Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 47: 47: Hôn Trộm




Ông Hoàng có dấu hiệu tỉnh lại, Mục Song Ngư biết sự xuất hiện của mình có khả năng khiến ông lên cơn đau tim lần nữa, bèn đi ra ngoài trước đợi Hoàng Song Tử.

Anh ngồi trên hàng ghế bên ngoài nhìn chằm chằm một điểm trên tường, không có mục đích, cũng không có suy nghĩ gì, bên tai vẫn luôn truyền tới tiếng nói chuyện trong phòng bệnh, anh nghe lọt được một hai câu.
Qua bao lâu anh nghe thấy Hoàng Song Tử nhắc tới mình, hàm ý là Mục Song Ngư anh rất hiếu thuận đến thăm người bố chồng độc ác.

Câu nói đó vừa dứt, anh đã nghe thấy tiếng đập đồ bên trong, sau đó là Hoàng Song Tử bực bội đi ra ngoài.
Mục Song Ngư bất đắc dĩ liếc nhìn anh ấy.

“Anh cũng thật là…” Mục Song Ngư nói được lưng chừng lại thôi, đây là chọc bố tức chết theo đúng nghĩa.

Hoàng Song Tử khịt mũi, kéo anh đi thông báo với bác sĩ.

Lúc quay trở lại phòng bệnh với một bác sĩ, Hoàng Song Tử cưỡng ép kéo anh vào trong, anh ấy như muốn chứng tỏ mình không bịa chuyện, Mục Song Ngư không chỉ đến thăm, vừa nãy còn chạy đi mua đồ ăn cho ông bà cơ, cháo mua cho ông còn nóng hổi kia kìa.
Mục Song Ngư nắm chặt tay của Hoàng Song Tử, hơi né người sau lưng anh ấy.

Bác sĩ kiểm tra xong lại đi, tình hình của ông Hoàng đã tạm thời ổn.

Hoàng Song Tử và ông Hoàng nhìn nhau chằm chằm, cuối cũng vẫn là Mục Song Ngư kéo tay ra hiệu, anh ấy mới miễn cưỡng mở lời.
“Cháo còn nóng đấy, bố ăn không?”
“Tao không đói!” Ông Hoàng liếc sang hướng khác.
“Chê à? Con nói này, bố nhìn mẹ xem, có tuổi rồi, không thể chạy đi chạy lại mua cháo cho bố được.

Sĩ diện dễ tổn thọ, bố biết chưa?”
“Song Tử!”
“Song Tử, con ăn nói với bố con kiểu gì thế?” Bà Hoàng hơi tức giận trách mắng.
“Tao chết đói cũng không cần mày lo!”
Hoàng Song Tử kéo tay Mục Song Ngư muốn rời đi, nhưng vẫn muốn nói thêm mấy câu với ông Hoàng: “Sau này bố đừng uống rượu nữa, cũng đừng ăn đồ cay nữa.


Tốt nhất là ở nhà dưỡng lão đi, bố tính kiếm tiền đến chết luôn à? Tiền con gửi về nhà đâu có thiếu cho bố mẹ an hưởng tuổi già?”
Ông Hoàng hơi sửng sốt nhìn anh ấy, Hoàng Song Tử lại gân cổ bảo: “Đừng có mà hiểu lầm, con chỉ lo cho mẹ bạc đầu rồi vẫn phải còng lưng hầu hạ bố thôi, hừ!”
Mục Song Ngư nhìn anh ấy, sau đó anh lễ phép cúi đầu chào hai ông bà rồi bị Hoàng Song Tử kéo đi về.

...!
Bữa tiệc dành cho Thất Cưu nói đến là đến, những người được mời đều có mặt hết, bữa tiệc này cũng được xem như tiệc tụ tập của những người thân quen đã lâu không có dịp gặp mặt.

Mục Song Ngư đi đến bên cạnh Đới Bạch Dương và Thất Cưu trò chuyện, thỉnh thoảng vẫn quay sang để ý tới Hoàng Song Tử.
Trước khi đến đây, họ đã ghé qua bệnh viện một chuyến để thăm ông Hoàng.

Mặc dù hai bố con họ vừa gặp mặt đã gây gổ, nhưng không biết Hoàng Song Tử có để ý không, anh thì thấy ông Hoàng khá là vui vẻ.

Mục Song Ngư nhấp ngụm nước ngọt, có lẽ vẫn có cơ hội, để xem tình hình thế nào.
Thất Cưu trong lòng Đới Bạch Dương cựa quậy, cậu bé mặc trên người một bộ đồ liền hình con cừu, trông vô cùng dễ thương.

Đới Bạch Dương phát hiện cậu bé đòi xuống, bèn cẩn thận đặt cậu bé xuống, vui vẻ nhìn cậu bé bập bẹ bước đi.

“Kết hôn?” Hoàng Song Tử gật đầu: “Đúng là cậu nên kết hôn rồi, lên kế hoạch gì chưa?”
Dương Bảo Bình nhún vai: “Vẫn chưa, tôi muốn chuẩn bị thật kỹ càng.” Anh nhìn sang Giang Thiên Yết đang hứng thú bừng bừng nói chuyện với Vương Xử Nữ, cười nhẹ.

Anh để cậu chờ quá lâu rồi, để bù đắp anh muốn mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo và hoành tráng.
Thất Cưu ngước đôi mắt to tròn nhìn hai người khổng lồ trước mặt, nhìn đi nhìn lại như đang lựa chọn.

Hai người khổng lồ cũng để ý tới, cúi đầu nhìn cậu bé, cuối cùng Thất Cưu kéo gấu quần của Dương Bảo Bình: “Bế, bế.”
Dương Bảo Bình khom người bế cậu bé, anh chưa từng bế đứa bẻ nhỏ nhắn thế này bao giờ nên hơi luống cuống.

Thất Cưu được anh bế một lúc thì cảm thấy không thoải mái, thế là lại dang tay về phía Hoàng Song Tử.

Anh ấy bế Thất Cưu vào trong lòng, cậu bé cứng cáp, da dẻ lại mềm mại.

Hoàng Song Tử nổi hứng thú chơi đùa với Thất Cưu, cậu bé chán rồi lại tìm đối tượng khác.

Nhìn xung quanh thấy Mục Thiên Xứng, cậu bé lập tức giật tóc của Hoàng Song Tử, chỉ tay về phía Mục Thiên Xứng.
Hoàng Song Tử chỉ có thể vừa bị giật tóc vừa bế cậu bé đi đến chỗ Mục Thiên Xứng, cậu bé còn nhỏ nhưng sức lực lớn, anh ấy cảm thấy chỗ tóc bị cậu bé túm sắp bị nhổ ra.

Nhăn mặt đẩy Thất Cưu cho Mục Thiên Xứng, anh ấy còn bị Mục Song Ngư cười nhạo.
Mục Thiên Xứng nhìn Thất Cưu trong lòng, không khỏi nhớ đến Biện Nhân Mã rất thích mấy đứa bé dễ thương.

Hôm nay không thể dẫn cậu đến đúng là tiếc, cậu lại đi tiệc tùng gì đó với bố mẹ, thật phiền phức.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, kéo anh hai tới chụp hình cho mình và Thất Cưu, rồi gửi cho Biện Nhân Mã.
Thất Cưu nhìn điện thoại trong tay anh, tò mò giơ tay ra muốn cầm.

Mục Thiên Xứng nhanh tay giơ điện thoại ra xa, hôn má cậu bé: “Trẻ con không được nghịch điện thoại.”
Đới Vương Thất Cưu:?
Không hiểu!
Nhưng cũng không đòi nữa.
“Chú Biện thích cháu lắm đấy.” Mục Thiên Xứng nhìn tin nhắn, cười bảo.
Biện Nhân Mã: [ (meme cắn khăn) Cũng muốn có một đứa.]
Mục Thiên Xứng lập tức đỏ bừng mặt.

Bên kia, Vương Xử Nữ nhớ đến chuyện gì mà huých tay Giang Thiên Yết: “Leo lại không đi cùng cậu? Hình như dạo gần đây tôi không thấy anh ấy đi bên cạnh cậu.”
Giang Thiên Yết “à” một tiếng, cười thần bí bảo: “Ai biết chứ? Đúng giờ là anh ấy sẽ về thôi, không sao.”
“…”

Hắt xì—
Cảm giác giống như vừa bị nói xấu vậy.
Doãn Sư Tử xoa mũi, cầm lấy thuốc giảm đau và nước ấm từ tay bác Hoa, mang lên tầng cho Khang Ma Kết.

Anh nhìn hai viên thuốc trong cốc nhỏ, thầm nghĩ hắn uống thuốc giảm đau hoài như vậy đâu có tốt, thực đơn hàng ngày của hắn cần thay đổi mới được, ít nhiều cũng sẽ đỡ được một phần.
Gõ cửa ba tiếng không có ai trả lời, Doãn Sư Tử trực tiếp vặn chốt cửa.

Ngó đầu nhìn vào bên trong, mới thấy Khang Ma Kết chống tay trên tay ghế sofa đơn, nhắm mắt, hình như ngủ gục rồi.
Anh cố gắng không phát ra tiếng động, đi đến đặt thuốc trên bàn.

Từ trên cao nhìn xuống hắn, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đều.

Nhưng có vẻ ngủ không được ngon, vì chân mày của hắn cứ nhíu lại.
Doãn Sư Tử cúi người xuống thật thấp, không vội gọi hắn dậy mà lặng lẽ ngắm nhìn hắn.

Khoảng cách giữa hai người được anh rút ngắn trong một thoáng, anh đã nhìn quen gương mặt hiện tại của hắn, mà cảm giác u ám ngày xưa tưởng đã tan biến thì nay đã quay về.

Ánh mắt bỗng dừng trên môi hắn, suy nghĩ của Doãn Sư Tử đình trệ một lúc.

Yết hầu trượt lên trượt xuống khi anh nuốt khan, ý nghĩ muốn thử chạm vào khiến tim anh loạn nhịp.

“Ma… Ma Kết?”
Tiếng gọi hơi nhỏ, Khang Ma Kết không động đậy.

Doãn Sư Tử bạo gan sát gần thêm chút nữa, gần đến mức hơi thở của cả hai có thể quyện vào nhau.

Đôi tay chống tay ghế ở hai bên, Doãn Sư Tử nhắm mắt, chỉ dám dè dặt đặt môi bên khóe miệng hắn.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chưa được mấy giây đã vội vã rời đi.

Cảm giác có lông vũ lướt qua trái tim chọc anh ngứa ngáy, Doãn Sư Tử đứng thẳng người, quay mặt đi để lộ vành tai ửng đỏ.


Cũng có ngày anh hôn hắn phải lén lút và cảm thấy sợ hãi như vậy, rất sợ hắn đột ngột tỉnh dậy bất chợt đẩy anh ra.
“Ma Kết.”
Anh bình ổn lại cảm xúc, nâng cao giọng lên chút nữa gọi hắn dậy.

Sau ba tiếng gọi, Khang Ma Kết cũng đã chịu tỉnh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là thuốc và nước trên bàn.

Hắn xoa ấn đường, ngủ quên lúc nào mà không biết, lúc định giơ tay ra uống thuốc mới ý thức được điều không đúng.
Khang Ma Kết lạnh lùng nhìn sang: “Sao cậu lại ở đây?”
Rõ ràng hắn đã dặn bác Hoa không được cho Doãn Sư Tử bước chân vào đây.
Như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Doãn Sư Tử khịt mũi nói: “Anh đừng trách bác Hoa, đúng là bác ấy không cho em vào.”
Khang Ma Kết nhướng mày.
Doãn Sư Tử cũng lảng tránh: “Anh thấy đau đầu thì uống thuốc đi, uống xong lại nghỉ ngơi một lúc, đừng làm việc vội.”
Quả thật lúc này đầu hắn đau như búa bổ, không có tâm trạng so đo với Doãn Sư Tử.

Nhưng hắn gần như chắc chắn, Doãn Sư Tử đã trèo tường vào đây.

Khang Ma Kết không muốn để ý đến anh nữa, uống thuốc xong thì đi đến bàn làm việc, Doãn Sư Tử thấy vậy thì vội vàng đi đến kéo tay hắn lại, ngăn cản.
“Anh phải nghỉ ngơi.”
“Buông tay.”
Doãn Sư Tử kiên quyết nắm chặt tay hơn, cưỡng ép kéo hắn đi về phòng ngủ.

Anh đã nghe ngóng được từ chỗ bác Hoa rồi, phòng ngủ của hắn ở cuối tầng hai.

Khang Ma Kết không thể nào giật tay ra được, sức lực của Doãn Sư Tử thật sự lớn hơn hắn.

Bản thân anh là vệ sĩ, có sức lực này cũng là lẽ đương nhiên.
Doãn Sư Tử ấn Khang Ma Kết ngồi xuống giường, hắn cảm thấy đầu óc cuốn lên một trận choáng váng.

Hắn đỡ trán, chưa kịp làm gì lại bị Doãn Sư Tử giữ vai, ấn nằm xuống giường.

“Xem như em xin anh, ngủ một giấc đi.” Doãn Sư Tử không cho phép Khương Ma Kết vùng vẫy, cắn môi nói: “Anh ngủ rồi, em sẽ đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.