Một tuần này thỉnh thoảng gặp Trần Tễ, liên lạc đứt quãng, Ôn Dữu đã biết anh không lạnh lùng, thờ ơ, không gần nữ sắc như lời đồn trên diễn đàn của trường. Ngược lại, anh rất giỏi trêu chọc người ta, hơn nữa luôn có thể bình tĩnh nói ra những lời trêu ghẹo, tán tỉnh, khiến người ta xấu hổ, đỏ mặt, không đỡ được.
Lúc này, tai Ôn Dữu đỏ như muốn nhỏ máu. Nghe anh hỏi câu đó, cô thực sự không biết phải trả lời ra sao.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Trần Tễ cố kìm nén nhưng không nhịn được khẽ bật cười: “… Bạn gái.”
Anh giơ tay nhéo nhẹ vành tai nóng hổi của cô, giọng nói khàn khàn: “Sao tai em đỏ thế?”
Rõ ràng là biết còn hỏi.
Ôn Dữu cảm nhận được đầu ngón tay sần sùi của anh lướt qua tai mình, tim đập thình thịch. Cô hít thở dồn dập, mi mắt run run: “Trần Tễ.”
Hai chữ lọt ra khỏi kẽ răng cô.
Trần Tễ nhướng mày: “Ừm?”
Anh dùng mũi khẽ cọ lên má cô, tiếp tục câu hỏi vừa nãy: “Thế nào? Cân nhắc trong xe chưa?”
Ôn Dữu nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả lên má mình. Hai má và vành tai cô đều ửng hồng, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời anh: “Tạm thời không cân nhắc.”
Cô biết Trần Tễ đang trêu chọc mình, khẽ mím môi, ngước nhìn vào mắt anh: “Đợi… sau này.”
Trần Tễ cong môi, gật đầu tỏ vẻ dễ thương lượng: “Cũng đúng, lần đầu tiên không nên quá vội vàng.”
Cầu xin anh, đừng nói nữa được không. Nói thêm nữa, cô sắp hối hận vì đã đồng ý hẹn hò với anh rồi.
Tiếc thay, Trần Tễ không thể nghe thấy tiếng lòng của cô.
Khi Ôn Dữu từ chối ở lại trong xe, Trần Tễ giả vờ suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô: “Vậy em muốn đi đâu? Hay là đi xem phim?”
Lúc đầu anh không đề nghị đi xem phim vì nghĩ đã khá muộn, nếu hai người đi xem phim nữa thì Ôn Dữu có thể không kịp về ký túc xá.
“… Không đi nữa.” Ôn Dữu thay đổi quyết định, nói một cách bình tĩnh: “Em đột nhiên nhớ ra còn bài tập chưa làm, em phải về trường viết bài.”
Nghe vậy, Trần Tễ chậc một tiếng có vẻ mất hứng: “Được rồi.”
Anh có hơi tiếc nuối: “Ai bảo bạn gái anh vẫn là sinh viên chứ.”
Ôn Dữu im lặng, không biết nói gì: “… Anh cũng vậy mà.”
Trần Tễ không chút do dự: “Bây giờ anh có thể không phải sinh viên nữa.”
Trở về trường học, khi bước lên cầu thang ký túc xá, Ôn Dữu bỗng cảm thấy như mình được sống lại lần nữa.
Nếu tiếp tục đi cùng Trần Tễ, cô cũng không biết mình sẽ vì câu nói nào của anh mà bỗng nổi máu hiếu thắng hay tò mò, hoặc là tâm lý nổi loạn, rồi cãi nhau với anh đến cùng.
Nghĩ đến những lời anh nói, Ôn Dữu không khỏi đưa tay xoa xoa vành tai đã không còn nóng hổi, cố gắng bình ổn nhịp tim.
“Ôn Dữu.” Một người bạn học cùng lớp đi ngang qua: “Cậu đứng ở đây làm gì thế?”
Ôn Dữu quay lại, là một bạn nữ trong lớp, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Leo cầu thang mệt nên nghỉ một lát.”
Bạn học bật cười, nhìn thấy má cô ửng hồng, hỏi: “Trời mưa mà cậu đi đâu thế?”
Ôn Dữu cùng cô bạn lên lầu, im lặng một lúc rồi nói: “Ra ngoài gặp bạn thôi.”
Cô bạn học này không phải là người thích buôn chuyện, nghe Ôn Dữu nói vậy, cô ấy gật đầu: “Vậy người bạn này của cậu quan trọng nhỉ.”
Ôn Dữu gật đầu qua loa.
Ký túc xá ở tầng ba.
Ôn Dữu chào tạm biệt bạn học, quay người đi về phòng mình.
Lúc đầu, Ôn Dữu tưởng Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi sẽ hỏi cô đi đâu lâu vậy, nào ngờ khi nghe tiếng động, cả hai đều vén mành nhìn cô một cái, sau khi xác nhận là cô, chỉ nói một câu: “Ngoài trời lạnh không?”
Ôn Dữu: “… Hơi hơi.”
Cô cởi áo khoác: “Hai cậu đã tắm chưa?”
“Tắm rồi, cậu đi tắm cho ấm người đi.”
“Được.”
Lấy quần áo, Ôn Dữu đang định đi vào nhà tắm, bỗng nhớ ra gì đó. Cô cúi mắt nhìn chiếc điện thoại đang sạc trên bàn, do dự ba giây, rồi nhắn tin cho Trần Tễ: [Em về ký túc xá rồi.]
Trần Tễ: [Anh cũng về rồi.]
Ôn Dữu ngạc nhiên: [Nhanh vậy?]
Trần Tễ: [?]
Như là hiểu ra, Trần Tễ bổ sung: [Ký túc xá.]
Ôn Dữu ngẩn ra, hỏi dè dặt: [Tối nay anh ở ký túc xá hả?]
Cô nghe người ta nói Trần Tễ rất ít khi ở ký túc xá.
Trần Tễ: [Ừm.]
Ôn Dữu: [Vậy hoa thì sao?]
Lúc nãy xuống xe, Ôn Dữu đã để hoa lại trên xe, cô và Trần Tễ đang hẹn hò bí mật, đương nhiên không thể quang minh chính đại ôm bó hoa tươi về ký túc xá, cô sợ Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi hỏi.
Mặc dù cô có thể lấy cớ là tâm trạng không tốt nên mua bừa, nhưng cô vẫn lo lắng bị lật tẩy lời nói dối. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy để Trần Tễ mang về căn hộ của anh là hợp lý nhất.
Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Tễ đã trả lời cô một bức ảnh: [Đây.]
Ôn Dữu mở ảnh ra xem, rồi nhắn lại cho anh ba dấu hỏi chấm. Trần Tễ mang hoa về ký túc xá?
Trần Tễ: [Không được mang về ký túc xá à?]
Ôn Dữu: [… Không phải, bạn cùng phòng anh không hỏi sao?]
Một anh chàng to cao ôm một bó hoa về, chẳng lẽ bạn cùng phòng anh không tò mò sao?
Trần Tễ: [Có hỏi.]
Ngón tay Ôn Dữu run run, gõ từng chữ: [Vậy anh nói thế nào.]
Trần Tễ: [Anh nói là bạn gái tặng, bọn họ đều rất ghen tị.]
Ôn Dữu: [… Thật á?]
Cô không tin tẹo nào.
Trần Tễ không đổi sắc mặt: [Không tin?]
Ôn Dữu: [… Không phải, em chỉ thấy bạn cùng phòng anh khá đặc biệt.]
Trần Tễ lấy bông hoa mà Trì Minh Tuấn đã lấy đi đặt lại trên bàn, rồi dùng một tay gõ chữ trả lời cô: [Bình thường thôi.]
Hai người không trò chuyện nhiều trên WeChat.
Ôn Dữu cần phải đi tắm. Trước khi vào, cô hỏi Trần Tễ: [Ký túc xá của anh có bình hoa không? Nếu không cắm vào bình mai hoa sẽ héo mất đấy?]
Ngay khi tin nhắn này được gửi đi, Mẫn Hỉ Nhi nhìn thấy Ôn Dữu vẫn đứng trước bàn học nên hỏi: “Dữu Dữu, sao cậu vẫn chưa đi tắm?”
Ôn Dữu căng thẳng trả lời: “Đi ngay đây.”
Đặt điện thoại xuống, cô vội vã bước vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dữu, Trần Tễ đảo mắt nhìn quanh ký túc xá, nhưng không tìm thấy vật dụng nào có thể cắm hoa.
Cốc rửa mặt quá thấp, hoa sẽ bị đổ.
Sau vài giây suy nghĩ, anh gọi điện cho Hứa Thanh Dực.
Trần Tễ kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, lười biếng dựa vào lưng ghế, thờ ơ vuốt ve cánh hoa cát tường: “Vẫn còn trong phòng thí nghiệm à?”
Hứa Thanh Dực ừ một tiếng: “Có gì nói thẳng đi.”
“Mấy giờ về ký túc xá?” Trần Tễ hỏi: “Mang cho tôi một thứ.”
Hứa Thanh Dực: “Cái gì?”
Trần Tễ: “Bình hoa.”
Nhận ra sự im lặng của Hứa Thanh Dực, Trần Tễ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Chắc chắn cậu muốn biết tại sao tôi lại cần bình hoa.” Không đợi Hứa Thanh Dực lên tiếng, anh nói với giọng điệu cà khịa: “Bạn gái tôi tặng cho tôi một bó hoa tươi, nhưng mà, ký túc xá không có chỗ để cắm hoa. Cậu lấy cho tôi hai cái trong phòng thí nghiệm đi, tốt nhất là loại bình cao một chút.”
Hứa Thanh Dực: “…”
Bốn người bạn cùng phòng còn lại nghe thấy lời nói của anh, liếc nhìn nhau, thực sự không thể nhịn được nữa. Trì Minh Tuấn tức giận tiến đến bên tai Trần Tễ, lớn tiếng hỏi: “Đệch! Cậu có biết xấu hổ không?”
Cậu ta mắng Trần Tễ một câu, rồi lại nói với Hứa Thanh Dực: “Đừng cầm về cho cậu ta, nhận được một bó hoa mà đi khoe cả thế giới, tôi không ưa nổi cái mặt của cậu ta.”
Nghe cậu ta nói về mình như vậy, Trần Tễ cũng không tức giận: “Mấy người chỉ đang ghen tị thôi.”
Trì Minh Tuấn: “Tôi ghen tị với một bó hoa của cậu à?”
Đàn ông nhận hoa, có gì đáng ghen tị?
Trần Tễ liếc nhìn cậu ta một cách hờ hững, chậm rãi nói: “Cậu ghen tị vì tôi có bạn gái.”
Trì Minh Tuấn: “Mẹ kiếp, tôi thực sự phục rồi. Trần Tễ yêu đương, sao lại trở nên trơ trẽn thế nhở.”
Hai người cãi nhau, Hứa Thanh Dực cúp máy.
Trần Tễ nhận ra, bất lực lắc đầu: “Lại thêm một người ghen tị với tôi.”
Đêm đầu tiên thực sự hẹn hò với Trần Tễ, Ôn Dữu cảm thấy rất hỗn loạn.
Tắm rửa xong đi ra, cô nhìn thấy ảnh Trần Tễ mới gửi cho cô, anh đã cắm bó hoa cát tường đó. Dưới ánh đèn sáng sủa của ký túc xá, hoa cát tường trông càng rực rỡ hơn.
Nhưng Ôn Dữu tỏ ra tò mò: [Ký túc xá của anh có bình hoa à?]
Trần Tễ: [Không, anh bảo Hứa Thanh Dực lấy một cái bình từ phòng thí nghiệm.]
Sau khi nói cho Ôn Dữu, anh tiện tay gửi một tấm ảnh chụp một chiếc bình thủy tinh trong suốt.
Ôn Dữu giật giật khóe miệng, đối với hành động của Trần Tễ, cô tỏ ra vô cùng khâm phục. Cô gửi cho anh biểu tượng cảm xúc giơ ngón tay cái, Trần Tễ đáp lại bằng biểu tượng chắp tay.
Sau đó, hai người lại trò chuyện qua lại trên WeChat một vài câu.
Có lẽ vì cả đêm đều mang tâm trạng căng thẳng, Ôn Dữu vừa trò chuyện với anh vừa ôm điện thoại ngủ thiếp đi.
Sáng ra mở mắt, cô vẫn còn cảm giác như đang mơ.
Ôn Dữu đang nhìn chằm chằm vào rèm cửa thì chiếc điện thoại bị cô đè lên người rung lên, cô lật ra mở, là tin nhắn của Trần Tễ hỏi cô đã dậy chưa.
Ôn Dữu: [… Mới vừa dậy.]
Trần Tễ: [Được.]
Ôn Dữu: [?]
Trần Tễ: [Chiều không đi học à?]
Ôn Dữu không cần suy nghĩ, mặt không cảm xúc nói với anh: [Không đi xe cũng không đi xem phim.]
Nhìn thấy tin nhắn của cô, Trần Tễ bật cười khúc khích, khóe môi anh cong lên, tâm trạng khá tốt trêu chọc cô: [Vậy về nhà?]
Ôn Dữu: [… Anh muốn ngày đầu tiên đã thất tình à?]
Cô không có chút sức uy hiếp nào với anh. Chỉ là cô không ngờ, Trần Tễ lại thật sự ngoan ngoãn hơn rất nhiều vì tin nhắn này.
Điện thoại lại rung lên, Trần Tễ gửi một biểu tượng cảm xúc chú mèo tủi thân, bên cạnh là một hàng chữ [Hôm nay buồn +1].
Ôn Dữu bị anh chọc cười, khóe môi cong lên: [Chiều nay em đi thư viện với bạn cùng phòng.]
Vài ngày trước cô đã hẹn với Mẫn Hỉ Nhi.
Trần Tễ: [Anh biết rồi.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Tễ, Ôn Dữu tỉnh táo hơn nhiều, cô không còn nằm lì trên giường nữa, vén màn giường của Trịnh Nguyệt Chân hỏi cô ấy: “Mưa đã tạnh rồi, hôm nay đi tập thể dục ở sân vận động không?”
Trịnh Nguyệt Chân ngủ mơ màng, muốn nói không đi, nhưng nghĩ đến việc mình lại tăng thêm hai cân, cô ấy cố gắng mở mắt, rửa mặt đơn giản, hai người cùng nhau ra sân vận động tập luyện.
Sân vận động vào buổi sáng mùa đông còn vắng vẻ hơn cả khi trời mưa tối hôm qua, nhìn ra xa chỉ thấy vài bóng người xa lạ.
Gió lạnh thổi qua, Ôn Dữu mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày cộp xuống, vẫn bị gió tạt vào mặt mà hắt hơi.
Trịnh Nguyệt Chân đi đến bên cạnh cô lắng nghe, có chút lo lắng: “Dữu Dữu, hay là cậu về ký túc xá đi? Tôi chạy một mình được.”
Ôn Dữu sợ lạnh, năm ngoái khi trời đông lạnh hơn một chút, cô đã bị cảm nặng, phải mất hơn nửa tháng mới khỏi.
Trịnh Nguyệt Chân lo lắng cho sức khỏe của cô.
“Không cần.” Ôn Dữu xoa xoa mũi: “Chỉ là thể chất của tôi quá kém.”
Cô mỉm cười với Trịnh Nguyệt Chân, ánh mắt trong veo sáng ngời, nụ cười rạng rỡ: “Đừng lo cho tôi, cậu đi chạy đi, tôi đi bộ một lúc, tranh thủ làm nóng người lên.”
Trịnh Nguyệt Chân hơi do dự: “Được rồi, cậu không chịu nổi thì cứ về ký túc xá trước.”
“Ừ.”
Lúc mới xuống, cả hai đều cảm thấy lạnh, muốn quay về. Nhưng sau khi thích nghi, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đều cảm thấy tập thể dục tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Hai tiết học buổi sáng kết thúc, Ôn Dữu thấy Trần Tễ nhắn tin cho cô, hỏi cô dự định ngồi đâu trong tiết học âm nhạc thưởng thức.
Ôn Dữu khựng lại, bỗng nhớ lại tiết học âm nhạc thưởng thức lần trước, lần trước nữa của hai người. Lần trước nữa, là lần đầu tiên cô biết Trần Tễ cũng học âm nhạc thưởng thức, lúc đó Tống Ngôn Tĩnh còn hỏi cô về mối quan hệ với Trần Tễ.
Cô đã trả lời thế nào?
Cô nói bọn họ không quen, cô thậm chí còn không để ý đến anh.
Ôn Dữu nhớ lại, không chắc lắm Trần Tễ có nghe thấy những câu nói của mình khi đó với Tống Ngôn Tĩnh hay không.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được hỏi: [Sau giờ học âm nhạc thưởng thức tuần trước, anh có nghe thấy em và…]
Đã gõ được một nửa, Ôn Dữu cúi mắt xóa hết.
Ngày đầu tiên chính thức yêu nhau mà đã nói về người con trai khác, có lẽ anh sẽ không vui.
Vừa xóa xong, Trần Tễ đã gửi một dấu chấm hỏi.
Ôn Dữu đoán anh có thể đã thấy mình đang nhập tin nhắn, sau đó trả lời: [… Không phải chúng ta đã nói xong chuyện ở trường rồi sao?]
Trần Tễ: [Chuyện gì?]
Ôn Dữu tưởng anh đã quên, nhắc nhở: [… Giả vờ không quen.]
Trần Tễ: [À]
Ôn Dữu nhìn vào chữ này, không hiểu ý anh là gì, có phải hối hận rồi không.
Cô đang định hỏi lại, thì bạn học phía trước quay sang nói với cô: “Dữu Dữu, cái này cậu biết làm không?”
Ôn Dữu vội vàng nhét điện thoại vào ngăn bàn: “Để tôi xem.”
Giúp bạn học giải quyết xong vấn đề, tiếng chuông báo vào lớp vang lên.
Ôn Dữu không lấy điện thoại ra nữa, cô nghĩ thầm, đợi đến tiết học chung mới nhắn tin WeChat với Trần Tễ.
Trước đây, trong tiết học âm nhạc thưởng thức, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đều quen giúp Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An giữ chỗ. Bây giờ hai người cãi nhau, cũng không cần phải phiền hà giữ chỗ nữa.
Cả hai đều không ngờ, khi họ đến phòng học chung, Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An đã ở trong đó rồi.
Thấy hai người xuất hiện, Mã Tử An vẫy tay chào Trịnh Nguyệt Chân: “Trịnh Nguyệt Chân, bên này.”
Trịnh Nguyệt Chân ngẩng đầu nhìn, rồi lại chuyển ánh mắt sang Ôn Dữu: “Chúng ta ngồi hàng trước?”
Ôn Dữu khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có muốn nhắn tin nói cho Mã Tử An không?”
Trịnh Nguyệt Chân kéo cô ngồi xuống hàng thứ ba, mới nói: “Tôi nghi ngờ Tống Ngôn Tĩnh không nói cho cậu ấy biết chuyện hai cậu cãi nhau.”
Nếu không, Mã Tử An sẽ không vô duyên như vậy.
Sự thật cũng là vậy.
Thấy Trịnh Nguyệt Chân không thèm nhìn mình, Mã Tử An ngẩn người, nhìn sang người bên cạnh: “Hai người này có ý gì nhỉ?”
Cậu ấy hơi choáng váng: “Có phải là không nhìn thấy tôi, hay là không muốn qua đây?”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ôn Dữu, vẻ mặt tối sầm lại, tâm trạng tồi tệ nói: “Tùy họ.”
Mã Tử An à lên một tiếng, muốn nói gì đó, nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Được rồi, là tôi tự chuốc lấy rắc rối.”
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân không quan tâm đến hai người sau lưng.
Họ vừa ngồi xuống được một lúc, cửa trước đã có một bóng người cao gầy bước vào, Trần Tễ và Trì Minh Tuấn lần lượt xuất hiện trong lớp học, thu hút sự chú ý của không ít nữ sinh, ai cũng ngóng họ có thể ngồi bên cạnh mình.
Dưới sự chứng kiến của nhiều người, Trần Tễ liếc nhìn một vòng, cúi mắt nhìn Ôn Dữu, nhấc chân bước về phía chỗ Ôn Dữu đang ngồi.
Bước từng bước.
Khi Trần Tễ đi đến dãy ghế của Ôn Dữu thì dừng lại, tim cô nhảy lên đến tận cổ họng. Cô không dám nhúc nhích, căng tai lắng nghe.
Ngay sau đó, mũi chân Trần Tễ xoay một cái, đi đến dãy ghế phía sau bên hông cô rồi ngồi xuống.
Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm.
Vài giây sau, điện thoại trong túi cô rung lên, thủ phạm gửi tin nhắn: [Căng thẳng cái gì?]
Ôn Dữu: [… Anh có thể đừng dọa người như vậy không?]
Trần Tễ cụp mi mắt xuống, liếc nhìn người đang cúi đầu, để lộ chiếc cổ thon dài ở phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên: [Hù được em rồi?]
Ôn Dữu: [Anh nói xem?]
Cô sắp bị dọa chết rồi.
Trần Tễ nhắc nhở cô: [Bạn gái, cho dù anh có ngồi cùng em thì cũng rất bình thường.]
Ôn Dữu khựng lại, suy nghĩ kỹ một chút… Đúng rồi, cô và Trần Tễ là bạn học cùng lớp, cho dù anh đi đến ngồi cạnh cô, thì cũng hợp tình hợp lý. Là do trong lòng cô lo lắng, nên mới cảm thấy như vậy không ổn.
Nhất thời, Ôn Dữu rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên, điện thoại lại rung lên: [Nhưng anh có một câu hỏi muốn hỏi em.]
Ôn Dữu: [Gì vậy?]
Trần Tễ: [Em có thích sự kích thích vừa rồi không?]