Hướng Dương Đón Nắng

Chương 5: 5: Ấn Tượng Đầu




Hai tháng trước, một buổi sáng ấm áp của tháng 6,…
Ngày hôm ấy, Khanh đi học nhóm, cô cũng tiện kéo theo em họ mình để nó có cơ hội làm quen với thế giới.
Trí bất lực mà đi theo, cậu đến đó cũng đâu làm gì.

Nhóm Khanh được giao một bài luận với nhóm năm người, hôm ấy ai cũng đều lao đầu vào công việc đã giao.

Cả nhóm cứ im lặng ngồi làm bài luận cho đến khi hai người con gái trong nhóm lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng ấy.
“Nam, nhà tao có việc bận rồi nay tụi tao về trước nha, Trâm nó trở tao về.”_Cô bạn bỗng nhiên cất tiếng khiến xin phép cậu.
“Ờ, ừm, cũng được, nhưng mà về nhớ làm cho xong phần của cậu nhé.”
“À, phải rồi, hay mày làm giúp tụi tao được không? Nay nhà tao bận lắm luôn.

Giúp tao nha~.”_Người bạn đó lại nhẹ giọng van xin anh.
“Nhưng đó là phần của c...”
“Thôi nào, ta là bạn của nhau mà đúng không? Minh Nam?”_Người bạn ấy cắt ngang lời nói của anh, giọng điệu đầy ý giả tạo van xin.
“Ừm, cũng được, mày cũng làm nhiều rồi, để tao làm nốt phần còn lại cũng được.”_Anh từ tốn mỉm cưới cứ thế vui vẻ nhận lấy phần công việc ấy.

Anh Trí nhìn anh, không biết vì sao cậu có cảm giác thật quen thuộc với nụ cười ấy.
“Nam được rồi đó, mày để họ tự làm nữa chứ?”_Một người đàn anh ngăn anh lại, là Gia Hưng, anh là bạn của Minh Nam từ năm cấp 3 đến nay.
“Đúng đó, hai người ở lại làm thêm chút rồi về.”_Minh Khanh cũng lên tiếng khuyên nhủ hai người kia, cô quen biết anh từ hồi năm nhất và Khanh cũng là chị họ của Anh Trí và chị ruột của Anh Tú.
“Không sao đâu, tao làm nổi mà, còn hai cậu cũng về đi, để tôi, yên tâm.”
“Thiệt sao? Nam thật là tốt quá đi.”
Anh lại nhẹ cười, rồi nhẹ nhàng bảo họ ra về, hai người kia cũng chẳng mảy may mà bỏ đi.


Đúng lúc này Anh Trí lại có điện thoại, cậu vội vàng chạy ra ngoài để nghe.

Trí vừa ra ngoài cậu để ý hai người chị lúc nãy vẫn còn ở đây, cả hai như đang nói gì đó về việc đi chơi.

Cậu không quan tâm mà nghe điện thoại đến khi cậu nghe cái tên “Minh Nam” xuất hiện trong cuộc trò chuyện của hai người họ.
“Nè mày, mình bỏ về vậy có ổn không?”
“Ổn thôi, thằng Nam nó dễ lắm cứ nhờ nó làm đi, đã thế nó còn làm leader nữa, nó không nói thầy đâu.”
“Ừm, mà tao vào nhóm đó cũng chỉ tiếp cận Hưng thôi, mà thằng Nam nó cũng học giỏi nữa nên cũng được lợi.”
“Đúng đó, cái thằng đó có gì hay ho để vướng vào ngoài cái số điểm của nó đâu, tao tự hỏi sao Hưng và Khanh lại chơi với thằng đó nhỉ?”
Cả hai người bạn cười lớn rồi bỏ đi, Cậu đứng gần đó dường như nghe hết tất cả, trong lòng dâng lên một cỗi khó chịu.

Cậu đứng phía ngoài nhìn vào góc bàn của mình, chị họ và anh Hưng đang cặm cụi giúp đỡ anh, còn Minh Nam vẫn nhẹ cười và liên tục cuối đầu xin lỗi.
Anh Trí nhìn kĩ vào anh, nụ cười đó cậu nhớ ra rồi, nụ cười của sự nhẫn nhịn.

Trước đây mẹ vẫn hay dùng nụ cười ấy cười với cậu và anh cũng thế.
...******...
Hôm ấy cậu cũng đã nghe Khanh kể lại, từ lúc biết anh, Nam đã như vậy.

Những bài luận cá nhân, hay công việc giấy tờ, photo, tất cả, anh làm tất cả mà không than phiền, anh còn đáp lại những kẻ đó với nụ cười đầy hòa và vui vẻ.
Khi ấy, nhìn anh cậu thực sự nhớ về người mẹ cậu đã không thể bảo vệ, cậu nhớ về bản thân yếu đuối của trước đây.


Khi mẹ bị ba đánh đập, cậu chỉ biết tìm một góc mà trốn, mà khóc, cậu đã nhiều lần xin lỗi mẹ, nhưng bà chỉ hiền từ cười và nói ‘Không sao đâu’.
Cậu ghét bản thân trước đấy của mình, cậu ghét cả nụ cười ấy của mẹ.

Khi nhìn Nam, Anh Trí cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu khó chịu với nụ cười ấy, cậu khó chịu khi nhìn anh ta nhu nhược như mẹ của mình vậy.

Cậu khó chịu khi anh ta gợi cậu về bản thân ngày xưa.
Anh ta đang đứng trước mặt cậu, khuôn mặt mỉm cười đầy hiền từ đưa cho cậu chiếc khăn tay.

Anh Trí ghét khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, cậu khó chịu hất tay Nam ra khiến anh giật mình.
“Anh tránh ra, đừng có mà nhiều chuyện?”
“Nè, tôi chỉ muốn giúp thôi mà cậu có cần thái độ vậy không?”_Nam khó hiểu nhìn cái con người đang cau có đối diện.
“Tôi không cần anh giúp!”_Cậu quát lớn khiến Nam giật mình mà lùi lại.
“Cậu ổn chứ? Có cần tôi gọi Khanh không?”
“Anh bớt nhiều chuyện đi được không, đồ phiền phức?”
“Anh xin lỗi, chỉ là anh nghĩ em cần giúp đỡ thôi.”
Nam không hề tức giận còn nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, ánh mắt, nụ cười đều khiến cậu nhớ đến mẹ.

Anh lại nở nụ cười giả tạo ấy lần nữa, nụ cười mà ngày nào cậu cũng thấy trên gương mặt mẹ.
“Đừng có thấy cái gì cũng muốn giúp, anh không biết ai sẽ lợi dụng anh đâu! Ngốc như anh mới dễ bị lợi dụng đó! Rồi sao? Anh sẽ tười cười với cái điệu cười hiền từ kia à, nhìn nó thật giả tạo!”
’Chát’ tiếng tát bất ngờ vang lên trong không gian yên tĩnh của chiều tàn, Anh Trí bất ngờ nhìn con người đối diện.

Gương mặt anh thể hiện rõ khó chịu, trong ánh mắt ấy đầy sắc lẹm nhìn cậu, thoáng ở khóe mắt là những giọt lệ đang được kiềm lại.

“Cậu nghĩ mình là ai mà nói tôi như vậy? Đúng là làm ơn mắc oán mà.

Xin lỗi vì đã nhiều chuyện.”
Sau khi xin lỗi Minh Nam liền bỏ đi, còn cậu sau cú tát bất ngờ ấy vẫn chưa định thần lại, đứng ngơ ra nhìn anh rời đi.

Trí bần thần ngồi lại vị trí cũ, cậu nói gì sai sao? Cậu ghét anh ta, dù thế nào cũng đừng để cậu gặp lại.
...******...
Buổi tối đến, Minh Nam ngồi trên sân thượng ngắm nhìn thành phố về đêm, những ánh đèn của các ngôi nhà chen chúc nhau tỏa sáng.

Những cơn gió thu mát mẻ thổi qua, anh ngồi bên bàn gỗ cố gắng tập trung chạy deadline mà bạn anh đã nhờ, thế nhưng đầu óc anh không tập trung nổi.

Đầu anh cứ nhớ tới gương mặt đáng ghét đó, cái gương mặt của thằng nhóc Anh Trí, những lời nói của nó, khiến tim anh nhói lên.

Minh Nam không hiểu vì sao cậu ta lại nỗi nóng, càng không hiểu tại sao cậu ta lại nói những lời như vậy.
Thế nhưng những lời nói ấy khiến tim anh tổn thương, từng câu từng chữ như đấm vào lòng tự trọng của anh, việc anh làm thì sao chứ? Đâu cần đợi một thằng nhóc còn chưa trải dạy đời, mọi người cần anh nên anh mới giúp.

Mình không giả tạo, mình giúp mọi người là vì mình muốn thế!
Minh Nam chìm sâu vào những suy tư ấy, bất chợt tai anh bỗng nhói lên khiến anh choàng tỉnh, anh quay lại cốc đầu vào thằng em mình một cái, Minh Nhật bị vỗ đầu cũng đau điếng mà buông ra.
“làm gì vậy?”_Anh quay lại nhìn đứa em tinh nghịch của mình.
“Thấy anh suy nghĩ cái gì tập trung lắm, kêu mãi mà không trả lời nên em nhéo cho anh tỉnh.

Suy nghĩ gì mà tập trung dữ vậy?”
“Thế mày thấy anh đang làm gì?”
“Trời ạ, lại làm bài luận sao? Anh không thấy mình làm bài luận hơi nhiều sao? Chừng nào nộp vậy?”
Nhật bất ngờ nhìn đống sách tài liệu chất đầy trên bàn và máy tính mở sáng với hai ba cái file word, cậu ngạc nhiên vì tuần trước tới giờ đây là cái bài luận thứ ba của anh.
“Của bạn, nó nhờ anh làm giúp.”

“Của chị Minh Khanh sao?”
“Không phải, bạn cùng lớp, mà liên quan gì tới Minh Khanh?”
“Tưởng anh làm cho chị ấy thôi.

Anh có thích chị ấy mà đúng không?”_Nhật huých vai anh mình, giở giọng trêu ngươi để chọc anh trai.

Minh Nam nhanh chóng gõ đầu Nhật một cái, rồi nhanh chóng đáp lại.
“Không có, mà nếu là Khanh nó cũng sẽ tự làm chứ không nhờ ai khác đâu.”
“Thế sao? Nhưng mà anh cũng không phủ nhận việc đó, vậy là có đúng không?”_Cậu không bỏ cuộc tiếp tục tra khảo anh.
“Muốn nghĩ sao tùy mày.”_Anh thở dài, bất lực cười với đứa em của mình rồi quay lại với laptop trước mặt, đâm đầu vào đống tài liệu trên bàn.
Minh Nhật đứng đó nhìn bóng lưng bận rộn của anh mình, cậu luôn dõi theo bóng lưng ấy, luôn biết rõ nó đã rung lên vì tổn thương nhiều như thế nào kể từ khi mẹ mất, cậu biết rõ những cực khổ mà bóng lưng ấy luôn gánh vác.
Cậu hiểu rõ anh mình, từ khi mẹ mất anh đã phải trưởng thành sớm.

Anh có thể cười nhiều hơn nhưng cũng sống nội tâm hơn, anh dường như đang giấu đi sự yếu đuối trong đôi mắt mình.

Cậu biết mình bây giờ chưa thể làm gì nhiều, cậu luôn muốn làm gì đó hay có cách nào để cho nụ cười của anh có thể trọn vẹn nhất.

Cậu muốn nụ cười mà anh nở trên môi không phải là một nụ cười giả tạo để che lấp đi sự yếu đuối của mình.

Minh Nhật nghĩ ngợi một lúc rồi đặt ly cacao cậu cầm nãy giờ đặt lên bàn, cậu vỗ vai anh, nở một nụ cười tươi rồi nói.
“Em xuống đây nhớ đừng làm khuya quá, cố lên anh hai.”
Anh liếc nhìn ly cacao trên bàn tâm trạng cũng khuây khỏa hơn, đôi khi anh cảm thấy thế giới này đôi lúc thật mệt mỏi, suốt những năm qua anh đã chỉ vùi đầu vào việc học, khi lên đại học còn cả việc đi làm thêm.

Kể từ khi mẹ mất, mỗi ngày anh đều thức giấc với câu hỏi, anh có còn muốn tiếp tục sống cuộc đời thế này nữa hay không? Chỉ là câu hỏi ấy ngay lập tức biến mất mỗi khi anh nhìn thấy em trai mình, anh vẫn còn Nhật, và Nhật nó cũng chỉ còn mỗi anh là chỗ dựa, nó cần anh, nên anh sẽ luôn vì nó mà làm mọi thứ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.