Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 14: 14: Hối




“Song Tử, còn không mau ra đây! Sắp muộn giờ rồi kia kìa!”
Ngoài phòng khách truyền đến tiếng gọi đầy bực bội của một người đàn ông, anh ta liên tục nhìn đồng hồ, bộ dạng cực kỳ gấp gáp.

Sau tiếng gọi đó không lâu, Hoàng Song Tử đang học lớp sáu có ngoại hình gầy gò hơn những người cùng trang lứa, ánh mắt sợ hãi nhìn chú Hoàng.

“Bố, con hình như… sốt rồi.”
Chú Hoàng nhíu mày, còn cô Hoàng ngồi bên cạnh anh ta nghe thấy vậy thì vội vàng đi đến xem xét con trai, thử đặt tay lên trán cậu, đúng là rất nóng.

Cô Hoàng lo lắng nhìn sang chồng: “Anh, hay là cho thằng bé ở nhà đi, người nó nóng lắm đây này.”
Chú Hoàng đứng dậy, cũng đi đến bên cạnh Hoàng Song Tử, thử đặt tay lên trán cậu, chưa chạm vào được một giây đã hơi dùng sức đẩy trán Hoàng Song Tử.

“Có thế cũng kêu ca, đi ra hiệu thuốc ngoài kia mua thuốc uống là được.

Mau lên, sắp đến giờ thi rồi.”
Chú Hoàng kéo tay của Hoàng Song Tử, cậu quay đầu nhìn mẹ, cuối cùng lại thất vọng rũ mắt.

Lúc này gia đình của Hoàng Song Tử vẫn chưa ăn sung mặc sướng, mẹ ở nhà nội trợ, bố làm nhân viên quèn ở một công ty, làm lâu rồi vẫn chưa thăng chức lên nổi.

Tất cả những gì có thể khiến chú Hoàng nở mày nở mặt vào lúc này chính là thành tích học tập của con trai duy nhất, vì vậy Hoàng Song Tử không được thua kém bất cứ ai.

Thành tích anh mang về, nhất định chỉ được là hạng nhất.

Câu nói cửa miệng của chú Hoàng luôn là: tao chỉ muốn tốt cho mày.

Lúc bé Hoàng Song Tử nghĩ là vậy, giống như bị câu nói này thôi miên, dần dần lớn lên Hoàng Song Tử nhận ra một điều, vì mình là một phần, vì thể diện của bố mới là quan trọng nhất.

Yêu cầu bố đặt ra, nếu không đáp ứng được, cái phải gánh chịu chính là từng trận đòn roi.
Buổi thi học sinh giỏi hôm ấy, Hoàng Song Tử thật sự không làm bài tốt.

Ngồi trong phòng thi, cậu chỉ thấy từng chữ trước mắt mờ nhạt, đầu vô cùng đau, mí mắt cũng nặng nề trùng xuống.

Cứ thế đến khi hết giờ, cậu ngơ ngác nhìn bài thi chưa làm được một nửa của mình, trong lòng bỗng hoảng sợ.

Lần này, bố sẽ đánh chết cậu.

Hoàng Song Tử lảo đảo bước ra ngoài phòng thi, Dương Bảo Bình cũng thi xong ở phòng bên cạnh chạy đến vỗ vai cậu, cười hỏi:
“Làm bài thế nào?”
Hoàng Song Tử quay lại nhìn người bạn duy nhất, mệt mỏi lắc đầu.

Dương Bảo Bình hơi sững người, nhận ra Hoàng Song Tử có chỗ khác thường, thử giơ tay đặt lên trán cậu, lại vì nhiệt độ nóng rực trên trán rụt tay lại.

“Mày sốt cao thế này còn đi thi?”
Nói xong, Dương Bảo Bình lại cảm thấy lời nói của mình hơi thừa, với cái tính tình của bố cậu, dù Hoàng Song Tử không muốn thì vẫn phải đi.

Hoàng Song Tử khàn giọng bảo: “Tao không sao.”
Dương Bảo Bình giữ lấy vai cậu, hốt hoảng nhìn xung quanh: “Bố mẹ mày đến đón chưa? Tao đi gọi hai bác.”
Hoàng Song Tử lại lắc đầu: “Tao đón xe buýt.”
Dương Bảo Bình cảm thấy bạn mình điên rồi, dưới thời tiết nắng nóng thế này, cộng thêm tình trạng của Hoàng Song Tử bây giờ mà đợi xe buýt, chưa đợi được xe thì bỏ mạng giữa đường rồi.

Đúng lúc này một chiếc xe hơi chạy vào trường, Dương Bảo Bình lập tức kéo tay Hoàng Song Tử: “Đi thôi, mẹ tao đến đón rồi, tao bảo mẹ tao đưa mày về.”
Dương Bảo Bình khỏe hơn Hoàng Song Tử, dễ dàng kéo được cậu đi.


Đi được một đoạn, cô Dương lo lắng nhìn sang Hoàng Song Tử, thấy cậu thở dốc ngồi tựa trong xe, không còn sức để nói chuyện, dường như bệnh đang trở nặng.

Cô Dương bèn vội vàng nói:
“Tình hình này không ổn, cô đưa cháu đến bệnh viện một chuyến.”
Hoàng Song Tử định từ chối, không muốn làm phiền thêm thì lại bị Dương Bảo Bình mắng, khiến cậu chưa kịp nói đã phải ngậm miệng.

Đến bệnh viện tư thì cậu đã hôn mê, cô Dương mở cửa xe bế Hoàng Song Tử vào trong, đợi bác sĩ khám và truyền nước cho cậu, cô Dương mới ôm một bụng tức giận gọi điện về nhà của Hoàng Song Tử, số điện thoại nhà này lấy được từ chỗ của Dương Bảo Bình.

Cô Hoàng nhận được tin thì thuê xe chạy đến ngay, vừa nhìn thấy cô ấy là cô Dương tức giận nói xa xả: “Nó sốt tới tận bốn mươi độ đấy! Tôi thật sự không biết hai người làm bố mẹ kiểu gì, để đứa con bị ốm thế kia đi thi? Cái thể diện hão huyền của nhà cô quan trọng hơn cái mạng của thằng bé hả?”
Dương Bảo Bình ngồi bên cạnh giường vừa nhìn Hoàng Song Tử, vừa vểnh tai nghe mẹ mình mắng ở ngoài kia.

Tình hình của nhà Hoàng Song Tử thì ai cũng biết, có điều họ muốn nói hay không thôi.

Không ít người từng khuyên cô Hoàng ly hôn, nhưng cô ấy không chịu.

Cô Hoàng từng là đứa bé không cha, cho nên không muốn con trai cũng như mình.

Nhưng thử nhìn kết quả vì sự nhu nhược của cô ấy, người khổ nhất vẫn là Hoàng Song Tử.

Khi Hoàng Song Tử tỉnh lại chỉ thấy mẹ ngồi cạnh mình, mà phát hiện con trai đã tỉnh, cô Hoàng bèn giơ tay sờ thử trán cậu, yên tâm mà nói:
“Con đỡ sốt rồi, nhanh đi về thôi.”
Hoàng Song Tử không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn mẹ, lại nghe mẹ nói tiếp: “Mẹ mua thuốc rồi, về nhà nghỉ ngơi uống thuốc là khỏi.

Hôm nay mẹ sẽ nấu món hai bố con thích, bố con sắp đi làm về, làm cả ngày chắc bố con đói lắm.”
Hoàng Song Tử nhắm mắt lại, không nói cũng không muốn nói.

Đợi bố đi làm về, Hoàng Song Tử ngồi nhìn bàn cơm thơm ngon cũng chẳng muốn ăn.

Bố thì vui vẻ nhìn bàn ăn hấp dẫn, khen mẹ, rồi quay sang hỏi Hoàng Song Tử mang sắc mặt nhợt nhạt bên cạnh.

“Hôm nay làm bài thế nào?”
Đôi mắt của Hoàng Song Tử hơi vô hồn mà nhìn bố.

Một người bố luôn mở miệng nói muốn điều tốt nhất cho con cái, nhìn thấy con trai tiều tụy thế này, sao câu đầu tiên bố hỏi không phải là bệnh của con đã đỡ hơn chưa?
Hoàng Song Tử bỏ đũa xuống, không ăn nổi, chỉ nhỏ giọng bảo:
“Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.”
Không bao lâu sau đó có kết quả kỳ thi, không ngoài dự đoán của Hoàng Song Tử, cậu chẳng được cái giải gì.

Hôm đó khi Hoàng Song Tử vừa đi học về, đã thấy bố cầm roi đứng trước cửa nhà đợi mình, vẻ mặt đó đúng là đáng sợ khủng khiếp.

Mấy chục cái roi đánh lên người cũng không khiến cậu rơi một giọt nước mắt, khóc không nổi, cũng mệt không muốn khóc nữa.

Mẹ lao vào ngăn cản, lại bị bố hung dữ đẩy ra.

“Hôm đó nó bị ốm anh quên rồi sao? Sốt cao đến mức phải nhập viện, mấy kỳ thi mà thôi, lần này không được thì lần khác! Anh muốn đánh chết nó mới hả dạ sao?”
Hoàng Song Tử nhìn mẹ, lại đưa mắt nhìn bố đã chịu ngừng đánh.

Cậu chống người đứng dậy, cúi đầu nói: “Đây là lần cuối cùng, con đảm bảo không có lần sau, thưa bố.”
Chú Hoàng thở hồng hộc, ném roi xuống, đi đến bàn uống nước.

Hoàng Song Tử biết điều mà đi về phòng, mẹ hốt hoảng chạy theo muốn chạm vào người cậu thì bị Hoàng Song Tử né tránh.


“Con không cần mẹ thoa thuốc, con tự làm được.”
Hôm mà Hoàng Song Tử có can đảm nói với bố rằng “con sốt rồi” không phải lần đầu, nhưng chính là lần cuối cùng.

Mặc dù Hoàng Song Tử lì đòn, nhưng cũng không muốn bị đánh nữa.

Cố gắng hoàn thành hoàn hảo mọi mong muốn của bố đến hết năm cấp ba, không bị đánh thêm một trận nào.

Mà lần đầu tiên Hoàng Song Tử dám làm trái ý chú Hoàng, chính là thi vào đại học.

Chú Hoàng khi ấy đã lên làm trưởng phòng được ba năm, gia đình đã yên ổn không lo cơm áo gạo tiền, luôn miệng nói con trai hãy học khoa quản trị kinh doanh, kết quả giấy báo trúng tuyển đại học gửi về thế nào lại là khoa kiến trúc.

Lúc đầu còn giận dữ bắt anh ấy năm sau thi lại, cuối cùng vẫn là mẹ hết lời khuyên can, mà khiến bố xiêu lòng nhất vẫn là câu “kiếm được nhiều tiền”.

Hoàng Song Tử không quan tâm có kiếm được nhiều tiền hay không, anh ấy thích học kiến trúc là một phần, phần còn lại đơn giản là muốn chống đối.
Không chỉ lần này, anh ấy còn chống đối dài dài.


Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì thấy Mục Song Ngư đã từ nhà vệ sinh đi ra, thấy anh ấy tỉnh lại thì đi đến hỏi.

“Bây giờ còn đau đầu không?”
“Không, hết rồi.”
“Vậy thì tốt, tôi đi làm chút đồ ăn, anh chuẩn bị đi.”
“Ừm.”
Hoàng Song Tử bước xuống giường nhìn bóng lưng của Mục Song Ngư bước ra phòng ngoài, tai hơi đỏ lên.

Hôm qua hai ba lần bị tỉnh giấc, lại thấy Mục Song Ngư ôm mình trong lòng, tay còn nhẹ nhàng vỗ sau lưng anh ấy.

Không biết là nhầm anh ấy thành Mục Thiên Xứng, hay là vì thấy anh ấy gặp ác mộng nên muốn vỗ về?
Hoàng Song Tử cảm thấy, ngoài Dương Bảo Bình ra, Mục Song Ngư là người đối xử rất tốt với mình, mặc dù hai người quen nhau chưa bao lâu.

Càng nghĩ càng thấy vui, Hoàng Song Tử mang tâm trạng tốt nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.

Mục Thiên Xứng đã quay về, ngồi khoanh chân lắc lư người chờ anh hai nấu cơm.

“Chào buổi sáng, anh Song Tử.” Mục Thiên Xứng dùng giọng điệu giòn tan mà tươi cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng, nhóc Thiên Xứng.”
Hoàng Song Tử xoa đầu cậu nhóc, sau đó đi qua giúp Mục Song Ngư.

Anh thấy tâm trạng của Hoàng Song Tử đang tốt, bèn nhìn sang Mục Thiên Xứng ở đằng kia trước, mới nhỏ giọng bảo:
“Anh dành chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra đi, với lại thuốc của anh đã sắp hết rồi.”
Hoàng Song Tử thản nhiên đồng ý: “Được, mai đi.”
Mục Song Ngư hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi quá nhiều.

Cũng không phải Hoàng Song Tử sợ đến bệnh viện, chẳng qua là bị đoạn ký ức kia ảnh hưởng mà thôi.



Doãn Sư Tử thật sự không biết phải làm gì với Giang Thiên Yết, không biết hôm qua gặp bạn thân Vương Xử Nữ kia đã nói gì mà hôm nay cậu nhất quyết không chịu đi học.


“Bạn bạn bè bè, hức, giúp đỡ cậu ấy kéo thật gần khoảng cách với người ta, lại quay qua oán trách tôi.”
Giang Thiên Yết ngồi trong phòng ăn, vừa ăn bim bim, vừa thỉnh thoảng giơ tay lên lau những giọt nước mắt không hề tồn tại.

Cậu đang rất tổn thương đấy, Vương Xử Nữ vô ơn!
Doãn Sư Tử: “…”
“Leo, anh nói xem, có phải tôi làm ơn mắc oán lắm không?”
Doãn Sư Tử: Tôi còn không biết cậu đã làm chuyện gì, cậu đừng hỏi tôi.

“Cậu không đi học thật sao?”
“Không sao.” Giang Thiên Yết khịt mũi: “Tôi học giỏi lắm.”
Doãn Sư Tử: “…”
“Leo à.”
Cô Giang đầu tuần đã nghỉ làm đang ngồi trong phòng khách ngoài kia xem tivi, nói vọng vào trong: “Mặc kệ nó, thỉnh thoảng nó vẫn khùng khùng như vậy.”
“…”
Giang Thiên Yết nở một nụ cười vô cùng sượng trân.

Doãn Sư Tử đi đến phòng khách, lễ phép nói với cô Giang: “Vậy hôm nay tôi xin nghỉ nửa buổi, tôi muốn đến một nơi, tầm chiều sẽ quay lại.”
“Không thành vấn đề.” Cô Giang cười bảo: “Nó ở nhà thì cứ để tôi trông, đi đường cẩn thận.”
Doãn Sư Tử cười nhẹ, xoay người về phòng thay một bộ đồ màu đen, sau đó mới đi ra ngoài.

Thời tiết thoải mái vào mùa thu thật sự khiến người ta sảng khoái, Doãn Sư Tử hít thật sâu một hơi, đi đến một cửa hàng hoa mua một bó ly trắng trước, sau đó bắt một chiếc taxi đậu ở gần đó.

Anh nói với tài xế: “Đến nghĩa trang XX.”
Doãn Sư Tử đặt bó hoa trên đùi, ngồi nghiêm túc trong xe, vừa đưa mắt nhìn cảnh vật lướt qua thật nhanh ở bên ngoài.

“Tôi chưa từng làm việc gì khiến bản thân phải hối hận.”
Doãn Sư Tử khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt mình: “Anh chắc chắn như vậy?”
“Ừm hửm.”
Cap cười nhẹ, quay lại ngồi xuống mép giường, đôi mắt tràn đầy thích thú ngắm nhìn anh.

Hắn giơ tay lên, chỉnh lại tóc mái ướt đẫm mồ hôi của anh.

Doãn Sư Tử nhìn vào đôi mắt sắc bén của hắn, khác với sự tàn nhẫn lạnh lùng khi nhìn những người khác, ánh mắt khi hắn nhìn anh lại có chút dịu dàng, yêu chiều.
Không chỉ lấy được sự tín nhiệm của hắn, anh đâu ngờ còn vô tình khiến hắn… yêu mình…
Đừng nhìn tôi như vậy.

Tôi không yêu anh, Cap.

Những gì tôi làm với anh, cho anh, chỉ với một mục đích là giành lấy chiến thắng cho lực lượng cảnh sát.

Rồi anh sẽ hối hận thôi.

Thấy tầm nhìn của Cap dần chuyển lên thân trên đầy dấu hôn của mình, Doãn Sư Tử lập tức lấy chăn quấn kín người lại, trừng hắn: “Tôi mệt!”
Cap cười xấu xa: “Tôi cũng đâu nói sẽ làm gì em?”
Doãn Sư Tử hơi đỏ mặt, cố nhấc chân lên đạp hắn.

Phóng lao thì phải theo lao.

Lỡ sa vào rồi, nên tôi sẽ đóng kịch với anh đến cùng.

Cap bò lên giường, dang tay ôm lấy cục chăn kia, dụi đầu lên vai anh: “Em thì sao? Từng hối hận chưa?”
Doãn Sư Tử nhếch môi cười, hơi co vai lên không cho Cap dụi nữa: “Thế thì hơi nhiều.”
“Ồ?” Hắn nhướng mày: “Ví dụ như?”
Doãn Sư Tử dùng trán cốc vào đầu hắn: “Ví dụ như chuyện mấy tiếng trước đồng ý với anh.”
Cap bật cười, giơ tay lên xoa chỗ bị cốc của mình, lẩm bẩm: “Rõ ràng là em rất hài lòng.”
“Có thể hỏi anh một câu không?”
Doãn Sư Tử hơi nghiêng đầu qua, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Cap co một chân, chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu bảo: “Em nói.”
Doãn Sư Tử hơi do dự, vì người biết vấn đề này đều bị Cap giết sạch hết rồi, mấy năm qua cảnh sát cũng không điều tra ra.


Anh không chắc sau khi hỏi, Cap có cầm súng lên chĩa thẳng vào giữa trán mình không nữa.

Doãn Sư Tử thấy hắn vẫn đang trông chờ, qua thêm mấy giây thì quyết tâm hỏi.

“Tôi có thể biết tên thật của anh không?”
Cap hơi sững người, không trả lời ngay.

Mặc dù bề ngoài Doãn Sư Tử đang rất bình tĩnh, trong lòng lại cực kỳ căng thẳng.

Vào cái lúc anh tưởng Cap sẽ bật dậy lấy súng, lại nghe thấy hắn bật cười.

Cap dùng một tay che miệng, đôi mắt sắc bén hơi híp lại nhìn thẳng vào Doãn Sư Tử.

“Là sơ suất của tôi.”
“Hả?”
Cap đột nhiên lao đến đẩy anh nằm xuống giường, dùng ngón trỏ vuốt sống mũi cao mà thẳng của Doãn Sư Tử.

Sau đó hơi hạ thấp người xuống, hôn nhẹ lên vành tai của anh, giọng nói vừa trầm vừa hơi khàn.

“Chỉ những người quan trọng với tôi mới có tư cách biết được, mà em là người quan trọng nhất.”
Doãn Sư Tử mở to mắt, đôi tay giấu trong chăn vô thức nắm chặt lại.

Quan trọng nhất?
“Sư Tử, nghe cho rõ tên người đàn ông của em, tôi là——”
“Đến nơi rồi.”
Xe taxi chậm rãi dừng lại, tài xế quay người nói với anh.

Doãn Sư Tử trả tiền, cảm ơn một câu rồi bước xuống xe.

Anh nhìn nghĩa trang không một bóng người, đôi tay nâng bó hoa, chậm rãi đi vào trong.

Đây là lần thứ hai anh đến đây, Doãn Sư Tử cứ quen đường mà bước trên bãi cỏ tươi xanh mướt.

Cuối cùng cũng dừng bước, anh đứng thẳng người trước một ngôi mộ đặt ở góc khuất, trên bia mộ chỉ khắc tên và ngày mất.

“Tôi lại đến rồi.” Doãn Sư Tử khàn giọng bảo.

“Gần đây tôi tìm được công việc mới, là làm vệ sĩ.”
“Anh có cảm thấy, tôi rất có duyên với mấy công việc bảo vệ không?”
“Tôi cũng cảm thấy rất hợp.”
“Thời tiết sang thu rồi, có hơi lạnh, nhưng tôi biết chăm sóc bản thân.”
Doãn Sư Tử lại nhìn bó hoa ly trên tay mình, sượng sùng bảo:
“Hơi vội vàng nên mới mua hoa thôi, lần sau tôi sẽ mang thêm rượu tới.”
“Tôi nhớ anh thích rượu Macallan, nhất định sẽ mang đến.”
Doãn Sư Tử độc thoại xong, lại gần cẩn thận đặt bó hoa ly lên trước ngôi mộ.

Vốn định đặt hoa xuống sẽ rời đi, cuối cùng lại không kìm được nâng tay chạm lên bia mộ, ngón tay chậm rãi lướt qua từng nét chữ khắc trên đó.

Bia mộ này không có ảnh, người đó đến một bức ảnh cũng không để lại cho anh.

Rõ ràng hôm nay thời tiết rất đẹp, lại không biết những hạt mưa bỗng từ đâu rơi xuống, nhỏ từng giọt xuống phần mộ lạnh giá.

Bàn tay chạm lên bia mộ của Doãn Sư Tử hơi run rẩy, trượt xuống cạnh chữ cuối cùng trong tên.

Ba chữ đó được khắc quá rõ ràng, lưu giữ cái tên mà sợ là khiến cả đời này anh cũng khó quên.

“Sư Tử, nghe cho rõ tên người đàn ông của em, tôi là——”
“Khương Ma Kết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.