Khương Ninh mơ thấy lần đầu tiên mình và Lý Hoằng Huy gặp nhau.
Lễ tốt nghiệp năm ấy, người đến tuyển dụng đông nghìn nghịt, chật kín trước mỗi điểm tuyển dụng, tiếng nói ồn ào náo nhiệt.
Khương Ninh ôm sơ yếu lý lịch vất vả chen khỏi đám đông, cô chưa kịp thở hắt ra đã bị ai đó đẩy lên trước lảo đảo mấy bước, chân vấp ngã lăn xuống đất. Theo phản xạ, cô giơ tay chống đỡ cơ thể, bộ hồ sơ ôm trong lòng rơi lả tả.
Cô chật vật đứng dậy, nhặt bộ hồ sơ trước. Nhưng trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người, cô ngẩng lên thấy một đôi giày tây, là một người đàn ông tướng mạo đàng hoàng. Anh ta ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt giúp cô bộ hồ sơ, sau đó tiện tay mở ra.
Cô tốt nghiệp khóa này à?. Anh ta đưa mắt nhìn cô, giọng điệu trầm ổn, khiến cô có cảm giác không giận mà nghiêm.
Cô khẽ gật đầu.
Anh ta đứng lên, cô cũng đứng lên theo. Anh ta cầm hồ sơ của cô, quơ quơ trước mặt, hỏi: Cho tôi một bộ được không?.
Cô sửng sốt, không kịp suy nghĩ đã trở lời: Được.
Khung cảnh thay đổi, Khương Ninh lại mơ thấy ở cổng công ty, vẻ mặt Trương Lỵ dữ tợn, giương nanh múa vuốt nhào về phía trước, túm tóc cô, miệng mắng xối xả: Con hồ ly tinh này, quyến rũ chồng người khác, không biết xấu hổ....
Cô hoảng sợ tránh né, rất đông người bu xung quanh, ánh mắt họ thờ ơ, khinh bỉ, coi thường, chế nhạo và ghê tởm. Cô giống như một kẻ bị lột hết quần áo, phơi bày dưới ánh mặt trời, bị mọi người vây xem. Cuộc chinh phạt khiến tất cả tự tôn và kiêu ngạo đều tan rã trong khoảnh khắc ấy.
Khương Ninh giãy dụa bừng tỉnh. Cô mở to mắt nằm trên giường một lúc. Cuối cùng, vén chăn ôm trán mệt mỏi ngồi dậy. Cô cầm điện thoại để bên cạnh lên, mở xem, như mọi khi có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lý Hoằng Huy.
Cô lạnh mặt, bực bội ném di động ra giường.
Sau khi thay quần áo trang điểm xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, hôm nay muộn hơn so với mọi hôm một chút. Theo như kinh nghiệm lần trước, muốn bắt được chuyến xe tiếp theo, cô sẽ phải đợi ít nhất nửa giờ nữa, và tất nhiên cô sẽ bị đi làm muộn. Cô không muốn giai đoạn đầu mới vào việc đã làm cho người ta có ấn tượng không tốt.
Trong nhà không có chiếc xe nào phù hợp. Xe máy của Khương An thì cô không biết đi, chỉ còn dư lại một chiếc xe đạp.
Hôm nay trời nhiều mây, nắng không gắt, cô đạp xe khá vững. Nhưng không ngờ được nửa đường lại xảy ra chuyện. Sau khi xe lao xuống dốc thì bắt đầu chao đảo rung lên bần bật, tình huống giống y như hôm trước.
Do đã có kinh nghiệm, nên với tình huống lần này cô không thấy lạ lắm. Nhưng chiếc xe xảy ra chuyện đúng vào thời điểm quan trọng khiến cô không khỏi bực mình.
Cô xuống xe, đẩy nhanh về phía trước. Chỉ một lát sau, cô đã đến cửa hàng sửa xe của Vu Dương.
Khương Ninh nhìn từ trong ra ngoài không thấy ai, cô dựng xe ở chỗ hôm nọ, bước lại cửa, gọi với vào bên trong: Có ai không?.
Vu Dương xốc rèm vải từ trong căn phòng bên cạnh đi ra, thấy Khương Ninh anh ngạc nhiên, hỏi: Chuyện gì vậy?.
Khương Ninh nghiêng người sang bên, chỉ chỉ chiếc xe đạp sau lưng: Xe lại hỏng rồi.
Vu Dương nhìn lốp xe lập tức hiểu vấn đề. Anh đang định quay người vào trong cửa hàng lấy dụng cụ thì Khương Ninh lên tiếng: Xe cứ để ở chỗ anh đã, buổi tối tôi qua lấy.
Vu Dương chưa kịp đáp, Khương Ninh đã vội vã xoay người rời đi. Đi được mấy bước cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Vu Dương, hỏi: Anh chở tôi đi làm được không?.
Vu Dương không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nên nhất thời không trả lời.
Khương Ninh đi về phía anh: Chẳng phải anh cũng phải đi đón khách sao? Thế nào? Không lẽ công việc này chỉ làm buổi tối?.
Nói xong, cô dừng lại, nở nụ cười dịu dàng.
Vu Dương nhíu mày, nụ cười của Khương Ninh càng sâu hơn, cô phát hiện anh thường xuyên cau mày.
Đi không?. Khương Ninh hỏi anh.
Vu Dương mím môi, đi đến dắt chiếc xe máy bên cạnh ra, dang chân ngồi lên, sau đó đưa mắt nhìn Khương Ninh, ý bảo cô lên xe.
Khương Ninh giương khóe môi, đi về phía anh, quét một vòng đầu xe, không thấy hai chiếc mũ bảo hiểm hôm qua. Cô vươn tay vỗ nhẹ chỗ ngồi đằng sau, sau đó dang chân ngồi sau lưng anh.
Cửa hàng của anh thì sao? Không phải đóng cửa à?. Khương Ninh hỏi.
Vu Dương vừa khởi động xe vừa trả lời: Không cần.
Khương Ninh nhìn gáy anh, nhắc: Tôi bị muộn rồi.
Vu Dương không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu: Ngồi vững chưa?.
Rồi.
Vu Dương đạp chân ga, chiếc xe vọt lên, sau khi tăng tốc liền hòa vào dòng xe, như một con cá nhanh nhẹn xuyên qua những chiếc ô tô.
Khương Ninh vẫn một tay đỡ sau lưng, một tay vịn đầu gối giống như tối hôm nọ. Có lẽ bởi vì câu nói của cô mà tốc độ xe của anh nhanh hơn lần trước.
Xe dừng trước cửa ngân hàng, Vu Dương quay đầu nói: Đến rồi.
Khương Ninh xuống xe, nhìn mặt anh, hỏi: Sao anh biết tôi làm ở đây?.
Hình như Vu Dương đã bị cô hỏi khó, gương mặt hiện vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, nói một câu không mấy tự nhiên: Tôi đi trước đây, trong cửa hàng không có ai.
Khương Ninh không hỏi tới, tránh ra sau mấy bước, đồng thời bảo: Tôi còn chưa trả tiền anh.
Không cần. Vu Dương nói xong cảm thấy không ổn, tiếp tục giải thích: Buổi tối cô đưa cùng tiền sửa xe đi.
Chị Khương Ninh. Lâm Khả Ny vừa ở đâu đi đến.
Khương Ninh cất tiếng chào hỏi.
Vu Dương nhanh chóng quay đầu xe, không chào Khương Ninh, cứ thế đạp chân ga, nhanh như chớp phóng xe đi.
Lâm Khả Ny nhìn bóng lưng Vu Dương, cười mập mờ với Khương Ninh: Bạn trai chị à? Trông đẹp trai đấy.
Khương Ninh lắc đầu: Không phải.
Ngươi quen?.
Không phải.
Lâm Khả Ny dò hỏi: Vậy là ai? Sao lại đưa chị đi làm?.
Khương Ninh nheo mắt nhìn hướng Vu Dương rời đi không còn thấy bóng. Cô nói: Chỉ là người qua đường thôi.
+++
Vu Dương chạy xe một mạch về cửa hàng. Anh dừng xe xong, quay lại nhìn chiếc xe đạp của Khương Ninh dựng ở cửa, thoáng cái liền nhớ tới ánh mắt cô nhìn anh, vừa lạnh lùng, vừa như nhìn thấu lòng người.
Sao anh biết tôi làm việc ở đây?.
Rõ ràng, trong lúc đón khách, anh đã vô tình nhìn thấy cô mặc đồng phục đứng trước cửa ngân hàng. Đối với câu hỏi của cô, anh biết mình có thể trả lời gãy gọn dứt khoát. Nhưng vừa rồi, một câu anh cũng không giải thích được.
Cảm giác, không đúng ở đâu đó.
Vu Dương cau mày, thâm tâm dự dưng có chút bực bội.
Anh đứng một chỗ hút thuốc, đợi đến khi điếu thuốc đã tàn, anh mới vào trong cửa hàng lấy dụng cụ, đổ một chậu nước, thuần thục bơm căng lốp trước, nhổ chiếc đinh ra ném vào trong hộp dụng cụ.
Chỉ trong chốc lát đã vá xong lốp xe, anh bơm căng, lấy tay bóp bóp. Khi chắc chắn không còn xì hơi ra nữa, anh mới đứng dậy cẩn thận quan sát chiếc xe.
Một chiếc xe đạp bình thường nữ tính, toàn thân xe màu trắng có đôi chỗ bị ố vàng, nhìn vẻ ngoài có lẽ đã qua nhiều năm. Đầu xe có nhiều chỗ bị rỉ sét loang lổ. Vu Dương đưa tay đạp ngược pê đan, dây xích liền phát ra tiếng ken két, lọc cọc chuyển động.
Anh quay vào trong cửa hàng lấy ra một lọ dầu bôi trơn, ngồi xổm xuống, vừa xoay pê đan, vừa tra dầu lên dây xích, cho đến khi xích xe chuyển động trôi chảy mới dừng tay.
Vu Dương đậy nắp lọ dầu để sang bên, đứng dậy dang chân ngồi lên, đạp xe tiến phía trước mấy bước, sau đó bóp phanh, chiếc xe vẫn di chuyển một đoạn mới ngừng lại.
Lắm bệnh thật. Anh thì thầm.
+++
Giờ nghỉ trưa, Khương Ninh từ chối lời mời của Lâm Khả Ny, đi thẳng đến quán cơm mà Từ Giai Tú đã hẹn.
Khương Ninh, ở đây. Từ Giai Tú vẫy tay.
Khương Ninh ngồi xuống.
Gọi món trước đi. Ăn gì nào?.
Khương Ninh đáp: Cậu chọn đi, mình gì cũng được.
Từ Giai Tú gật đầu: Vẫn không ăn đồ cay như trước kia hả?.
Ừ.
Từ Giai Tú liền chọn ít rau xào theo khẩu vị của Khương Ninh, trong lúc chờ, cô hỏi Khương Ninh: Công việc mới thế nào, có thấy hợp không?.
Ừm. Khương Ninh trả lời: Cũng tạm được.
Bố mẹ cậu không nói gì nữa à?.
Không.
Vậy thì tốt rồi.
Giữa bữa ăn, Từ Giai Tú lại hỏi: Mấy ngày qua, Tiền Cường đến tìm cậu phải không?.
Khương Ninh nâng mí mắt lên: Ừ.
Mình biết ngay mà. Từ Giai Tú mỉa mai: Hôm qua mình gặp hắn, hắn hỏi số điện thoại của cậu đấy.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn cô.
Mình chưa cho. Từ Giai Tú nói: Nhưng cậu phải cẩn thận một chút, nếu hắn vẫn quấn lấy cậu thì sẽ không dễ đuổi đi đâu.
Biết rồi.
Từ Giai Tú vươn người ra trước dò xét, hạ giọng: Nghe nói đêm qua cảnh sát lên núi tập kích, bắt được mấy người. Cô nhổ phì một cái: Thật đáng đời.
Khương Ninh lấy đũa gắp thức ăn, không đề cập đến chủ đề này.
Cậu nói xem vì sao Tiền Cường vẫn chưa bị bắt?.
Vận may thôi. Khương Ninh trả lời hờ hững.
Phì, cái gì mà vận may chứ. Từ Giai Tú nhìn xung quanh, nói: Nghe nói mỗi lần "lên núi", hắn đều thuê người đứng dưới chân núi canh gác. Chỉ một động tĩnh nhỏ liền có người chạy nhanh lên núi thông báo. Điều đó khiến đến bây giờ hắn vẫn chưa bị bắt đấy.
Thuê người?. Khương Ninh nhíu mày: Có người tình nguyện à?.
Từ Giai Tú liếc mắt: Chỉ cần có tiền, ở đâu mà chẳng có người. Không chỉ những kẻ vô công rồi nghề trên trấn tình nguyện làm việc này. Ngay cả đám học sinh trung học, học hành không đàng hoàng cũng chịu làm để có tiền chơi game.
Khương Ninh nghĩ đến cậu thiếu niên hôm trước, trong thâm tâm nhất thời có cảm giác khó hiểu.
Ây dà, không nói nữa không nói nữa, mất cả hứng. Từ Giai Tú vẫy vẫy tay: Cuối tuần này chúng ta vào trong nội thành chơi đi?.
Cậu không đi thăm Ngô Phong à?.
Anh ấy đi công tác rồi. Thế nào, đi không?.
Khương Ninh khẽ gật đầu: Ừ.
+++
Tin tin.
Hết giờ làm việc, Khương Ninh thay quần áo ra khỏi ngân hàng. Cô đang định đi về phía trạm xe buýt thì nghe thấy tiếng còi xe vang lên. Cô hoảng hốt, quay đầu nhìn.
Trông thấy Vu Dương, cô hơi ngạc nhiên, hỏi: Sao anh lại ở đây?.
Vu Dương giải thích: Lát nữa tôi có việc nên phải đóng cửa hàng sớm, sợ cô không lấy được xe.
Sao anh không mang xe của tôi tới đây?.
Vu Dương thoáng im lặng, một lát sau mới trả lời: Tôi đưa cô về cửa hàng.
Khương Ninh biết, như thế cũng tốt, cô đỡ phải đi một đoạn ra trạm xe buýt.
Cô đi xuống cầu thang, Vu Dương đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm, cô liếc nhìn nhưng không nhận.
Vu Dương cúi đầu phát hiện ra đó chính là chiếc mũ màu đỏ. Anh rụt tay, cầm chiếc mũ bảo hiểm treo trở lại, lấy chiếc mũ khác đưa cho cô.
Khương Ninh hơi mấp máy môi, cầm mũ đội lên.
Họ nhanh chóng trở về đến cửa hàng, cửa vẫn mở, không gian nho nhỏ nhìn một phát liền thấy hết. Lúc Khương Ninh xuống xe đưa mũ bảo hiểm cho anh, cô hỏi: Anh ra ngoài không đóng cửa à? Không sợ bị trộm sao?.
Vu Dương nhận mũ treo lên đầu xe, trả lời cô: Không sợ.
Khương Ninh cười. Có phải anh rất yên tâm về người dân ở trấn Thanh Vân không?
Vu Dương xoay người xuống xe: Tôi đã sửa xong xe cho cô, cô dắt đi được rồi đấy.
Khương Ninh nhìn chiếc xe, hỏi: Sao lại hết hơi vậy?.
Nghiền phải đinh.
Lại là đinh à? Đường cái lấy đâu ra nhiều đinh thế?.
Vu Dương ho một tiếng, không trả lời.
Khương Ninh nhìn anh, nói một câu không hề đoán trước: Tôi sẽ bao anh.
Nghe vậy, Vu Dương trừng mắt nhìn cô. Anh nhíu mày quan sát vẻ ngang ngạnh tràn trong mắt cô.
Khương Ninh bật cười: Đừng hiểu lầm, tôi muốn bao hết xe của anh. Cô giải thích: Tôi bắt xe đi làm không tiện. Nếu có anh đưa đón sẽ bớt gặp chuyện.
Sau khi nghe cô nói xong, lông mày Vu Dương chẳng những không giãn ra mà nhăn càng sâu hơn.
Cô nói tiếp: Mỗi tháng tôi phải làm hơn hai mươi ngày, cứ cho là ba mươi ngày đi. Hàng sáng, sớm hay muộn, anh đến đón tôi. Dựa theo giá anh đưa ra lần trước, tôi sẽ trả anh mỗi tháng 300 đồng, được không?.
Vu Dương im lặng, đôi mắt sâu nhìn Khương Ninh chăm chú, dường như muốn nhìn xuyên qua người cô xem cô đang bàn tính điều gì.
Không hài lòng với giá tiền này à?. Khương Ninh hỏi.
Vu Dương mím môi, cuối cùng lên tiếng: Được.
Nghe câu trả lời của anh, Khương Ninh gật gật đầu cầm đi động, nhấn vài cái rồi đưa cho anh.
Vu Dương không hiểu.
Nhập số của anh vào đây.
Vu Dương nghe theo, sau đó trả điện thoại lại cho cô.
Lúc Khương Ninh nhập tên, cô bỗng dừng động tác, ngẩng đầu hỏi anh: Tên?.
Hả?.
Tên anh?.
Vu Dương nhìn cô, mở miệng đáp: Vu Dương.
Dương trong " mặt trời" ấy hả?.
Ừ.
Khương Ninh lưu số xong, gọi luôn.
Điện thoại trong túi Vu Dương vang lên, tiếng chuông đơn điệu. Cô nhìn anh, cúp máy: Khương Ninh, tên tôi đấy.