Trích lời Gia Mộc: Trong thời đại này của chúng ta, mạng internet khiến cá thể trở nên vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cũng vô cùng yếu ớt.
Khách sạn Marriott International.
“Á!”. Một tiếng hét phá vỡ sự yên lặng của buổi đêm. Mọi người trong đại sảnh khách sạn chạy ra ngoài. Một cô gái mặc áo đỏ nằm im lìm trên con đường rải đá chạy giữa vườn hoa nhỏ ở tầng một khách sạn. Gương mặt cô gái trang điểm nhẹ, đôi mắt chuốt mascara màu đen trợn tròn nhìn về phía vầng trăng sắp lặn xuống chân trời phía tây, tứ chi vặn vẹo thành hình dạng mà người bình thường không thể làm được, máu chậm rãi từ sau gáy chảy lan ra đất.
“Cháu nghe cô nói này, cháu có khóc cũng vô dụng. Đàn ông ấy, lúc nó còn thương cháu, cháu chỉ bị xước da, chảy vài giọt nước mắt là nó cũng sẽ thương hết cỡ. Nếu trong lòng nó không còn có cháu nữa, cháu có khóc đau lòng đến mấy thì nó cũng chỉ thấy chán ghét thêm. Cháu nói cháu là hoa tàn nhụy rữa rồi, nhưng cô thấy cháu chưa đến bốn mươi tuổi, ăn mặc trang điểm cũng không giống người không có tiền, hiện trong tay nắm nhiều bằng chứng như vậy, cháu có gì phải sợ?”.
Trương Nhã Lan ngồi trên sofa, nắm tay một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đang khóc nức nở.
Người phụ nữ này một tuần trước ủy thác Lâm Gia Mộc điều tra xem người phụ nữ mà ông xã mình ngoại tình là ai, ông xã mình có định ly hôn hay không, rốt cuộc nhà mình có bao nhiêu tài sản. Hôm nay đến lấy kết quả, vừa nhìn thấy ảnh chụp ông xã mình ôm ấp, thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt đám đông liền khóc òa. Lâm Gia Mộc khuyên thế nào cũng không được, Trương Nhã Lan ngồi xem kịch bên cạnh dứt khoát xắn tay vào việc. Từ sau lần biểu diễn hết sức thành công ở cục Tài chính, giải quyết vụ nhà họ Văn gọn gàng đẹp mắt, thái độ của bà đối với công việc của con gái thay đổi một trăm tám mươi độ, không chỉ nhiệt tình mà còn cực kỳ hứng thú.
Người phụ nữ cầm khăn giấy lau nước mắt: “Cô ạ, cháu nhìn cô lại nhớ tới mẹ cháu. Mẹ cháu quý thằng con rể này lắm, gặp ai cũng khen anh ta hiếu thảo… Cô nói xem, nếu cháu cầm những bằng chứng này về nhà ly hôn anh ta thật thì mẹ cháu sẽ đau lòng thế nào…”.
“Cháu à, cô cũng làm mẹ, cô nói thật với cháu, mẹ vợ tốt với con rể đều là vì nể mặt con gái. Nếu cháu đặt những thứ này trước mặt bà ấy, nói với bà ấy là nó bắt nạt cháu thế nào, dan díu tằng tịu bên ngoài thế nào, lại tẩu tán tài sản thế nào, mẹ cháu sẽ là người đầu tiên không tha cho nó. Nó có tốt hơn nữa thì cũng không phải do mẹ cháu sinh ra, cháu mới là con đẻ của mẹ cháu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cháu không muốn ly hôn thì tuyệt đối không thể để mẹ cháu biết đến mấy thứ này…”.
“Cháu… cháu thương con gái cháu…”.
“Cô biết… Nhưng chuyện này bây giờ không phải một mình cháu định đoạt, cháu phải xem chồng cháu định thế nào. Nếu nó hồi tâm chuyển ý thì cô không tán thành chuyện một gậy đập chết luôn. Bất kể là đàn ông hay là đàn bà, cả đời chỉ có một người cũng cảm thấy nhàm chán. Người đi dọc bờ sông, ai cũng không dám đảm bảo giày không bị ướt. Chỉ cần nó biết rằng mình sai rồi quay lại thì cứ bỏ qua chuyện cũ, sống với nhau cho tốt. Nhưng nếu nó quyết tâm… cháu tuyệt đối đừng hạ mình cầu xin nó vì con gái cháu. Năm nay con gái cháu chắc khoảng mười bốn, mười lăm tuổi rồi chứ?”.
“Mười bốn ạ”.
“Mười bốn tuổi rồi, có chuyện gì mà nó không hiểu đâu. Cháu phải cho nó biết, làm phụ nữ bất kể lúc nào cũng phải tự lập tự cường, không
dựa vào người khác, có thể thẳng lưng mà sống. Đừng để nó thấy cháu van vỉ cầu xin người khác, trốn trong phòng khóc lóc, cả ngày oán trời trách đất, nhân nhượng cầu toàn”.
“Cô, cháu hiểu rồi… Cháu không khóc nữa, khóc cũng vô dụng. Bây giờ cháu sẽ cầm những thứ này đến gặp hắn để đàm phán. Nếu hắn hồi tâm chuyển ý thì cháu và hắn sẽ tiếp tục sống với nhau tử tế, nếu hắn quyết tâm đến với con tiểu yêu tinh đó, cháu sẽ lột một đống tiền của hắn, cầm tiền sống vui vẻ với con gái cháu. Trên đời này có ai là không rời được ai đâu?”.
“Cháu có thể nghĩ được như vậy là tốt”.
Trương Nhã Lan lại nói mấy câu nữa với người phụ nữ này. Hai người dắt tay đi ra cửa, sau đó Trương Nhã Lan đưa cô ta đến tận thang máy. Trở lại văn phòng, bà nhìn thấy Lâm Gia Mộc nằm uể oải trên sofa, chân gác lên bàn uống nước.
“Chân!”.
Lâm Gia Mộc cười hì hì, rụt chân lại: “Mẹ, mẹ đã ở đây gần hai tháng rồi, sắp sửa tết nhất đến nơi, mẹ không sợ bố con ở nhà tìm bà già nào đó à?”.
“Bố con ấy à? Ha ha, ai thích tìm ông ấy thì cứ việc”. Trương Nhã Lan vỗ Lâm Gia Mộc một cái để cô nhường chỗ: “Tư Điềm và Trịnh Đạc sao còn chưa về? Mẹ hầm xương sườn sắp xong rồi”.
“Hai người họ đi theo dõi, chắc cũng sắp về rồi”. “Lại là tra ngoại tình?”.
“Đúng vậy, lần này là ông xã tra bà xã”.
“Ôi, con người bây giờ làm sao ấy nhỉ? Khóc lóc kêu gào đòi kết hôn, kết hôn rồi lại không sống cho tử tế, ăn chán cơm nhà lại đi ăn phở. Người bên ngoài chơi đùa còn được, thật sự sống với nhau thì làm gì có đôi nào được quá lâu?”.
“Mẹ đừng nói như vậy, không có người như vậy thì làm gì có…”. Đột nhiên máy bàn văn phòng đổ chuông. Máy bàn ở văn phòng chủ yếu dùng để gửi nhận fax, rất ít người dùng để gọi điện thoại. Lâm Gia Mộc chạy vào văn phòng, nghe điện thoại.
“A lô!”.
“Anh đây. Em đừng nói gì, đợi Trịnh Đạc về bảo Trịnh Đạc nhận thư điện tử”. Là giọng của cảnh sát Lưu, số gọi đến bị giấu, giọng nói của anh ta cũng rất sốt ruột.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Em mở weibo xem phần tin tức địa phương là biết. Có khi ngày mai sẽ lên cả tin tức toàn quốc”. Cảnh sát Lưu nói xong liền gác điện thoại.
Lâm Gia Mộc mở máy tính, đăng nhập tài khoản weibo thường dùng nhất, bấm vào mục tin tức. Một tin tương đối nóng là chuyện xảy ra năm ngày trước, hoa khôi đại học rơi lầu một cách bí hiểm ở khách sạn Marriott International, cảnh sát phong tỏa tin tức.
Sau khi bấm vào, ngoài phần văn tự ngắn chưa đến một trăm chữ, nổi bật nhất chính là bức ảnh xác một cô gái mặc áo đỏ được chụp bằng điện thoại di động, còn có một bức ảnh bình thường. Trong bức ảnh bình thường này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái cắt hơi chéo, đứng ở cổng trường cười rất tươi. Quả nhiên là người đẹp cỡ hoa khôi trường, hình như tên là Hà Điền Điền.
Trong những bình luận bên dưới có một số người là người địa phương, có vẻ như đều nói khách ở khách sạn Marriott International không phú thì quý, cô gái xinh đẹp rơi lầu tất nhiên là phải có ẩn tình. Một số người đoán cô ta được ai đó bao, hoặc làm nghề đặc thù. Một số bạn học đại học của cô ta đứng ra nói cô ta không phải một cô gái hư hỏng tôn thờ tiền bạc, cô ta cũng không cặp với đại gia, nhưng xác nhận cô gái này xuất thân bình thường, gia đình mặc dù không nghèo nhưng tuyệt đối không phải tầng lớp đến ăn chơi ở một nơi như khách sạn Marriott.
Tin tức này tuy chấn động nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn. Lâm Gia Mộc mặc dù đã đọc từ trước đó nhưng lại không quá chú ý đến chuyện này.
Lâm Gia Mộc kéo xuống chút nữa, hai tiếng trước có người viết một status có tính kích động hơn: “Hà Điền Điền, xin lỗi, anh không nên giới thiệu tên ác ma đó cho em”. Sau đó là một đoạn viết dài.
Người viết weibo tự xưng là Lãng Tử, là sinh viên đại học A, nói trên weibo rằng mình và Hà Điền Điền là bạn học, vì một số nguyên nhân nên
cậu ta có quen biết các công tử ở thành phố A. Ba tháng trước cậu ta mời các công tử này dự sinh nhật mình, cũng mời mười mấy bạn học nam nữ bình thường vẫn chơi với nhau, trong đó có Hà Điền Điền: “Tôi rất hối hận, không nên vì hư vinh mà mời những kẻ con nhà giàu từ trước đến nay cũng không thật sự tôn trọng tôi để thể hiện với các bạn học rằng cuộc sống của tôi tốt thế nào. Trong buổi tiệc sinh nhật đó, Điền Điền đã bị tên ác ma kia chú ý. Hắn xin tôi số điện thoại của Điền Điền, dùng hoa tươi và quà cáp để theo đuổi Điền Điền. Nhưng Điền Điền không phải một cô gái nông cạn, cô ấy nhìn thấu những mánh khóe tán tỉnh của đám công tử đó nên vẫn không đồng ý. Tôi cho rằng chuyện đã qua rồi, không ngờ tên ác ma đó vẫn lừa Điền Điền đến khách sạn. Điền Điền vào nhà vệ sinh khách sạn gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến cứu cô ấy, nhưng tôi đã đến muộn… Điền Điền đã chết để giữ sự trong sạch của mình. Tên ác ma đó tên là Lục Thiên Phóng, bố của hắn là… Tôi biết pháp luật sẽ không cho Điền Điền chính nghĩa thật sự, gia đình tên ác ma đó quá giàu có. Mặc dù cảnh sát biết Điền Điền nhảy từ ban công phòng hắn xuống nhưng lại chỉ thẩm vấn sơ qua rồi thả hắn đi. Bây giờ sau khi công bố chuyện này, tôi cũng phải lập tức trốn đi…”.
Hoa khôi đại học, con nhà giàu, quan chức và doanh nhân cấu kết, người biết chuyện tiết lộ rồi chạy trốn… Những tình tiết này đủ để mọi người thoải mái phát huy trí tưởng tượng. Lúc Lâm Gia Mộc đọc xong bài viết dài này, lượng chia sẻ đã vượt qua một ngàn, hơn nữa sau khi được chia sẻ trên các trang mạng lớn, lượng chia sẻ lại tiếp tục tăng theo cấp số nhân…
Lục Thiên Phóng… Lâm Gia Mộc nhắm mắt lại, nhớ tới cậu bé coi Trịnh Đạc là đại anh hùng, tóc cua rất ngắn, nói chuyện cợt nhả nhưng lúc cười trông rất cởi mở đáng yêu đó, nhưng làm thế nào cũng không thể liên hệ cậu bé này với những tội danh cưỡng dâm, giết người… Hiển nhiên cảnh sát Lưu cũng cảm thấy nghi ngờ…
Weibo nhanh chóng có một tin tức mới: “Tôi là hàng xóm của Lục Thiên Phóng. Vừa rồi có mười mấy chiếc xe cảnh sát đến dẫn hắn đi”.
Đưa cùng với tin tức này là một bức ảnh, cảnh sát Lưu lông mày nhíu chặt, dùng cảnh phục trùm lên đầu Lục Thiên Phóng…