Bây giờ chuyện cần để ý là sống chếc của nhà họ Thẩm.
Một người tên S thần bí xuất hiện.
Nhà họ Thẩm thất bại thảm hại.
Tuy người tên S thắng, nhưng có sự xuất hiện giúp đỡ củ hệ thống.
Nói chung kết quả là thắng rồi đó.
Hệ thống cũng dùng hết điểm.
Mọi chuyện đi theo hướng mà hệ thống và Lục Vãn đoán.
Trừ bỏ việc gặp cảnh sát đi tuần lúc bị cản ở ngõ nhỏ.
Tôi bảo vệ hai chân.
Cũng đủ rồi.
46.
Lục Vãn bệnh chếc.
Đến khi chếc tôi cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Trên tang lễ, bạn thân cô ta đánh tôi, làm nhục tôi.
Lên án tôi là tên tồi, là hung thủ hại chếc cô ta.
Tôi chảy máu.
Linh hồn Lục Vãn vẫn lơ lửng.
Thấy tôi bị đánh, còn trầm trồ khen ngợi.
[Hừ! Ai bảo tên chếc tiệt này không thương tao! Hại tao thất bại, đáng đánh!]
[Nhìn xem, mọi người đều biết ổng có lỗi với tao, xem ổng sống sao!]
[Cho dù ánh trăng sáng Tống Du Thanh còn sống thì sao chứ? Người sống sao tranh được với kẻ chếc? Tao mới là máu trong lòng ổng! Hệ thống, mày nói đúng không?]
Cô ta không có chút đau khổ nào, chỉ tràn ngập đắc ý.
[Đúng thế, kí chủ, đợi nam chính thấy rõ lòng mình, tỉnh ngộ hoàn toàn, bỏ rơi Tống Du Thanh, t-ự s-át vì cô, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.]
Hệ thống trả lời.
[Đây đúng là thế giới đáng ghét, bốn năm trời, không phát triển tí nào, tao còn nghi mình có tìm sai nam chính không đó.]
[Không phải không thu hoạch được gì, ít nhất bây giờ trong lòng mọi người, cô là bà Thẩm, dù chếc cũng là chính cung, cô bạn từ bé của ổng sẽ bị người phỉ nhổ cả đời!]
[Không uổng công chúng ta hao hết toàn bộ điểm số, dựa vào cái chếc làm nam chính hắc hóa. Loại phụ nữ kia xứng yêu mà không có, sống trong khổ đau cả đời!]
[Nhưng tôi phải nhắc nhở kí chủ, nếu lần này ổng không yêu cô thì hai chúng ta sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.]
Tôi nhìn Lục Vãn giật mình.
47.
Xứng đáng không đạt được tình yêu ư?
“Hahaha!”
“Hahaha….”
Tôi cười lớn trong tang lễ.
Cười tới mức không thở được.
Cười tới mức chảy nước mắt.
Trong mắt người khác, tôi điên vì yêu.
Đau tới mức không nơi sống yên, hai tay trắng, sống không bằng chếc.
Cho tới khi bạn thân của cô ta, Lý Như Sương mở thiệp mời ra.
“Thẩm Cẩm Châu! Anh muốn kết hôn?!!”
Lý Như Sương hét âm lên, âm thanh run rẩy.
[Cái gì?!! Sao có thể!!!]
[Không thể nào!!!]
Lục Vãn và hệ thống đồng thanh.
48.
Siêu xe mười dặm.
Hoa giả được làm bằng thủ công và bằng nhung kết lại.
Lễ đường, thảm đỏ, đèn thủy tinh.
Cô gái nhỏ của tôi mặc áo cưới trắng tinh khiết.
[Không thể nào, sao có thể! Hệ thống, hệ thống, không phải mày bảo Thẩm Cẩm Châu sẽ yêu tao à!!!]
Linh hồn Lục Vãn không ngừng gào thét, cô ta điên rồi.
Thân thể của cô ta đã nhạt dần, gần như tiêu tán.
[Không thể nào, rõ ràng cái gì cũng không sai mà! Rõ ràng chúng ta đang đi đúng kế hoạch mà! Số liệu của tôi không sai!]
Hệ thống cũng hoảng loạn.
[Rõ ràng đã đạt 70% nhiệm vụ, chỉ cần đến 85% thì hắn sẽ t-ự t-ử, sao có thể chứ!]
Lục Vãn vừa nói xong thì đã hoảng sợ phát hiện, giá trị tình yêu bắt đầu giảm dần.
70% - 50%.
20%.
10%.
0.
“Cô nói đến giá trị này à?”
Tôi cười sáng lạn.
[!!!]
[!!!]
Lục Vãn và hệ thống thất thần vì sợ hãi.
“Giá trị tình yêu gì đấy, tôi chỉ đang đùa giỡn với hai người thôi.”
Tôi chớp mắt với linh hồn của Lục Vãn, cười tươi rói.