Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 22



Mục Thanh không cách nào tiếp thu được câu Trịnh Hi Vận nói hối hận. Cô thu hồi ý cười, tức giận nói: " Cô làm sao lại gạt tôi chứ? Chuyện trọng yếu như vậy, cô sao có thể gạt tôi hả? "

Trịnh Hi Vận thuận miệng nói ra cũng rất hối hận, ánh mắt của cô cũng càng thêm thờ ơ, nhưng là chỉ có Trịnh Hi Vận tự mình biết, trong lòng của cô có bao nhiêu hoảng loạn.

Mục Thanh ngồi xếp bằng ở trên giường, tay chống thân thể để sát vào Trịnh Hi Vận: "Cô nên biết, trên thế giới căn bản cũng sẽ không tồn tại câu hối hận, cho nên, cô hối hận là vô dụng. "

Trịnh Hi Vận bởi vì động tác của cô hơi ngửa ra sau, ánh mắt né tránh nói: "Nhưng là. . ."

"Không nhưng gì cả, hôm qua cô đã đáp ứng rồi." Mục Thanh đưa tay trái ra cầm tay Trịnh Hi Vận " Cô sao lại bướng bỉnh như vậy hả? "


Trịnh Hi Vận muốn rút ra tay mình đang bị cô cầm, thế nhưng Mục Thanh lại cầm rất chặt. Cô tàn nhẫn nói: "Nhưng tôi đáp ứng cô cũng không phải bởi vì thích. "

"Tôi biết a!" Mục Thanh đáy mắt mang theo ý cười tự tin, màu hổ phách trong đôi mắt lóe lên ánh sáng: "Tôi không ngốc, nhưng tôi trước tiên phải đem cô trói bên người, vậy mới thuận tiện để tôi theo đuổi cô, bằng không cô tốt như vậy, bị người khác bắt đi thì biết làm sao? "

Trịnh Hi Vận cuối cùng dùng sức tránh thoát tay cô, nói với cô: " Mục Thanh, coi như chúng ta kết hôn, ở nước không lấy được giấy đăng ký kết hôn, cũng không phải là vì cảm tình mà cùng một chỗ, hôn nhân như vậy cô còn muốn không? "

"Muốn a! " Mục Thanh không thèm để ý chút nào lời nói của Trịnh Hi Vận, so với Trịnh Hi Vận, cô thông suốt hơn một ít: "Trên thế giới có nhiều vợ chồng son cuối cùng cũng sẽ ly hôn, tôi không dám hứa chắc chúng ta sẽ một đời cùng một chỗ, cũng không dám hứa chắc cô về sau sẽ thích tôi, nhưng có quan hệ gì đâu? Chí ít chúng ta cùng một chỗ, tôi đã nỗ lực theo đuổi, chí ít kết hôn với cô còn có thể giúp tôi loại trừ vận rủi "


Ở Trịnh Hi Vận xem ra, cái này căn bản không phải hôn nhân, mà là một giao dịch, cô dùng hôn nhân đổi lấy trợ giúp của Mục gia, Mục Thanh dùng hôn nhân đổi lấy thay đổi vận mệnh.

Trịnh Hi Vận lại một lần nữa thỏa hiệp. Cô vốn cũng không đối với hôn nhân hay ái tình có quá nhiều chờ mong, bây giờ bằng lòng kết hôn cũng không phải vì Trịnh gia, mà là vì mình. Tựa như Mục Thanh nói, chí ít cô có thể ở dưới sự trợ giúp của Mục gia lấy lại công ty của mẹ cô, chí ít cô có thể làm cho Khang Minh Hồng bị phán quyết, chí ít, lúc cô muốn khóc, có người có thể cho cô mượn bờ vai.

Trịnh Hi Vận tới bất ngờ, không mang quần áo, chỉ có thể mặc y phục của Mục Thanh. Cũng may hai người thân hình không khác lắm, đồ mặc trên người cũng rất thích hợp.

Trịnh Hi Vận không nghĩ rằng đi tới thang lầu, trong phòng khách nhiều người tất cả đều ngẩng đầu lên xem. Rõ ràng đêm qua không ai, hôm nay làm sao đều xuất hiện?


"Cha, mẹ, anh, đây là a Vận." Mục Thanh đứng ở bên cạnh cô, cười đối với cha mẹ nói.

Hai vị trung niên lớn tuổi đối với Trịnh Hi Vận hiền hòa cười nói: "Hoan nghênh tới nhà làm khách. "

Mục Cận cũng gật đầu nói: "Đi xuống ăn cơm đi."

Trịnh Hi Vận bên tai giấu ở dưới tóc nóng hổi đỏ lên, thật ngại quá, trước đó cô còn lời thề son sắt cự tuyệt Mục Cận, bây giờ cũng đã tới cửa, lại còn ở đang dưới tình huống không chào hỏi.

Sau khi xuống lầu Mục Thanh chỉ vào nam nhân trung niên kia đối với Trịnh Hi Vận nói: "Đây là cha tôi, Mục Vực." rồi chỉ vào cái nữ nhân trung niên nói: "Đây là mẹ tôi, Trần Minh Nhã."

"Chú và dì mạnh khỏe." Trịnh Hi Vận chào có hơi lớn, cũng có chút quẫn bách.

Cha mẹ của Mục Thanh là thật hiền lành, bắt chuyện trong lúc ăn, cũng không có vì cô là người có thể cứu Mục Thanh mà nhiệt tình quá độ, thậm chí cũng không có nói đến chuyện này, làm cho Trịnh Hi Vận tự tại rất nhiều.
Ăn xong Mục Cận cùng hai cô ra ngoài, Trịnh Hi Vận lên xe trước, Mục Cận gọi lại cô: "Tối hôm qua Thanh Thanh nói chuyện về Khang Minh Hồng, tôi sẽ tìm người đem hai người kia điều tra ra, chuyện Khang Minh Hồng cô không cần lo lắng."

Vô luận là bởi vì nguyên nhân gì trợ giúp chính mình, Trịnh Hi Vận chân thành nhìn Mục Cận nói: "Cảm tạ."

Mục Cận gật đầu xong ngồi lên xe đi công ty.

Mục Thanh không lái xe, ngồi trên ghế phụ trong xe Trịnh Hi Vận, khó có được nghiêm trang nói: "A Vận, chuyện chúng ta kết hôn, cần cha mẹ tôi đi bàn bạc với cha cô không? "

Theo lý thuyết hai người kết hôn nhất định là cần gia trưởng hai bên cùng nhau thương nghị rất nhiều chuyện, thế nhưng tình huống trong nhà Trịnh Hi Vận người nhà họ Mục đều biết, hơn nữa Trương Hồng Diễm bình thường chuyện này làm đề tài gọi điện thoại cho mẹ của Mục Thanh, Trịnh gia đối với Trịnh Hi Vận thái độ gì, Mục gia cũng đã biết một ít. Bọn họ cần cũng không phải là hôn nhân hai nhà, mà là kết hợp Trịnh Hi Vận cùng Mục Thanh, cho nên Mục gia càng tôn trọng quyết định của Trịnh Hi Vận.
Trịnh Hi Vận đáp ứng Mục Thanh, nhưng vẫn chưa thích ứng chuyện này, suy nghĩ một chút, cô nói: "Nói cho bọn họ biết là được, còn cụ thể cùng tôi thương nghị a!" tuy là hôn nhân này cũng không đơn thuần, thế nhưng Trịnh Hi Vận cũng sẽ không qua loa cho xong, dù sao cũng là kết hôn rồi.

Mục Thanh suy tư trong chốc lát mới nói: "Cô bình thường bận rộn như vậy, chắc không có quá nhiều thời gian để làm chuyện này, hay đem việc này giao cho mẹ tôi, nếu có cái gì chúng ta không thích, lại để bà ấy đổi lại? "

Trịnh Hi Vận gật đầu, đột nhiên hỏi: "Mục Thanh, gần đây cô vẫn còn xuôi xẻo sao? "

"Vẫn còn a." Mục Thanh: "Cho nên tôi cảm thấy vị đạo sĩ kia rất kỳ quái, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể không xui xẻo đâu?"

Nói đến đây, Mục Thanh lại nói: "Mấy ngày hôm trước cô nói tôi cùng vị đạo diễn kia bàn bạc đầu tư, điện ảnh và truyền hình Gia Đằng chỉ nguyện ý bỏ vốn một phần, phải cung cấp nhiều thiết bị hơn trong các cảnh quay và trong chiến dịch quảng cáo, tài chính còn thiếu một chút, cô muốn gia nhập sao?"
Trịnh Hi Vận nghĩ lại, gật đầu nói: "Được" đã có cái này, cô cũng không cần tìm hạng mục đầu tư bên ngoài, bộ phim này chiếu xong mang lại tiền lời có thể giúp cô ở trước mặt cổ đông đứng hơn.

Đem Mục Thanh đưa đi Gia Đằng, Trịnh Hi Vận trở lại công ty mình, thông tri nhân viên công ty chuẩn bị đầu tư cho điện ảnh.

Mọi chuyện vừa an bài xong không lâu sau, Trịnh Hi Vận nhận được điện thoại của cha: "A Vận, hạng mục điện ảnh kia con rút lại cho ta! "

"Vì sao? " Trịnh Hi Vận ở trên văn kiện ký tên của mình, ý bảo Dư Hạ Hề ngồi chờ chính mình một hồi.

Trịnh Gia Lăng nói: "Con cho rằng đóng phim là chơi sao? Con xem Trịnh Dao Cầm đầu tư nhiều tác phẩm như vậy chỉ kiếm có vài đồng tiền? Con bây giờ tìm là cái gì, một tên tiểu đạo diễn chưa từng nghe qua, còn là nữ! Con muốn cho công ty lỗ vỗn sao? "
Trịnh Hi Vận cười lạnh nói: "Cha đừng đem con cùng Trịnh Dao Cầm so sánh "

Coi như là đời trước, hạng mục cô đầu tư nếu không phải nội gián tham ô hãm hại cô, người nào mới kiếm được tiền? Huống chi cô còn sống lại một đời.

"Nói chung vô luận như thế nào, con cũng không được đầu tư hạng mục này, hiện tại chẳng qua là ta gọi điện thoại cho con xem như là ban giám đốc nể mặt con, con còn muốn để chú của con gọi điện thoại cho con? Hoặc là trực tiếp ở hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định? " Trịnh Hi Vận không biết từ khi nào, Trịnh Gia Lăng cũng một bộ vì cô nói tốt, trong lòng thật là khinh thường.

"Chú gọi điện thoại cho con đáp án cũng giống như nhau, hạng mục này con đã định rồi. " cúp điện thoại của Trịnh Gia Lăng, Trịnh Hi Vận đối với Dư Hạ Hề nói: " Sắp tới tôi sẽ bắt đầu vào hạng mục này, trước tiên để anh vào làm, hạng mục nhỏ anh giao cho người mình tín nhiệm, sau đó đem tất cả tinh lực đặt ở trên công ty internet, bọn họ gần đây sắp cho ra sản phẩm rồi, anh chú ý phần giai đoạn tuyên truyền và doanh tiêu "
Nói Trịnh Hi Vận đem tư liệu công ty internet giao cho Dư Hạ Hề, Dư Hạ Hề có chút kích động: " Trịnh tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng. "

Trịnh Hi Vận nở nụ cười: "Không cần có áp lực quá lớn, hạng mục không có vấn đề gì lớn lao, nếu như gặp phải vấn đề nhất định phải nói cho tôi. Ta không nhất định nhúng tay vào hạng mục này, nhưng tôi nhất định phải biết tiến trình của nó. "

Dư Hạ Hề nói: "Vâng, tôi biết rồi"

Công ty Internet chuẩn bị cho ra một trò chơi, là mua bản quyền từ Nhật Bản, tiến hành cải biến một ít sau chuẩn bị phổ biến tại thị trường Trung Hoa Trung Quốc. Trịnh Hi Vận biết trò chơi sẽ không có vấn đề, chỉ sợ có người giống như kiểu trước đây, lại hướng công ty internet xuất thủ, nhiễu loạn tài chính.

Bởi Trịnh Hi Vận và Mục Thanh xác nhận quan hệ, mấy ngày nay Mục Thanh luôn quấn quít lấy Trịnh Hi Vận, nếu không đi căn hộ của Trịnh Hi Vận, thì muốn Trịnh Hi Vận cùng cô về nhà. Thậm chí còn như có chuyện lạ nói: "Cô không biết đâu hôn nhân rất nhiều việc, vị đạo sĩ kia cũng tới, rất nhiều việc cần xác định đâu!"
Trịnh Hi Vận bất đắc dĩ nhìn cô: "Tôi nói rồi có chuyện gì để dì cho tôi biết, dì cũng không gọi điện thoại cho tôi, cô đang gạt tôi "

Mục Thanh nở nụ cười: "Cô quá thông minh, chúng ta đều phải kết hôn rồi, cô cùng tôi trở về thì thế nào? Tôi cũng không đụng tới cô, chỉ muốn ở cùng cô thôi "

Trịnh Hi Vận lắc đầu, tàn nhẫn cự tuyệt: "Tôi thích một mình, an tĩnh chút."

Đây là loạn mắng Mục Thanh không đủ an tĩnh, Mục Thanh lại không tức giận, nhìn Trịnh Hi Vận tinh xảo mặt, khóe miệng càng nâng lên: "Buổi tối đó cùng tôi ăn bữa cơm đi? "

Trịnh Hi Vận ngước mắt, trước mắt đôi mắt Mục Thanh xanh lượng, môi màu hồng nhếch lên góc độ đẹp mắt, cô mặc một chiếc áo len cổ cao cỡ lớn, cùng lần đầu tiên gặp mặt mặc chiếc áo sơ mi nhìn thấu được áo trong phảng phất như không phải cùng một người.
"Ăn cái gì? " Trịnh Hi Vận không biết làm cơm, cũng không thích một mình đi nhà hàng ăn, có Mục Thanh cùng, cô nhưng lại nguyên ý.

Mục Thanh nghe được cô thỏa hiệp, cười càng vui vẻ hơn rồi: "Có một nhà Ấn Độ làm đồ ăn rất tốt."

Lúc này, Trịnh Hi Vận nhận được điện thoại của Mục Cận, báo cho cô biết tìm được hai người kia tung tích, đồng thời đã thông tri cảnh sát. Trịnh Hi Vận cuối cùng là yên lòng.

Ngày thứ hai Trịnh Hi Vận nghe được La Hiểu Lệ nói: "Khang Minh Hồng án kiện tiến hành xét xử rồi, tôi đoán chừng là năm năm. "

Xúi giục người khác bắt cóc chưa thành, chưa có làm thương tổn Trịnh Hi Vận cùng người thân hay tài sản, cũng sẽ không xử nặng. Khang Minh Hồng cũng có một vị luật sư lợi hại, cho dù có Mục gia nhúng tay, năm năm cũng là cực hạn.

Thế nhưng vậy là đủ rồi, Trịnh Hi Vận nói: "Năm năm cũng đủ cho hắn rồi, nhân sinh lại có mấy cái năm năm? Năm năm sau đó mới đi ra hắn có thể làm cái gì?"
"Cô muốn đến tòa án chờ phán xét sao? " La Hiểu Lệ hỏi.

Trịnh Hi Vận trầm mặc một hồi: "Được" cô muốn tự mình đi xem, kẻ lừa dối cô, phản bội cô, thậm chí muốn thương tổn cô lúc chịu phán quyết của luật pháp, là tâm tình gì.

Phiên toà mở hôm nay, Mục Thanh và Trịnh Hi Vận cùng đi tới toà án, trừ cái đó ra, Mục Thanh đối với Trịnh Hi Vận nói: " Lễ mừng năm mới năm nay cô đi nhà của tôi a! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.