Nghĩ đến lý do vì sao Biện Nhân Mã lại bực bội như vậy, Mục Thiên Xứng nhéo má cậu, rồi lại ôm má cậu.
Anh sát lại gần hơn, tình cảm hiện rõ ràng trong mắt anh khiến Biện Nhân Mã mềm lòng, cậu hơi nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay của Mục Thiên Xứng.
“Mã, không một ai có thể cướp tôi khỏi cậu.”
Biện Nhân Mã thở dài, gật đầu, thả cánh tay còn lại của anh ra.
Mục Thiên Xứng giữ gương mặt cậu bằng cả hai tay, lại nói:
“Cũng không ai có thể cướp cậu khỏi tôi.”
Sát đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau, anh dùng giọng nói nhẹ nhàng lại nghiêm túc cam đoan.
Đôi mắt của Biện Nhân Mã lấp lánh, chuyển qua ôm anh vào lòng, chìm trong nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh mà giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình.
Không ai có thể giành lấy Mục Thiên Xứng, ngay cả bản thân anh cũng không được phép rời xa cậu.
Tuyệt đối không.
Da của Mục Thiên Xứng trắng trẻo, thành ra mấy dấu hôn trở nên rất chói mắt.
Vết cắn trên tai có thể dùng tóc che đi, nhưng vết “muỗi cắn” trên cổ không thể nào dùng cổ áo che kín hết được, dù anh có dùng băng cá nhân che đi thì người ta cũng lờ mờ đoán được thứ bị che là cái gì.
Anh biết Biện Nhân Mã cố tình, nhưng để thế này đi học anh thấy cũng hơi ngại.
Hạ Thiên Cầm đi vào lớp, thản nhiên chen vào đám người ngồi xuống bên cạnh anh như mọi hôm.
Anh chàng chưa kịp mở miệng chào hỏi, ánh mắt đã đặt lên hai ba miếng dán trên cổ Mục Thiên Xứng.
Hạ Thiên Cầm sững sờ mất mấy giây, cuối cùng mất tự nhiên mà ngồi xuống.
Sáng nay không có, hơn hai tiếng trôi qua lại xuất hiện rồi, dấu vết còn nhiều như vậy, Biện Nhân Mã cũng thật quá cuồng dã đúng không?
Mục Thiên Xứng làm như không cảm nhận được ánh mắt đánh giá của anh chàng, vẻ mặt rất tập trung nghe giảng, nhưng thực chất suy nghĩ đã bay xa tám nghìn mét rồi.
Anh đang lên kế hoạch đi chơi vào tối nay.
Mấy giây trước giảng viên nói tan học, mấy giây sau Hạ Thiên Cầm nhìn sang Mục Thiên Xứng đã không thấy bóng dáng của anh đâu, quay về phía cửa sau thì thấy anh chạy như bay ra ngoài.
Chạy còn nhanh hơn bị ma đuổi nữa ấy chứ.
Trong trường có nhà thi đấu nằm sau những tòa nhà học, trong nhà thi đấu có một bể bơi lớn, mở cửa từ tám giờ sáng đến mười giờ tối.
Trước đó không bao lâu, Biện Nhân Mã bảo anh học xong thì đến đó tìm cậu.
Chạng vạng, ánh mặt trời đỏ rực xuyên qua những lớp kính dày, phủ một lớp ánh sáng dịu dàng lấp lánh trên mặt nước.
Xung quanh bể bơi còn có ba bốn sinh viên không biết thuộc khóa nào của khoa nào.
Nước mát lành theo chuyển động của người bơi bên dưới mà gợn sóng, Mục Thiên Xứng tìm kiếm một vòng, kết quả đã nhìn thấy bóng dáng hoàn hảo quen thuộc đang bơi sải trong nước, bơi về phía bờ anh đang đứng.
Anh bước nhanh hơn, ngồi xuống bên bờ chờ đợi.
Bàn tay nắm lấy thành bể bơi, cậu “oa” một tiếng, chút nước văng lên bắn vào người Mục Thiên Xứng, anh cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn cười tươi.
Biện Nhân Mã kéo kính bơi lên trên, cũng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Bầu không khí xung quanh hai người bỗng yên lặng, Mục Thiên Xứng híp mắt lại, ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu lên người cậu khắc sâu từng đường nét.
Từng hàng nước chảy liên tục từ gương mặt của cậu xuống cổ, một phần đọng chút trên xương quai xanh, phần còn lại chảy len lỏi theo từng đường rãnh ở thân trên, cuối cùng hòa vào làn nước.
Cảm giác xâm chiếm hiện trong đôi mắt đen láy của anh, nhanh chóng bị sự dịu dàng che khuất.
Biện Nhân Mã nâng tay lên, anh giơ tay kéo cậu ra khỏi mặt nước.
“Khăn đâu?” Mục Thiên Xứng hỏi.
Biện Nhân Mã nhìn về phía hàng ghế sau anh, Mục Thiên Xứng nhìn theo, thấy một chiếc khăn màu trắng duy nhất được đặt ở đó.
Biện Nhân Mã nhân lúc anh đi qua lấy khăn, tháo kính lẫn mũ bơi xuống, mái tóc hơi ướt sau khi bị cậu xoa mấy lần thì rối tung.
Mục Thiên Xứng cầm khăn đến gần, cậu cũng chỉ đứng yên mặc cho anh lau qua nước dính trên người, qua lớp khăn anh vẫn cảm nhận được sự săn chắc của da thịt trên người cậu.
Biện Nhân Mã cong môi cười, cất giọng nói đủ để hai người nghe thấy.
“Sờ qua khăn có gì thú vị, trước giờ tôi vẫn cho cậu sờ trực tiếp còn gì?”
Mục Thiên Xứng hắng giọng, cầm khăn quấn kín thân trên của cậu.
Biện Nhân Mã dở khóc dở cười, cậu giơ tay lướt qua băng dán cá nhân trên cổ anh, nói nhỏ.
“Đợi tôi chút, thay đồ xong chúng ta về nhà.”
“Ừm.”
Biện Nhân Mã vừa đi vừa dùng khăn lau đầu, Mục Thiên Xứng nhìn theo, lặng lẽ nhìn thẳng vào mông cậu.
Yết hầu di chuyển lên xuống, anh liếm nhẹ môi trên, một tiếng “ực” vang lên cực kỳ nhỏ.
Anh nghĩ, kế hoạch tối nay nên thay đổi thôi.
…
Lại một ngày mới bắt đầu, Đới Bạch Dương bận rộn tìm kiếm một thứ gì đó trong phòng làm việc mà chính y cũng không nhớ là đang tìm cái gì.
Y hít sâu một hơi, ngồi lại xuống giường và tập trung suy nghĩ.
Rốt cuộc y đang muốn tìm cái gì nhỉ? Sao mới đi lên tầng đã quên mất tiêu là sao?
Nhắc đến thì y cũng chẳng biết gần hai tháng nay mình bị làm sao, nhớ nhớ quên quên.
Lúc làm việc cũng mệt mỏi không tập trung như trước, thậm chí Vương Xử Nữ bảo y làm việc gửi tài liệu, anh không nhắc lại là y cũng quên.
Hoặc khi y muốn nói một điều gì đó, trong tích tắc y đã quên luôn.
“Bạch Dương, em tìm ra chưa?”
Vương Xử Nữ đợi dưới tầng một lúc vẫn không thấy Đới Bạch Dương xuống, anh bèn chạy lên gọi y.
Thấy anh vào phòng gọi mình, Đới Bạch Dương ngượng ngùng hỏi lại.
“Xử Nữ, chuyện đó… em quên mất phải lấy gì rồi.”
“…”
Anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ đi đến xoa đầu Đới Bạch Dương: “Tài liệu cần họp vào hôm nay.”
“À, đúng rồi.”
Vương Xử Nữ nhìn y sáng mắt lên, lật đật đi đến phía tủ tìm kiếm trong ngăn kéo, lấy một tập tài liệu ra.
Anh lo lắng quan sát hành động của y, đợi y quay lại bên cạnh mình, anh lại đề nghị.
“Chiều nay anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe.”
“Em khỏe re mà.” Đới Bạch Dương không vui nói.
“Khỏe cũng kiểm tra.”
Vương Xử Nữ hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng thả lỏng.
Anh cầm lấy tập tài liệu từ trong tay y, nắm tay y đi xuống tầng.
Trí nhớ của Đới Bạch Dương thật sự khiến anh bận tâm, dạo gần đây tần suất quên của y đang tăng lên, mặc dù rất chậm rất chậm.
Làm việc một mạch đến buổi trưa, ăn xong bữa trưa nghỉ ngơi một lúc, Đới Bạch Dương thật sự bị Vương Xử Nữ kéo đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Thôi thì đi kiểm tra cho anh yên tâm, cũng không mất mát gì cả.
Bác sĩ khoa nội thần kinh nhìn kết quả kiểm tra lại nhìn Đới Bạch Dương, cuối cùng đề nghị y gọi người thân vào.
“Triệu chứng của cậu ấy xuất hiện bao lâu rồi?”
“Khoảng hai tháng gần đây là rõ ràng nhất.” Vương Xử Nữ nắm chặt tay, lo lắng trả lời: “Em ấy hay quên mình những chuyện từ lặt vặt đến quan trọng, lẫn lộn về thời gian.
Tệ nhất là vài ngày trước, em ấy ngơ ngác nhìn tôi và con chúng tôi như hai người xa lạ, sau đó rất lâu mới gọi ra được tên.”
Chuyện này ngay cả Đới Bạch Dương cũng không phát hiện ra, mà cũng có thể y quên rồi.
Vương Xử Nữ nghe thấy bác sĩ thở dài, rõ ràng đến mức khiến lòng anh nặng trĩu.
Alzheimer, bác sĩ nói không chỉ ở người già, mà ngay cả người trẻ cũng có thể mắc phải căn bệnh mất trí nhớ này.
Cả thế giới xung quanh Đới Bạch Dương như sụp đổ vậy, nhìn tờ chẩn đoán trên tay lại nhìn hoảng sợ Vương Xử Nữ, tay không ngừng run rẩy.
Sao y lại mắc bệnh này ở độ tuổi này được chứ?
Y liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước bọt tưới cổ họng đắng ngắt: “Chẩn… chẩn đoán nhầm lẫn ở đâu đúng không?”
Vương Xử Nữ lấy lại tờ giấy chẩn đoán trên tay y, đau lòng nhìn thẳng vào đôi mắt bây giờ chỉ chất chứa sự hoang mang tan vỡ ấy.
Anh cười rất cứng ngắc, an ủi y: “Chỉ là chẩn đoán ban đầu thôi, em bình tĩnh đã, chúng ta về trước nhé.”
Trước khi về, Vương Xử Nữ ghé vào nhà thuốc dưới bệnh viện mua theo đơn thuốc mà bác sĩ đã kê.
Công dụng chính là cải thiện chức năng hoạt động của não, và giảm bớt tình trạng suy giảm trí nhớ.
Đới Bạch Dương ngồi bên ghế lái phụ, lạc lõng nhìn bóng lưng của anh.
Những nỗi lo toan nhấn chìm y trong bóng tối.
Bây giờ y chỉ biết mong chẩn đoán nhầm lẫn, nghỉ ngơi thư giãn một thời gian rồi mọi chuyện sẽ ổn lại.
Y không thể tưởng tượng nổi nếu mình quên dần đi mọi chuyện, quên dần đi những phút giây hạnh phúc, quên đi người thân, bạn bè rồi quên mất cả chính mình là ai, quên mất đường quay về tổ ấm.
Rồi y trở thành một sự rắc rối, là gánh nặng của mọi người, như vậy đáng sợ cỡ nào?
Y chỉ muốn vun đắp một cuộc sống yên ổn bình thường thôi mà.
Cả anh và y đều chưa sẵn sàng chuẩn bị cho điều tồi tệ gì.
Cả chặng đường về nhà y chẳng muốn nói câu nào, trước mặt bố mẹ cố tỏ ra bình thường, về phòng lại rơi vào trầm tư.
Thất Cưu được Vương Xử Nữ bế sang phòng bố mẹ, anh về phòng thấy Đới Bạch Dương ngoan ngoãn lấy số thuốc được anh mua về lúc chiều, dựa theo chỉ dẫn ghi trên đó mà lấy từng viên ra uống.
“Tạm thời anh đừng nói cho ai biết.”
Giọng của y lạc hẳn đi, Vương Xử Nữ chua xót ép bản thân không được làm ra hành động gì quá khích.
Anh từ tốn đóng cửa lại, ôm y từ phía sau.
Ai cũng không nói với ai câu gì nữa, kể cả lúc lên giường đi ngủ.
Vương Xử Nữ ôm y vào trong lòng, vòng tay dịu dàng và chắc chắn ôm trọn lấy y, muốn giữ y thật chặt, dù Đới Bạch Dương có muốn cũng không thể thoát ra..