Hướng Dương

Chương 34



Buổi sáng, lúc Khương Ninh xuống lầu đụng phải Khương Chí Thành, cậu ta gọi một tiếng chị xem như chào hỏi. Sau đó, không nói thêm câu nào cứ thế đi ra ngoài. Sau buổi hai người cãi nhau hôm trước, cậu ta vẫn đến trường, đi học lại không phải vì nghe theo lời của Khương Ninh mà do Khương An yêu cầu. Khương An cho rằng, dù sao tiền học kỳ này cũng đã đóng rồi, không đi sẽ bị lãng phí, muốn bỏ học thì đợi học kỳ sau hãy nói.

Dù cho thế nào, việc thằng bé đến trường khiến Khương Ninh yên tâm đôi chút. Còn đối với những ngày cuối tuần, cô muốn quản cũng coi như ngoài tầm với.

Khương Ninh ăn sáng xong liền ra ngoài. Lúc này, trời đã hơi gay gắt, cô che dù đi bộ tới cửa hàng của Vu Dương.

Vu Dương đang ở cửa thay lốp cho một chiếc xe ba bánh. Hôm nay anh không phải đến chỗ Vương Thành, nên nhân lúc nhàn rỗi lôi việc tích lũy mấy hôm trước ra để làm. Từ sáng đến giờ, anh làm không ngơi tay, phơi nắng hai tiếng, mồ hôi ướt đẫm áo.

Khương Ninh đứng giơ dù cạnh Vu Dương, nghiêng chiếc dù sang hướng đó. Vu Dương thấy tối sầm, ngoảnh lại nhìn.

Anh giơ tay lên trán lau mồ hôi, đưa mắt vào trong cửa hàng, bảo: Nắng lắm, em vào trong đi.

Em đứng đây một lát, anh cứ làm đi. Khương Ninh giơ dù lên che cho anh.

Vu Dương không nói thêm, cúi đầu làm nhanh, bỏ chiếc lốp cũ ra thay bằng một chiếc lốp mới. Làm xong, anh đứng lên, tay dính dầu máy nên không dám kéo cô, đành dùng mắt ra hiệu: Đi vào.

Khương Ninh theo anh vào trong cửa hàng. Vu Dương rửa tay lau mặt, vào bếp rót cốc nước cho cô, bật quạt trong phòng xoay về phía cô.

Khương Ninh uống hai hớp xong giơ cốc nước tới trước mặt Vu Dương: Nhiều quá, anh uống đi.

Vu Dương nhìn cốc nước, bên trong nước còn hơn một nửa. Anh nhận lấy, ngửa đầu uống. Khương Ninh chống cằm nhìn cổ họng anh trượt lên trượt xuống, khẽ cười.

Có ai sửa xe không?. Bên ngoài, có người đàn ông đi tới hỏi.

Vu Dương đặt cốc nước sang bên, trả lời: Tôi đây.

Anh có sửa ô tô không? Xe của tôi đột nhiên không khởi động được.

Tôi muốn xem qua thế nào.

Ở đằng trước kia.

Vu Dương đi theo người đàn ông ra ngoài đường cái, Khương Ninh cũng đi theo.

Đi đến chỗ ô tô, Vu Dương mở nắp ca bô, cúi người quan sát, mũi ngửi thấy mùi khét. Anh ghé sát người để nhìn, cục bugi dưới sợi dây nối cao áp tích các bon đen sì, ô tô không khởi động được có thể là vì bugi không đánh được lửa.

Anh đứng dậy, bảo: Bugi bị hỏng rồi, phải thay cái khác.

Người đàn ông hỏi: Anh thay được không?.

Vu Dương gật đầu. Anh có thể thay nhưng không có chiếc buzi nào tương thích. Vì vậy, anh hỏi: Xe này có bugi dự phòng không?.

Người đàn ông gật đầu, lôi một chiếc hộp nhỏ sau cốp ra: Đều ở đây cả.

Vu Dương quay về cửa hàng lấy đồ nghề bắt tay vào thay bugi. Trước tiên anh tháo bỏ sợi dây nối cao áp đã được đánh dấu. Sau đó dọn dẹp cẩn thận những thứ tạp nham để tránh bị tắc.

Khương Ninh thấy anh chui đầu vào mui xe, chăm chú khẩn trương làm việc. Tốc độ làm việc này xem ra khác hẳn với làm loại chuyện khác.

Cô có chút say mê.

Trong lúc chờ Vu Dương sửa xe, người đàn ông đứng bên nghe điện thoại. Khương Ninh đứng ngay cạnh anh ta, nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại với đầu bên kia: Bảo bọn nó dừng tay đã, mấy ngày nay bị bắt khá nhiều, đêm qua mới có một nhóm bị bắt xong....

Xong rồi. Vu Dương đứng dậy nói.

Người đàn ông cúp điện thoại, lên xe thử, quả nhiên xe đã khởi động được. Anh ta không tắt máy, xuống xe hỏi giá cả, Vu Dương thông báo. Anh ta trả tiền xong liền khen ngợi Vu Dương: Anh giỏi thật đấy, sửa được cả ô tô.

Người đàn ông đó còn nói: Tôi thấy anh cũng có bản lĩnh, hay là đi theo làm việc cho tôi. Vừa hay tôi đang cần người. Thế nào?.

Vu Dương lắc đầu.

Người đàn ông chưa từ bỏ ý định, đột nhiên nhìn về phía Khương Ninh, cười: Sao anh không hỏi ý kiến bạn gái xem sao?. Anh ta tiếp tục hỏi Khương Ninh: Cô không khuyên nhủ người đàn ông của cô đi. Làm việc cho tôi kiếm được hơn sửa xe nhiều.

Khương Ninh mỉm cười, quay sang Vu Dương, nói: Tùy anh ấy thôi.

Vu Dương đậy nắp ca bô lại, dọn dẹp đồ nghề: Đi được rồi đấy.

Người đàn ông thấy không ăn thua, đành lên xe lái đi.

Trở lại cửa hàng, Vu Dương rửa tay thay quần áo, đi ra hỏi Khương Ninh: Em muốn ăn gì?.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: Mỳ chua cay?.

Được.

Vu Dương đưa cô đến tiệm mì lần trước. Đương nhiên, ông chủ tiệm mì rất có ấn tượng với cô, vừa nhìn thấy cô đã bảo: Đây không phải mỹ nữ mì chua cay không cần cay sao?.

Vâng. Khương Ninh không phủ nhận: Lần này cũng thế ạ.

Ông chủ cười: Hiểu rồi, hiểu rồi.

Mỳ bưng ra, Vu Dương lấy đũa cho cô, hai người cúi đầu ăn.

Khương Ninh liếc mắt nhìn bát mì trước mặt Vu Dương, phía trên nổi một lớp tương đỏ với mấy hạt ớt. Cô nhìn mà cảm thấy cổ họng khô khốc, lâp tức khát nước. Vậy mà Vu Dương ăn không hề nhăn mày, cũng không có biểu hiện của những người thường xuyên ăn cay.

Không cay à?. Khương Ninh hỏi.

Không.

Khương Ninh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cầm thìa múc nước canh trong bát anh, anh còn chưa kịp ngăn, cô đã cho vào miệng.

Khụ khụ khụ. Nước canh vừa trôi xuống cổ, Khương Ninh đã ho dữ dội, sặc đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra. Cô vội uống mấy ngụm nước mì trong bát của mình nhưng vẫn không thể nén vị cay xuống.

Vu Dương vội vã đi lấy cốc nước lạnh, đưa cho cô: Uống đi.

Khương Ninh cầm cốc nước uống một hơi. Cô cầm chiếc cốc không giơ trước mặt anh: Lấy thêm.

Vu Dương rót cốc nữa: Cay lắm à?.

Khương Ninh vừa uống nước vừa gật đầu.

Uống liên tiếp ba cốc nước, Khương Ninh mới trở lại bình thường, đầu lưỡi cay đến phát run, chóp mũi rịn một lớp mồ hôi.

Anh nghe gì chưa, đêm qua bọn Tiền Cường bị cảnh sát bắt rồi đấy.

Sáng sớm nghe thấy rồi, bị bắt ngay ở chân núi.

Anh nói xem, cảnh sát làm sao biết được hắn ở đâu, hang ổ của hắn nhiều như thế mà.

Nghe nói có người đi báo.

Thật thế sao? Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám đắc tội Tiền Cường.

Ai biết được.

Đám người ngồi bàn sau nói chuyện với nhau, Vu Dương nghe xong, đột nhiên nhìn Khương Ninh với vẻ mặt cứng ngắc.

Khương Ninh lại làm như không nghe thấy, xua tay quạt mặt: Cay thế mà anh bảo không cay.

Vu Dương trả lời: Hơi thôi.

Sao anh có thể ăn cay được vậy?.

Ở quê ai cũng ăn cay.

Lúc ăn cơm đều ăn ớt?.

Ừ.

Khương Ninh cảm thấy khó tin: Có bài xích người không ăn được cay không vậy?.

Nghe cô hỏi vậy, vẻ mặt căng cứng của Vu Dương trở nên dịu dàng: Sẽ không.

Khương Ninh mỉm cười: Vậy thì tốt.

Ăn mì xong, Khương Ninh mua hoa quả ướp lạnh về cửa hàng. Xuống xe, cô xốc rèm vải đi vào phòng sau, Vu Dương cũng vào theo.

Khương Ninh bỏ hoa quả vào bếp. Cô xoay người thấy anh đang đứng ở cửa ra vào. Cô lại gần hỏi: Sao thế?.

Vu Dương chần chừ chưa kịp lên tiếng, đã thấy cô bình tĩnh nói: Là em, là em đã báo cảnh sát.

Vu Dương sửng sốt, nhíu mày: Quá nguy hiểm.

Bọn chúng không phát hiện ra em. Khương Ninh nhìn anh, nói: Lần trước bọn chúng đánh anh, em không nói sẽ để mặc như vậy. Em là người lòng dạ nhỏ nhen, ghi thù.

Cô còn chưa nói hết, Vu Dương đã áp cô lên cánh cửa, một tay túm lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô, gián tiếp một lúc, sau đó cạy răng của cô xâm nhập vào.

Khương Ninh hơi nhón chân lên ôm lấy cổ anh đáp lại, ngón tay không nghiêm túc nhéo nhéo xương cổ của anh.

Vu Dương thở hổn hển kéo tay xuống dưới, dễ dàng nâng mông cô lên, quay người đi vào phòng.

Khương Ninh tách hai chân ra kẹp lấy eo anh, hai tay chống trên vai anh. Hai người thay đổi độ cao, biến thành cô cúi xuống hôn Vu Dương.

Vu Dương đặt cô xuống giường, đè lên người cô, hai tay chống nửa người dậy, nhìn chăm chú người dưới thân: Sau này em không được tự mình làm việc như thế nữa. Anh có thể ứng phó.

Đánh trả à?.

Ừ.

Khương Ninh hơi thở gấp: Anh đi mà đánh anh đấy, em cảnh báo, không được đánh nhau.

Vu Dương đưa tay vén giúp cô mấy sợi tóc rối, ngón tay vuốt ve môi dưới của cô, đầu lập tức cúi thấp, ngón cái miết một đường.

Hôm nay Khương Ninh mặc quần sooc bò, đôi chân trắng nõn hơi co lên. Vu Dương hôn một đường từ cằm xuống dưới, mút một cái dưới cổ, tay lướt xuống chạm vào mắt cá chân của cô, sau đó chậm rãi trượt lên. Lòng bàn tay anh có lớp chai, chạm vào da Khương Ninh giống như cầm một chiếc lông vũ khiêu khích, khiến cô không khỏi run rẩy.

Vu Dương một lần nữa trở lên hôn cô, tay dừng một lúc ở đùi, sau đó chạm vào cái móc trên quần cô, tìm cách mở ra. Khương Ninh giữ chặt tay anh. Anh tạm dừng lại, nắm lấy tay cô vuốt ve. Anh đưa tay cô khoác lên vai mình, rồi quay trở lại thắt lưng của cô, sờ vào chiếc cúc kim loại, kéo khóa xuống.

Anh thợ anh thợ có ở đây không?.

Vu Dương đang định kéo chiếc khóa xuống thì bên ngoài có tiếng người. Anh định ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng người ở ngoài không chịu buông tha, gọi tiếp mấy câu, mỗi lúc một lớn giọng.

Anh chống người dậy, thở hổn hển, sắc mặt khó coi.

Hai mắt Khương Ninh mờ mịt, nhìn trần nhà thở gấp, nới lỏng hai tay bám trên người anh xuống.

Ra ngoài đi. Khương Ninh khẽ bảo.

Giọng cô mềm mại đáng yêu chưa từng thấy, âm cuối rung rung. Vu Dương nhịn không được cúi xuống hôn cô.

Vu Dương nhéo lưng cô, Khương Ninh co người, bật cười: Đừng làm rộn.

Vu Dương đứng dậy, ngồi bên giường một lát mới ra ngoài. Khương Ninh gọi anh: Em muốn uống nước.

Vu Dương quay đầu lại, Khương Ninh liếm môi: Cay.

...

+++

Biểu chiều, Vu Dương vẫn sửa xe ngoài hiệu, Khương Ninh vốn định lấy đồ nghề giúp anh nhưng bên ngoài nắng chói chang, anh bắt cô vào trong cửa hàng, lấy ghế cho cô ngồi.

Khương Ninh ngồi thảnh thơi một lúc. Bởi vì đêm qua sau khi báo án về nhà, cô gặp ác mộng ngủ không yên giấc, nên lúc này mệt mỏi rã rời, hai tay chống cằm nhắm mắt gà gật.

Vu Dương thấy vậy, đi đến gọi: Khương Ninh.

Khương Ninh thoáng mở mắt ra: Hả?.

Đi vào trong mà ngủ.

Khương Ninh nhìn anh: Ngủ trên giường anh à?.

Vu Dương gật đầu.

Khương Ninh mỉm cười: Vâng.

Khương Ninh vào phòng Vu Dương, cởi giày bò lên giường. Giường anh trải chiếu, phía dưới đặt nệm nên không thấy khó chịu. Sau khi nằm thẳng cẳng trên giường, cô không lấy chăn che bụng mà cứ thế nhắm mắt ngủ luôn.

Lúc Vu Dương đi vào thấy cô đã ngủ say, chăn màn chồng chất một bên. Anh đến gần nhìn. Bởi vì trời nóng, nên gáy cô rớm mồ hôi. Anh lấy chiếc chăn sạch đắp lên người cô rồi mang chiếc quạt ở ngoài vào, điều chỉnh hướng gió thổi vào giường.

Khương Ninh đang ngủ cảm thấy sảng khoái, cô khẽ trở mình xoay người về phía chiếc quạt.

Vu Dương đứng bên giường nhìn cô chăm chú một lúc mới rời đi.

Khương Ninh ngủ một giấc say sưa, đến chập choạng tối khó khăn lắm mới tỉnh giấc được. Cô mở mắt ra, kéo chiếc chăn trên người ngồi dậy.

Vu Dương vào trong phòng, nhìn cô, hỏi: Tỉnh rồi à?.

Khương Ninh ậm ờ trả lời.

Tỉnh rồi thì ăn cơm.

Khương Ninh ngồi dậy vuốt mái tóc rối bù: Em ngủ lâu lắm à?.

Ừ.

Vậy thì hay rồi, buổi tối không ngủ được nữa.

Vu Dương tắt quạt, bảo: Ăn cơm trước đã.

Khương Ninh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Vu Dương tìm một chiếc khăn và bàn chải đánh răng sạch đưa cho cô. Sau khi dùng xong, cô bỏ bàn chải đánh răng vào cốc của anh, phơi khăn bên cạnh khăn của anh, tiện tay buộc tóc rồi đi vào bếp.

Phòng bếp nhỏ, chỉ khi ăn cơm, Vu Dương mới bày bàn ra. Khương Ninh đứng cạnh bàn nhìn đồ ăn, hỏi: Anh nấu đấy à?.

Vu Dương đặt chén cơm trước mặt cô, nghe hỏi vậy liền khẽ gật đầu.

Em tưởng anh không biết nấu cơm.

Biết một chút.

Khương Ninh cầm đũa nếm mỗi thứ một tí, đều không phải món cay, xem ra rất hợp khẩu vị của cô.

Ăn xong một bát, Khương Ninh buông bát đũa, Vu Dương cũng đặt bát xuống.

Khương Ninh liếc nhìn Vu Dương. Ở bên anh một thời gian, Khương Ninh biết rõ sức ăn của anh. Hôm nay, anh chỉ ăn một bát cơm, không có cay, anh ăn yếu hẳn đi.

Dọn dẹp bàn xong, chỉ có hai cái bát, Khương Ninh thuận tay rửa sạch. Lúc ra khỏi phòng, cô thấy Vu Dương đang ngồi bên ngoài cửa hàng, phía trước đặt một cái tivi, anh cầm tô vít vặn từng cái ốc trên tivi.

Khương Ninh lại gần, ngạc nhiên hỏi: Anh sửa được tivi cơ à?.

Biết một chút.

Cái gì cũng một chút, rồi cái gì cũng làm giỏi cả.

Anh học bao giờ vậy?.

Ngày trước thích nghiên cứu những thứ này nên tự học.

Khương Ninh ghé sát vào anh: Ngày bé làm hỏng tivi trong nhà à?.

Vu Dương húng hắng ho: Ừ.

Có lắp lại được không?.

...Không được.

Khương Ninh mỉm cười.

Cô chuyển sang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, cúi nhìn anh tháo bỏ chiếc vỏ tivi, chuyên tâm xử lý đống mạch điện lộn xộn bên trong, vẻ mặt không hề thấy khó giải quyết. Làm như những món đồ điện gia dụng có kết cấu phức tạp mình sửa trong tay chỉ là món đồ chơi trẻ con.

Tháng 10 trời vẫn còn khô nóng, nhưng đến đêm lại cảm thấy mát mẻ hẳn, mùa thu đang lẳng lặng đến.

Ban đêm, trên đường không có nhiều xe qua lại. Vu Dương chăm chú sửa tivi, Khương Ninh không quấy rầy anh, lặng lẽ ngồi bên nhìn, thi thoảng dỡ đồ xuống giúp anh.

Chỉ là một buổi đêm yên tĩnh như vậy, trong lòng Khương Ninh lại có cảm giác yên bình chưa từng thấy. Cuộc sống yên ổn như thế này là điều cô mong muốn nhưng chưa từng đạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.