Hướng Dương Tràn Ngập Ánh Nắng (TFBoys)

Chương 20: Cái bẫy (2)



Cả bọn vừa bước vào lớp, cô giáo cũng theo sau nên buổi học bắt đầu luôn. Nó ngồi về chỗ, trong đầu vẫn không thôi luôn nghĩ về chuyện lúc nãy và bức ảnh sáng nay. Thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía người trong ảnh. Tú Nghiêng ở phía sau nhận thấy được điều đó theo ánh mắt của nó mà suy đoán."Ra là thế." Cô ta tự nghĩ trong đầu rồi nhếch nhẹ môi, tạo nên nụ cười quỷ dị.

"Hướng Dương, em trả lời câu hỏi C3 đi."_tiếng cô Ninh vang lên.

Nó đang ngồi thơ thẩn thì nghe tiếng cô giáo gọi ngay lập tức đứng dậy cầm lấy quyển sách dở vội. Sau đó liền lúng túng, đọc tạm một vài dòng.

Cô Ninh nhìn nó rồi thở dài, lắc đầu nói tiếp.

"Đó là bài học từ tuần trước, thôi em ngồi xuống đi. Thiên Tỉ và Vương Nguyên nhớ dạy kèm bạn sát sao. Chúng ta học tiếp."

Nó ngồi xuống, tự gõ vào đầu vài cái, hướng lên phía trước để nghe giảng.

Tan học, nó đang ngồi sắp sách để cho vào cặp. Thì Diệu Lam và vài người khác đã đứng trước bàn. Sắc mặt ai cũng đều giống nhau nhìn nó với một con mắt. Phía sau dường như Tú Nghiêng còn đang thút thít khuôn mặt thập phần đáng thương.

Nó nhìn cảnh này cũng hiểu phần nào chuyện tiếp theo rồi. Nhưng nó mặc kệ nhàn nhạt tiếp tục làm việc của mình. Diệu Lam bị chọc tức, mắt đã tối đi vài phần. Không nhịn được mà giơ tay chuẩn bị giáng xuống cho nó một cái tát. Bàn tay đang cử động đột nhiên bị giữ lại.

"Thiên... Thiên Tỉ."_Diệu Lam lắp bắp nói, khi nhận được ánh mắt giận dữ của cậu. Nhanh chóng thu tay về.

Nó cũng ngước lên nhìn, thấy cậu liền gật đầu thay cho lời cảm ơn. Sau đó đứng dậy, hướng mấy người trước mặt, mở miệng.

"Các cậu định làm gì? Đã tan học rồi còn ở đây quấy rối."

Vài người ở phía trước có chút chột dạ, nhưng sau khi nghe được tiếng khóc của Tú Nghiêng liền quay lại thái độ ban đầu. Thậm chí có phần lên mặt hơn. Một người đứng ra nói.

" Mày đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa, cái thứ đẩy bạn xuống cầu thang thì làm gì mà có lương tâm."

Nó nhìn người vừa nói kia một hồi, sau đó định lên tiếng thì giọng nói khác đã chen vào.

"Cậu có bằng chứng gì mà nói Hướng Dương đẩy Tú Nghiêng, dù sao đây cũng là việc của hội học sinh vì thế mau giải tán."

Nó quay sang Vương Nguyên bên cạch, khẽ mỉm cười, rồi tiếp lời.

"Tôi không hề đẩy Tú Nghiêng, ngay từ đầu là bạn ấy tự biên tự diễn với lại sợi dây chuyền của tôi đâu rồi, bạn học?"_nó có ý nói châm chọc khiến cho người đằng sau đang khóc liền chột dạ. Ngẩng đầu lên nhìn nó cùng với ánh mắt của mọi người, Tú Nghiêng trả lời.

"Tớ không diễn, sự thật là cậu đẩy tớ mà, sợi dây gì đó tớ không biết."

Thiên Tỉ nghe thấy thế, liền nhếch môi cao hứng hỏi.

" Cậu thật không biết? Hôm trước tớ thấy trong túi cậu chẳng phải có sợi dây chuyền màu đỏ, gắn đá hoa hay sao nó rất giống dây của Hướng Dương. Đúng chứ?"

Thiên Tỉ đang nói đột nhiên quay qua hỏi nó khiến nó lúng túng một hồi, rõ ràng sợi dây của nó màu xanh dương gắn ngọc trai cơ mà, cậu hỏi thế là có ý gì. Sau đó liền nhìn sang mắt của Vương Nguyên cũng đang sáng lên nhìn nó mong chờ câu trả lời.

Đến lúc này, nó chợt hiểu ra mọi chuyện, ngay lập tức mở miệng.

"Đúng đó, sợi dây màu đỏ gắn đá hoa là của tôi."

Tú Nghiêng lúc này nghe thấy nó miêu tả như vậy liền tưởng rằng nó mắc sai lầm, đáp lại.

"Nếu thế thì không liên quan đến mình. Mình chỉ có một sợi dây màu xanh dương gắn ngọc trai thôi."

"Cắn câu rồi." Thiên Tỉ nghĩ như vậy, nhanh chóng lên tiếng tiếp.

"Thật xin lỗi nhưng rõ ràng sợi dây của Hướng Dương màu xanh dương gắn ngọc trai và còn khắc một chữ C, đây là bằng chứng."

Vừa nói xong cậu liền lôi ra một bức ảnh, trong đó có một cô gái đang ngủ gục trên bàn, cổ có đeo chiếc vòng như lời miêu tả.

Tú Nghiêng nhìn bức ảnh sắc nét trước mặt, mà không khỏi tối mắt. Biết mình đã mắc bẫy, nên suy nghĩ cách giải quyết. Cuối cùng cũng nói.

"Sợi dây đó cũng có thể mua được mà, biết đâu cậu lại làm giả."

Thiên Tỉ liếc mắt sang nhìn nó, đợi câu đáp trả. Nó gật đầu hiểu ý, mở miệng.

"Sợi dây chuyền này chỉ có một cái duy nhất. Cho dù có lục tung cả thế giới ra thì cũng không tìm được cái thứ hai đâu."

Đến lúc này, ánh mắt nghi ngờ của mọi người dần chuyển sang Tú Nghiêng. Vài bạn còn giơ điện thoại quay lại màn kịch này phát sóng lên màn hình lớn của trường. Dưới sân, một đống người đang bu lại chỉ chỏ bàn tán.

Tú Nghiêng lúc này biết không thể làm gì được nữa, nghĩ đến ba mẹ đành tự nhận tội dù sao đằng sau cũng có Linh Kiều chống lưng mà.

"Đúng là tôi làm, tại tôi ngứa mắt cậu lâu rồi. Đồ nhà quê như cậu không xứng đáng được ở đây."

Nó nghe như vậy trong lòng đương nhiên có chút buồn. Nghĩ đến kí ức trước đây của hai người từng làm bạn vui vẻ biết bao. Thì ra đều là giả dối.

Lúc này vài người không nhịn được tức đột nhiên xông lên đánh Tú Nghiêng, nó bàng hoàng chạy lên trước ngăn lại. Cậu bạn vừa định đánh Tú Nghiêng khó hiểu nhìn nó, hỏi.

"Tại sao lại bảo vệ cô ta, chẳng phải cô ta đã hại cậu sao?"

"Đúng nhưng đừng dùng bạo lực để giải quyết, chuyện này của hội học sinh."

Cậu bạn kia gật đầu, kéo theo vài người nữa đi xuống. Vương Nguyên bên cạch nhanh chóng gọi mọi người đi về.

________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.