Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 12 - Chương 7: Rạn nứt



Trích lời Gia Mộc: Hôn nhân thành công nâng đỡ con người, hôn nhân thất bại hủy diệt con người.

Một tuần sau.

Lâm Gia Mộc bấm nút in. Máy in tạch một tiếng rồi bắt đầu in. Cô đứng dậy lắc lắc đầu, vặn hông. Trịnh Đạc đã chuyển rất nhiều đồ đạc về văn phòng. Sau khi Lâm Gia Mộc sắp xếp xong những tài liệu cuối cùng, chuyển xong món đồ cuối cùng từ căn hộ 1103 về, nhiệm vụ lần này cũng coi như hoàn thành. Cô cầm cốc trà đến bên cạnh cây nước nóng lạnh để lấy nước, lại phát hiện bình nước đã cạn, liền cầm ấm nước vào bếp đun nước…

Vừa cho nước vào ấm, cắm phích điện xong, đột nhiên cô ngửi thấy mùi thuốc Đông y là lạ… Mùi thuốc này bay từ phía máy hút mùi bên kia tới…

Một tuần nay Dương Luy ở nhà dưỡng thai, lúc rảnh hai người thường tán gẫu, mặc dù quen biết không lâu nhưng đã thân thiết như bạn tốt. Dương Luy xuất thân gia đình Tây y, đừng nói thuốc Đông y, ngay cả thuốc bổ cũng không bao giờ uống, tại sao tự dưng lại sắc thuốc Đông y? Cô nhớ hôm kia Dương Luy nói với mình rằng đã chuyển từ thế mạnh yêu cầu mẹ chồng về quê sang thế yếu ngày ngày kể khổ với Văn Minh, nói mình bị Đại Bảo làm phiền ăn không ngon ngủ không yên, sợ Đại Bảo chạy nhảy va vào mình, lại nói mẹ chồng lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, ngày ngày trèo lên trèo xuống đi chợ mua thức ăn nấu cơm vất vả, mình nhìn mà thương… Thái độ của Văn Minh đã dao động, bắt đầu khuyên mẹ về nhà, mẹ chồng Dương Luy cũng đã đồng ý…

Lâm Gia Mộc bỗng thấy lòng thắt lại, cảm thấy sợ hãi, bản năng mách bảo sẽ xảy ra chuyện… Cô thay giày, chạy sang bấm chuông cửa nhà Dương Luy.

Dương Luy đang bịt mũi uống thuốc. Cô ta không bao giờ tin những thứ thuốc Đông y đắng ngắt này, cảm thấy Đông y vừa không khoa học vừa không có hiệu quả trị bệnh. Nhưng mẹ chồng cứ nói đây là thuốc an thai mang từ quê nhà đến, không nhìn thấy cô ta uống xong thì không yên tâm ra về. Để tiễn mẹ chồng đi, Dương Luy chỉ còn cách uống thuốc, dù sao cũng là thứ vô thưởng vô phạt, cứ coi như uống một loại cà phê khó uống. Lúc Lâm Gia Mộc gõ cửa, cô ta đã uống được một nửa.

“Chị Lâm…”.

“Luy Luy, đang uống thuốc dưỡng thai à?”. Lâm Gia Mộc vừa cười vừa đi tới: “Là thuốc cô sắc cho à?”.

“Ờ, vừa sắc xong. Luy Luy chê đắng không chịu uống, cháu mau khuyên nó đi”. Nhìn thấy Lâm Gia Mộc vào nhà, đầu tiên An Tố Trân cũng lo ngại, nhưng sau đó lại ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Luy Luy, thuốc đắng dã tật, có lợi cho sức khỏe. Thuốc Đông y là bảo vật của Trung Quốc, không tin không được. Em không biết chứ, ông ngoại chị chính là một thầy lang, chị còn chưa đi học đã biết phân biệt thảo dược… Chỉ nghe nói đang có dịch cúm là ông ngoại đã bắt chị uống thuốc đắng ngắt, phải công nhận là trước khi lên cấp hai chị không bao giờ bị cảm cúm cả…”.

Lâm Gia Mộc vừa nói vừa đi vào trong bếp. Nghe nói ông ngoại cô là thầy lang, sắc mặt An Tố Trân đã hơi khó coi, vội ngăn không cho cô đi vào.

“Gia Mộc, thần y cắt thuốc cho cô nói đây là bài thuốc bí truyền, không thể cho người khác xem”.

“Ơ, cô không biết nguyên tắc của Đông y rồi. Đông y có nguyên tắc của Đông y, không cho xem đơn thuốc, nhưng người ta nhìn bã thuốc mà biết là thuốc gì thì chính là bản lãnh của người ta”. Lâm Gia Mộc vốn thân thủ linh hoạt, chỉ lách người một cái đã luồn ra phía sau An Tố Trân. An Tố Trân đưa tay kéo áo cô lại.

“Con gái con đứa, sao lại tự tiện xông bừa vào nhà người khác thế?”.

Dương Luy có ngốc cũng phát hiện tình hình khác lạ, lập tức đặt bát thuốc trên tay xuống: “Mẹ cho con uống cái gì thế?”.

Trình Mạn Như sầm mặt từ phòng khám đi ra. Y tá đi qua sợ quá, suýt nữa làm rơi chiếc khay trên tay xuống đất, dựa sát vào tường làm như mình không tồn tại. Trình Mạn Như liếc cô ta một cái rồi thu ánh mắt lại, đi tới chỗ một bà già và một người đàn ông đang ngồi ở khu chờ đợi.

“Tôi đã mang những loại thuốc đó đi xét nghiệm rồi, ngày mai sẽ có kết quả. Luy Luy uống không nhiều, lại nôn ra kịp thời, may là không hấp thu bao nhiêu, thai nhi vẫn rất ổn định. Có điều tâm tình nó rất kích động, tôi đã gọi điện thoại cho bố nó rồi, mười phút sau bố nó sẽ tới đón Luy Luy về nhà”.

“Mẹ…”, Văn Minh nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Anh gọi tôi là gì?”, Trình Mạn Như lạnh lùng hỏi. “Mẹ…”.

“Anh đừng gọi tôi là mẹ. Mẹ anh là bà An đây. Bây giờ tôi hối hận vì đã dạy dỗ con gái tôi quá ngây thơ, hoàn toàn không biết gì về sự hiểm ác của lòng người. Bản thân nó không tin Đông y, cho rằng thuốc Đông y đều là các loại thảo dược, không biết một số thầy mo thầy cúng trong dân gian lại làm ra những thứ hại người đoạn tử tuyệt tôn…”.

“Bà thông gia…”. An Tố Trân nghe mà nóng bừng mặt, vẫn còn muốn giải thích: “Tôi cũng muốn tốt cho nó…”.

“Muốn tốt cho nó?”. Trình Mạn Như nhíu mày: “Ý bà là gì?”.

“Nó không thể không có con trai, bây giờ kế hoạch hoá gia đình…”. “A, có con trai thì thế nào? Không có con trai thì thế nào? Bà tự đến khu điều trị mà xem, xem trong số những người chăm sóc các ông bà già có bao nhiêu là con dâu, bao nhiêu là con gái? Bà sinh hai con trai là quang vinh tột cùng, tôi chỉ sinh một đứa con gái thì nên đâm đầu vào tường chết quách phải không?”.

An Tố Trân cúi đầu. Văn Minh chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát khó chịu. Kỳ thực anh ta biết tính mẹ, lúc trẻ mẹ sống quá khổ, khi về già luôn muốn khống chế thứ gì đó, thường xuyên tự ý làm một số việc. Nhưng lần này việc mẹ làm thật sự quá đáng: “Mẹ, con muốn gặp Luy Luy…”.

Trình Mạn Như ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn anh ta: “Anh không cần gọi tôi là mẹ. Bây giờ tâm tình Luy Luy rất không ổn định, tôi và bố nó đều rất dân chủ, sau này anh và nó có hợp hay tan cũng là chuyện của anh và nó, chúng tôi không can thiệp. Nhưng bây giờ chúng tôi tôn trọng ý kiến của Luy Luy, nó không muốn thấy anh, cũng không muốn thấy bất cứ người nào nhà họ Văn các anh”.

“Mẹ, con thật sự biết lỗi rồi. Mẹ, bây giờ con sẽ đưa mẹ con về…”. “Đừng, anh ngàn vạn lần đừng trở thành đứa con bất hiếu vì Luy Luy”, Trình Mạn Như lạnh giọng.

“Mạn Như”. Bác sĩ Dương Phương mặc áo blouse trắng cao giọng: “Văn Minh, mẹ con sức khỏe không tốt, bệnh viện không phải nơi để an dưỡng. Bố đã gọi điện thoại cho ông thông gia rồi, ông ấy sẽ lập tức tới đón bà ấy về”.

Mặc dù nãy giờ vẫn sầm mặt nhưng trong lòng An Tố Trân lại không sợ lắm. Thứ nhất, bà ta cho rằng mình xuất phát từ ý tốt. Thứ hai, bà ta không gây nên hậu quả. Thứ ba, đứa bé trong bụng Luy Luy vẫn còn. Một phụ nữ cho dù nhà mẹ đẻ giàu có đến mấy nhưng nuôi một đứa con thì vẫn không dễ tái giá. Vì con mình, Dương Luy sẽ quay lại tìm Văn Minh. Chỉ cần bà ta đi, Văn Minh dỗ dành cầu xin, Dương Luy có thang để xuống là sẽ quay lại. Còn Văn Minh nói thế nào cũng là cốt nhục của bà ta, xưa nay lại trọng tình nghĩa. Bà ta về quê trước, một thời gian nữa Luy Luy sinh con cần người hầu hạ, bà ta nói vài câu là sẽ lại đến đây. Không ngờ Dương Phương lại gọi điện thoại cho Văn Kiệt…

“Ông ấy không quan tâm việc trong nhà, ông gọi điện thoại cho ông ấy làm gì?”. An Tố Trân hơi lớn tiếng, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.

“Có một số việc dù sao cũng phải do đàn ông giải quyết”. Dương Phương không thèm nhìn bà ta: “Văn Minh, Luy Luy đã không sao thì con cứ về đi làm đi. Dạo này cục Tài chính còn nhiều việc, bố nghe nói con sắp

bị phái ra ngoài kiểm toán? Bố đã nói với lãnh đạo của con rồi, con không cần phải đi nữa, cứ yên tâm về cục mà làm việc”.

Dương Phương nói điềm đạm, ánh mắt lại rất lạnh lùng. Ông ta làm chủ nhiệm khoa ngoại bao nhiêu năm ở bệnh viện hạng nhất của thành phố A, không biết có bao nhiêu người từng lên bàn mổ và có giao tình với ông ta. Vợ ông ta là chủ nhiệm khoa sản, cũng có quan hệ rất rộng. Văn Minh phải ngu xuẩn đến mức nào mới cho rằng sự nghiệp của anh ta thuận buồm xuôi gió hoàn toàn là nhờ kết quả phấn đấu của chính anh ta? Hai vợ chồng ông có thể đưa Văn Minh lên trời cao thì cũng có thể làm Văn Minh rơi xuống đất. Công chức? Bát vàng? Trên đời này công chức thiếu gì? Công chức không có thực quyền, hằng tháng chỉ có tiền lương ba cọc ba đồng đến tận lúc về hưu cũng không phải số ít. Nhà họ Văn cho rằng công chức là oai lắm thì cứ ôm thu nhập cả lương lẫn thưởng một tháng hơn ba ngàn mà sống!

Văn Minh cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Lần đi kiểm toán này là cơ hội thể hiện anh ta phải tranh giành mãi mới được mà cứ thế mất toi sao?

“Vâng! Bố, sức khỏe của Luy Luy là quan trọng…”.

“Luy Luy có bố mẹ chăm sóc, con cứ yên tâm làm việc”, Dương Phương nói.

An Tố Trân không chú ý tới sắc mặt trong nháy mắt đã vàng như nghệ của con trai, vẫn đang tính toán phải đối phó thế nào khi ông Văn Kiệt đến… Nghĩ đến dáng vẻ ông Văn Kiệt nổi giận, lòng bàn tay bà ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Bốp!”. Một cái bạt tai giáng xuống mặt An Tố Trân. Văn Anh đi lại không tiện xông lên ngăn lại, kết quả cả hai mẹ con cùng ngã xuống đất. Vợ của Văn Anh bế con trai, cho con ăn vặt, dường như hoàn toàn không biết gì về những việc xung quanh. Còn chủ nhà Văn Minh thì ngồi trên sofa hút thuốc không nói câu nào.

“Thằng cả bị bà làm cho thế này chưa đủ, thằng hai không dễ gì có chút tiền đồ mà bà lại chạy tới phá hoại. Nhà họ Văn tôi đã gây ra tội lỗi gì mà lại lấy một ngôi sao chổi như bà vào cửa chứ?”. Ông Văn Kiệt tức giận đến mức khóe miệng co giật: “Tôi có nói với bà phải ngồi yên ở nhà, không được tới thành phố A gây rối không? Vậy mà bà giấu tôi ra ngoài… Nếu không phải ông thông gia gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng không biết bà đã đến thành phố A…”.

Vợ hơn một tháng không ở nhà, chồng lại không biết. Đây là chuyện không thể tưởng tượng ở gia đình khác, nhưng ở nhà họ Văn lại là chuyện bình thường. Ông Văn Kiệt có gia đình khác, bình thường dịp Tết nhất cũng không về “nhà”.

“Tôi cũng chỉ muốn giúp thằng hai… Luy Luy…”.

“Bà còn có mặt mũi nhắc tới Luy Luy? Luy Luy là một cô gái quá tốt. Gia thế, ngoại hình, bằng cấp, có mặt nào là không xứng với con trai bà? Con trai bà lấy người ta là lấy được phúc tinh vào cửa…”.

“Tôi cũng không ngược đãi nó, tôi hầu hạ nó như người ở…”. An Tố Trân che mặt, ngồi luôn dưới đất không đứng dậy.

“Bà còn dám nói nữa à?”. Văn Kiệt trợn mắt nhìn bà ta: “Bà có thấy ai đi chăm sóc người khác mà còn mang một thằng nhóc đến không? Bà đến làm phiền chứ chăm sóc cái quái gì?”.

“Bố, Đại Bảo là cháu trai bố, bố ăn nói phải giữ chút khẩu đức chứ”. Nàng dâu lớn vẫn yên lặng không lên tiếng chợt mở miệng, khóe miệng lộ vẻ châm biếm: “Bố xem thường con cũng được, nhưng con trai cháu trai là do bố sinh ra”.

Văn Kiệt vừa định quát lại nhìn thấy con trưởng chống cái chân tàn tật vất vả đứng lên, câu mắng sắp ra đến miệng lại biến thành: “Mày là cái gì? Người lớn nói chuyện có chỗ cho mày nói leo à? Biến!”.

Dâu cả hừ lạnh một tiếng, bế con đứng lên, vặn người liếc chồng: “Văn Anh, anh còn ngồi đây làm gì? Không nghe thấy người ta đuổi anh đi à?”.

Văn Anh cúi đầu, tập tễnh theo vợ con vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Văn Kiệt tức giận nghiến răng nghiến lợi. Thằng con cả của mình thật là không ra gì, chân nó mặc dù có tật nhưng đầu óc có tật gì đâu? Thế mà lại bị mẹ nó chiều quá sinh hư, hết ăn lại nằm, mềm yếu nhát gan. Sau khi tốt nghiệp cấp ba cả ngày ở nhà lên mạng chơi game, đến lúc mình thật sự không nhìn được nữa, bỏ tiền mua nhà mở siêu thị cho nó, không ngờ siêu thị còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, nó lại cặp kè với một nhân viên, chẳng bao lâu sau cô ả này nói có thai đòi cưới. Đời này Văn Kiệt đã gặp nhiều người, nhìn thoáng qua là biết cô ả này không phải người đứng đắn gì, nhưng con trai tàn tật, lại nhất quyết đòi cưới nên ông ta cũng gật đầu, cho mấy chục ngàn để hai đứa kết hôn.

Con thứ hai là một thằng bé có triển vọng, mặc dù quan hệ bố con luôn lạnh nhạt, nhưng chuyện học hành không bao giờ để ông ta phải bận tâm. Sau khi thi đỗ đại học Tài chính Thượng Hải, nó lại tìm được một cô bạn gái rất khá. Mặc dù lúc thi công chức nó không về quê mà chọn thi ở quê bạn gái nhưng Văn Kiệt vẫn rất vui mừng, khi nó cưới đã cho hẳn ba trăm ngàn. Bình thường nói đến con thứ của mình với đồng nghiệp, ông ta cũng cực kỳ tự hào. Không ngờ thằng con duy nhất có triển vọng của mình lại bị chính mẹ nó hủy mất tiền đồ.

Nghĩ tới đây, ông ta nhìn bộ dạng sống dở chết dở của An Tố Trân lại càng tức giận. Đời này ông ta bị chuyện ép duyên làm hại quá thảm. Khi đó vốn ông ta có thể ở lại quân ngũ tiếp tục thăng chức thêm sao thêm vạch, nhưng An Tố Trân bế lớn cõng nhỏ đến xin lãnh đạo cho ông ta chuyển nghề. Sau khi chuyển nghề An Tố Trân lại luôn nghi ngờ ông ta ngoại tình, ghen bóng ghen gió. Ông ta chỉ nói mấy câu với đồng nghiệp nữ, An Tố Trân đã chạy tới đe dọa người ta, làm cho người ta không được yên ổn, khiến các đồng nghiệp nữ ở xí nghiệp ai cũng sợ không dám tiếp xúc với ông ta, còn có những người không hiểu tình hình, cho rằng ông ta đúng là một kẻ phong lưu có tác phong sinh hoạt không tốt. Chính vì tiếng xấu này, ông ta đã bao nhiêu lần mất cơ hội lên chức. Đáng hận nhất là một lần ông ta có cơ hội xuống phân xưởng làm phó quản đốc, lại nghe nói An Tố Trân đạp xe chở con đến xưởng tìm ông ta, cả người cả xe bị xe ngựa va ngã xuống rãnh, chân trái thằng con lớn bị gãy xương vỡ vụn.

Không những tiền đồ bị ảnh hưởng mà con trai cũng…

Từ đó về sau, ông ta thật sự lạnh lòng với An Tố Trân và cái gia đình đã trói buộc ông ta đó, cũng gặp được người mình thật sự muốn chung sống. Hai người từ lén lút đến bây giờ quang minh chính đại, chỉ còn thiếu một tờ giấy chứng nhận. Tờ giấy chứng nhận này cũng là vì tiền đồ của hai con trai… Nhưng bây giờ xem ra, vì hai đứa con trai, ông ta phải ly hôn An Tố Trân.

“Được rồi, bà cũng không cần trình bày lý do nữa. Sau khi về quê chúng ta đến cục Dân chính làm thủ tục”.

Nghe thấy câu này, toàn thân An Tố Trân lại đầy sức mạnh, đang ngồi dưới đất lập tức nhảy dựng lên: “Ông nói cái gì? Văn Kiệt, ông có lương tâm không? Một mình tôi vất vả nuôi con, không có công lao cũng có khổ lao, ông đừng hòng bỏ được tôi…”.

“Bà không đi thì một mình tôi đâm đơn ra tòa, lần đầu không xử thì lần thứ hai sẽ xử”.

“Tôi không ly hôn! Tôi về sẽ đến tìm lãnh đạo, tìm hội phụ nữ xí nghiệp ông! Ông và con mụ đó ở với nhau bao nhiêu năm…”.

“Bà đi mà tìm! Trước khi đến đây, tôi đã nộp đơn xin về hưu sớm rồi, được một xí nghiệp tư nhân nhận làm quản đốc, bà tìm ai cũng vô dụng”.

“Văn Minh! Văn Minh! Con nói một câu đi! Con nói một câu đi!”. An Tố Trân lắc tay con trai.

Văn Minh mệt mỏi ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ và bố ly hôn hay không thì có gì khác nhau sao? Con và anh trai đều là một mình mẹ nuôi lớn, con học đại học cũng là một mình mẹ nuôi. Con và anh trai đều sẽ không bỏ mặc mẹ. Ly hôn thì ly hôn”.

“Không được! Không được!”. An Tố Trân không ngừng khóc lóc: “Mẹ nhà không một gian, ruộng không một luống, ly hôn…”.

“An Tố Trân, bà đã nói dối cả đời, đến lúc này còn không nói thật sao? Văn Minh, con đi học đại học, học phí là bố nộp, mỗi tháng bố cho mẹ con một ngàn năm trăm tệ tiền sinh hoạt để bà ấy chuyển cho con. Mười năm đầu mỗi tháng bố cho bà ấy hai ngàn đồng tiền sinh hoạt, học phí và các chi phí khác của hai anh em con, tiền điện, tiền nước, tiền gas trong nhà không bao giờ cần bà ấy trả. Sau đó bố lại giúp bà ấy làm thủ tục về hưu. Bây giờ lương hưu một tháng của bà ấy là hơn ba ngàn. Cả ngày chỉ việc chơi, không phải làm gì ngoài việc đánh mạt chược, cuộc sống còn thoải mái hơn bố”.

Văn Minh sửng sốt. Một ngàn rưỡi? Mỗi tháng hai ngàn tiền sinh hoạt? Tiền lương hưu? Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt mẹ. Ánh mắt An Tố Trân bắt đầu dao động: “Mẹ… cũng dành dụm cho các con…”.

Văn Minh cảm thấy mình như bị lừa dối cả đời, bây giờ mới tỉnh ra. Nghĩ lại khi còn nhỏ, mẹ luôn nói với hai anh em là bố bỏ mặc ba mẹ con không quan tâm nữa, bảo hai anh em coi như bố đã chết rồi, nhưng lại suốt ngày dẫn hai anh em đến xí nghiệp tìm bố… Lần nào sắc mặt bố cũng rất khó coi. Anh ta luôn cho rằng hai anh em mình và mẹ bị bố vứt bỏ thật, không ngờ…

“Con trai, con trai, con nghe mẹ nói. Mẹ chỉ muốn tốt cho các con. Bố con không có lương tâm, lúc anh trai con lấy vợ chỉ cho ba mươi ngàn, nếu mẹ không dành dụm chút tiền thì con lấy gì mà cưới vợ?”.

“Mẹ, con đã cưới vợ lâu lắm rồi”.

“Mẹ còn phải dưỡng già, phòng lúc ốm đau…”.

“Mẹ đừng nói nữa. Lời con nói lúc nãy vẫn có giá trị. Mẹ và bố về làm thủ tục, sau này mẹ già mẹ ốm, con sẽ không bỏ mặc mẹ”.

“Ý con là gì? Văn Minh, con muốn đuổi mẹ đi à?”. “Bố, cái nhà bây giờ mẹ đang ở…”.

“Cho bà ấy. Bố còn cho bà ấy một trăm ngàn nữa”. Văn Kiệt nói: “Còn cái nhà dùng làm siêu thị của anh trai con cũng cho anh trai con. Căn hộ đó trước bố mua ba trăm ngàn, bây giờ ít nhất giá trị gần triệu. Văn Minh, con đừng trách bố bất công, anh trai con đi lại không tiện, lại không có nghề nghiệp kiếm sống gì…”.

Siêu thị mini của Văn Anh thực chất là một ngôi nhà hai tầng nằm sát mặt đường gần một khu dân cư, diện tích sử dụng hơn hai trăm mét vuông. Văn Kiệt nói giá trị gần triệu là còn rất thấp.

“Bố, con không quan tâm đến tài sản. Bố yên tâm, con cũng sẽ chăm sóc anh trai”.

Văn Minh nói rất khách sáo. Quả thật anh ta thất vọng với An Tố Trân, nhưng lời nói vẫn nghiêng về phía mẹ và anh trai. Nói cho cùng, bố chẳng qua cũng chỉ là một người dưng quen mặt mà thôi.

“Con còn có một em gái, đã học cấp ba rồi”.

“Con không muốn biết những chuyện này. Tóm lại sau này bố có việc gì thì gọi điện thoại cho con là được”. Cũng có nghĩa không có việc gì thì đừng gọi điện thoại.

“Văn Minh, Luy Luy là một cô gái tốt. Bố rất thất bại trong hôn nhân, thật sự không thể làm gương cho con. Nhưng kẻ thất bại này cho con một lời khuyên chân thành. Hai đứa đã thật tình yêu nhau lấy nhau thì phải lấy đối phương làm trọng, đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được để người khác can thiệp vào. Thế giới của ba người quá chật chội, quá mệt mỏi”.

Văn Minh nhìn chằm chằm bức ảnh cưới của anh ta và Dương Luy trên tường, nước mắt đã kìm nén rất lâu cuối cùng cũng chảy xuống. Bi kịch hôn nhân của bố là bởi vì bị ép duyên phải lấy một người vợ hoàn toàn không có tiếng nói chung, còn bi kịch hôn nhân của anh ta thì trách ai được? Mấy tháng trước họ vẫn là một cặp vợ chồng được mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

An Tố Trân hoàn toàn không nói xen vào được, miệng không ngừng nói không chịu ly hôn, có chết cũng không ly hôn, nhưng cả chồng và con trai đều không nhìn bà ta lấy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.