Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 27



Trịnh Hi Vận nhìn hai chữ hôn lễ, đầu ngón tay dùng sức đánh bàn phím, lúc chữ trên màn hình xuất hiện đập vào mắt, Trịnh Hi Vận đột nhiên cảm thấy mình thật là ngu, tại sao phải trả lời qua mail, rõ ràng hai người có thể nói chuyện qua điện thoại.

Gọi điện thoại cho Chương Nghệ, giọng nói Trịnh Hi Vận lạnh lùng hơi mang chút tức tối: "Cậu gần đây rất rãnh rỗi sao? "

"Bận rộn muốn chết à?" Chương Nghệ nói: "Vì để cho cậu có thời gian chuẩn bị hôn lễ, mình tự giác nhận hết công việc của công ty mặt nạ dưỡng da, a Vận, kiếm lời xong cái này mình chắc phải bán cổ phần công ty đi, bằng không quá mệt mỏi."

"Nằm kiếm tiền sẽ không mệt." Trịnh Hi Vận nói ra những lời này, chính mình đều ngẩn ra.

Chương Nghệ trầm mặc một hồi, sau đó cười ha ha: "Cậu bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sao đột nhiên nói như vậy?"


Trịnh Hi Vận nâng trán thở dài một hơi, cũng may là Chương Nghệ, nếu như những người khác, không thể nào chịu được loại vui đùa này. Trịnh Hi Vận không muốn bàn luận mấy vấn đề này, khiến đề tài trở lại chuyện đứng đắn: " Quảng cáo đã sẵn sàng để đưa lên? "

Chương Nghệ sao lại không biết cô nói sang chuyện khác, như cũ phối hợp nói: " Sẽ được phát sóng cho những kênh có người xem là nữ vào các thời gian chính, tuy là mắc tiền một tí, nhưng hiệu quả lại không tệ."

"Những cái khác đâu? " trọng tâm câu chuyện rốt cục thành công dời đi để Trịnh Hi Vận thở phào nhẹ nhõm.

Chương Nghệ nói: "Mình xem mail bọn họ gửi rồi, cảm giác cũng không tệ lắm, kỳ thực công ty này nhân tài không ít, chỉ thiếu tài chính."

Trịnh Hi Vận hừ một tiếng nói: "Lẽ nào cậu còn chưa tin ánh mắt của mình? "


Chương Nghệ cười nói: "Tin, rất tin. Bọn họ ngoại trừ đưa video quảng cáo lên truyền hình, còn có thể mời những nữ công trong mạng lưới make up để quảng bá, cùng với các cửa hàng các shop online để vận chuyển hàng. Phương án cụ thể mình gửi cho cậu, cậu có thể coi. "

Máy vi tính Trịnh Hi Vận nhận được một mail mới, Trịnh Hi Vận mở mail ra, là mail Chương Nghệ gởi tới trình bày phương án. Không cúp điện thoại, sau đó vừa xem vừa cùng Chương Nghệ thảo luận.

Hai người trò chuyện xong một giờ, Trịnh Hi Vận nghe điện thoại di động của mình có người gọi tới nhiều lần, mỗi lần lấy ra nhìn đều là tên Mục Thanh, Trịnh Hi Vận quyết định không để ý tới cô, tiếp tục cùng Chương Nghệ nói chuyện điện thoại.

Công ty Mặt nạ dưỡng da chuẩn bị kế hoạch quảng cáo rất tỉ mỉ, Trịnh Hi Vận thấy được bọn họ đối với lần khoản sản phẩm này rất coi trọng. Cúp điện thoại của Chương Nghệ, trong lòng Trịnh Hi Vận có dự cảm, mặt nạ dưỡng da này có thể so với đời trước càng hot hơn, bởi vì đời này mặt nạ dưỡng da quảng cáo độ mạnh rộng rãi hơn.


Quả nhiên, một tuần lễ sau quảng cáo bắt đầu xuất hiện ở các thời gian chính của chương trình TV, quảng cáo trên internet cũng đồng thời tiến hành. Sau đó một người chủ trì của một trang web phát sóng trực tiếp nổi tiếng nào đó livestream về sử dụng loạimặt nạ dưỡng da này, có nhiều người bình luận sẽ mua để dùng thử. Gần ba ngày sau, mọi người bắt đầu bàn luận nói về kinh nghiệm khi sử dụng mặt nạ dưỡng da.

Mặt nạ dưỡng da Tám ly nước trong nháy mắt mọi người đều biết.

Người hâm mộ Tần Nam bắt đầu hành động, nhao nhao ở trên Weibo share tự mình mua mặt nạ dưỡng da, tỏ ý không thể cùng thần tượng cùng ăn cùng ngủ, nhưng có thể cùng thần tượng đắp cùng một loại mặt nạ dưỡng da cũng rất tốt.

Mà không phải người hâm mộ Tần Nam thì để thái độ chờ đợi, dù sao người nào cũng không muốn vì xung động mà hủy mặt mình. Đợi các người chủ trì của Weibo bắt đầu tuyên bố sử dụng rất tốt, lượng tiêu thụ mặt nạ dưỡng da lần nữa tiến lên một nấc thang.
Chuyện Trịnh Hi Vận đầu tư mặt nạ dưỡng da kiếm ra tiền lại không có mấy người biết, lúc cô đầu tư vô cùng khiêm tốn, mà đại đa số công việc cũng là Chương Nghệ làm. Thế nhưng toàn bộ những việc này cũng không bao gồm Mục Thanh.

Lúc Mục Thanh gọi điện thoại cho Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận vừa kết thúc họp. Chào mọi người từ phòng làm việc đi ra, điện thoại Mục Thanh cũng cúp, thư ký thấy Trịnh Hi Vận không tiếp, liền đưa điện thoại di động cho cô: "Trịnh tổng, Mục Thanh gọi điện thoại cho cô "

Nói bí thư nhanh chóng buông điện thoại đã đen màn hình, đi ra phòng làm việc. Mọi người trong ban thư ký đều gặp qua nữ nhân kia, cô chắc là bạn mới của Trịnh tổng, bằng không sao lại thường xuyên đến công ty tìm Trịnh tổng.

Trịnh Hi Vận không có trả lời điện thoại Mục Thanh, Mục Thanh lại tới công ty. Sau khi vào cũng không tức giận, mà là đưa điện thoại di động đưa cho Trịnh Hi Vận: "Đây là bánh ga-tô mẹ tôi chọn, cô thấy thế nào? "
Bánh ga-tô rất đẹp, bánh ga-tô năm tầng, tầng cao nhất có hai cô gái mặc áo cưới, áo cưới dài chấm đất, từ tầng thứ năm bánh ga-tô rớt xuống, ở tầng thứ nhất tạo thành nếp uốn.

Trịnh Hi Vận trả lời: "Rất đẹp."

Mục Thanh khóe miệng đắc ý nhếch lên: "Ừm, tôi cũng thấy rất đẹp."

"Cô tới công ty là vì cho tôi xem cái này? " Trịnh Hi Vận không tin Mục Thanh chỉ vì một cái bánh ga-tô liền tới công ty cô.

Quả nhiên, Mục Thanh nghe xong nói: "Phương đạo để chúng ta đi tham gia hội nghị tuyển vai diễn. "

Trịnh Hi Vận nhớ lại một hồi, đối với Mục Thanh nói: "Diễn viên không phải đã sớm định ra rồi sao? "

"Còn cần điều chỉnh một chút." Mục Thanh: "Có diễn viên ngại bộ phim không đủ ảnh hưởng, cảm thấy đó là một bộ phim tệ, không muốn tham diễn."

Trịnh Hi Vận lạnh lùng nói: "Không muốn cứ không muốn a!" đợi chiếu phim xong, những người này sẽ biết mình bỏ lỡ cái gì.
Sau đó Mục Thanh lôi kéo Trịnh Hi Vận cùng đi coi Phương đạo tuyển diễn viên.

Trên đường Mục Thanh đối với Trịnh Hi Vận nói: "Còn có nửa tháng sẽ kết hôn rồi, cô phải chú ý sắp xếp ổn công việc, đừng có cùng ngày kết hôn còn muốn bận rộn công tác."

Trịnh Hi Vận thành thạo chuyển động tay lái, nói rằng: "Tôi là người không đáng tin cậy như vậy sao? "

"Không phải, cô rất đáng tin, nhưng là người cuồng công việc " Mục Thanh thanh âm không có một tia oán giận, cô chỉ là tự thuật sự thực. Bởi vì Trịnh Hi Vận như là mỗi thời mỗi khắc đều đang làm việc, cũng may trước đây cô lôi kéo Trịnh Hi Vận đầu tư điện ảnh, còn không sợ là muốn gặp mặt Trịnh Hi Vận so với hiện tại khó hơn nhiều.

Cái xưng hô xuồng công việc này làm Trịnh Hi Vận cảm thấy có chút mới mẻ độc đáo: "Tôi rất trầm mê làm việc sao? "
Mục Thanh gật đầu: "Cũng may tôi kết hôn với cô rồi, bằng không cô bé như cô vậy, nam sinh rất ít sẽ thích, bởi vì quá cường thế quá có tiền, thông thường nam sinh đều thích ngơ ngốc ngọt ngào "

Nói cứ như cùng cô kết hôn tựa như là bao la công đức, nhưng cuối cùng cuộc hôn nhân này thu lợi trực tiếp nhất là ai đây? Bất quá Trịnh Hi Vận cũng biết, nữ nhân giống như cô thiên hướng về nữ cường nhân như vậy, nam nhân quả thực không phải đặc biệt thích, thế nhưng: "Kiểu như cô nam nhân cũng sẽ không thích a!? Tuy là ban đầu có thể sẽ bị vẻ ngoài của cô mê hoặc."

Mục Thanh lúc không nói lời nào không bị xui xẻo đúng là lực hấp dẫn bí ẩn, nhưng chỉ cần cô đùa giỡn người, Trịnh Hi Vận liền cảm giác hình tượng của cô sụp đổ, càng miễn bàn lúc xui xẻo Mục Thanh hơi lộ ra chật vật.
"Vậy chúng ta hãy cùng nhau kết hợp nha, đây chính là chuyện đã được quyết định tở một nơi sâu xa từ lâu rồi." Mục Thanh mặt dày nói.

Hai người một đường nói cho đến điện ảnh và truyền hình Gia Đằng, Mục Thanh ở Gia Đằng tìm cho Phương đạo một căn phòng hội nghị để tuyển diễn viên. Trịnh Hi Vận cùng Mục Thanh đều là ngoại nhân, lần này đến đây chỉ là tăng thêm kinh nghiệm. Nhưng không nghĩ hai người vừa ngồi xuống, khí chất và khí thế cùng tấm thẻ trước người đều tỏ rõ hai người là đại boss. Vì vậy cả quá trình phỏng vấn, Trịnh Hi Vận và Mục Thanh nhận lấy vô số mị nhãn, trong đó nam nhân khá nhiều, một bộ phận nữ sinh cũng đối với hai cô ném tới mấy cái nháy mắt.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất phim cùng hai cô tiếp tục lưu lại trong phòng hội nghị họp.
Phương đạo thả lỏng vung lên khuôn mặt tươi cười, đối với Mục Thanh cùng Trịnh Hi Vận nói: "Các cô có cái gì ... tương đối khá để đề cử không?" Phương đạo cũng là thấy mấy ánh mắt này, tuy là tác phẩm của cô không nhiều lắm, nhưng cũng biết một ít quy tắc ngầm trong nghề, tỷ như người nào đó vì cùng nhà đầu tư có quan hệ không thể cho người biết, từ đó nhận được một vai diễn trong phim.

Phương đạo đã chuẩn bị xong, nhưng không nghĩ Mục Thanh và Trịnh Hi Vận nhất trí tỏ thái độ: "Chúng tôi về lĩnh vực này không có kinh nghiệm, vẫn gặp các người lựa chọn đi. "

Thấy hai người không giống như là nói đùa, Phương đạo cùng nhà sản xuất phim và phó đạo diễn bắt đầu nhiệt liệt thảo luận những người vừa rồi, cuối cùng xác định nhân vật chính cho bộ phim.
Đi ra điện ảnh và truyền hình Gia Đằng, Mục Thanh lần nữa mời Trịnh Hi Vận cùng mình cùng nhau về nhà. Trịnh Hi Vận vốn muốn cự tuyệt, Mục Thanh lại nói: "Vị Lý đạo trưởng kia hôm nay tới nhà của tôi, nói tôi đem cô mang về hắn tính lại "

Trịnh Hi Vận nuốt xuống cự tuyệt trong miệng, trong lòng đối với vị đạo sĩ sẽ xuất hiện hết sức tò mò, dù sao là do một câu nói người này, làm Mục gia đối với mình theo đuổi không bỏ, cô coi như sống lại cũng tránh không thoát Mục gia, cuối cùng bằng lòng cùng Mục Thanh kết hôn.

Trịnh Hi Vận cho là mình sẽ thấy một người đàn ông tóc dài mặc đạo bào tiên phong đạo cốt, nhưng không nghĩ khi Mục Vực giới thiệu người thanh niên mặc áo sơ mi trắng kia, Trịnh Hi Vận rất nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt nghi vấn, đây là đạo sĩ? So với tưởng tượng không hề giống.
Mục Thanh nhìn Trịnh Hi Vận sững sờ hoài nghi Lý đạo trưởng, trong bụng cảm thấy buồn cười, để sát vào bên tai Trịnh Hi Vận nói: "Có phải như có cảm giác bị lừa gạt hay không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn cũng cảm giác như vậy."

Trịnh Hi Vận thu hồi tầm mắt của mình, cũng may người nọ cũng không để ý, đồng thời đối với Trịnh Hi Vận cười nói: "Chào cô "

Trịnh Hi Vận gật đầu "Chào anh "

Đối thoại vốn nên vào lúc này kết thúc, người nọ lại nói tiếp: "Trịnh tiểu thư, cô thật quyết định cùng Mục Thanh kết hôn sao? "

Trịnh Hi Vận gật đầu, người nọ nói tiếp: "Kỳ thực chuyện này đối với cô là có lợi, mệnh Mục tiểu thư là điển hình mệnh rủi ro, mà cô lại là mệnh vận may."

Trịnh Hi Vận nghe tới đây, nhíu mày, chỉ nghe đạo sĩ kia nói: "Mạng của cô thật quá tốt, nếu như cô không cùng Mục tiểu thư kết hôn, hai cô đều sẽ bởi vì mệnh mình cực đoan mà không sống được lâu"
"Tôi vận rủi tôi thừa nhận, a Vận nếu tốt số, sao lại chết đâu?" nếu không phải cha mẹ nhiều lần nhấn mạnh, Mục Thanh cũng sẽ không tin tưởng cái gì là tốt số hay vận rủi.

"Bởi vì mệnh thật quá tốt, tốt ngay cả ông trời cũng đố kị. Nếu liên tục như vậy, cô cẩn thận hơn cũng sẽ bởi vì có việc ngoài ý muốn mà chết đi, chẳng qua là sớm muộn mà thôi." nói vị đạo sĩ này nhìn chòng chọc Trịnh Hi Vận, hắn luôn cảm thấy Trịnh Hi Vận có chút vấn đề. Hắn cảm giác vốn nên nhìn thấy được Trịnh Hi Vận khác biệt, thế nhưng hắn lại nói không nên lời khác biệt cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.