Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 2



Trịnh Hi Vận trở lại vị trí của mình, nghịch trong tay hộp thuốc lá.

"Này cô ơi, trên xe không thể hút thuốc" một vị hành khách ngồi kế bên lên tiếng nhắc nhở, Trịnh Hi Vận nghiêng đầu nhìn hắn cười nhạt nói: "Tôi sẽ không hút đâu".

Bây giờ Trịnh Hi Vận không có tâm tình đi sinh nhật bạn trai, cô cần nhiều thời gian để ngẫm lại việc mình được sống lại.

Nửa giờ sau, cao thiết lần nữa thông báo đến trạm, Trịnh Hi Vận nhìn hộp thuốc lá trong tay, quỷ thần xui khiến bỏ vào trong túi, sau đó mang theo túi xuống xe.

Trịnh Hi Vận vốn muốn đón xe đi Thượng Hải, nhưng lại ở Tô Châu xuống xe. Gọi cho bạn trai, Trịnh Hi Vận nói cho hắn biết:

"Công ty đột nhiên gặp phải chuyện khẩn cấp cần xử lý, em không thể qua chỗ anh được rồi"

Bạn trai Khang Minh Hồng cũng không tức giận, ngược lại vô cùng quan tâm nói: "Em bây giờ là giữa đường xuống xe sao? Lúc trở về trên đường chú ý an toàn, đến Bắc Kinh nhớ gọi cho anh ".


Trịnh Hi Vận trong lòng có chút hổ thẹn: "Minh Hồng, em...".

"Được rồi"

Khang Minh Hồng cười nói: "Anh và em cũng qua cái tuổi "khanh khanh ta ta" rồi, anh hiểu em, sinh nhật của anh còn rất nhiều lần, nhưng thương trường lại thay đổi trong nháy mắt. Bất quá trước khi cúp điện thoại phải cho anh một lời chúc đó?"

Trịnh Hi Vận như ước nguyện của hắn nói: "Sinh nhật vui vẻ".

Chuyến đi đường có chút dài, Trịnh Hi Vận sau khi cúp điện thoại xuất ra vé xe, không biết có thuận lợi ra trạm được hay không.

Cô lại giương mắt nhìn về phía cửa ra trạm, lại thấy một bóng người quen thuộc. Trịnh Hi Vận mặt không thay đổi thu tầm mắt lại, người nọ lại đối với cô phất tay cũng hướng cô đi tới.

Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày đứng tại chỗ, biểu đạt mình cự tuyệt, nhưng là người nọ lại phảng phất như là không hiểu, giẫm chân hướng cô đi tới.


"Xin chào, tôi nghĩ chắc cô vẫn còn nhớ tôi" nữ nhân đối với cô cười vươn tay:

"Tôi là Mục Thanh, lại gặp mặt rồi"

Trịnh Hi Vận nhìn tay cô một chút, giơ tay lên lễ phép cùng cô bắt tay. Nhưng không ngờ tới Mục Thanh cứ cầm tay cô hoài không có ý định buông ra, ngược lại còn tăng thêm khí lực không cho cô tránh khỏi nói với cô:

"Tôi có thể nhờ cô giúp một chuyện không? "

Trịnh Hi Vận nhìn cô, cảm thụ được độ mạnh yếu ở tay phải, dứt khoát cự tuyệt:

"Không thể"

Mục Thanh than nhẹ một tiếng, cắn môi dưới thất vọng nhìn cô: "Đúng là người vô tình nha, ở trên xe nếu như không phải tôi, cô không chừng sẽ bị người xuống xe ở phía sau lụi trúng rồi ~ nhìn cô tâm tình không tốt, tôi còn tặng cô một hộp thuốc lá nữa! Theo lý thuyết tôi đối với cô ân cần như vậy cô nên lấy thân báo đáp mới đúng, hiện tại tôi chỉ nhờ cô giúp cái chuyện nhỏ..."


"Làm cái gì?" Trịnh Hi Vận thực sự không muốn nghe cô nói bậy, chân mày càng nhíu hỏi.

Mục Thanh nháy mắt nói: "Ví tiền của tôi bị trộm, vé vào cửa cũng đi tong, có thể giúp tôi mua tấm vé không?"

Thì ra là vì tiền, Trịnh Hi Vận bỏ mặc muốn đi, nhưng không nghĩ Mục Thanh cầm chặt hơn, ngón cái còn ở trên tay cô mập mờ ma sát.

Trịnh Hi Vận tức giận nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong lòng bùng nổ, thế nhưng cô biết cùng người như thế tính toán khẳng định sẽ cho mình thêm một thân phiền phức, cuối cùng không thể không thỏa hiệp nói:

"Bao nhiêu tiền?"

"523,5 tệ" Mục Thanh như ý nở nụ cười

"Người đẹp cho số điện thoại đi!, chờ tôi có tiền sẽ trả lại cô"

Trịnh Hi Vận hất ra tay cô đã buông lỏng, từ trong túi lấy ra 600 tệ đưa cho cô:

"Thôi khỏi"

Cùng người như thế có nữa liên hệ Trịnh Hi Vận làm sao cũng không nguyện ý, cô nhấc chân hướng bên cạnh đi tới, tăng thêm tốc độ đi tới cửa ra trạm.
Dựa theo bảng hướng dẫn, Trịnh Hi Vận đi lại chỗ xe taxi.

Cô mặc là một cái áo đầm ôm ngang vai, trên mặt trang điểm thanh nhã mà tinh xảo, túi xách và giày cao gót cùng màu đen giẫm ở trên sàn nhà phát ra thanh âm dễ nghe.

Khi cô mới vừa đi tới xe taxi đón xe, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhanh hơn, cũng là thanh âm của giày cao gót. Theo tiếng bước chân càng rõ, tiếp đó là giọng nói mới vừa nghe được

"Này người đẹp, cô còn chưa lưu lại số điện thoại cho tôi"

Trịnh Hi Vận làm bộ không có nghe được Mục Thanh nói, khóe miệng có hơi cụp xuống, tâm tình không kiên nhẫn.

Mục Thanh có thể trời sinh không biết cái gì gọi là cự tuyệt, nàng đi tới bên người Trịnh Hi Vận, hơi thở hổn hển, tóc ngắn vốn là xốc xếch bây giờ nhìn lại càng thêm tung tóe, Trịnh Hi Vận không thừa nhận cũng không được, nữ nhân này thậm chí hơi lộ vẻ chật vật, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng mỹ lệ, thậm chí mang theo một cỗ nói không rõ khí chất.
"Cô muốn trốn tôi hửm?" Mục Thanh nhìn Trịnh Hi Vận, tựa hồ không biết lời như vậy nói ra là có nhiều lúng túng.

Nếu Mục Thanh đều không thèm để ý, Trịnh Hi Vận cũng sẽ không lưu ý, cô quay đầu nhìn Mục Thanh nói:

"Đúng đó, tôi đúng là đang trốn cô, tôi không muốn thấy cô, cho nên cô đừng đi theo tôi"

Mục Thanh vô lại cười, đáy mắt hiện lên rõ ràng giảo hoạt: "Nhưng là tôi không có tiền nha! Dung mạo cô xinh đẹp như vậy lại có tiền, tôi không đi theo cô vậy khẳng định là đầu óc tôi có vấn đề rồi".

Trịnh Hi Vận cười châm chọc nói: "Tôi cảm thấy bây giờ đầu óc cô đã có chuyện rồi, hơn nữa tôi cho cô một lời khuyên, cô tìm một tên đàn ông có tiền có thể sẽ càng đáng tin hơn".

Mục Thanh kiên định lắc đầu: "Cô sai rồi, bây giờ tôi mặc dù không có tiền, nhưng đây chỉ là tạm thời. Tôi cũng không cần bán đứng nhan sắc đem đổi lấy tiền à, ngược lại lúc mượn tiền còn có thể cùng một chỗ với người mà trong mắt tôi là vô cùng cảnh đẹp ý vui, đây mới là lựa chọn sáng suốt đó".
Trịnh Hi Vận nhìn cô một hồi, Mục Thanh dáng dấp cực mỹ, chỉ nhìn qua lần đầu liền đem lại cho người khác cảm giác kinh diễm. Hơn nữa cô ăn mặc thời thượng, mang theo điếu thuốc lá. Trịnh Hi Vận cho rằng nữ nhân như vậy nên yêu dã lãnh diễm mới đúng, nhưng người này lại năm lần bảy lượt nói ra lời nói vô liêm sỉ.

Cô thu hồi tầm mắt của mình, không nhìn Mục Thanh nhìn về phía trước. Cô chưa từng thấy qua một nữ nhân có thể vô liêm sỉ tới mức này. Trịnh Hi Vận không muốn để ý tới người này, nếu không sẽ bị cái vô liêm sỉ của cô ta làm nổi điên.

Mục Thanh giống như trời sinh không biết hai chữ xấu hổ, Trịnh Hi Vận không muốn thấy cô, nhưng không có gây trở ngại được cô đi theo bên người Trịnh Hi Vận.

Trịnh Hi Vận càng là mặt không chút thay đổi, lửa giận trong lòng thì càng dạt dào. Số người đứng xếp hàng dài cuối cùng đã tới cô, Trịnh Hi Vận đi nhanh về phía trước, giày cao gót giẫm ra bén nhọn thanh âm, cô mở cửa xe ngồi vào xe taxi kế bên người lái, cuối cùng cô nghe được tiếng đóng cửa tiếp theo.
Cái người này lại đuổi theo kịp rồi.

Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn về phía sau, đã thấy người nọ khơi mào khóe miệng cười nhìn chính mình. Cô cười rộ lên thực sự rất đẹp, nếu mình là một nam nhân, đã sớm tôn sùng mà đổ gục ở dưới bệ chân của cô ta rồi.

Trịnh Hi Vận ở thương trường có thể oai phong một cỏi, hiện tại hết lần này tới lần khác không lại không biết nên làm gì với nữ nhân này.

Cuối cùng Trịnh Hi Vận xuất ra ví tiền, đem tiền mặt lấy ra, chính mình lưu lại một chút để dự trữ, còn lại đưa sạch cho Mục Thanh:

"Số tiền này đủ để cô giải quyết vấn đề chưa!?"

"Đủ à, quá đủ luôn " Mục Thanh không khách khí chút nào mà tiếp nhận tiền, ngẩng đầu nói với cô: "Nhưng là tôi hôm nay đi theo cô, không chỉ là vì tiền nha!"

Trịnh Hi Vận mặt không thay đổi nhìn cô, trong mắt lửa giận hết sức rõ ràng.
Mục Thanh lấy điện thoại di động ra đưa cho Trịnh Hi Vận: "Có thể lưu tên và số điện thoại lại không? Chờ tôi có được tiền cũng có thể tìm được cô mà báo đáp nha! "

"Không cần"

Trịnh Hi Vận không lạ gì báo đáp của cô, nhưng là người nọ ở sau lưng không nhúc nhích nhìn chính mình, nhãn thần vô cùng kiên định. Trịnh Hi Vận cuối cùng nhận lấy điện thoại di động, nhập vào số của mình, sau đó đối với tài xế nói:

"Phiền chú dừng xe bên đường, người này muốn xuống xe"

Tài xế xe taxi bắt đầu từ lúc nãy không nói một câu, bởi vì bên trong xe bầu không khí thật sự là có chút kỳ quái, liền lái xe chậm tốc độ ở xung quanh trạm xe lửa loanh quanh. Lúc này nghe Trịnh Hi Vận nói, cũng không thấy nữ nhân phía sau phản đối, liền dừng xe ở ven đường.

Mục Thanh nhận lấy điện thoại di động thấy trên mình hình cũng chỉ có một dãy số, ngay cả tên cũng không có. Cô hơi thiêu mi bấm gọi, tiếng điện thoại di động reo lên ở phía trước, Mục Thanh lúc này mới hài lòng nói:
" Tôi đi trước, sau này gặp lại nha! "

Mục Thanh sau khi xuống xe, Trịnh Hi Vận nói tài xế tùy tiện tìm một khách sạn năm sao, sau đó cô chống đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thành phố và người đều xa lạ làm cô tạm thời rời xa nội bộ công ty phân tranh, đến khách sạn Trịnh Hi Vận đặt một gian phòng, nằm ở trên giường cái gì cũng không muốn làm, nhắm mắt lại nghĩ đến tình cảnh hôm nay.

Hôm nay Trịnh gia ở Bắc Kinh cũng được tính là công ty lớn, đây hết thảy đều cùng mẹ cô và nhà ông ngoại giúp đỡ cởi không ra quan hệ. Kỳ thực mẹ cô và cha lúc kết hôn ông ngoại bà ngoại là cực lực phản đối, bọn họ luôn cảm thấy cha là loại người không được tốt lắm, có thể là mẹ cô không biết vì sao yêu cha sâu đến như vậy, kiên định cùng cha cùng một chỗ, đồng thời hai người bắt đầu dốc sức làm công ty của mình cùng sự nghiệp.
Vừa mới bắt đầu cũng không phải là rất thuận lợi, sau đó ông ngoại bà ngoại không đành lòng làm cho con gái của mình ở ngoài chịu khổ, liền lấy tài chính và người của mình trợ giúp, công ty Lãm Vũ do cha mẹ cô thành lập bắt đầu phát triển thuận lợi. Sau đó họ hàng của cha cô bắt đầu gia nhập vào công ty công tác, ngay từ đầu mọi người đều vui vẻ hòa thuận. Mọi thứ thay đổi vào năm Trịnh Hi Vận 18 tuổi. Ông ngoại bà ngoại cùng mẹ cô ra ngoài du lịch gặp tai nạn xe cộ, không ai sống sót.

Trịnh Hi Vận vừa mới trưởng thành còn không kịp thương cảm mẹ cô rời đi, liền có một nữ nhân mang theo đứa bé tới cửa nhận thân, Trịnh Hi Vận mới biết được cha cô ở ngoài đã sớm quá trớn tại ngoại, chỉ bất quá lừa gạt rất tốt, không người nào biết. Tốt nghiệp trung học Trịnh Hi Vận bị cha cô đưa đi xuất ngoại du học, sau khi về nước cô phát hiện Lãm Vũ có lẽ đã là thiên hạ của cậu cô và mẹ kế, ngay cả cha cô tựa hồ cũng mất quyền lợi ở công ty. Đây là tâm huyết của mẹ cô, cô làm sao có thể để cho nữ nhân kia nhúng chàm.
Nằm ở trên giường Trịnh Hi Vận nâng tay trái lên, trên không trung chậm rãi nắm thành quả đấm. Cổ phần của Lãm Vũ người nhiều nhất không phải cha, mà là cô. Lúc mẹ và ông ngoại bà ngoại tử vong liền có luật sư đứng ra tuyên bố di chúc, cô thừa kế cổ phần công ty của mẹ cùng với di sản của ông ngoại bà ngoại, hơn nữa cô còn có cổ phần của mình, Trịnh Hi Vận được cho là cổ đông lớn nhất ở Lãm Vũ.

Cho nên cô mới chết à! Trịnh Hi Vận cười lạnh một tiếng.

Cô chết, người được lợi lớn nhất là ai? Trịnh Hi Vận thả tay xuống nhìn trần nhà, đầu óc lần nữa bắt đầu làm việc. Nếu như cô chết, tài sản cùng cổ phần công ty đều sẽ rơi vào tay cha cô, cùng với người thân của cha là mẹ kế, hay là đứa em gái kia cùng với ông cậu 'Hiền lành' kia. Cho nên đến cùng sẽ là ai chứ?
Trịnh Hi Vận nhắm mắt lại, các người đã muốn tài sản của tôi, tôi đây liền để cho các người toàn bộ hết hy vọng.

Trịnh Hi Vận ngồi dậy lấy điện thoại di động ra, bấm số của Chương Nghệ.

"Cục cưng, dự sinh nhật bạn trai còn có thời gian gọi điện thoại cho mình, xem ra hắn lãnh lạc cậu nha! " Chương Nghệ thanh âm trước sau như một mà để cho cô cảm thấy thân cận, đặc biệt là lúc này.

Trịnh Hi Vận đứng dậy đi tới bên giường, nhìn dưới lầu xe và người nhỏ như con kiến hôi, nhẹ nói:

"Chương Nghệ, mình chết đem di sản lưu cho cậu đi "

Trong điện thoại một hồi an tĩnh, sau đó truyền đến Chương Nghệ thanh âm sốt ruột mà tức giận:

"Cậu nói cái gì mê sảng đây? Gặp phải chuyện gì rồi? "

Chương Nghệ là con gái của bạn mẹ cô, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình cũng không phải người bên ngoài so được. Bây giờ Trịnh Hi Vận nói ra như vậy, Chương Nghệ làm sao có thể không loạn được.
Trịnh Hi Vận ở trước mặt Chương Nghệ nhu hòa rất nhiều:

"Không có chuyện gì, chỉ là có nhiều lắm tài sản, không có cảm giác an toàn"

Chương Nghệ cơ hồ là trong nháy mắt liền hiểu lời của cô: "Bọn họ ra tay với cậu rồi?"

Trịnh Hi Vận nói: "Tạm thời còn chưa, thế nhưng không bài trừ khả năng này, cho nên mình cảm thấy để mình được sống so với chết có giá trị, lúc này mới có thể để cho bọn họ không phải nhìn chằm chằm vào mạng của mình ".

Editor: Tên của Hi Vận trong bản QT lúc thì dịch Tích Vận lúc thì dịch là Hi Vận, nhưng tại thấy Hi đọc nghe hay hơn nên từ đầu đến cuối mình sẽ để là Hi Vận luôn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.