Hướng Đông Lưu

Chương 52: Quyển 2 - Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 51
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chung Ly Sóc dẫn Tô Hợp vào nhà.

Đầu tiên là dặn người làm chuẩn bị cơm chiều để chiêu đãi Thế tử.

Sau đó, nàng lại giải thích rõ ràng với Tô Hợp, rồi mệnh các thị vệ trong nhà áp đám người gánh hát đã bị những võ sĩ trói lại vào phòng chứa củi, xong đâu đấy mới cùng Trấn Bắc Hầu vào thư phòng.

“Nói đi, con muốn nói gì với ta?” Trấn Bắc Hầu ngồi vào chỗ, nhìn con út đang chau mày, nghiêm túc hỏi.

“Phụ thân.” Chung Ly Sóc cúi đầu, kể lại một lượt chuyện mình vừa gặp phải: “Hôm nay con và Thế tử đến Xuân Phong Nhất Độ Lâu du ngoạn, trên đường về đúng lúc gặp gánh hát này diễn vu hí.

Thế tử tò mò, con bèn cùng hắn đứng xem một lúc.

Ai ngờ lại thấy được cảnh đại nghịch bất đạo.”
“Ồ?” Trấn Bắc Hầu nghi hoặc, chuyên tâm nghe Chung Ly Sóc nói tiếp.

“Gánh hát này diễn tiết mục Thủy Đế xuất đông nhất thống Cửu Châu.

Diễn đến đoạn Thủy Đế đuổi Man tộc, bảo vệ Sở quốc thì bọn họ thêm vào một nhân vật mới.

Đó là một vị nữ Tướng quân.

Tướng quân giúp Thủy Đế đuổi hết bầy sói.

Hoàng đế phong cho Tướng quân danh hào Đại Tướng, cũng thành thân với nàng.

Đêm thành thân, Tướng quân cầm đao sắc ám sát Hoàng đế, tháo vương miện xuống.”
Sắc mặt Trấn Bắc Hầu dần trở nên ngưng trọng, lại nghe Chung Ly Sóc nói tiếp: “Phụ thân, mọi người đều biết đương kim bệ hạ là thê tử của Chiêu Đế, trước khi trở thành Hoàng hậu chính là Đại Tướng quân của Sở quốc.

Vở diễn này có ý ám chỉ, không phải đại nghịch bất đạo thì là gì?”

“Con còn chưa hỏi đám người ấy vì sao lại bố trí màn đó, được ai sai phái.

Con không tiện đưa người đến phủ nha của kinh đô, lại nghĩ phụ thân và trưởng tỷ đều là trọng thần trong triều, bèn trói người mang về nhà.” Chung Ly Sóc nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Phụ thân, chuyện này không phải nhỏ.

Kính mong phụ thân điều tra rõ ràng, chớ để người có tâm bôi đen bệ hạ.”
Trấn Bắc Hầu nghe xong, kinh ngạc bởi sự nhạy bén của Chung Ly Sóc, lại càng kinh ngạc vì lòng nhiệt tình với chính sự bất chợt của nàng.

Một mặt, ông ta cảm thấy vui vẻ.

Mặt khác lại vì chuyện Chung Ly Sóc vừa nói mà trở nên trầm trọng.

Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Bất luận đằng sau những người này có ai sai phái hay không thì chỉ bằng vở diễn của bọn họ hôm nay, theo luật là phải nhốt trong ngục một tháng.

Phụ thân, đợi tra hỏi rõ ràng sự tình rồi, xin hãy áp giải người đến phủ trung của Nguyên Châu.”
Trấn Bắc Hầu gật đầu, nhìn Chung Ly Sóc mà nhẹ giọng nói: “Chuyện này con làm rất tốt.

Vi phụ sẽ cho người hỏi rõ ràng.” Ánh mắt ông ta sáng như đuốc, nhìn chăm chăm vào Chung Ly Sóc, khiến nàng cho rằng mình có chỗ nào không ổn, phải lén cụp mắt tự nhìn lại bản thân.

“Ai, con cũng trưởng thành rồi.” Trấn Bắc Hầu thở dài một tiếng, lại đứng dậy đặt tay lên đỉnh đầu Chung Ly Sóc, dịu giọng nói: “Khi còn nhỏ cứ hay nói muốn cùng a cha vào quân doanh tòng quân đánh giặc.

Giờ con lớn rồi, còn chưa hỏi xem con có tính toán gì?”
“A tỷ của con hiện giờ đang nhậm chức ở Binh bộ, được bệ hạ trọng dụng, ta rất yên tâm.

Giờ thân thể con đã khỏe, cha cũng an lòng.

Chỉ có chuyện tiền đồ còn chưa được ổn thỏa.

Cha cảm thấy…” Trấn Bắc Hầu nói mấy câu, nói rồi lại cảm thấy có vẻ dư thừa.

Ông ta sẽ không can dự đến suy nghĩ của con cái, nhưng vẫn mong bọn nhỏ có được một tương lai xán lạn.

Trấn Bắc Hầu dừng một chút, lại nói: “Trước đây cha đã thương lượng với mẹ và a tỷ của con, định sẽ dâng tấu xin cho con làm Thế tử, con có bằng lòng không?”
“Phụ thân…” Chung Ly Sóc trợn tròn, nhìn người đàn ông khôi ngô trước mắt, nói: “Hầu phủ để trưởng tỷ kế thừa không phải thích hợp hơn con sao?”
Nàng đã chịu rất nhiều ân huệ từ Nhạc Chính gia, sao có thể nhận luôn cả gia nghiệp?
Trấn Bắc Hầu thấy nàng như thế, lại vỗ vỗ bả vai như cổ vũ: “Con và tỷ tỷ giống nhau, đều ngoan.” Nói đoạn, ông đẩy Chung Ly Sóc một phen, đẩy ra tận cửa: “Hôm nay Thế tử đến nhà làm khách, cha con ta không tiện ở đây nói chuyện lâu.

Tiếp đãi khách quý quan trọng hơn.

Được rồi, ra ngoài thôi.”
Cứ thế, Trấn Bắc Hầu hạ quyết định cho chuyện đã treo trong lòng bấy lâu, sau đó chấm dứt cuộc nói chuyện với Chung Ly Sóc.

Chung Ly Sóc bên đây trói người đem về nhà, mà Nhạc Chính Dĩnh ở ngoại thành cũng gặp phải chuyện tương tự.

Giữa trưa hôm nay, Nhạc Chính Dĩnh cùng Dương Ngọc Đình hẹn nhau đến Hạnh Hoa Lâu uống rượu.

Cả hai lên lầu, không ngờ lại gặp được Tiền Trình.

Ba người chào hỏi xong, Dương Ngọc Đình hết sức nhiệt tình, lập tức đon đả mời Tiền Trình uống rượu.

Tiền Trình cười cười, chỉ sang Nhạc Chính Dĩnh bên cạnh: “Ngươi có giai nhân, thôi ta không phiền.”
Dứt lời, lại bước vào một nhã gian trong góc lầu ba.

Dương Ngọc Đình cười nhìn Tiền Trình đi xa, ánh mắt lại lần nữa quay về chỗ Nhạc Chính Dĩnh.

Hắn giúp nàng rót đầy chung rượu, lại gắp một đũa rau: “Trời nóng, thích hợp dùng rau nhắm rượu.

Ngươi lỡ hẹn với ta mấy lần rồi, hôm nay phải uống nhiều một chút.”
Nhạc Chính Dĩnh chuyển chung rượu trong tay, cười với Dương Ngọc Đình: “Sao, muốn chuốc say ta à?”
Dương Ngọc Đình bị nụ cười ấy làm mê loạn, sững sờ một lúc rồi lập tức che kín hai mắt, khoa trương nói: “Ngươi đừng cười với ta.

Ngươi vừa cười ngực ta liền đập bịch bịch bịch bịch chịu không nổi.”
Nhạc Chính Dĩnh khẽ xùy một tiếng, không nhiều lời nữa.

Dương Ngọc Đình buông tay, mắt không nhìn người, bấy giờ mới nghiêm trang nói: “Ngươi vốn dĩ đã cực đẹp rồi, còn cười nữa, không phải muốn lấy mạng người ta hay sao?”
Nhạc Chính Dĩnh nghĩ thầm tiểu tử này hôm nay là đổi tính à? Nhưng hiếm khi nghe được hắn nói như vậy, nàng vô cùng hưởng thụ, hôm nay cũng không định bắt nạt thằng nhóc ngố tàu này nữa.


Vừa nghĩ vậy, lại nghe Dương Ngọc Đình nói: “Ô, lạ chưa kìa, cục nước đá mà cũng ra ngoài uống rượu sao?”
Nhạc Chính Dĩnh nghe vậy, bèn nhìn theo hướng mắt Dương Ngọc Đình, thấy Từ Nhân Thanh đang bước từ cầu thang lên, ngồi xuống vị trí tựa lan can có thể xem đến sân khấu kịch dưới lầu nhờ sự chỉ dẫn của người hầu.

Có lẽ vì tình cảm thanh mai trúc mã của Nhạc Chính Dĩnh và Từ Nhân Thanh nên Dương Ngọc Đình đặc biệt không thích người này.

Biệt danh cục nước đá chính là xưng hô độc đáo mà hắn đặt cho Từ Nhân Thanh.

Từ Nhân Thanh vừa ngồi xuống hiển nhiên cũng chú ý đến bên này.

Hắn khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Nhạc Chính Dĩnh thấy gã hầu mang đến cho Từ Nhân Thanh một bầu rượu và mấy đĩa đồ nhắm.

Từ Nhân Thanh liền gắp đồ, hướng ánh mắt vào sân khấu kịch tại lầu một.

Lúc này, trên khán đài ở lầu một đã sớm kín người.

Tất cả đều đang chờ tiết mục ở Hạnh Hoa Lâu hôm nay mở màn.

Màn sân khấu đỏ thẫm rủ xuống chắn đi tầm mắt mọi người.

Người giới thiệu khoác áo vàng lên đài, nhìn khán giả bên dưới rồi cất giọng: “Hôm nay, Hạnh Hoa Lâu ta sẽ biểu diễn cho chư vị một vở diễn mới, là vở mà A Tiền tiên sinh trong lâu ta vừa viết ra.

Vở diễn có tên “Như Nhất”, kể về một vị Tướng quân.”
Từ Nhân Thanh nghe thế, bèn rót chung rượu đặt bên môi nhấp nhẹ một ngụm.

Các nhạc sư bắt đầu tấu khúc.

Trong nhạc khúc hùng hồn vang dội, màn đỏ kéo ra, một vị nữ Tướng quân thân mặc áo giáp, vẽ trang dung nửa mặt, cầm trường thương trong tay nhảy lên giữa sân khấu.

Các võ sĩ Man tộc mặc áo đen vây quanh nàng.

Tướng quân một thương đẩy dạt đám người, bắt đầu tranh đấu trong tiếng chiêng trống dồn dập.

Từ Nhân Thanh nhìn nữ tử trên đài, lại buông ly, gắp một đũa rau đưa vào miệng.

Võ sĩ bị đánh bại rút lui như thủy triều.

Rồi Hoàng đế mặc vương phục xuất hiện trên sân khấu, ban lệnh bài cho Tướng quân.

Cốt truyện mang đến cảm giác quen thuộc mãnh liệt đánh sâu vào đầu óc Từ Nhân Thanh.

Mà Nhạc Chính Dĩnh thi thoảng vẫn chú ý đến vở diễn trên đài, nhìn thấy Tướng quân mặc giáp cũng bất giác tập trung quan sát.

Những đóa hoa lãng mạn như tấm sa đỏ buông rơi.

Một vị thiếu niên áo trắng, tóc xõa câu lấy lụa trắng, chậm rãi đáp xuống đài.

Đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.

Hắn vẽ trang dung nửa mặt, mắt mang đào hoa, mi ẩn phong lưu, chỉ liếc mắt một cái đã câu đi tâm hồn tất cả mọi người dưới sân khấu.

Thiếu niên này, là Thái tử của Hoàng đế, một nhân vật tuấn mỹ lại phong lưu.

Hoàng đế tứ hôn, lệnh Tướng quân gả cho Thái tử.

Đến đây, Từ Nhân Thanh đã biết Tướng quân trong vở diễn hôm nay là chỉ người nào.

Hắn uống một ngụm rượu, lại tiếp tục ghé mắt lên đài.

Trong lòng Nhạc Chính Dĩnh cũng hiểu rõ, chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn Dương Ngọc Đình nói: “Hạnh Hoa Lâu này đúng là to gan.” Những vở vu hí về Hoàng đế Sở quốc trước giờ cũng không thiếu, chỉ là ở đương triều thì còn chưa có ai dám diễn như vậy.

Vở này còn là diễn về chuyện của kim thượng và Chiêu Đế.

Nhạc Chính Dĩnh nghĩ, kế tiếp hẳn sẽ là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà thê lương.


Nàng không xem nữa, chỉ tiếp tục uống rượu cùng Dương Ngọc Đình.

Mà Từ Nhân Thanh, lại nghiêm túc theo dõi vở diễn, tựa bao người dưới khán đài.

Tương tự Nhạc Chính Dĩnh, cũng có rất nhiều người không hứng thú với vở diễn này.

Trong nhã gian tại góc lầu ba, vị khách ngồi đối diện Tiền Trình chính là một trong số đó.

Đó là một lão giả, thân mặc áo gấm, tinh thần quắc thước.

Hắn ngồi ngay ngắn trước mặt Tiền Trình, nhìn Tiền Trình chăm chú xem diễn dưới đài, cười hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt Thế tử, Thế tử đã dùng thứ này chiêu đãi ta.

Xin hỏi Thế tử là có ý gì?”
“Suỵt.” Tiền Trình đặt ngón tay lên môi, chuyển mắt sang phía lão giả, nói: “Ta từng nghe phụ vương nói qua, rằng đại nhân thích nhất là xem kịch.

Thế nên đã đặc biệt viết ra vở này cho đại nhân.

Thế nào, đại nhân cảm thấy không hay sao?”
“Đa tạ ý tốt của Thế tử.

Hay thì có hay thật, chẳng qua… không thích hợp với những người lớn tuổi như bọn ta lắm.” Lão giả thở dài một tiếng, lại tiếp: “Nhi nữ tình trường.

Đây đều là những thứ mà người trẻ tuổi yêu thích.”
“Cũng phải.

Người như đại nhân vẫn tương đối ưa thích tiết mục kiến công lập nghiệp, tranh đấu thắng thua hơn.” Tiền Trình nói, lại chuyển mắt sang đài diễn: “Cho nên những thứ đó sẽ đến ngay thôi.”
Hắn vừa dứt lời, Tướng quân thân mặc áo giáp đã vung một kiếm đâm chết Thái tử giờ đã bước lên vương tọa, sau đó tự mình ngồi vào ngôi chí cao vô thượng.

Dưới khán đài liên tục trầm trồ, giọng Tướng quân vang vọng từ sân khấu: “Ta chính là quân chủ thiên mệnh.

Giang sơn này vốn nên vào tay ta.”
Nàng vừa dứt lời, ngoài phòng đã vang lên một tiếng ly đập vỡ nát.

“Đại nghịch bất đạo!” Tiếng nói bao hàm sự tức giận của nam tử quát lớn.

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Giọng nữ chứa sương lạnh vang lên giữa những âm thanh ồn ào.

Các Kim Bào Vệ vọt vào Hạnh Hoa Lâu, bắt lấy toàn bộ những người trên sân khấu.

Tiếng thét chói tai và tiếng hoảng loạn chạy trốn trộn lẫn vào nhau.

Lão giả vẫn ngồi yên, nghe những âm thanh huyên náo truyền vào tai mà chau mày.

Tiền Trình, cũng chính là Chung Ly Trình, vỗ nhẹ bàn tay, than một tiếng: “Vì đại nghiệp mà giết hại quân vương.

Khí phách này quả rất giống lúc trên chiến trường.

Đại nhân nói vậy chắc là rất thích nhân vật này nhỉ?”
Chung Ly Trình nói, lại nhìn lão giả trước mặt, tiếp tục cất lời: “Như vậy, đại nhân có muốn trở thành người như thế hay không?”
“Có muốn làm Hoàng đế hay không? Từ đại nhân?”
Trong nhã gian tăm tối, giữa những tiếng ồn ào, giọng nói của Chung Ly Trình tựa như quỷ mị, đọng lại trong lòng Từ Minh Nghĩa.
_____________
Dương Ngọc Đình kiểu:
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.