Sau khi Vương Miện bị phá hủy, mọi người cứ tưởng sự xuất hiện đột ngột của nhiều người mất tích sẽ khiến xã hội náo động, nhưng thực tế lại không hề có chuyện đó.
Chỉ có một số ít người biết sự tồn tại của Vương Miện, quá khứ ác mộng đó, sẽ rất ít người kể lại. Về phần ký ức đã bị xóa đi rồi trả lại, cũng không xuất hiện sự đứt gãy, Du Luân phát hiện trong lần liên lạc với ba mẹ, họ hoàn toàn không nhớ Du Niên từng mất tích, họ không biết Du Niên đã biến mất, cũng không biết Du Niên đã quay lại sau khi biến mất.
Trong tiềm thức của họ, dường như con trai cả chưa bao giờ biến mất, chỉ là không thường xuyên về nhà mà thôi.
Du Luân kéo tất cả người bạn nhỏ đã chiến đấu cùng nhau vào một nhóm, và Du Niên cũng ở đó. Sau khi mọi người phân tích, cuối cùng vẫn cảm thấy câu nói của Nhan Hành Thạc là đáng tin nhất.
Nhan Hành Thạc đoán rằng năng lượng Vương Miện tích tụ có lẽ đã được sử dụng vào giây phút cuối cùng, và mục đích là nhắm vào những người chưa từng biết đến sự tồn tại của Vương Miện.
Chỗ trống của ký ức được lấp đầy, cuộc sống của họ sẽ không thay đổi, không ai biết bất hạnh đã xảy đến với họ, đây là chút may mắn cuối cùng mà Vương Miện để lại cho bọn họ.
Du Luân cứ tưởng sau khi ra khỏi Vương Miện, cậu phải mất rất lâu mới có thể thích nghi với thế giới bên ngoài và lấy lại tinh thần được, nhưng thực tế, chỉ mất ba ngày cậu đã trở lại cuộc sống bình thường ban đầu rồi, như thể Vương Miện chưa từng tồn tại trong cuộc đời của cậu vậy.
Nhan Hành Thạc trở lại viện nghiên cứu, Du Luân ở nhà nửa tháng rồi cũng nhanh chóng đuổi theo, ba mẹ Du Luân tuy bất lực nhưng cũng không ngăn cản, con lớn xong không nghe lời mẹ mà, thôi vậy, nếu tết biết quay lại cũng được rồi.
Cuối cùng, Du Luân quyết định tham gia thi lên thạc sĩ trước, sau đó mới suy nghĩ xem mình muốn làm công việc gì. Nhan Hành Thạc có một ngôi nhà gần viện nghiên cứu, và Du Luân sống ở đó, vừa chuẩn bị cho kỳ thi vừa tận hưởng thế giới của hai người.
Mọi người nhanh chóng quay trở lại công việc của mình, những người có công việc đã đi làm, những người là học sinh thì đi học. Trong đó, chỉ có Du Niên và Cao Tàm là khá xui xẻo, thời gian bọn họ ở trong đó quá lâu, năm năm sau mới thoát ra được, họ phát hiện trường học đã cấp bằng tốt nghiệp cho họ, nhưng mà, bọn họ vẫn chưa học được gì cả.
Về phần Du Niên, quả thực là xui xẻo của xui xẻo, những năm tháng bị xóa, anh đã bất tỉnh, dẫn đến tinh thần của anh vẫn ở độ tuổi 22, mà người bạn tốt và đồng chí cách mạng của anh – Cao Tàm, tâm lý hiện đã 37 tuổi.
Giữa hai người có khoảng cách thế hệ nghiêm trọng, suy nghĩ của họ cực kỳ mâu thuẫn, thế nên đã cãi nhau tận ba ngày. Nhưng bởi vì không muốn làm ba mẹ lo lắng, Du Niên buộc phải đến sống tại nhà của Cao Tàm.
Vào ngày đầu năm mới, khi cuộc sống của mọi người đã ổn định, Miêu Thắng Nam bất ngờ đề xuất muốn tổ chức một bữa tiệc với mọi người. Những người khác vui vẻ đồng ý, xét thấy mọi người sống rải tác khắp tỉnh thành, vì vậy họ chọn gặp nhau ở thành phố Nhan Hành Thạc và Du Luân đang sống. Khu vực miễn phí vận chuyển có giao thông phát triển, lại ở ngay giữa mọi người, không ai có ý kiến gì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến đây.
Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy được nghỉ Tết Dương lịch, có thể ở lại vài ngày, cấp trên của Khổng Duy Cần là sư phụ nhà mình nên không cần phải xin nghỉ, nói một tiếng rồi chạy liền luôn. Về phần ông lớn Tịch Viễn, xin nghỉ phép là cái gì, đời này hắn chưa từng nhìn thấy.
Để đón tiếp đồng đội, Du Luân đã phấn khích đến không ngủ được mấy ngày liền. Cậu đặt một nhà hàng cổ kính, sau khi mọi người đến nơi, cậu đột nhiên đề cập đến một chuyện trên bàn ăn tối.
“Trước đây không nói cho mọi người biết là vì lúc đó rất bận rộn, hơn nữa tôi còn là đội trưởng, nên không muốn mọi người có ý kiến gì vì chuyện này. Bây giờ chúng ta đã ra ngoài cả rồi, cũng nên nói với mọi người.”
Nhan Hành Thạc ngồi bên cạnh, cầm ly lên uống một hớp rượu, hệt như không biết cậu định nói gì, Tịch Viễn đoán được, nhưng cũng không nói gì.
Du Luân mỉm cười và giơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cậu và Nhan Hành Thạc lên, “Hai chúng tôi… Vẫn luôn ở trong mối quan hệ này.”
Cậu nói xong, chờ các đồng đội khiếp sợ trợn tròn mắt, kết quả, chỉ có mình Triệu Tòng Huy là làm theo ý cậu.
“Cái gì?! ——”
Triệu Tòng Huy thật sự không nhìn ra, cậu ta luôn cho rằng đội trưởng và anh Thạc là tình anh em xã hội chủ nghĩa thuần túy!
Sau vài lần hét chói tai như gà, cậu ta mới nhận ra, không đúng, tại sao những người khác lại im lặng như vậy.
Cậu ta đột ngột quay đầu lại, Tịch Viễn đang gắp đồ ăn với vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã biết từ lâu, Triệu Tòng Huy cũng không ngạc nhiên về điều này, dẫu sao, Tịch Viễn hành động cứ như Hoàng Thế Nhân*, dân gian gọi là “Nhà giàu thành tinh”.
Hoàng Thế Nhân*: Địa chủ trong phim ‘Bạch mao nữ’.
Nhưng cậu ta không thể ngờ được chính là, ngay cả sư huynh Cần và Miêu Miêu cũng biết!
Sư huynh Cần trông rất thản nhiên, Triệu Tòng Huy không lén giao lưu với y nhiều lắm nên không truyền tín hiệu đến y được, vì thế, cậu ta che tai như bịt tai trộm chuông nhìn Miêu Thắng Nam ở xa, “Em cũng sớm biết hả, sao không nói cho anh?!”
Ánh mắt Miêu Miêu mơ hồ, “Em tưởng anh biết rồi, hai người họ rõ ràng đến mức người ngoài cũng biết mà…”
Du Luân im lặng, rõ ràng như vậy sao?
Triệu Tòng Huy mặc kệ, cậu ta cảm thấy mình bị cả đội cô lập.
Sự buồn bực này không chấm dứt mãi đến khi cậu ta quay lại trường sau kỳ nghỉ lễ ba ngày. Du Luân cảm thấy rất có lỗi với đối phương, mỗi ngày đều dỗ dành cậu ta trên mạng.
Dần dà, Triệu Tòng Huy cũng được dỗ nguôi giận, cậu ta mới có thời gian để nghĩ về việc Du Luân và Nhan Hành Thạc là một cặp. Nằm trong phòng ngủ, Triệu Tòng Huy trở mình.
Đàn ông và đàn ông thực sự có thể ư…
Chưa kể, nhìn dáng vẻ của đội trưởng và anh Thạc, rất hạnh phúc.
Suy nghĩ một hồi, ma xui quỷ khiến, cậu ta bò xuống giường, mở máy tính trên bàn lên, đăng nhập vào game mình vẫn chưa vào kể từ khi quay về.
Ba tháng ở Vương Miện, thêm hai tháng sau khi trở về, tổng cộng Triệu Tòng Huy đã offline khoảng năm tháng, hiệp hội đã đá đít cậu ta không thương tiếc, Triệu Tòng Huy cũng không quan tâm, di chuyển nhân vật đi loanh quanh ở điểm dịch chuyển, đột nhiên, thanh Bạn tốt lóe lên.
Triệu Tòng Huy click mở, phát hiện là người nào đó gửi tin nhắn.
“Lần trước không gặp mặt được, cậu có muốn hẹn gặp lần nữa không? Lần này tôi đến thành phố của cậu.”
Triệu Tòng Huy: “……”
Mới vừa lên mạng đã nhận được tin nhắn, nếu không phải Triệu Tòng Huy còn tự hiểu lấy mình, thì chắc cậu ta đã cho rằng đối phương đang chờ mình lên mạng rồi.
Bên cạnh hộp thoại có một avatar, đó là khuôn mặt dễ thương và ngọt ngào, hệ thống khuôn mặt của trò chơi này rất chân thực, trước đây khi nhìn thấy bức chân dung này, Triệu Tòng Huy đã rung rinh, nhưng giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là sự chết lặng và tức giận.
Mẹ nó cái tên gay chết tiệt này! Thế mà dám giả gái lừa mình! Lại còn hẹn mình gặp mặt offline nữa chứ, nếu gặp được thật, chẳng lẽ hắn ta thực sự định cho mình người vợ á!
Triệu Tòng Huy không thể diễn tả cảm xúc của mình, cậu ta không nói cho ai biết những gì mình đã thấy ở cửa thứ sáu, bởi vì cậu ta thực sự quá xấu hổ.
Trong thế giới giả tưởng của cửa thứ sáu, cậu ta lại tận mắt nhìn thấy mình có bạn trai! Mà tên bạn trai đó không ai khác chính là Ăn Gà của Hòa Bình Tinh Anh!!!
Mặc dù thế giới giả tưởng được tính toán dựa trên dữ liệu, có sự khác biệt nhất định giữa tương lai và thực tế, nhưng những gì xảy ra trong quá khứ thì sẽ không thay đổi, vậy nghĩa là, người đã cùng chơi trò yêu đương với mình suốt hai năm, đúng là Ăn Gà thật!
Thảo nào lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy mình lại hành động kỳ lạ, chắc chắn lúc đó đã nhận ra mình rồi!
Lúc này cũng có thể lý giải vì sao Ăn Gà lại vào Vương Miện, giống như Triệu Tòng Huy, hắn cũng đi gặp mặt bạn trên mạng, thuộc nhóm người có nguy cơ mất tích cao.
Triệu Tòng Huy tức thành con cá nóc, cơn giận dữ đã lắng dịu trong vài tháng lại bùng lên.
Cậu ta dùng sức ấn bàn phím: “Cút!!!”
Mà dường như bên kia đã đợi trước máy tính để xem tin nhắn trả lời của cậu ta, ngay sau đó, lại một tin nhắn khác gửi đến, “Có vẻ cậu đã biết tôi là ai.”
Triệu Tòng Huy bắt đầu gõ lạch cạch, sử dụng rất nhiều từ có thể bị chặn, mà lúc này, Ăn Gà lại gửi một tin nhắn khiến Triệu Tòng Huy bị sốc ngay tại chỗ.
“Để tôi đoán xem, có phải cậu biết điều này từ cửa thứ sáu không?”
“Cậu cũng thấy tương lai giống tôi, đúng không?”
Rõ ràng là một câu nói không có chút cảm xúc nào, nhưng Triệu Tòng Huy lại cảm thấy đối phương đang cười cợt mình, dáng vẻ ngoài cà lơ phất phơ, đôi mắt như muốn nói “Tôi đã sớm biết rồi”.
Triệu Tòng Huy im lặng nhìn câu này, di chuyển chuột.