.
Động tác của hắn tàn nhẫn, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách nhợt nhạt kia lại chẳng có ý hận nào, thậm chí ngay cả lệ khí cũng biến mất không thấy.
Chỉ còn lại sự dịu dàng chờ mong không thể diễn tả bằng lời.
Nghe được tiếng nổ này, toàn bộ binh lính canh giữ bên ngoài khoang thuyền xông vào.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, rồi lại đồng loạt sững sờ tại chỗ.
Răng rắc - -
Theo một tiếng động lớn, nắp quan tài nứt ra một khe nứt dài, như một tia chớp xuyên qua đây.
Lại chém một kiếm xuống, nắp quan tài bị cong vênh, biến dạng hoàn toàn.
Động tác của Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng dừng lại. Hắn chậm rãi buông tay, thả huyền thiết trọng kiếm xuống đất. Tiếp theo đi tới trước quan tài gỗ từng bước một.
“Lui ra.” Giọng nói lạnh lùng của Đế Vương vang vọng trong khoang thuyền.
“Vâng...... bệ hạ.”
Trong khoảnh khắc, trong khoang chỉ còn lại một người Tạ Bất Phùng, hơi thở của hắn bị sóng biển ngoài cửa sổ đập loạn, ngón tay đầy sẹo cẩn thận chạm vào quan tài.
Tiếp theo đột nhiên dùng sức, chỉ thoáng cái đã đẩy nắp quan tài nặng mấy trăm cân ra ngoài.
Tạ Bất Phùng run rẩy đưa tay bưng giá nến lên, chiếu vào bên trong. Ngay sau đó, đáy quan tài sáng ngời.
Tạ Bất Phùng mở to hai mắt.
“Trống không......”
Đồng tử đế vương mặc đồ đen co rụt lại.
Lúc này đây hắn trực tiếp nhét cả giá nến vào trong quan tài. Chiếc quan tài niêm phong suốt một năm nay đã được thắp sáng hoàn toàn.
Quan tài vốn nên để áo cũ của Văn Thanh Từ trống rỗng, bên trong chẳng có gì cả.
Tạ Bất Phùng cắn chặt răng, ngay cả hô hấp cũng run rẩy…
Hắn chậm rãi đưa tay, thăm dò đáy quan tài, kiên nhẫn dùng đầu ngón tay cảm thụ những đường vân gỗ.
Tạ Bất Phùng nắm chặt lòng bàn tay, nở nụ cười nặng nề. Tiếng cười kia không ngừng quanh quẩn dưới đáy quan tài, như điên như ma.
Một giây sau, một giọt nước mắt bất ngờ trượt xuống khỏi gương mặt hắn, rơi thật mạnh xuống đáy quan tài, chia năm xẻ bảy.
... Trên đời này làm gì có mộ quần áo nào không để quần áo?
Tống Quân Nhiên đã có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới Ung Đô, vậy tất nhiên hắn rất coi trọng Văn Thanh Từ, tuyệt đối không thể sơ ý quên nhập liệm.
Trừ phi tất cả đều là hắn cố ý làm.
Cơn sung sướng như một cơn sóng cuốn tới. Giờ khắc này Tạ Bất Phùng đã tìm được một mảnh ghép hình mới.
Sao Tống Quân Nhiên lại làm như vậy?
Nếu Văn Thanh Từ thật sự chết, tại sao hắn không chịu đem quần áo của sư đệ chôn ở đây, thụ hương khói cung phụng?
Tạ Bất Phùng không tìm được lý do.
Ngược lại...... Nếu Văn Thanh Từ không chết, vậy thì có hiểu được hành vi của Tống Quân Nhiên.
Dù sao trên đời này, nào có ai thật sự lập mộ cho người sống?
Tạ Bất Phùng chậm rãi híp mắt, hắn đưa tay ra trước nắp quan tài, bỗng nhiên nổi gân xanh, đẩy nắp quan tài nặng hàng trăm ký xuống đất.
Uỳnh - -
Nắp quan tài nặng nề rơi xuống đất, lập tức đập vỡ một mảng sàn. Ngọn nến và hương thơm bên cạnh cũng khuynh đảo trong phút chốc. Mùi thơm nồng nặc tràn đầy cả khoang thuyền.
Đèn đuốc lay động chiếu vào lòng người loạn như ma, không có nắp quan tài che chắn, tất cả mọi thứ trong quan tài đều rơi vào đáy mắt Tạ Bất Phùng.
Nhập thổ hơn một năm, bên trong quan tài đóng kín vẫn có chút bụi bặm rơi xuống. Chỉ trong góc quan tài nằm im lìm là một cánh hoa ngọc lan khô héo vô tình rơi vào đó.
Cũng trong lúc lơ đãng đâm vào đáy mắt Tạ Bất Phùng.
Ngón tay Tạ Bất Phùng khẽ run lên, hắn ngừng thở, chậm rãi đưa tay nắm lấy cánh hoa ngọc lan. Hương thơm còn sót lại thấm vào tim phổi của hắn.
Tạ Bất Phùng chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim đang đập cuồng loạn của hắn dần dần bình tĩnh lại.
Đầu xuân năm nay, hắn vẫn luôn đợi ở Ngọc Quang cung, chưa từng bước vào Thái y thự một bước, thậm chí còn gọi người khóa cửa viện lại.
Khi đó trong cung có người đồn đãi, nói hắn có lẽ đã quên Văn Thanh Từ, không còn cố chấp như năm ngoái.
...... Sao Tạ Bất Phùng có thể quên Văn Thanh Từ chứ? Chỉ là hắn không dám tới Thái y thự, không dám nhìn cây ngọc lan trong viện đó nữa.
- Tìm.
Tạ Bất Phùng chậm rãi nắm chặt cánh hoa trong tay, cho dù khuynh đảo cả Vệ Triều cũng phải tìm được tung tích của Văn Thanh Từ.
Hơi thở của hắn lại một lần nữa rối loạn, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt dưới da thịt Tạ Bất Phùng, trong nháy mắt hoá thành dung nham, bị trái tim bơm ra, truyền máu về tứ chi bách hài.
Trong lòng hắn cơ hồ đã nhận định Văn Thanh Từ còn sống. Nhưng đến lúc này, Tạ Bất Phùng không còn muốn bất kỳ "bằng chứng" mơ hồ nào nữa, hắn muốn xác nhận triệt để sự việc, tìm ra dấu vết của Văn Thanh Từ!
Tạ Bất Phùng xoay người, nắm chặt hoa ngọc lan bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.
Thần Y cốc ngay tại phụ cận Tùng Tu phủ, bản thân phái quân lục soát núi còn có thể không tìm được vị trí của nó sao?
Ngàn người không được, vậy thì vạn người, vạn người không được, vậy thì mười vạn người!
Nhưng khi cửa khoang mở rộng, hơi nước phả vào mặt, vô số người quỳ xuống hành lễ với hắn, Tạ Bất Phùng lại tỉnh táo lại.
Hắn có thể không hiểu đạo lý đối nhân xử thế gì, nhưng là một thợ săn trời sinh. Bản năng Tạ Bất Phùng nói cho hắn biết, mình không thể làm như vậy.
Nếu mình thật sự đào Thần Y cốc ra, nhất định sẽ chọc cho Văn Thanh Từ không vui......
Huống hồ động tĩnh lục soát núi quá lớn, có lẽ còn chưa tìm được tung tích của Văn Thanh Từ, Thần Y Cốc đã vườn không nhà trống.
Nếu Tống Quân Nhiên dám giở trò quỷ, thay đổi sự việc trước mũi hắn, ai biết hắn còn sẽ làm gì nữa?
...... Mình nhất định phải nhẫn nại.
Hơn một năm qua, Tạ Bất Phùng chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ. Một số manh mối và những mảnh ký ức bị hắn xem nhẹ giờ khắc này trở nên rõ ràng.
Mưa gió trên kênh đào Đại Vận Hà rất lớn, chỉ chốc lát đã làm ướt hơn phân nửa người Tạ Bất Phùng. Thấy. vẫn không nói gì, có binh sĩ không kìm được len lén ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Phùng.
Một giây sau lại thấy bên môi bệ hạ xuất hiện một độ cong nhẹ như rơi vào trong hồi ức tốt đẹp gì đó.
Hắn chậm rãi mở miệng, nói ra một địa chỉ - - đó là một y quán ở Tùng Tu phủ.
Các binh sĩ hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao bệ hạ nhắc tới nơi này, nhưng vẫn vội vàng ghi lại địa chỉ kia
Vừa rồi Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Khi nam tuần tới Tùng Tu phủ, Văn Thanh Từ từng nhận ủy thác của Thái y lệnh Vũ Quan Lâm, đi mua dược liệu trân quý.
Lúc đó y không đi mấy cửa hiệu y quán lâu đời của Tùng Tu phủ, cũng không tùy tiện tìm một cửa hàng vào hỏi thăm. Mà dẫn theo mình xuyên qua từng con phố dài, tìm được y quán quen thuộc ở phía sau, cũng thuận lợi mua được thứ Vũ Quan Lâm muốn.
Hiển nhiên Văn Thanh Từ rất quen thuộc đối với y quán kia, hiểu rõ, thậm chí rõ ràng bên trong bán dược liệu gì.
Mặc dù chỉ theo Văn Thanh Từ một lần, nhưng nơi đó vẫn khắc sâu trong đầu Tạ Bất Phùng.
Dấu tay của Sơn Du Giản hẳn là lưu lại trong khoảng thời gian gần đây. Nếu đó thật sự là của Văn Thanh Từ lưu lại... chứng tỏ thời gian gần đây y không ở trong cốc.
“Mấy người các ngươi thay thường phục, đến gần y quán này tìm hiểu xem có người lạ đến thăm không. Nếu có, lại tra rõ y đi hướng nào.”
Tạ Bất Phùng hạ thấp giọng, chậm rãi dặn dò: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.”
“Vâng, bệ hạ.”
Binh lính lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau đã thay đồ ngắn màu nâu ngồi thuyền nhỏ rời khỏi thuyền rồng, xuôi dòng theo hướng Tùng Tu phủ mà đi.
Tạ Bất Phùng không che ô, một mình đứng ở đuôi thuyền bị lụa đỏ che kín, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cho đến lúc này, trong tay hắn vẫn nắm chặt cánh ngọc lan kia.
Nhanh lên một chút, nhanh hơn một chút - -
Vừa nghĩ tới Văn Thanh Từ rất có thể ở cùng một vùng đất với mình cách đây không lâu, hối hận và không cam lòng xen lẫn với nhau làm cho Tạ Bất Phùng gần như điên cuồng.