Hướng Dương

Chương 2



Suốt đêm Khương Ninh ngủ không ngon giấc. Mặc dù Trần Lệ Trân đã thay tấm ra giường sạch sẽ giúp cô nhưng căn phòng hai năm không có người ở vẫn tản ra mùi nấm mốc ẩm ướt, không khí trong phòng cũng phủ đầy bụi. Gắng gượng ngủ một đêm, Khương Ninh cảm giác từ xoang mũi đến phổi của mình đều bị nhét thêm vô số bụi đất.

Hai năm cô không trở về, hai năm căn phòng này không ai quét dọn.

Cô ra khỏi phòng, rửa mặt xong xuống lầu, đáy mặt quầng đen, tinh thần uể oải.

Dậy rồi à?. Trần Lệ Trân trông thấy Khương Ninh, đưa mắt vào trong bếp ra hiệu: Có cháo đấy, ăn đi.

Khương Ninh không dừng bước, hỏi: Tiểu Thành đâu ạ?.

Tối qua nó ở nhà bạn không về, thi cử vất vả, để nó xả hơi một chút.

Khương Ninh nhíu mày không hỏi lại.

Vào bếp, Khương Ninh múc cháo, bưng dưa muối trong chạn bát đặt lên bàn, ăn nhấm nháp.

Trần Lệ Trân đi tới lượn qua lượn lại phòng bếp, hết lấy cái này đến cái kia. Thấy Khương Ninh không có phản ứng, bà dứt khoát ngồi xuống cạnh cô, hỏi: Sao lại nghỉ việc rồi à?.

Khương Ninh trộn cháo, không ngẩng đầu lên trả lời: Không muốn làm nữa.

Công việc đó của con rất tốt cơ mà. Trần Lệ Trân lộ vẻ tiếc nuối.

Khương Ninh buồn bực im lặng nhấp ngụm cháo nhạt nhẽo.

Giờ tính sao? Có muốn tìm việc khác không?.

Khương Ninh uống nửa bát cháo, cảm thấy không có khẩu vị, cô liền đặt thìa xuống, trả lời: Tạm thời chưa có dự định gì.

Con.... Sắc mặt Trần Lệ Trân không vui, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Sau khi thu dọn xong chén đũa, Khương Ninh trở về phòng. Tâm trạng cô không được tốt, toàn thân mệt mỏi rã rời. Nhưng cô biết, cô không tự làm thì sẽ chẳng có ai giúp cô. Để buổi tối có thể ngủ ngon giấc, cô lên tinh thần bắt đầu thu dọn phòng mình.

Tầng hai có bốn phòng, phòng của cô là căn phòng nhỏ nhất. Mặc dù thế, cô vẫn mất cả một buổi sáng để dọn dẹp ổn thỏa từ trong ra ngoài, đồng thời vất bỏ một đống đồ đạc linh tinh chồng chất trong phòng.

Trong phòng có chiếc bàn học cũ kỹ, Khương Ninh dùng từ tiểu học lên đến cấp 3. Bốn cạnh của chiếc bàn đã bị mài mòn, cô lấy khăn lau mặt bàn, lúc sửa sang ngăn kéo mới phát hiện ngăn kéo đã bị khóa. Cô nheo mắt suy nghĩ một lát, ngồi xổm xuống lần mò tìm dưới ngăn bàn, quả nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa.

Cô tra chiếc chìa khóa mỏng màu xám tro vào ổ, thuận tay mở bên trong. Đó là cuốn nhật ký cùng mấy món đồ cô yêu thích từ thời con gái.

Khương Ninh lôi cuốn nhật ký thời cấp 3 ra, lật giở vài trang, thấy trên đó viết: Mình nhất định phải cố gắng gấp bội, rời khỏi trấn Thanh Vân, rời khỏi ngôi nhà này.

Cô lập tức cảm thấy mất hứng, ném bừa cuốn nhật ký vào trong ngăn kéo, khóa lại.

Vừa dọn dẹp phòng xong thì Từ Giai Tú gọi điện đến, hẹn Khương Ninh ăn cơm. Khương Ninh đồng ý, sau khi nói địa điểm gặp nhau liền cúp máy.

Cô tắm rửa thay một bộ đồ đơn giản rồi trang điểm nhẹ nhàng, cầm ví tiền và điện thoại đi ra cửa.

Trước khi ra ngoài, cô báo với Trần Lệ Trân: Buổi trưa con không về ăn cơm.

Ừ. Bà không hỏi quá nhiều.

Lúc vào quán ăn Từ Giai Tú chưa tới, Khương Ninh tìm chỗ ngồi đợi, đợi chán cô bắt đầu ngắm nghía xung quanh quán.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên mập mạp có cái đầu bóng loáng. Bao năm qua quán chưa từng được sửa sang, bốn vách tường bị dầu mỡ khói bếp lâu ngày ăn mòn không còn màu sắc. Trên tường dán mấy tờ lịch màu vàng cũ kỹ, một vài chỗ đã bị tróc ra, nhìn loang lổ. Không gian quán khiến người ta có cảm giác đìu hiu rách nát.

Trước kia, hồi Khương Ninh học ở trấn Thanh Vân, cô thường xuyên cùng Từ Giai Tú tới đây ăn uống. Sau này Khương Ninh đến nơi khác học đại học, đi làm, Từ Giai Tú vẫn ở lại trấn Thanh Vân làm giáo viên cấp 3, hai người cũng ít có cơ hội tới quán này.

Gần tới giờ cơm, trong quán vẫn còn thừa chỗ ngồi, lác đác chỉ có mấy người khách, rốt cuộc không đông như ngày xưa.

Này, mình bảo, cậu mất mặt thật đấy, mời mình ăn cơm sao không tìm chỗ cho tử tế. Từ Giai Tú đi vào trong quán, đặt chiếc túi xuống bên cạnh, ngồi đối diện với Khương Ninh.

Khương Ninh hơi vươn thẳng vai, nói: Lâu rồi mình không được ăn mấy thứ kia.

Hứ. Từ Giai Tú mắng cô: Ai bảo cậu hai năm rồi không về. Lần này về nhà, bố mẹ cậu không nhận ra cậu phải không?.

Từ Giai Tú trêu đùa, Khương Ninh nghe xong cười khẽ: Quả là đã bị cậu nói đúng.

Từ nhỏ, Từ Giai Tú đã rất hiểu Khương Ninh, biết rõ hoàn cảnh gia đình cô. Lúc này, biết mình nói lỡ lời, Từ Giai Tú vội vàng chuyển chủ đề: Bọn mình gọi món đi, vừa dạy xong đói quá.

Chọn hai tô mì thịt bò, đột nhiên Khương Ninh hỏi: Con của cậu đâu? Ai trông?.

Từ Giai Tú liếc nhìn cô: Ở nhà trẻ.

Khương Ninh ngạc nhiên: Thật á?.

Hai năm cậu chưa gặp Đông Đông, mẹ nuôi mà thế à?.

Năm nào mình chẳng gửi tiền mừng tuổi cho cậu?.

Từ Giai Tú hừ nhẹ một tiếng: Về mặt này cậu miễn cưỡng xứng đáng với danh hiệu.

Hai bát mì đặt xuống trước mặt, Từ Giai Tú cầm đũa đưa cho Khương Ninh, hỏi: Sao lần này lại quay về thế?.

Khương Ninh nhấp một ngụm nước mì, đáp: Bỗng dưng thích về thì về thôi.

Công việc thì sao?.

Nghỉ rồi.

Từ Giai Tú hỏi tiếp: Sắp tới có kế hoạch gì không?.

Chưa nghĩ ra.

Định thế này bao lâu?.

Không biết.

Công việc thì thế nào? Tìm ở trấn Thanh Vân hay vào trong thành phố?.

Khương Ninh lắc đầu.

Từ Giai Tú sốt ruột: Hừm, mình hỏi cái gì cậu cũng bảo không biết là sao?.

Khương Ninh mỉm cười: Đến lúc đó nói sau.

Thực ra.... Từ Giai Tú nhìn ngó xung quanh, đột nhiên ghé sát người Khương Ninh, thì thầm: Hay là cậu " lên núi" đi.

Khương Ninh nhíu mày: Lên núi? Đào măng à?.

Từ Giai Tú hạ thấp giọng hơn, tỏ ra thần bí: Là đi lừa đảo ấy.

Làm cái này kiếm tiền rất dễ, số đỏ thì có thể kiếm lời hơn mười vạn một ngày. Trong trấn Thanh Vân giờ có rất nhiều người làm nghề đó. Gần như trên núi, ở đâu cũng có hang ổ của họ. Cậu không thấy trên thị trấn có rất nhiều nhà mới xây à? Đều do họ " lên núi" kiếm tiền xây nên đấy.

Khương Ninh sau khi nghe Từ Giai Tú nói xong mím môi không đáp. Hai năm trước cô từng nghe nói trên thị trấn có người đi lừa đảo, không ngờ đến bây giờ thì đã hung hăng ngang ngược như vậy rồi.

Không bị ai bắt à?. Khương Ninh hỏi.

Nhiều người thế sao dễ bắt được. Với lại, bọn họ tinh quái lắm. Từ Giai Tú nhíu mày hỏi cô: Sao? Có hứng thú không?.

Khương Ninh nhìn cô: Việc tốt như vậy sao cậu không tự làm đi?.

Từ Giai Tú liếc mắt khinh thường: Mình là giáo viên nhân dân, không thể giở mánh khóe vô lương tâm.

Mình thì có thể à?.

Từ Giai Tú bật cười, đột nhiên thở dài, nói: Lúc khốn cùng càng phải vững vàng, không rớt chí ở trốn mây xanh. E là trấn Thanh Vân sắp sa đọa mất rồi.

Đối với vấn đề này Khương Ninh không có ý kiến.

Cho một bát mì thịt bò nhé. Một người nữa đi vào trong quán, gọi với về phía ông chủ.

Giọng nói của người đàn ông khá trầm thấp, hơi khàn. Khương Ninh ngẩng đầu nhìn sang, nhận ngay ra người đàn ông kia.

Vu Dương cũng nhìn thấy Khương Ninh, mắt hai người giao nhau không đến một giây liền rời đi.

Vu Dương đi vào trong quán, ngồi ngay sau lưng Khương Ninh.

Chóp mũi Khương Ninh đột nhiên ngửi thấy một mùi, không gay gắt nhưng cảm giác rất nồng.

Từ Giai Tú đang ăn mì đột nhiên hỏi một câu: Anh bạn trai lắm tiền của cậu đâu?.

Vẻ mặt Khương Ninh không biểu cảm, cô nheo mắt, ngữ khí lãnh đạm: Chia tay rồi.

Từ Giai Tú ngẩng đầu định hỏi tiếp, thấy bộ dạng Khương Ninh không mấy hào hứng lại thôi.

Hai người không nói chuyện nữa, lặng im ăn mì.

Ông chủ, lấy thêm nước canh giúp tôi.

Người đàn ông phía sau đột nhiên hô to. Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, sống lưng Khương Ninh khẽ giật nảy.

Bình thường người ở trấn Thanh Vân thường dùng ngôn ngữ địa phương để nói chuyện với nhau. Nhưng anh lại nói tiếng phổ thông, hơn nữa không hề mang theo khẩu âm bản địa.

Nghĩ gì thế?. Từ Giai Tú vẫy tay ra hiệu với Khương Ninh.

Khương Ninh hoàn hồn: Không có gì.

Chẳng phải muốn ăn mấy thứ kia à? Sao còn chưa ăn đi?.

Khương Ninh gắp mì lên xong lại bỏ xuống: Không có khẩu vị.

Không phải không hợp khí hậu đấy chứ? Tốt xấu gì thì cậu cũng lớn lên từ đây mà?.

Khương Ninh ngẫm nghĩ, có lẽ là thế.

Ông chủ, tính tiền. Người đàn ông phía sau lại lên tiếng.

Ông chủ đầu trọc xoa xoa tay đi đến thu tiền mì.

Vu Dương không ngồi nữa, đứng dậy đi luôn. Lúc đi qua bàn Khương Ninh, bước chân thoáng dừng lại, móc hai đồng ở trong túi đặt lên bàn trước mặt Khương Ninh, sau đó không nói một lời đi ra ngoài.

Khương Ninh sửng sốt, lúc định thần lại ngẩng đầu lên thì anh đã ra khỏi quán, chỉ còn thấy bóng lưng.

Cô nhìn tờ hai đồng màu xanh trên bàn, ánh mắt hơi sóng sánh, đôi môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng kéo ra như muốn cười.

Cũng có chút thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.