Hướng Dương

Chương 49



Vu Dương tắm rửa xong đi ra, thấy trong phòng không còn ai.

Khương Ninh. Anh gọi mấy câu, không có tiếng trả lời.

Anh cau mày, vén rèm nhìn ra bên ngoài, đường phố vắng tanh, lúc này không có nổi nửa bóng người.

Vu Dương trong lòng bất an, vội vã trở về phòng lấy điện thoại định gọi cho Khương Ninh. Anh vừa ấn mở màn hình thì thấy một tin nhắn được gửi tới hơn 10" trước.

"Em ra ngoài một lát, sẽ về ngay".

Cô chỉ nói ra ngoài, không nói rõ đi đâu. Nhưng trong lòng Vu Dương mơ hồ đoán được nơi cô định đến.

Em trai cô gặp chuyện bất thường, giống như bị ai đó hãm hại. Anh đoán chắc Khương Ninh đã biết rõ sự thật, mà kẻ chủ mưu là ai tất nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều.

Vu Dương gọi điện cho Khương Ninh, tiếng "tút tút" liên tục vang lên không người nhận.

Anh mím môi cúp điện thoại, nghĩ có khả năng Khương Ninh đã đi tìm Tiền Cường một mình. Anh vội vàng mặc áo khoác, dắt xe quay đầu, không đóng cửa tiệm, cứ thế khởi động xe xông ra đường cái.

Trên đường đi, anh không ngừng tăng tốc, gió gào thét thổi sát qua hai tai. Buổi đêm, đường không nhiều xe, im ắng làm nổi bật tiếng động cơ vang dội. Anh phóng nhanh, bóng dáng giống như lưỡi dao sắc rạch vào khoảng không yên tĩnh.

Vu Dương dừng ở giao lộ trước cửa nhà của Tiền Cường, nhìn ngôi biệt thự năm tầng, tầng nào tầng nấy tối om không một bóng người. Trái tim vừa mới thả lỏng ngay lập tức đập liên hồi.

Không ở nhà thì ở đâu?

Anh không đứng lâu, tiếp tục khởi động xe đi vào trong trấn.

Trong trấn náo nhiệt hơn chút ít, có cả cú đêm lang thang bên ngoài, quán xá chưa thu dọn, mấy tiệm bán trái cây đang bận bịu chuyển hoa quả vào trong nhà, mùi hôi thối theo gió phiêu tán khắp nơi...

Vu Dương đỗ xe ở nơi hay đón khách. Anh xoay người xuống xe, tâm trạng mông lung. Tứ phía đều là đường thế nhưng anh không biết phải đi đâu để tìm.

À, Tiểu Vu. Lâu rồi không thấy cậu đến đón khách. Sao hôm nay lại ở đây?. Một bác xe ôm trông thấy anh liền đi tới hỏi thăm.

Bác tài đứng bên liếc anh một cái tiếp lời: Chắc là đến tìm bạn gái đây mà. Tôi nói có sai không, Tiểu Vu?.

Vu Dương nghe vậy, quay sang hỏi bác tài: Bác nhìn thấy cô ấy ạ?.

Bác tài trả lời: Đâu chỉ nhìn thấy, cô ấy còn gọi xe của tôi nữa mà.

Cô ấy đi đâu ạ?.

Bác tài chỉ về phía mấy quán vỉa hè: Bên kia kìa, đi đâu thì tôi không rõ.

Vu Dương đưa mắt nhìn dãy quán ăn đêm cửa đỏ, trong lòng đã có suy tính. Anh nói cảm ơn xong cất bước đi ngay, không dám trì hoãn.

Ban đêm là thời điểm kinh doanh quán vỉa hè, bình thường phải giữa khuya hay 2 -3 giờ sáng mới đóng cửa. Giờ là lúc cao điểm khách khứa đến đông. Nhưng có lẽ do hôm nay nhiệt độ xuống thấp, trời lạnh, không có mấy người muốn ra ngoài chịu gió rét nên khách khứa vắng hoe.

Vu Dương đi về phía quán có cửa đỏ, nơi anh và cô đã từng đến, không do dự vén rèm đi vào, vừa hay chứng kiến Khương Ninh bưng chén rượu lên hắt mạnh vào mặt Tiền Cường.

Khương Ninh. Anh gọi cô.

Khương Ninh vừa nói xong hai chữ kia, bỗng nghe thấy giọng Vu Dương. Cô cả kinh, quay đầu lại nhìn, thấy anh đang đi tới, tâm can thoáng chốc buông lỏng, xoay người định nhào về hướng anh. Ngay lúc đó, cơ thể cô bỗng bị kéo mạnh về phía sau, chân dẫm vào vỏ chai rượu, đụng phải một bức tường người.

Vu Dương thấy Tiền Cường động thủ lập tức tiến lên.

Đứng lại. Tiền Cường một tay kéo cổ tay Khương Ninh, một tay xiết cổ họng cô.

Vu Dương dừng bước, trầm giọng nói: Buông cô ấy ra.

Tiền Cường siết mạnh tay hơn, Khương Ninh ho khan, dùng bàn tay không bị giam giữ tách từng ngón tay hắn nhưng không đủ lực. Bất luận cô lôi lôi kéo kéo thế nào, tay Tiền Cường vẫn không hề nhúc nhích.

Vu Dương thấy cô khó chịu, cơ thể không tự chủ được hơi nghiêng về phía trước.

Vu Dương, tao khuyên mày chớ có lộn xộn. Tay tao không biết nặng nhẹ đâu. Cái cổ nhỏ mảnh mai này của Khương Ninh có thể bị gãy đấy. Đôi mắt ti hí của Tiền Cường thoáng lóe sáng, nhìn Vu Dương uy hiếp.

Tay Vu Dương nắm thành quyền, nhìn Khương Ninh, lo lắng cô sẽ bị hắn làm tổn thương. Bởi vậy, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiền Cường đưa mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ đứng bên. Lưu Hưng hiểu ý, dẫn theo hai ba tên đệ tử xông về phía Vu Dương.

Vu Dương nhìn thẳng vào bọn chúng, đáy mắt như nổi bão. Có lẽ do vẫn bị ám ảnh thua trận vụ động tay động chân với Vu Dương lần trước mà Lưu Hưng và mấy tên kia không dám tùy tiện tiến lại gần.

Không muốn Khương Ninh xảy ra chuyện thì ngoan ngoãn nghe lời tao, không được động đậy, nếu không.... Tay Tiền Cường xiết mạnh cằm Khương Ninh, ý tứ rõ ràng.

Xem ra, Tiền Cường đã nắm được điểm yếu của Vu Dương. Chính vì thế mà đám Lưu Hưng mới khống chế được anh. Hai tên thuộc hạ bẻ quặt tay anh ra sau. Còn Lưu Hưng thì giơ chân đạp một cước lên đầu gối của Vu Dương khiến anh ngã sấp quỳ xuống dưới đất, ánh mắt không thôi ngước lên nhìn, lộ vẻ ngoan cường.

Khương Ninh thấy thế, giãy giụa mạnh hơn, cào mấy phát lên cánh tay Tiền Cường. Mặc dù Tiền Cường da dày thịt béo cũng bị Khương Ninh cào cho rách da.

Tiền Cường bị đau, buông lỏng cổ Khương Ninh, chuyển sang bẻ ngoặt hai tay cô ra đằng sau.

Khương Ninh ho khan, thở hổn hển, không giãy dụa nữa. Cô nghiêm nghị nói: Tiền Cường, anh thả tôi ra đi.

Hắt rượu vào ông mày mà cứ thế đi sao? Không có cửa đâu. Tiền Cường thò tay định sờ mặt Khương Ninh một cái.

Mày dám chạm vào cô ấy. Vu Dương nghiến răng nói.

Tiền Cường dừng tay, đảo mắt cười: Tao không chạm vào cô ấy, nhưng con người tao mang thù. Như vậy đi, lần trước mày thiếu chút nữa lấy mất nửa cái mạng của tao. Lần này, mày để tao đánh một trận cho hả giận, giữa chúng ta coi như xong chuyện.

Tiền Cường quay sang đám Lưu Hưng ra lệnh: Ra tay đi...Đánh cho đến chết.

Lưu Hưng nghe lời, vòng ra trước, xoay xoay cổ tay, giơ nắm đấm giáng xuống mặt Vu Dương, hết trái rồi phải. Vóc người Lưu Hưng không cường tráng, nhưng lực dồn vào rất mạnh. Mới hai cú đấm, khóe miệng Vu Dương đã tóe máu. Anh cắn răng không kêu lấy một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tiền Cường.

Khương Ninh nhìn anh khuất nhục quỳ trước mặt người khác, mặc chúng đánh chửi, trong lòng đau xót, cô lập tức giãy dụa, chân lao lên trước nhưng bị Tiền Cường kéo giật lại không thể động đậy.

Lưu Hưng không quan tâm đến động tĩnh phía sau, liên tục ra đòn, cứ thế thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Vu Dương. Tiếng đánh đấm trầm đục tràn ngập trong tai Khương Ninh, giống như một khối đá nện thẳng vào trong tim cô.

Cô hét lên với Vu Dương: Vu Dương, anh đánh trả đi, đánh trả đi.

Tiền Cường đứng sau lưng cô cười cợt: Nếu hắn muốn cô em xảy ra chuyện thì cứ việc đánh trả.

Vu Dương, anh đánh trả đi, hắn không dám làm gì em đâu. Anh đánh trả đi, anh đã nói anh sẽ đánh trả mà....

Tiền Cường nhìn Vu Dương lúc này không thể phản kháng, trong lòng hả hê: Mày cứ thử đi, xem tao có dám không. Hắn kéo giật Khương Ninh ra phía sau, thì thầm vào tai cô: Khương Ninh, cô em đừng ỷ được ông đây để ý mà nghĩ ông đây không dám làm gì cô em nhé.

Hai tay Vu Dương bị áp chế, im lặng nhẫn nhịn, không thốt một lời, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, ánh mắt kiên định nhìn Tiền Cường. Một bên trán của Vu Dương tứa đầy máu, chảy xuống mí mắt, đôi mắt dường như mang theo huyết khí.

Cổ họng Vu Dương khàn đặc, anh gầm gừ cất tiếng: Đừng đụng vào cô ấy.

Trong miệng anh đầy máu, hàm răng cũng thấm đỏ, Khương Ninh nhìn mà sững sờ.

Tiền Cường thấy anh vẫn còn sức ra lệnh, hắn tức giận quát to: Vẫn còn sức cơ à? Đánh tiếp cho tao.

Khương Ninh quay đầu lại, nói với Tiền Cường: Anh đừng đánh anh ấy... Đừng đánh nữa.

Khương Ninh cố gắng nói bằng giọng mềm mỏng, mang theo ý năn nỉ.

Tiền Cường nhìn sườn mặt xinh xắn của Khương Ninh thoáng sửng sốt. Hắn chưa từng được cô đối đãi như vậy bao giờ. Từ trước tới nay, cô luôn tỏ thái độ coi thường, châm chọc hắn. Hắn thèm muốn cô bao năm, nhưng lúc này đây, cô lại chịu thua trước hắn, khiến trái tim hắn không khỏi rung động, toàn thân khẽ lâng lâng.

Tiền Cường một tay túm hai tay cô, tay kia sờ lên mặt cô.

Khương Ninh đè nén sự phản cảm trong lòng, đứng im không nhúc nhích.

Tiền Cường cúi xuống hít hà cổ cô, đôi mắt ti hí hơi ngây ngất: Anh có thể tha cho hắn nhưng em phải ngủ với anh.

Vu Dương thấy Tiền Cường áp sát Khương Ninh, anh giãy dụa định đứng lên nhưng lại bị đám người phía sau dùng sức đè xuống. Anh không bỏ cuộc, tiếp tục thử, ánh mắt nhìn thẳng Tiền Cường như muốn nứt ra.

Anh gào to: Buông cô ấy ra.

Khương Ninh nhìn anh, hốc mắt đỏ lựng.

Vu Dương càng gắng vùng vẫy, hai tên phía sau càng dồn hết lực bẻ ngoặt tay anh sang bên.

Một tiếng rắc vang lên, dây cung trong đầu Khương Ninh bị chặt đứt.

Âm thanh đó vô cùng quen thuộc. Mấy hôm trước, lúc xem diễn viên xiếc biểu diễn màn tháo khớp tay, cô cũng nghe thấy âm thanh như thế này.

Cô hoảng hốt nhìn cánh tay phải của Vu Dương không còn sức lực rủ xuống, trong đầu trống rỗng, một giọt nước mắt từ từ tuột ra.

Cánh tay phải của Vu Dương do dùng sức quá mạnh, đã bị gãy.

Anh đau đớn, cúi đầu mím môi, trước mắt chỉ còn một màu đen, toàn thân toát mồ hôi lạnh nhưng anh vẫn gắng gượng, không chấp nhận quỵ ngã.

Ha ha. Tiền Cường bật cười: Gãy tay rồi à?.

Đám đệ tử đứng sau đạp một phát lên lưng anh. Vu Dương té nhào, nằm im bất động.

Tiền Cường gọi Lưu Hưng lại trông Khương Ninh, còn mình tiến lên trước, giơ chân đá đá vào vai Vu Dương mấy cái: Chết chưa? Vừa nãy oai phong lắm mà.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt Vu Dương nghiêng sang bên, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, trên mặt toàn máu đen, không còn hơi thở.

Một tên lâu la cẩn thận lại gần, hỏi: Không phải...bị đánh chết rồi ạ?.

Đầu óc Khương Ninh nổ bùm một tiếng, không ngừng kêu vang.

Chết?

Cô đột nhiên không hiểu rõ hàm nghĩa của từ này.

Tiền Cường trầm ngâm, hắn không muốn rước họa vào thân.

Toàn bộ sự chú ý của bọn hắn nằm trên gương mặt của Vu Dương, chúng không phát hiện ra tay trái của anh đang di chuyển.

Tiền Cường cúi đầu định kiểm tra hơi thở của Vu Dương. Hắn vừa vươn tay, Vu Dương đã tóm được vỏ chai rượu, anh nắm chặt, vung lên đập một phát trúng đầu hắn. Chai rượu vỡ vụn, đầu Tiền Cường bê bết máu.

Vu Dương cầm một miếng thủy tinh, nhanh chóng vùng dậy, tay trái vòng qua cổ Tiền Cường, dí mảnh thủy tinh vào động mạch của hắn, kéo hắn đứng dậy: Tất cả đứng im.

Tiền Cường xảy ra chuyện khiến bọn chúng choáng váng.

Vu Dương đưa mắt nhìn Lưu Hưng, quát: Buông cô ấy ra.

Lưu Hưng chậm nửa nhịp mới có phản ứng. Hắn buông tay, Khương Ninh định thần lại vội vã chạy về phía Vu Dương.

Em có bị thương không?. Vu Dương hỏi cô.

Cô lắc đầu, nhìn gương mặt đầy máu của anh.

Đứng đằng sau anh.

Khương Ninh ra sau lưng Vu Dương, kéo vạt áo khoác của anh, nhìn cánh tay phải lắc lư.

Lúc này, Tiền Cường cũng đã tỉnh táo lại một chút, hắn giơ hai tay lên: Hiểu lầm, hiểu lầm ấy mà.

Lưu Hưng định tiến lên, Vu Dương liền nhấn miếng thủy tinh lên cổ Tiền Cường, miếng thủy tinh sắc nhọn lập tức đâm vào da hắn.

Tiền Cường đau đớn, thực sự sợ anh bất chấp mà ra tay. Hắn trừng mắt với Lưu Hưng: Con mẹ mày, đứng im đấy.

Vu Dương kéo Tiền Cường chầm chậm ra bên ngoài: Đừng có đi theo tao.

Đám Lưu Hưng không dám động đậy, đứng ngây như phỗng.

Tiền Cường mở miệng cầu xin: Vu Dương, Khương Ninh, tôi cũng sẽ không làm gì hết, anh thả tôi ra, tôi sẽ để hai người đi.

Câm miệng.

Vu Dương kéo Tiền Cường ra khỏi quán vỉa hè, bên ngoài không có ai, anh lại lôi hắn sang con hẻm nhỏ bên cạnh, Khương Ninh cũng đi theo.

Thấy đã cách quán vỉa hè một đoạn xa, Vu Dương mới buông tay, đạp Tiền Cường một phát rạp xuống đất, xong nhanh chóng quỳ gối nhấn lên người hắn, một chân áp vai, một chân đè tay hắn lại.

Tiền Cường la ôi ối.

Vu Dương dùng răng ngậm miếng thủy tinh, còn tay kia thì áp Tiền Cường xuống dưới đất.

Anh quay sang bên bảo Khương Ninh: Em nhắm mắt vào đi.

Khương Ninh lắp bắp: Vu Dương....

Nhắm mắt. Anh nhắc lại.

Khương Ninh từ từ nhắm mắt, bên tai liền vang lên tiếng vật nhọn sắc bén xuyên vào da thịt cùng tiếng hét thảm thiết không kìm nén của Tiền Cường.

Khương Ninh run rẩy không dám mở mắt, cô chỉ nghe thấy Vu Dương nói một câu: Tao đã cảnh cáo mày, không được đụng vào cô ấy rồi cơ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.