Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 47: Anh trai



Căn phòng trở nên hỗn loạn, Ôn Dữu chợt thấy bản thân mình cũng vậy.

Ôn Dữu mở mắt, vừa đúng lúc va vào ánh mắt chất chứa dục vọng của Trần Tễ, lồng ngực cô như đang đánh trống, vốn dĩ muốn nhắm mắt lại thì bị Trần Tễ ép mở mắt ra nhìn anh.

Trong một khoảng thời gian rất dài, trong căn phòng chỉ có tiếng hơi thở của hai người.

Trần Tễ như một học giả, lại như một nhà thám hiểm đa tài, anh luôn biết cách điều chỉnh trạng thái theo từng phản ứng của Ôn Dữu, thậm chí còn chủ động hỏi cô có cảm nhận như thế nào.

Ôn Dữu bị anh làm cho đỏ mặt tía tai, thật không thể hiểu tại sao anh lại có nhiều vấn đề như thế.

Cô vu vơ trả lời vài câu, thế mà anh lại đem những câu trả lời ấy ghi vào trong lòng, rồi dần trở nên thuần thục hơn, khiến Ôn Dữu không thể nào kháng cự lại được.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cơ thể cô, cô mắc kẹt trong lòng anh, chỉ có thể bám chặt vào bờ vai anh.

Khi đến điểm giới hạn nào đó, Ôn Dữu không thể khống chế được phát ra tiếng thì khi đó, anh tìm đến đôi môi cô, nuốt âm thanh ấy xuống.

Trần Tễ rất biết cách dỗ dành người khác, giọng nói khi dỗ Ôn Dữu của anh thực sự rất quyến rũ người khác, quyến rũ đến mức khiến cô như mất đi phương hướng, chỉ có thể phối hợp theo anh, dưới sự chỉ dẫn của anh, cô còn gọi anh là “anh yêu” hay là “anh trai”.

Căn phòng phải rất lâu sau đó mới trở về trạng thái yên tĩnh.

Ga giường được thay đi thay lại mấy lần, Ôn Dữu vừa thay bộ đồ ngủ khác lại bị anh bế lên giường, cô đã không còn đủ sức để hỏi tại sao hôm nay anh về sớm như thế. Có phải là vì buổi chiều khi hai người gọi điện anh đã nghe thấy tiếng mèo nhỏ kêu rồi phải không?

Một lúc sau, người dọn dẹp phòng tắm quay trở lại, vén chăn ra nằm lên giường.

Anh duỗi tay ôm lấy Ôn Dữu, đôi môi ấm áp dán lên vầng trán của cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Em thấy khó chịu à?”

Anh thấy đôi mày của Ôn Dữu cau lại.

Ôn Dữu nằm trong lòng anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim anh, khẽ lắc đầu: “Không phải.” Có lẽ vì ban nãy nói quá nhiều nên bây giờ đây cổ họng cô cũng trở nên khàn khàn.

Ôn Dữu không đến mức khó chịu, suy cho cùng thì học giả mới vào nghề như Trần Tễ đây cũng có ý thức phục vụ mạnh mẽ lắm, chỉ cần cô cảm thấy có chỗ nào không đúng, anh sẽ như một học sinh giỏi ra sức tìm cách làm hài lòng cô, khiến cô cảm thấy thoải mái.

Chỉ là cô cảm thấy có chút gì đó khó diễn tả, cơ thể phút chốc cứ như không phải là của bản thân nữa vậy.

Trần Tễ nhìn hơn nửa gương mặt đang áp sát vào lồng ngực mình, nửa khuôn mặt bị che đi bởi tấm chăn, lòng anh lại nhũn ra, nhưng kịp thời khống chế được dục vọng của mình, dịu dàng hỏi: “Em có đói không?”

Cả hai người bọn họ đều chưa ăn cơm tối, cứ ở trong phòng giày vò nhau mấy tiếng đồng hồ.

Trần Tễ không nhắc thì còn thấy bình thường, anh vừa nhắc đến, Ôn Dữu liền cảm thấy bụng mình trống rỗng không có gì, cô ậm ừ: “Đói”. Trần Tễ bật cười, ngón tay nhè nhẹ vén sợi tóc vương trên gương mặt cô ra sau ta: “Thế em muốn ăn gì?”

Ôn Dữu như một chú mèo con vuốt vuốt ngực Trần Tễ: “Ăn gì cũng được.”

Trần Tễ mỉm cười: “Được.”

Anh lại lần nữa hôn lên đôi môi cô, quấn cô vào trong chăn, ngồi dậy tìm điện thoại.

Ban nãy hai người có chút quá trớn, điện thoại hình như bị rớt xuống gầm giường mất rồi.

Sau khi tìm được điện thoại, Trần Tễ đặt vài món đồ ăn ngoài, đứng dậy đi rót ly nước cho Ôn Dữu.

Sau khi hoàn thành những việc này, hai người nằm trong chăn ôm nhau, vừa nói chuyện vừa đợi đồ ăn đến.

Ôn Dữu thư thả bổ sung năng lượng, cô nhớ lại điều muốn hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm thế? Có phải đoán được em về trường rồi không?”

Trần Tễ trả lời đúng là như vậy.

Ôn Dữu kinh ngạc nhướng mày lên: “Có phải vì tiếng mèo kêu không?”

“Xem như là thế đi.” Trần Tễ trả lời cô, ngoại trừ tiếng mèo cào cửa, anh còn đọc lại lịch sử trò chuyện của hai người, cô rất hiếm khi hỏi anh đang làm gì.  

Cuộc sống trong đoạn thời gian này của Trần Tễ chỉ có hai con đường, đó là trường học và nhà.

Ban ngày chủ yếu ở trên trường, buổi tối phải đến tám chín giờ, thậm chí còn muộn hơn mới về nhà. Về điểm này thì Ôn Dữu hiểu rất rõ, hơn nữa hôm qua Ôn Dữu còn gửi tin nhắn, hỏi anh hôm nay có phải cũng ở trên trường không, anh trả lời cô một cách khẳng định là đúng vậy.

Chính vì thế, sau khi cuộc gọi kết thúc không lâu, Trần Tễ liền phát hiện ra có điểm gì đó không đúng, nhưng mà lúc đó lão Từ đang nói với anh về thủ tục quan trọng, thế nên anh không thể về luôn lúc đó.  

Thật phiền mà.

Nghe Trần Tễ nói xong, Ôn Dữu liền bắt đầu càu nhàu: “Có phải là anh nhạy cảm quá rồi không?”

“Có sao?” Trần Tễ ngước mắt lên, nhẹ nhàng hôn vào cánh mũi cô: “Anh nghĩ là anh vẫn còn chậm một chút.”

Anh nên đoán được từ sớm rằng cô sẽ trở về sớm mới đúng.

Hai người cứ ôm nhau nói chuyện mãi, rất lâu sau tiếng chuông cửa mới reo.

Trần Tễ đứng dậy đi lấy đồ ăn, Ôn Dữu chuẩn bị đi ra phòng bếp, nhưng cô vừa cử động, cả cơ thể như bị kéo dãn ra, không thể dùng từ ngữ để hình dung cảm giác này.

Còn chưa đợi Ôn Dữu đặt chân xuống đất, Trần Tễ đã quay trở lại, bế cô xuống phòng bếp.

Ôn Dữu xấu hổ, nhỏ nhẹ nói: “Thực ra em có thể tự đi được.”

Trần Tễ không đầu không đuôi nói một câu: “Anh luyện cơ tay.”

“…”

Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Dữu bị anh chọc cho cười, cô đung đưa chân, chậm rãi nói: “Thế anh có cân nhắc về việc tập nhiều hơn chút không?”

Trần Tễ đặt cô lên chiếc ghế lót đệm êm ái, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ăn no rồi luyện tiếp.”

Câu nói này khiến Ôn Dữu không dám tiếp thêm lời nào nữa, cô sợ Trần Tễ ăn no rồi thì lại có sức lực, thế thì đêm hôm nay cô đừng hòng có giấc ngủ yên.

Tuy rằng cô nghĩ là…Trần Tễ cũng không điên cuồng đến mức như thế, nhưng lỡ như vậy thì sao?

Ôn Dữu cố gắng ăn thật nhiều, cô cố gắng nhét đồ ăn vào miệng để ngăn bản thân thảo luận về vấn đề rèn luyện cơ tay với Trần Tễ nữa.

Đồ ăn Trần Tễ đặt không hề ít, đều là những món rất thanh đạm, có món cháo rau thịt, rau cải luộc, sủi cảo tôm, … mà Ôn Dữu rất thích ăn. Anh còn cố ý đặt đồ ăn từ Trà lầu* đang còn mở cửa về nhà.

* Trà lâu (lầu): chỗ bán điểm tâm: bánh bao, há cảo, xíu mại, mì… Có thể vừa uống trà vừa thưởng thức đồ ăn.

Thể lực đã tiêu hao quá nhiều, thời gian ăn uống của Ôn Dữu cũng cách nhau khá dài, bất tri bất giác, cô ăn quá nhiều vào bữa tối muộn này.

Sau khi ăn xong, Trần Tễ hỏi cô muốn về phòng ngủ hay là ngồi lại phòng khách, Ôn Dữu chọn vế sau, tiếp đó, cô được Trần Tễ bế ra sofa. Lần đầu tiên được Trần Tễ bế cô còn có chút lạ lẫm không quen, nhưng đến lần thứ hai thì cô đã thích ứng được việc đó.

Ngồi trên sofa, cô còn sai Trần Tễ đi lấy điện thoại hộ cô, cô muốn lướt điện thoại một xíu.

Sau khi cầm được điện thoại trên tay, Ôn Dữu mở khóa ra, vừa nhìn đã thấy hơn 99 tin nhắn từ ký túc xá gửi đến, đám người Trịnh Nguyệt Chân thảo luận xem đi du lịch miền Bắc thì phải mua quần áo gì, mặc như thế nào thì mới đẹp, ngoài những thứ này, cô còn chuyển tiếp những đề xuất nhà hàng ăn uống, bao gồm cả nơi checkin cùng tư thế chụp ảnh nữa.

Ba người bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Nói mãi nói mãi, Mẫn Hỉ Nhi phát hiện có người lặn mất tăm: [Dữu Dữu sao mãi chưa xuất hiện thế này@Tiểu Dữu Tử]

Khương Tịnh Nguyệt: [Chắc có khi đang ở cùng mẹ nên không xem điện thoại ấy mà.]

Trịnh Nguyệt Chân phụ họa: [Khi đến giờ đi ngủ thì kiểu gì cũng xuất hiện cho coi.]

Đọc đến tin nhắn này, Ôn Dữu phở phào một hơi, cô không để ý việc các bạn cùng phòng biết mình về trường sớm hơn dự kiến, cũng không lo lắng việc bọn họ biết cô và Trần Tễ xảy ra gì đó. Thế nhưng… chuyện này bây giờ mà bị họ biết thì cô cũng hơi xấu hổ.

Cô định ngày kia bọn họ về trường, hỏi cô khi nào về thì cô sẽ nói.

Nghĩ như vậy, Ôn Dữu mới gửi một nhãn dán vào trong nhóm: [Tôi đến rồi đây.]

Trịnh Nguyệt Chân ngay lập tức nhắc nhở cô: [Dữu Dữu nhanh xem những tin nhắn trước tôi gửi trong nhóm, có một số cái tôi gửi cho Trì Minh Tuấn rồi, cũng bảo cậu ta ghi nhớ những cái quan trọng khi chụp ảnh, tuyệt đối không được để chúng ta thấy thất vọng.]

Ôn Dữu không nhịn được cười: [Được đấy, hay tôi cũng gửi cho Trần Tễ?]

Mẫn Hỉ Nhi: [Thế thì hoàn hảo quá đi ấy chứ.]

Khương Tịnh Nguyệt: [Đồng ý.]

Trong khi cô đang buôn chuyện với bạn cùng phòng thì người dọn dẹp đã dọn xong bàn ăn, đem ga giường bị bẩn cho vào máy giặt, sau đó trở về ngồi bên cạnh cô.

Cảm nhận được tầm nhìn của anh rơi trên người cô, Ôn Dữu quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gò má hơi ửng đỏ lên: “Anh đừng có mà nhìn em như thế.”

Cô luôn cảm nhận được rằng ánh mắt anh nhìn cô thực sự rất nguy hiểm.

Nghe vậy, Trần Tễ bất lực bật cười, đưa tay ra nắn nắn mấy ngón tay trái của cô: “Không nhịn được.”’

Ôn Dữu khép mắt lại, nhìn những đốt ngón tay của anh đang nghịch bàn tay mình, gãi nhẹ lòng bàn tay mình, cô có chút nhột: “Trần Tễ.”

“Ừ?” Âm thanh của Trần Tễ có chút trầm.

Ôn Dữu nhớ ra việc quan trọng, ánh mắt sáng như sao nhìn về phía anh: “Anh vẫn chưa nói cho em cái chuyện kia nữa.”

Không biết là Trần Tễ nhất thời chưa phản ứng kịp hay là cố ý, anh kéo cô ngồi vào lòng mình, giang rộng vòng tay ôm chặt lấy cô, hỏi: “Chuyện gì nhỉ?”

Ôn Dữu bỏ điện thoại xuống, những ngón tay mảnh khảnh chọc vào lồng ngực anh, sắc da hoàn toàn trái ngược với sắc tối trên bộ ngủ hôm nay của anh: “Anh biết rồi mà còn hỏi.”

Tầm mắt của cả hai giao nhau.

Trần Tễ trầm mặc vài giây, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Em vội đến thế sao?”

Ôn Dữu cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi anh, hàng mi rẽ rung động, mơ màng trả lời: “Cũng lâu rồi mà.”

Trần Tễ nghe thế, yết hầu của anh chốc lát cuộn lên, ý tứ rất rõ ràng: “Đúng là cũng lâu rồi.”

Ôn Dữu mở to mắt nhìn anh, suy nghĩ như hiện lên trên gương mặt: Anh rõ ràng là biết rồi, thế mà tại sao còn chưa nói.

Trần Tễ hình như cũng hiểu ý của cô, anh vùi đầu vào vai cô, dụi qua dụi lại, làm nũng: “Thì do anh ngại thôi mà.”

“?”

Ôn Dữu bị câu trả lời này của anh làm cho sửng sốt, còn có chút ngoài dự kiến của mình: “Tại sao?”

Lẽ nào giống như trước đây cô từng đoán, Trần Tễ đã thích cô từ rất lâu rồi? Nhưng mà, hai người bọn họ trước đây cũng có giao tiếp gì với nhau đâu, hay là, cô quên mất chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ rồi? Cô mất trí rồi?

Trần Tễ rời khỏi vai cô, ngẩng đầu lên, lại trùng hợp thấy những biểu cảm phong phú thay đổi trên gương mặt cô, đoán rằng chắc hẳn cô lại đang đoán già đoán non, không nhịn được mà bật cười: “Thôi đừng nghĩ nữa, anh nói cho em là được rồi.”

Ánh mắt của Ôn Dữu lập tức dính chặt vào anh: “Bây giờ anh nói luôn đi.”

Trần Tễ bị cô nhìn như vậy thực sự có chút khó mở miệng, anh cảm thấy chuyện như thế này nói ra có chút ngang ngược, anh cũng sẽ không đi cái con đường này đâu.

Trong vài khoảnh khắc yên lặng, người thanh niên Trần Tễ này giơ tay xoa mái tóc ngắn của mình, hắng giọng nói: “Có chút khó nói ấy.”

Ôn Dữu: “Thế bây giờ anh nói hay là em nói đây?”

Trần Tễ nghĩ một lát, nhướng mắt hỏi cô: “Em có còn nhớ cái hồi tập quân sự, em có một bức ảnh trông rất ngây ngô bị câu lạc bộ nhiếp ảnh trong trường chụp đăng lên web trường không?”

Câu nói vừa dứt, anh bổ sung: “Diễn đàn trường cũng có.”

“?”

Tuy rằng kỳ tập quân sự cũng là chuyện của hơn một năm trước rồi, nhưng khi Trần Tễ nhắc đến bức ảnh ấy, Ôn Dữu vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.

Lúc đó vừa mới nhập học được một tuần, cuộc sống năm nhất không thể tránh việc tham gia quân sự. Ôn Dữu biết trường có một câu lạc bộ nhiếp ảnh chuyên nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ chụp vài bức ảnh cho sinh viên về kỳ quân sự, sau đó đăng lên web trường, thể hiện tinh thần của sinh viên khóa mới.

Cô thấy ảnh của Trần Tễ, thấy ảnh của Hứa Thanh Dực, bao gồm cả Tống Ngôn Tĩnh, Nhậm Thiến Thiến của ký túc xá bên cạnh,… cùng những sinh viên có diện mạo ưu tú, nhưng cô không thể ngờ rằng có một ngày cũng nhìn thấy mình trên đó.

Ôn Dữu không nhớ rõ là bức ảnh đấy chụp lúc cô đang làm gì, cô ôm bộ đồng phục tập quân sự đứng dưới gốc cây nhãn, đối diện hình như có người đang nói chuyện với cô hay đang làm gì đó. Trong bức ảnh, cô buộc tóc đuôi ngựa, biểu cảm rất ngu ngơ, còn có chút ngốc nghếch.

Khi bức ảnh này được chọn và đăng lên trang web chính thức của trường, nó được đặt trong cùng một bản tin với ảnh của Trần Tễ, chỉ là ảnh của Trần Tễ là bản to, còn ảnh của cô là bản thu nhỏ bên cạnh.

Lúc Trì Minh Tuấn gọi Trần Tễ ra xem ảnh, anh nhìn thấy cô, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Tễ với cô.

Bức ảnh này vì thế mà gây nên làn sóng bình luận của rất nhiều sinh viên khác.

Có người nói cô gái này rất xinh đẹp, nhưng nhìn cứ ngây ngốc sao ấy, trái ngược hoàn toàn với hình tượng của Trần Tễ.

Tuy rằng Ôn Dữu không quá để ý những ánh nhìn của người khác về vẻ ngoài của mình, nhưng bức ảnh đó thực sự trông rất ngốc, chính vì thế, tối hôm đó cô còn suy nghĩ đến mất cả ngủ.

May mà sang ngày hôm sau, Trịnh Nguyệt Chân nói với cô rằng bức ảnh trên diễn đàn đã có người xóa đi rồi, Ôn Dữu lúc này mới thở phào một hơi.

Sau khi kỳ quân sự kết thúc, cũng là lần thứ hai Trần Tễ gặp lại Ôn Dữu, đó là trên sân bóng rổ.

Cô đi xem Tống Ngôn Tĩnh đánh bóng, vẫn là tóc đuôi ngựa ấy, trên đầu còn có một cái kẹp tóc hình quả bưởi, để lộ gương mặt trắng trẻo xinh xắn của cô, bộ đồng phục quân sự được thay bằng chiếc váy búp bê nhỏ trắng tinh, lộ chiếc cổ thon dài cùng đôi chân thẳng tắp, vô cùng trong sáng.

Cô đứng một mình ở một góc sân vận động, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Nghe những lời bình luận về cô của những chàng trai bên cạnh, Trần Tễ không nhịn được ngước mắt nhìn qua đó, ngay từ khi nhìn thấy cô anh đã thấy rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra cô chính là cô gái trên bức ảnh đó.

Nếu không phải lúc thẫn thờ thì trông cô cũng rất dễ thương đấy chứ.

Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thì Trần Tễ đã nghe những người bên cạnh nói: “Hóa ra là cô bạn này để ý đến Tống Ngôn Tĩnh, cô ấy và Tống Ngôn Tĩnh là bạn cấp ba, có phải hai người bọn họ đang mập mờ không?”

“Chắc không phải đâu.” Một người khác tiếp lời: “Hôm qua tôi còn thấy Tống Ngôn Tĩnh đùa đùa nghịch nghịch với một cô gái khác trong lớp, có phải cậu ta mập mờ với hai cô gái cùng một lúc không?“

“Cái này thì có gì đáng kinh ngạc đâu, nói không chừng hai người bọn họ là một người tự nguyện đánh, một bên tự nguyện chịu cũng nên.”

Trần Tễ nghe những lời bình luận của mọi người, theo ánh mắt của các cô gái, anh nhìn về phía Tống Ngôn Tĩnh đang tỏ ra ngầu ngầu trên sân bóng rổ, anh mím chặt môi nghĩ… sao mắt nhìn người của cô lại kém thế nhỉ? 

Đây là ấn tượng thứ hai của Trần Tễ đối với cô.

Ký túc xá của Trần Tễ cách ký túc xá của Tống Ngôn Tĩnh không quá xa, mấy người bọn họ lại thích đánh bóng rổ, Tống Ngôn Tĩnh và Trì Minh Tuấn còn có lúc lập đội chơi game nữa, dần dà, tần suất anh nghe đến cái tên Ôn Dữu càng lúc càng nhiều.

Dần dần, mỗi lần nhìn thấy cô ở trường, anh không tự chủ mà nhớ đến tên của cô, nhớ đến những lời chế nhạo về cô trong ký túc xá của Tống Ngôn Tĩnh.

Lần đầu tiên anh thấy bản thân có chút không đúng là khi từ nhà Lão Từ trở về ký túc xá.

Khi anh đến cổng ký túc xá nam, liền thấy Ôn Dữu đứng quay lưng với anh, tựa vào cạnh gốc cây gần đó, trong tay cầm một túi to.

Trần Tễ không phải là người hay đi quản chuyện của người khác, anh cũng chỉ nhìn lâu hơn một chút rồi đi vào ký túc xá.

Khi đi qua phòng của Tống Ngôn Tĩnh, cửa phòng bọn họ chưa đóng, Trần Tễ tiện ngó vào xem, vừa đúng lúc nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh đang ngồi trước màn hình máy tính chơi game, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại giơ tay gõ cửa.

Người bên trong nhìn ra bên ngoài.

Trần Tễ nhàn nhạt nói: “Có người tìm cậu.”

Tống Ngôn Tĩnh còn chưa lên tiếng, Thang Duệ Thành ngồi bên cạnh đã nói trước: “Là Ôn Dữu phải không? Bảo cô ta đợi một chút là được rồi, chúng tôi chơi xong trận này thì anh Ngôn sẽ xuống.”

Nghe câu nói này, Trần Tễ liền nhìn về phía Tống Ngôn Tĩnh.

Anh ta ngồi im lặng trong góc chơi game, dường như cũng tán đồng câu nói vừa rồi của Thang Duệ Thành vậy.

Nhận ra điều này, anh dứt khoát quay người bỏ đi.

Chỉ là trước khi bước vào phòng mình, anh đứng bên hành lang nhìn phía ngoài hơn nửa phút đồng hồ. Người kia vẫn đứng ở đấy, đổi tay xách túi, đứng thẳng đợi dưới ký túc xá.

Từ góc nhìn của Trần Tễ, anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.

Nhưng anh cũng đoán được rằng, cô không hề cảm thấy khó chịu gì cả.

Thật ngu ngốc.

Sao lại có người con gái ngu ngốc đến thế cơ chứ, cô cũng không biết đặt túi xuống đất cho nhẹ bớt sao? Còn nữa, cô không biết rằng thái độ của Tống Ngôn Tĩnh với cô không hề tốt sao?

Mấy ngày sau đó, tâm trạng của Trần Tễ không được tốt cho lắm.

Anh không hề có tính nhiều chuyện, nhưng không hiểu vì sao, anh lại phân tâm và chú ý đến sự phát triển của Tống Ngôn Tĩnh và Ôn Dữu.

Cho đến khi Trần Tễ nhận ra bản thân mình ngày càng quan tâm đến Ôn Dữu thì đã quá muộn.

Chỉ là Ôn Dữu vẫn còn đang thích Tống Ngôn Tĩnh, cho dù anh có đứng trước mặt cô, thì cô cũng không nhìn đến.

Thậm chí cô còn nói với Tống Ngôn Tĩnh rằng cô không biết cô và anh học chung một lớp tự chọn, chưa bao giờ chú ý đến anh.

Lời nói này quả thực có chút khiến người khác tức giận.

Tối hôm đó Trần Tễ tức đến mức chẳng thể ăn nổi cơm.

Vả lại cô thực sự rất ngốc, người ta chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô, vừa đánh vừa dỗ mà cô chẳng phát hiện ra, còn ngu ngốc đến mức quyết tâm đi tỏ tình với người ta, nói một tràng những lời chân tình ân ái.

Trần Tễ cũng không phải là một người quá đạo đức, hơn nữa anh biết rõ Tống Ngôn Tĩnh là người như thế nào, nếu như cô không nỡ ra tay cắt đứt đoạn tình cảm này thì anh cũng không ngại dùng một số thủ đoạn nhỏ.

Nhưng hình như ông trời cũng quan tâm đến bọn họ thì phải, anh còn chưa kịp làm gì thì Ôn Dữu đã đi lệch khỏi con đường an toàn, tự mình tìm đến anh.

Nghe hết lời tự thuật của Trần Tễ, Ôn Dữu có chút khó tin, cô ngạc nhiên há hốc miệng ra… “Cho nên khi đó anh biết em tỏ tình nhầm người, nhưng tại sao vẫn còn đồng ý?”

Trần Tễ liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Em nghĩ sao?”

Ôn Dữu: “…”

Hai người nhìn nhau một lúc, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh không cảm thấy như thế sẽ không công bằng với anh sao?”

“Hả?” Trần Tễ nghiêng đầu suy nghĩ, anh xoa cằm cô như một chú mèo nhỏ, lười biếng trả lời: “Em nói như vậy thì đúng là có một chút.”

Chỉ là lúc đó anh đang phiền não không biết phải làm sao thu hút sự chú ý của cô, thì sao lại đi suy nghĩ cái này cơ chứ. Đối với Trần Tễ của khi đó mà nói, có thể khiến Ôn Dữu nhớ đến bản thân, có thể kéo gần qua hệ của bọn họ lại là đủ rồi.

Còn về những thứ khác, anh không vội.

Ôn Dữu trầm mặc chốc lát.

Trần Tễ rũ mắt nhìn cô, cúi đầu cọ vào mũi cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại không nói gì nữa rồi?”

Ôn Dữu không biết phải nói gì cho phải, cô biết trần Tễ thích cô, nhưng không nghĩ rằng anh đã thích cô lâu như vậy rồi.

Cô gọi tên anh: “Trần Tễ!”

Trần Tễ: “Hả?”

Ánh mắt anh nhìn cô hồi lâu, rõ ràng trong ánh mắt ấy chỉ có sự tồn tại của cô: “Có gì muốn nói với anh không?”

Ôn Dữu hơi ngẩng đầu lên, chủ động hôn cằm anh, để lại cái chạm nhẹ trên quai hàm mịn màng của anh: “Em không biết phải nói gì cả.”

Cô mơ hồ trả lời: “Chỉ muốn hôn anh nhiều hơn một chút thôi.”

Có nói nhiều hơn bao nhiêu đi nữa cũng chỉ là lời nói vô nghĩa thôi.

Ôn Dữu cũng không phải là người giỏi ăn nói, vào ngay lúc này đây, cô chỉ muốn hôn người trước mặt nhiều hơn một chút.

Nghe thế, khóe miệng Trần Tễ khẽ nhếch lên, anh uể oải dựa lưng vào sô pha, tay hơi giơ nhẹ lên nhéo gáy cô, rồi lại xoa xoa, yết hầu có chút chuyện động: “Được thôi, để mặc cho em hôn thoải mái đấy.”

Anh ghé sát vào tai cô, cắn nhẹ lên vành tai, để lại dấu ấn trên đó, thấp giọng nói: “Hôn bao lâu cũng được.”

Ôn Dữu “ừm” một tiếng, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, từ cằm đi lên, hôn lấy đôi môi mềm của anh, cách hôn của cô rất vụng về, nhưng cũng vô cùng chậm rãi.

Nhưng càng như thế, Trần Tễ lại càng không thể chịu nổi.

Hôn đôi môi anh một hồi, Ôn Dữu lại đổi cách chiến đấu khác.

Từng ngón tay của cô vuốt dài trên yết hầu của anh, trưng cầu ý kiến của anh: “Em muốn làm điều giống như trước lúc đón Tết.”

Yết hầu Trần Tễ khẽ động, anh đồng ý rồi.

Giây tiếp theo, đôi môi ấm của Ôn Dữu bao trọng lấy yết hầu anh, cẩn thận từng chút một mút lấy nó.

Cô cố tình đổ thêm dầu thổi bùng lên ngọn lửa trong anh.

Chuyển động trên yết hầu của Trần Tễ càng lúc càng nhanh hơn, hơi thở dần trở nên khó khăn, bàn tay ở gáy Ôn Dữu dần đưa lên trên, luồn qua từng sợi tóc đen của cô, giữ chặt lấy cái ót, kéo cô lại gần mình hơn.

Cơ thể của cả hai người dường như đều đã có phản ứng với sự khiêu khích có chủ ý.

“Ôn Dữu.” Trong thời khắc quan trọng, âm thanh trầm thấp của Trần Tễ vang lên.

Ôn Dữu còn lưu luyến mãi nơi yết hầu của anh, thân thiết đặt một nụ hôn lên đó, khiến anh có chút phiền: “Hửm?”

Trần Tễ bóp lấy gáy cô, kéo cô rời khỏi cổ mình, nhìn vào ánh mắt chứa đầy dục vọng của cô, dường như chỉ trong chốc lát thôi, ánh mắt ấy có thể đốt cháy cả người ta.

“Lần sau nhé?” Anh giữ vững hô hấp của mình, thương lượng với cô.

Môi Ôn Dữu mấp máy muốn hỏi tại sao, thì bàn tay anh kéo tay cô chạm vào vật đang ấm dần, dùng hành động trả lời cho cô biết lý do.

Gò má của Ôn Dữu đỏ ửng lên, vành tai cùng lòng bàn tay nóng bừng, cô hỏi: “Thế lần tiếp theo là khi nào đây?”

Trần Tễ không nghĩ rằng trong lúc này cô lại dám trêu chọc anh, anh thở dài một hơi, dựa đầu vào trán cô: “Là khi em muốn làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.