Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 5 - Chương 5: Vui quá hóa buồn



‘Trích lời Gia Mộc: Khi một con đường tắt xuất hiện trước mặt, rất ít người có thể chống cự được sức cám dỗ của nó’.

Mã Thụ Sinh có thể nói là khắp khởi chờ đợi có người đến nói với hắn tay huấn luyện viên đến phỏng vấn nọ bị người ta đánh hội đồng. Nhưng hắn chờ cả ngày ở trung tâm thể hình đó mà vẫn không thấy ai kể gì, cuối cùng không nhịn được hỏi ông chủ về chuyện này, ông chủ cũng không biết gì, chỉ nói điều kiện của Trịnh Đạc không tồi, có điều đòi lương quá cao, trung tâm của ông ta không đáp ứng nổi, đồng thời bảo Mã Thụ Sinh hỏi Trịnh Đạc xem có thể nhận lương thấp hơn một chút không.

Vậy là… người phụ nữ đó cuối cùng vẫn không dám đến?

Hắn cố nén sự thất vọng và ảo não, gọi điện thoại cho Vương Tử Minh: “Này, Trịnh Đạc về nhà chưa?”.

Vương Tử Minh bên kia điện thoại còn mù tịt hơn hắn: “Anh ấy không ở trung tâm thể hình à? Anh ấy đi phỏng vấn vẫn chưa về, tôi đang định gọi điện thoại cho anh”.

“Ông chủ trung tâm đó nói hắn phỏng vấn xong đi về luôn rồi, nghe nói hắn vẫn chê đãi ngộ quá thấp”.

“Ôi”. Vương Tử Minh thở dài: “Anh ấy nói với tôi không muốn làm thuê cho người khác nữa, còn muốn có một phòng tập thể hình của chính mình… Nhưng anh cũng biết đấy, bây giờ mà mở phòng tập thì chẳng kiếm được bao nhiêu, lại phải đầu tư rất nhiều…”.

“Hắn muốn anh đầu tư ư?”.

“Đúng vậy”.

“Anh đang làm ăn tốt như vậy, nếu đầu tư bừa, nhỡ đâu hắn…”.

“Ôi…”. Vương Tử Minh lại thở dài: “Tôi gọi điện hỏi anh ấy về kết quả phỏng vấn, nếu không được thật thì mở một phòng tập cho anh ấy chơi vậy”.

“Ờ… Nếu như anh thích thế”. Mã Thụ Sinh đặt điện thoại xuống, sự hối hận trong lòng càng sâu đậm hơn. Nếu khi đó hắn không chia tay Vương Tử Minh thì bây giờ có lẽ hắn đã mở được đại lý ủy quyền cho thương hiệu lớn nào đó từ lâu rồi.

Hắn đang nghĩ đến điều này thì điện thoại di động lại đổ chuông, là Tiểu Mao… Xem giờ cũng biết là đã đến giờ về nhà ăn cơm, hắn nghe điện thoại, trả lời qua quýt vài câu rồi rời khỏi trung tâm. Ra đến bãi đổ xe, hắn nhìn thấy Trịnh Đạc và người phụ nữ tới sửa máy tính đó ôm nhau rất chặt, không biết đang thầm thì những gì.

Hắn lấy điện thoại di động ra chụp mấy kiểu ảnh nhưng góc chụp đều không tốt lắm. Hắn cúi người xuống, lom khom đến gần sau mấy chiếc xe, nghe thấy Trịnh Đạc nói loáng thoáng: “Em đi về trước đi, anh suy nghĩ thêm đã”.

“Nghĩ cái gì chứ? Anh và hắn có thể có tương lai không? Về với em đi! Trước đây là em sai, em không nên đòi hỏi anh nhiều như vậy. Em đã ngả bài với bố mẹ em rồi, chỉ cần anh quay lại là chúng ta sẽ kết hôn. Em sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, người khác nghĩ thế nào không liên quan đến em, em chỉ cần biết có anh thôi”.

“Em không quan tâm thật chứ?”.

“Thật. Cho dù anh không tìm được việc thì em sẽ nuôi anh, em sẽ không để ý, chỉ cần anh ở bên em là được. Chúng ta đã yêu nhau bảy năm rồi, em yêu anh!”.

Trịnh Đạc đột nhiên cúi đầu hôn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ hơi sững lại rồi cũng nhanh chóng ôm cổ đáp lại anh ta.

Mã Thụ Sinh chuyển điện thoại di động sang chế độ quay phim, tim đập thình thịch. Kết quả này còn tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều…

Vương Tử Minh sừng sờ nhìn đôi nam nữ hôn nhau trong điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi lại hạ xuống: “Bọn họ…”.

“Đây là tôi tình cờ nhìn thấy…”.

“Cô ta là bạn gái cũ của Trịnh Đạc. Trịnh Đạc và cô ta là thanh mai trúc mã, sau này sự nghiệp của cô ta càng ngày càng phất. Sau khi xuất ngũ, Trịnh Đạc vẫn làm bảo vệ gì đó, dăm ba năm gần đây mới chuyển sang làm huấn luyện viên thể hình. Gia đình cô ta chê Trịnh Đạc không có tiền đồ, cô ta cảm thấy không có tiếng nói chung với anh ấy, vì thế mới chia tay… Không ngờ… cô ta quay lại…”. Vương Tử Minh bình tĩnh nói, cầm chiếc khăn ướt trên bàn lên lau nước mắt, nước mắt lập tức trào ra. Hắn vừa lau nước mắt vừa nói: “Thảo nào anh ấy gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tôi với anh ấy cần nói chuyện… Thì ra là cô ta đã về. Tôi biết trước là tôi không tranh được với cô ta, trong lòng Trịnh Đạc chỉ có cô ta thôi…”.

Mã Thụ Sinh vỗ vai Vương Tử Minh, Vương Tử Minh ôm hắn, gục đầu vào vai hắn khóc rống lên.

Không biết bao lâu sau, Vương Tử Minh đã khóc đủ nhưng vẫn gục vào vai hắn không ngồi thẳng dậy. Mã Thụ Sinh hôn tai Vương Tử Minh thăm dò, Vương Tử Minh giật mình ngẩng đầu lên, đẩy hắn ra rồi lập tức lại lộ vẻ hối hận: “Anh…”.

“Mấy năm nay anh vẫn nhớ em, chia tay em là chuyện làm anh hối hận nhất”.

“Bây giờ anh nói gì cũng đã muộn, cho dù tôi chia tay Trịnh Đạc thì anh cũng có Tiểu Mao và Mao Đậu rồi”.

“Tiểu Mao mới cặp với anh có mấy tháng thôi, mặc dù anh thích nó nhưng anh không yêu nó, bất cứ lúc nào anh cũng có thể chia tay nó”.

“Thế còn Mao Đậu?”.

“Anh có thể đưa nó về ở với bố mẹ anh”.

Vương Tử Minh yên lặng một lát: “Cìn mẹ của Mao Đậu? Bố mẹ anh lớn tuổi như vậy, sức khỏe cũng không còn tốt, để họ nuôi nó thì sớm muộn gì cũng có vấn đề”.

Thấy Vương Tử Minh bắt đầu hỏi đến vấn đề này, biết Vương Tử Minh có ý định tái hợp với mình, Mã Thụ Sinh lập tức cảm thấy phấn chấn. Nhưng nghĩ đến vợ…, hắn nói: “Mẹ nó là một người phụ nữ đanh đá, từ khi biết anh đồng tính đã bắt đầu làm ầm ĩ, cả nhà không được yên ổn… Sau đó còn đi ra ngoài nói lung tung khiến mọi người đều biết anh là gay…”.

“Cô ta cần gì?”.

“Đơn giản là đòi tiền thôi”.

“Nếu cần tiền thì cho cô ta, cô ta nuôi con sẽ tốt hơn bố mẹ anh nhiều. Không phải anh nói quê anh vừa hẻo lánh vừa bảo thủ à? Bây giờ mọi người đều biết chuyện của anh, Mao Đậu ở với bố mẹ anh thì chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười”.

“Nhưng… anh không có tiền”. Đổng Giai Nghi đòi ba trăm ngàn, đơn giản là bởi vì lúc đầu cô ta bán nhà được ba trăm ngàn, trong đó có một phần dùng để hoàn thiện căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách rộng hơn bảy mươi mét vuông, một phần thì mua xe, còn một phần hắn lấy, bỏ thêm tiền tiết kiệm của hắn để mở cửa hàng máy tính với Triệu Thiên Lượng. Toàn bộ đều đầu tư vào tài sản cố định, hắn đâu có nhiều tiền mặt để cho cô ta như vậy. Có điều hắn sẽ không nói với Vương Tử Minh những chuyện này, cứ để Vương Tử Minh cho rằng Đổng Giai Nghi là một người tham tiền: “Cô ta lúc nào cũng hùng hổ dọa người, không khác gì ma đòi nợ…”.

“Tôi biết. Bây giờ rất nhiều phụ nữ đều như vậy”. Vương Tử Minh nhếch miệng: “Nhưng dù sao cô ta cũng là mẹ Mao Đậu… Trước đây anh có dành dụm được một chút cơ mà?”.

“Một phần bù thêm vào tiền bố mẹ tôi tích lũy để mua một căn hộ ở quê, còn một ít đầu tư vào công ty máy tính”. Thực tế là trừ một năm cặp với Vương Tử Minh, còn lại hắn chưa bao giờ dành dụm được đồng nào.

“Vậy thì cho cô ta căn hộ, dù sao cô ta cũng phải nuôi con”.

Mã Thụ Sinh suýt nữa ngạt thở. Đại thiếu gia Vương Tử Minh đương nhiên sẽ không thấy ba trăm ngàn có gì to tát, càng không cho rằng một căn hộ ở thành phố nhỏ cách đây cả ngàn dặm có gì quan trọng. Nhưng đó là tâm huyết nửa đời của bố mẹ hắn, làm sao có thể tùy tiện cho người ngoài được: “Bố mẹ anh sẽ không đồng ý”.

Vương Tử Minh lạnh mặt: “Anh biết là tôi sẽ không dính dáng gì với đàn ông đã kết hôn. Anh và cô ta không ly hôn thì hai chúng ta…”.

Đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Minh có cuộc gọi đến, hắn thoáng nhìn tên người gọi: “Là Trịnh Đạc. Anh ấy muốn nói chuyện”.

“Em và hắn có chuyện gì để nói?”.

“Ít nhất anh ấy cũng thẳng thắn, độc lập, không ham tiền của tôi, cho dù có chia tay cugnx không giấu giấu giếm giếm mà vẫn nói chuyện rõ ràng với tôi”. Vương Tử Minh đẩy Mã Thụ Sinh ra, xoay người bước xuống.

Chỉ còn lại một mình Mã Thụ Sinh ngẩn người trong xe…

Gần như vừa đến nhà Vương Tử Minh đã chạy thẳng vào phòng tắm. Lúc đi ra hắn mặc một bộ quần áo mới, bộ vừa mặc bị hắn tiện tay ném vào thùng rác: “Mùi của Mã Thụ Sinh thật kinh tởm. Không biết tại sao trước đây tôi lại chịu được hắn”.

“Có lẽ trước đây hắn có mùi người hơn bây giờ”, Lâm Gia Mộc cười nói. Trịnh Đạc thì cúi đầu ngồi bên cạnh cô nghịch điện thoại di động, hai người nhìn có vẻ rất bình thường.

Vương Tử Minh nhìn hai người bọn họ, bật cười xấu xa: “Thấy hai người hôn nhau say đắm lắm mà. Có cần biểu diễn lại lần nữa không?”.

“Có gì không được?”. Lâm Gia Mộc vỗ vai Trịnh Đạc, Trịnh Đạc ngẩng đầu lên thơm môi cô một cái. Sau đó Lâm Gia Mộc vỗ vỗ đầu anh ta như khen ngợi một con cún con rồi ngẩng đầu nhìn Vương Tử Minh như khiêu khích: “Cái này gọi là sự chuyên nghiệp”.

“Ọe…”. Vương Tử Minh làm bộ nôn ọe.

“Hắn vẫn không nỡ bỏ tiền và căn hộ ở quê à?”. Trịnh Đạc hỏi rất nghiêm túc.

“Không”.

“Xem ra mồi câu vẫn chưa đủ lớn”.

Vương Tử Minh cười đểu: “Vậy thì phải xem anh có chịu hay không nữa”.

“Cái gì?”. Trịnh Đạc nhíu mày.

Vương Tử Minh đột nhiên ghé sát vào Trịnh Đạc, nâng cằm anh ta lên: “Hôn tôi một cái, tôi giúp anh làm thủ tục di cư sang Canada, thế nào?”.

Trịnh Đạc nhìn chằm chằm chóp mũi hắn: “Chóp mũi anh có trứng cá kìa”.

Vương Tử Minh kêu lên một tiếng, chạy như bay vào phòng vệ sinh, Lâm Gia Mộc ngồi xem nãy giờ cười đến đau cả bụng, lăn từ sofa vào trong lòng Trịnh Đạc mới dừng lại. Trịnh Đạc nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô để cô đỡ cười đến đứt hơi.

Ba ngày sau, khi Mã Thụ Sinh gặp lại Vương Tử Minh thì thấy Vương Tử Minh hốc hác, quầng mắt thâm đen, sống dở chết dở: “Em… gầy quá…”.

Vương Tử Minh cầm khăn giấy lau mũi: “Ờ. Anh tìm gặp tôi có chuyện gì?”.

“Không có gì, chỉ muốn gặp em một chút. Em ổn chứ?”.

“Tôi ổn làm sao được? Khi đó anh ấy bị người yêu đá thê thảm, chính tôi đã đưa anh ấy về nhà, giúp anh ấy hàn gắn từng mảnh tim vỡ. Kết quả bây giờ anh ấy bỏ đi, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có. Những người như chúng ta kéo người khác vào thế giới của mình là tội ác tày trời, còn anh ấy về với bạn gái cũ lại là lãng tử quay đầu… Tôi không muốn sống ở cái nơi này, cái đất nước này một ngày nào nữa”.

“Em định đi à?”.

“Tôi đã bắt đầu tìm người làm thủ tục di cư sang Canada. Tôi nên đi từ lâu rồi, nhưng vì có rất nhiều chuyện còn không từ bỏ được. Xem ra bây giờ cũng đã đến lúc buông tay rồi”. Dứt lời, hắn thoáng nhìn Mã Thụ Sinh.

“Trương Kỳ thế nào?”.

“Bây giờ cô ấy làm ăn rất tốt, cũng có bạn trai rồi, tôi đi cũng là một sự giải thoát đối với cô ấy… Hôm qua tôi đã gọi điện thoại nói với cô ấy, nếu không sống được với bạn trai nữa hay không muốn làm ăn nữa thì cứ đến Canada tìm tôi, tôi sẽ nuôi cô ấy”.

“Em và cô ấy…”.

“Chúng tôi là anh em, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô ấy không khác gì em ruột của tôi cả”.

Mã Thụ Sinh cúi đầu, thì ra Vương Tử Minh di cư dễ dàng như vậy. Nếu như hắn…

“Mấy hôm nay anh cũng nghĩ rất nhiều. Em nói đúng, anh không nên tiếp tục làm mất thời gian của mẹ Mao Đậu. Cô ấy cũng rất vất vả, từ nhỏ không có mẹ, nguyện vọng lớn nhất đời này chính là có một ngôi nhà của mình. Anh có thể cho cô ấy căn hộ, anh đã bàn bạc với Triệu Thiên Lượng, anh ta sẵn sàng bỏ một trăm ngàn mua lại cổ phần của anh. Căn hộ và một trăm ngàn chắc cũng đủ để cô ta nuôi con khôn lớn”.

Con vãn là con hắn, Đổng Giai Nghi nuôi con khôn lớn thì sao? Hắn đứng vững ở Canada rồi đón cả bố mẹ và con trai sang theo là được.

“Anh nghĩ như vậy thật chứ?”.

“Thật”.

Vương Tử Minh nhìn Mã Thụ Sinh: “Anh có muốn đi cùng tôi không?”.

“Anh đã để mất em một lần rồi, không muốn để mất lần thứ hai”. Mã Thụ Sinh cầm tay Vương Tử Minh.

“Tiểu Mao thì sao?”.

“Anh sẽ nói chuyện với nó”.

“Anh còn chưa nói chuyện với nó à?”.

“Nó vẫn tránh mặt anh… Anh sẽ nói chuyện với nó…”.

“Vậy anh nói chuyện với nó rõ ràng đi. Nó cũng khổ lắm”.

“Ờ”.

Lâm Gia Mộc vừa cười vừa xem Tiểu Mao cập nhật trạng thái. Mã Thụ Sinh thật sự quá sáng tạo, lý do hắn chia tay Tiểu Mao lại là hắn quyết định mang con về quê sống với Đổng Giai Nghi…

“Tôi có cho anh ấy nhiều hơn nữa cũng không bằng mẹ đẻ của con trai anh ấy, mặc dù vẫn biết cái gọi là cuộc sống hạnh phúc của ba người đó chỉ như lâu đài trên cát, nhưng lúc anh ấy nói với tôi rằng anh ấy phải mang Mao Đậu về nhà sống với vợ, tôi vẫn khóc nức nở”.

Bàn tay Lâm Gia Mộc đặt trên bàn phím gõ vài chữ rồi lại hạ xuống. Cứ để Tiểu Mao nghĩ như vậy đi. Chân tướng đau lòng như vậy, tốt nhất vẫn nên để bọn trẻ giữ lại một chút lòng tin đối với cuộc sống.

Vương Tử Minh ngồi bên cạnh Lâm Gia Mộc cầm iPad lên mạng lại cuwofi không ngừng. Mã Thụ Sinh nhắn tin với hắn, nói đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn thấy không thể để mất hắn được, sẵn lòng cùng hắn đi đến chân trời góc biển.

Hắn hít sâu một hơi, ngưng cười, trả lời: “Anh giải quyết xong việc ở quê đi. Tôi có chút việc phải qua Pháp một chuyến, anh chờ tôi về”.

“Trước khi đi có thể gặp nhau không?”.

“Tôi phải đi tàu cao tốc đến Thượng Hải rồi đáp máy bay. Hai tiếng sau tàu chạy lại rồi, bây giờ tôi phải đi ngay”.

“Vậy… lúc nào em lên tàu thì liên lạc sau”.

“Ờ”. Vương Tử Minh đóng khung chat, quay lại nhìn Lâm Gia Mộc: “Cô còn bắt tôi đùa với hắn trên mạng bao lâu nữa?”.

“Chẳng phait ông cần đi châu Âu à?”. Chuyện Vương Tử Minh cần đi châu Âu là sự thật, vé tàu quả thật cũng đã mua, có điều hành trình đã được xác định từ một tuần trước: “Trên đường đi rảnh rỗi không có việc gì làm thì chơi đùa với hắn, tuyệt đối không được để hắn tỉnh lại”.

Vương Tử Minh lườm một cái: “Cô vào tài khoản của tôi không được à?”.

“Thôi đi, tôi nhiều việc lắm”.

“Cô cho rằng tôi ít việc chắc?”.

“Không, tôi cho rằng ông rất ít việc”.

Trịnh Đạc đồng thời đặt tay lên vai hai người: “Được rồi, hai người đừng cãi vã nữa, giải quyết xong chuyện này rồi chúng ta về nhà”.

“Ai cãi vã với hắn chứ”. Lâm Gia Mộc đứng lên: “Tôi đi thu dọn hành lý, ông đã nói chuyện với anh trai ông chưa?”.

“Tôi đã nói với anh ấy rồi, biết cô ở đây, anh ấy còn trách tôi không nói với anh ấy”.

“Ông nói với anh ấy, nhớ tôi thì đến thành phố A mà tìm, chỉ cần không dẫn bà xã đi theo thì thế nào cũng được”.

Nếu giữa ba người thanh mai trúc mã này có điểm gì giống nhau thì đó chính là đều ghét bà xã của Vương Tử Huy, anh trai Vương Tử Minh.

Có điều bọn họ khẳng định cô ta cũng không ưa gì mình. Có lẽ là bà xã của Vương Tử Huy xem nhiều phim đấu đá trong gia đình quá nên luôn coi Vương Tử Minh là kẻ thù, luôn cho rằng đứa con út được bố mẹ chồng chiều chuộng nhất sẽ cấu kết với Trương Kỳ cùng tranh giành tài sản.

Vương Tử Minh càng khinh thường cô ta và gia sản của nhà họ Vương thì cô ta lại càng phòng bị, đồng thời rất ngứa mắt với người được bố mẹ chồng rất thích Trương Kỳ. Còn vì sao cô ta lại ghét Lâm Gia Mộc thì không thể biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.