Lúc Khương Ninh tỉnh lại đã là xế chiều. Từ Giai Tú thấy cô mở mắt, lập tức tiến lên ân cần hỏi han: Sao rồi? Còn khó chịu không?.
Khương Ninh ngơ ngác, nhìn xung quanh, đưa tay xoa huyệt thái dương: Sao lại ở bệnh viện thế này?.
Còn sao nữa à? Cậu bị cảm nắng đấy. Từ Giai Tú ngồi xuống bên cạnh, nhấn cánh tay đang truyền dịch của cô, bảo: Đừng động đậy, truyền xong chai nước biển này là ra viện được rồi.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, còn nửa chai nữa.
Đầu cô còn choáng, sờ má vẫn thấy nóng nhưng không bỏng giãy như lúc sáng.
Bác sĩ nói cậu bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi là không sao.
Khương Ninh quay đầu nhìn về phía Từ Giai Tú: Thực sự xin lỗi cậu.
Ôi giời, cậu như vậy mình áy náy chết đi được, buổi hôm nay là do mình hẹn cậu đi mà. Từ Giai Tú nói tiếp: Nhưng cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn không chịu được nóng. Mình nhớ buổi tập huấn quân sự hồi học sơ trung, cậu cũng ngất xỉu vì không chịu nổi nóng.
Khương Ninh giật giật khóe môi: Không chỉ một lần.
Từ Giai Tú bật cười: Không biết xấu hổ hay sao còn khoe ra.
À, mình hỏi cậu cái này. Từ Giai Tú ghé sát người Khương Ninh, dò hỏi: Cậu có biết người đàn ông lúc sáng không?.
Khương Ninh cau mày: Ai cơ?.
Người đó đó, người đi cùng xe với bọn mình... Anh chàng sửa xe ấy.
Vu Dương?.
Cậu cũng biết tên anh ấy à? Quen nhau đúng không?.
Khương Ninh lắc đầu: Không hẳn là quen.
Không quen sao anh ấy biết tên của cậu, còn cõng cậu đến bệnh viện nữa.
Hả?.
Từ Giai Tú thấy cô không nhớ gì liền giải thích: Sáng hôm nay, cậu vừa xuống xe thì bị ngất, chính anh ấy đã cõng cậu đưa đến bệnh viện. Chứ người trưởng thành như cậu một mình mình xoay sở sao được.
Anh ấy rất nhiệt tình, nhưng cô bạn gái có vẻ không thân thiện cho lắm, mặt mũi cau có theo tới bệnh viện, cũng tỏ ra khó chịu với mình. Từ Giai Tú hiếu kỳ: Mấy người biết nhau à?.
Khương Ninh kể sơ lược chuyện nhờ Vu Dương đưa mình đi làm.
Từ Giai Tú nghe xong, trêu chọc: Giỏi đấy, như thế gọi là có kỹ năng khiêu chiến.
Khương Ninh biết cô hay nói giỡn nên không để tâm.
Hơn 3h chiều mới chuyền xong chai nước biển, mặt trời vẫn rất chói chang, Khương Ninh lại bị như thế này nên không thể đi dạo phố. Rốt cuộc, Từ Giai Tú đề nghị tìm một quán gần đó để ngồi giết thời gian, đợi đến chiều tối mát mẻ một chút thì về.
Gần bệnh viện vừa vặn có một trung tâm mua sắm nhỏ, hai người tìm quán cà phê ngồi lại.
Cậu không được uống linh tinh, gọi một ly cam ép nhé?.
Ừ.
Từ Giai Tú gọi hai ly nước trái cây, đúng lúc ấy di động báo có tin nhắn. Cô cầm lấy nhìn, khóe miệng lập tức nhếch lên, nhanh chóng chuyển động ngón tay nhắn tin trả lời.
Khương Ninh thấy vẻ hớn hở của cô, đoán ngay ra là ai đã nhắn tin cho cô.
Ngô Phong à?.
Ừ, phiền chết đi được, đi công tác mà vẫn gửi tin cho mình. Tuy Từ Giai Tú nói vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày không che giấu được vẻ ngọt ngào hạnh phúc.
Từ Giai Tú và Ngô Phong quen nhau thời đại học. Hai người tốt nghiệp xong liền kết hôn, một năm sau thì có Đông Đông. Bao năm như vậy mà tình cảm của bọn họ vẫn rất ổn.
Khương Ninh hút nước trái cây, buông một câu: Tốt quá còn gì.
Từ Giai Tú cất điện thoại, hỏi cô: Còn cậu, giờ cô đơn một mình có tính toán gì không? Hay lại tìm người khác?.
Khương Ninh lắc đầu: Để tùy duyên.
Mình sẽ giới thiệu giúp cậu. Ở trường Ngô Phong còn nhiều thầy giáo chưa vợ, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà.
Cậu tha cho mình đi.
Mình nói thật đấy, giáo viên rất tốt, mặc dù lương bổng không cao nhưng ổn định, chủ yếu là có nhiều thời gian dành cho cậu. Tính cách cũng không chênh lệch, sau này có khả năng giáo dục con cái.
Khương Ninh giương mắt nhìn cô: Biết là cậu được gả cho người tốt rồi, không cần phải khoe khoang đâu.
Nghe cậu nói kìa. Từ Giai Tú bật cười: Cậu cứ cân nhắc đi, cậu không vội, nhưng cô chú chắc cũng sốt ruột rồi đúng không?.
Khương Ninh nghĩ đến cuộc nói chuyện không thoải mái với Trần Lệ Trân hôm trước, ánh mắt ảm đạm, im lặng uống nước.
Từ Giai Tú thấy phản ứng của cô không được vui, xem chừng mình đã đoán đúng hơn phân nửa, cô không hỏi nhiều, chuyển chủ đề: Trung tâm mua sắm này đẹp mà vắng vẻ quá.
Khương Ninh nhìn ra bên ngoài. Trung tâm mua sắm tuy nhỏ nhưng có ba tầng, bọn cô ngồi ở tầng hai. Nhìn xuống chỉ thấy lác đác vài người, từng dãy cửa hàng cửa tiệm mở rộng cửa đón khách nhưng rất ít người vào xem.
Vắng thật. Cô nói.
Từ Giai Tú thở dài: Thời buổi mua sắm online phát triển, chẳng còn mấy ai ra ngoài mua sắm ở các cửa hàng nữa. Cô lại nói tiếp: Tuy mua hàng qua internet thuận tiện thật đấy nhưng mình vẫn cảm thấy mua đồ trong các cửa hàng cũng rất hay, ít nhất sẽ không bị lừa gạt.
Khương Ninh nheo mắt nhìn cô: Cậu nói như thể từng bị lừa rồi ấy.
Mình không đến nỗi ngốc như vậy. Từ Giai Tú lườm một cái: Nhưng dù sao trên đời này vẫn có những kẻ đần độn. Hơn nữa, thủ đoạn lừa đảo ngày càng tinh vi, không chừng ngày nào đó chính chúng ta sẽ biến thành những kẻ đần.
Khương Ninh hỏi cô: Ở trấn Thanh Vân... không ai bị bắt à?.
Cũng bắt được mấy người, nhưng không có cách nào, sự cám dỗ quá lớn, đơn giản là vì có quá nhiều người không chịu nổi nghèo đói nên chấp nhận nhảy vào hố, bọn họ đều muốn vất vả một lần suốt đời nhàn nhã. Từ Giai Tú hút nước trái cây, tiếp tục: Nhiều người nghĩ chỉ cần làm vài phi vụ kiếm được ít tiền là dừng tay, nhưng lòng người ấy mà, biết thế nào cho đủ.
Khương Ninh nghe xong cúi đầu trầm mặc. Cô có thể hiểu sơ qua suy nghĩ của những người đó, vụ mua bán bỏ vốn đầu tư ít nhưng sản xuất lớn thì ai không muốn làm, đứng trước cám dỗ, người đầu tư sẽ không quan tâm đến cái giá phải trả.
Mình nói cho cậu biết nhé. Từ Giai Tú đột nhiên ngồi sát Khương Ninh, nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói: Mình đã từng đi báo cảnh sát.
Khương Ninh ngạc nhiên nhìn cô.
Có lần mình thấy một đám người thị trấn đeo túi xách lên núi, mình liền lén đi báo cảnh sát. Từ Giai Tú ngồi thẳng người, nhún vai bất lực: Cảnh sát đến bắt đám người đó, nhưng mấy hôm sau thì thả ra.
Hả?.
Bọn chúng chỉ nộp tiền phạt vì không có đủ bằng chứng. Từ Giai Tú cắn ống hút: Dù sao bọn chúng cũng chẳng coi ai ra gì, tiếp tục phạm pháp.
Lá gan lớn thật đấy.
Đều bị tiền cho ăn no chứ sao... Bọn họ không phân biệt đúng sai đâu. Tâm trạng Từ Giai Tú có vẻ căm phẫn: Cậu nói xem, nếu con người đều không phân đúng sai, không rõ phải trái, vậy thì ngay từ lúc đầu Adam và Eva đã không cần ăn trái trên cây Kiến Thức rồi.
Khương Ninh bị cô chọc cười, giả bộ cúi đầu: Biết cậu là nhà giáo nhân dân, đừng hơi một tí là nói có sách, mách có chứng đi. Mình nghe xong mà choáng hết đầu.
Thôi đi, mình chỉ sợ cậu lại quăng cho mình một mớ điều lệ luật pháp gì đấy thôi.
Vừa dứt câu, Từ Giai Tú vội giật mình nhận ra mình lại lanh mồm lanh miệng. Cô đang định nói chữa thì thấy Khương Ninh giọng điệu bình tĩnh, nói: Mình quên sạch rồi.
Từ Giai Tú không đành lòng: Khương Ninh.
Khương Ninh mỉm cười: Đói quá, tìm chỗ ăn cơm đi.
Từ Giai Tú thấy cô như vậy, cũng phụ họa theo: Được, ăn xong về là vừa.
+++
Khương Ninh và Từ Giai Tú rời quán cà phê, xuống tầng hai của trung tâm mua sắm. Họ vừa ra khỏi cửa chính thì có người gọi:
Khương Ninh? Cậu đúng là Khương Ninh rồi.
Khương Ninh nhìn cô gái trước mặt, trông quen mắt mà không thể nhớ được tên.
Lý Yến à. Từ Giai Tú nhìn người vừa đến, liền liếc mắt sang cô.
Khương Ninh đã nhớ ra, Lý Yến là bạn học ở gần nhà cô. Hai người học cùng nhau hồi sơ trung nhưng không mấy thân thiết. Ngược lại, Trần Lệ Trân và mẹ của cô ta thường xuyên nói chuyện với nhau.
Lý Yến quan sát Khương Ninh: Nghe nói cậu quay về trấn Thanh Vân, mình ở trong thành phố nên không gặp được cậu. Lý Yến lộ vẻ đắc ý: Sao đột nhiên cậu lại quay trở về vậy? Có phải ra ngoài không được dễ chịu đúng không?.
Về vấn đề này, Khương Ninh chỉ im lặng. Hồi mới về trấn Thanh Vân, hầu như ai cũng hỏi cô vấn đề đó, cô đều trả lời qua loa để đối phó.
Cô đang định trả lời giống như mấy lần trước, thì Từ Giai Tú đã cướp lời: Có hiểu " áo gấm về làng" là thế nào không? Không hiểu thì đừng có đoán mò.
Cậu.... Lý Yến đang định cãi lại nhưng cô ta bỗng dưng bật cười: Ây da, bây giờ cái gì mà điều kiện xã hội chứ, đọc sách kiếm được bao nhiêu? Cũng chỉ có kiểu làm thầy như cậu mới ôm quyển sách, coi đống giấy vụn ấy là kho báu.
Những câu này mặc dù cô ta nói với Từ Giai Tú nhưng lời lẽ có ý ám chỉ người khác.
Từ Giai Tú tức giận trợn mắt: Lý Yến.
Lý Yến cười đắc ý, trong lồng ngực dâng lên cảm giác thắng lợi trước nay chưa từng có. Trước kia, Khương Ninh trong mắt cô ta chính là con nhà người ta. Mẹ Khương Ninh thường khoe khoang với mẹ cô ta Khương Ninh ưu tú như thế nào. Mẹ cô ta cũng thường so bì cô ta với Khương Ninh. Khương Ninh dần biến thành cái gai trong tim, từng giây từng phút đâm vào lòng tự trọng của cô ta.
Lý Yến giả lả: Hai người chưa ăn cơm đúng không? Để tôi mời đi, dù sao cũng là bạn học với nhau mà.
Không cần. Khương Ninh lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: Tôi không có thói quen ăn cơm với người lạ.
Từ Giai Tú phụ họa: Chúng tôi thích ăn cơm sạch bằng tiền sạch.
.... Lý Yến bị nói kháy, sắc mặt thoáng trở nên khó coi.
Hứ. Từ Giai Tú kéo Khương Ninh, nhìn Lý Yến một cách coi thường, đi qua mặt cô ta bước ra cửa.
Khi đã đi cách xa trung tâm mua sắm, Từ Giai Tú mới tức giận nói: Thấy không? Bộ mặt của những con người vì tiền mà làm những điều táng tận lương tâm, lấy những đồng tiền không sạch sẽ đạp lên mặt. Cái này người ta gọi là: người quân tử lúc cố cùng vẫn giữ vững khí tiết, kẻ tiểu nhân lúc cùng đường ắt làm bậy.
Khương Ninh khẽ cười, đỡ trán than thở: Đầu vẫn còn choáng, đừng tỉa tót câu chữ nữa đi, mình nghe không hiểu đâu.
Được, mình bảo này. Từ Giai Tú quay đầu sang bên phì nhổ một cái: Sau này đừng để con cái cô ta rơi vào tay mình, mình sẽ không tha cho cô ta đâu.
Ấy ấy, chú ý một chút đi, nhà giáo nhân dân à.
Từ Giai Tú vươn thẳng vai: Ôi, nhà giáo nhân dân cũng chẳng hay ho gì. Trước kia cứ nghĩ làm giáo viên sẽ được nghỉ đông và nghỉ hè. Giờ nghĩ lại thật sự là hy vọng xa vời rồi.
Sao thế?.
Hè này coi như đi tong. Nhà trường muốn mở lớp chuyên sâu, nghỉ hè mình vẫn phải đi học bình thường. Nói xong, Từ Giai Tú lại tự mình an ủi: Không sao, ít ra thì lương nghỉ hè cũng tăng gấp đôi. Lũ tiểu nhân kia vì tiền mà gắng sức như vậy, mình không thể làm người có lỗi.