Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 4



Luật sư Chương Nghệ giới thiệu là bạn học thời cao trung La Hiểu Lệ, tự mở một văn phòng luật sư, ở Tô Châu rất có danh tiếng, chủ yếu nhất là rất đáng tin cậy.

Chương Nghệ cùng La Hiểu Lệ lúc cao trung quan hệ cực kỳ tốt, đại học vẫn liên hệ, về sau La Hiểu Lệ mở văn phòng, Chương Nghệ lợi dụng gia đình của mình cùng nhiều quan hệ giúp cô một tay, cảm tình hai người càng khắc sâu.

Bây giờ nhận được điện thoại của Trịnh Hi Vận, La Hiểu Lệ nhiệt tình nói: "Cô đón xe tới đi ! Tôi gửi địa chỉ đến điện thoại cô rồi, A Nghệ cũng đã kể mọi chuyện rất rõ ràng, cô đến chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện "

Trịnh Hi Vận lên tiếng trả lời sau đó cầm lấy túi ra cửa, mở cửa phòng cô hơi dừng lại một chút, quỷ thần xui khiến hướng hành lang hai bên trái phải nhìn. Cô phản ứng kịp chính mình dĩ nhiên tại tìm kiếm Mục Thanh có hay không xuất hiện, Trịnh Hi Vận nắm thật chặc chốt cửa, thật sâu thở ra một hơi.


Đối với một người xa lạ như vậy đề phòng, Trịnh Hi Vận chưa bao giờ làm loại sự tình này. Có thể cô chung quy là theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Mục Thanh, hy vọng có thể ở trước khi cô ta nhìn thấy mình mà trốn thoát. Tốt rồi hôm nay vẫn tính là vận may, Mục Thanh chưa từng xuất hiện ở trước mắt của cô.

Văn phòng của La Hiểu Lệ cũng không nằm ở vùng trung tâm thương nghiệp của Tô Châu, mà nằm ở chỗ có rất nhiều văn phòng tụ tập. Văn phòng của La Hiểu Lệ có để sáu chữ vô cùng ngắn gọn rõ ràng, rất phù hợp cho ấn tượng của một luật sư.

Trịnh Hi Vận đi vào, cô nhân viên trước đại sảnh cho cô một nụ cười nhiệt tình "Chào cô, xin hỏi cô đã hẹn trước với luật sư nào chưa ạ? "

Trịnh Hi Vận nói: " luật sư La Hiểu Lệ, tôi là Trịnh Hi Vận "

Cô nhân viên nhìn một chút máy vi tính ghi lại, mỉm cười nói: "Trịnh tiểu thư chào cô, mời đi bên này lên lầu, lầu hai phòng làm việc ở cuối là của La luật sư "


Trịnh Hi Vận gật đầu đi lên thang lầu.

Ở đây chỉ có hai tầng, tầng hai là khu của luật sư, một tầng còn lại là các môn bộ khác. Bởi vì chỉ có hai tầng, cũng không có cài đặt thang máy, cho nên nội bộ công ty làm thông thang lầu.

Trịnh Hi Vận mặc đồ lúc sáng mới đi mua ở cửa hàng, áo vest khoác ở ngoài tay áo được gấp lên 7 phân cùng với một cái quần ống rộng dài màu đen, cả người thoạt nhìn tri thức; lại chuyên nghiệp, cô mang theo túi xách đi tới phòng làm việc cuối hành lang, sau khi gõ cửa nghe La Hiểu Lệ thanh âm nói: "Mời vào "

Trịnh Hi Vận đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là một người mặc áo khoác veston mỏng màu trắng đen, nữ nhân trông rất lão luyện, cô đứng dậy hướng về ghế đối diện ý bảo "Mời ngồi" sau đó gọi điện thoại nói trợ lý đem lên 1 ly cà phê.


Một hồi hàn huyên sau, La Hiểu Lệ thẳng vào chủ đề "Chương Nghệ nói cho tôi biết cô muốn làm một phần tư liệu giả chứng minh tài sản của cô từ cha hoặc mẹ kế sẽ không được thừa hưởng? "

"Đúng vậy" Trịnh Hi Vận nhếch miệng lên giễu cợt "Nếu như tôi chết, dựa theo trong nước cha tôi sẽ kế thừa tài sản của tôi đi? "

La Hiểu Lệ nói: "Đúng vậy, thứ tự thừa kế là vợ chống, con cái, cha mẹ. Trịnh tiểu thư cô bây giờ có chồng và con cái không? "

Trịnh Hi Vận lắc đầu "Không có, chỉ có một bạn trai "

"Vậy không tính" La Hiểu Lệ nói: "Không có chồng và con cái, cha mẹ của cô sẽ trở thành người thừa kế tài sản của cô, bao quát có nuôi nấng quan hệ mẹ kế. Còn có một loại tình huống, chính là làm cha mẹ của cô đều chết hết, anh em của cô sẽ trở thành người thừa kế của cô, trong đó cũng bao quát em gái cùng cha khác mẹ của cô "
La Hiểu Lệ nói làm cho đôi mắt Trịnh Hi Vận trở nên băng lãnh, cô cười lạnh một tiếng "Cho nên kẻ luôn nhìn tôi chằm chằm không có cha tôi? "

La Hiểu lệ nhẹ nhàng gật đầu. Đối với vấn đề gia đình Trịnh Hi Vận La Hiểu Lệ cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô đã gặp rất nhiều gia đình tương tự, vì tài sản người một nhà tranh đầu rơi máu chảy, thậm chí xuất hiện vấn đề mạng người. Cô nhìn đối diện Trịnh Hi Vận đang khẽ nhíu mày trầm tư, liền không có quấy rầy cô, cô sẽ cho Trịnh Hi Vận một cái đề nghị tốt nhất, thế nhưng trước đó, cô nhất định phải xác định ý nguyện của Trịnh Hi Vận.

Trịnh Hi Vận hai mắt nhìn như vô thần nhìn chằm chằm cái bàn, kì thực là đang suy tư. Tại trước đây, thậm chí trước khi sống lại, cô căn bản cũng không có nghĩ tới chính mình có tài sản gặp phải như vậy vấn đề kế thừa di sản, sau khi sống lại nghĩ tới vấn đề này cũng là bởi vì chết qua một lần. Có thể cho đến bây giờ, cô mới biết được thì ra hai mẹ con kia là có tư cách cùng quyền lợi kế thừa tài sản của cô.
Ahh, thực sự là buồn cười, một kẻ làm cô mất đi người thân lại có quyền lợi kế thừa tài sản của cô, cực kỳ châm chọc.

Cho nên, chứng minh không thể là giả, mà là cần chân chân thật thật làm cho bọ họ biết, bọn họ sẽ không như nguyện, vô luận như thế nào cũng sẽ không như nguyện.

Trịnh Hi Vận lần nữa giương mắt nhìn về phía La Hiểu Lệ, trong mắt của cô sinh ra sự vững vàng cùng băng lãnh, kiên định nhìn La Hiểu Lệ nói: "Nếu như tôi đem tài sản quyên tặng cho cơ quan từ thiện thì sao? "

"Đương nhiên có thể" La Hiểu Lệ cười nói: "Tài sản của cô là cô tư hữu, cho nên cô có quyền lợi xử lý hướng đi của nó. Nếu như cô quyết định đem di sản quyên tặng cho cơ quan từ thiện, tôi có thể giúp cô lựa chọn một hai, sau đó tôi sẽ làm luật sư đại diện cho cô và là người thi hành di chúc, để cô cùng cơ quan từ thiện ký kết thỏa thuận quyên tặng, hợp đồng có hiệu lực sau lại tiến hành công chứng là được."
Trịnh Hi Vận khóe miệng cũng vung lên ý cười "Vậy làm phiền cô rồi "

La Hiểu Lệ nói: "Không cần khách khí, cô trở về Bắc Kinh sau đem tất cả tư liệu về tài sản gửi cho tôi, tôi giúp cô đánh giá giá trị sau đó làm một cái thỏa thuận quyên tặng di sản thích hợp nhất "

Đi ra văn phòng luật sư, Trịnh Hi Vận tâm tình tốt rồi rất nhiều. Cô nhìn sáng rực bầu trời đi nhanh ở trên đường, sau đó tìm một tiệm cà phê, một bên uống cà phê một bên gọi cho Chương Nghệ.

Tiếp thông điện thoại Chương Nghệ hỏi: "Cục cưng, thế nào, làm thuận lợi không? "

Trịnh Hi Vận thanh âm lấy vui vẻ: "Thuận lợi, mình trở về Bắc Kinh sẽ đem tư liệu tài sản của mình gửi cho La luật sư, cô ấy sẽ giúp mình làm thỏa thuận quyên tặng di sản "

"Chờ đã! " Chương Nghệ cảm giác có chút mộng "Cậu đây là ý gì? Cậu muốn đem tài sản của mình quyên tặng sao? "
Trịnh Hi Vận nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đối với Chương Nghệ nói: "Đúng vậy, mình quyết định đem tài sản của mình quyên cho cơ quan từ thiện "

Chương Nghệ khoa trương nói: "Trời ạ! Cậu đây là bị người nào tẩy não? Cậu biết mình có bao nhiêu tài sản sao? "

Trịnh Hi Vận nói: "Đại khái rõ ràng"

"Vậy cậu biết tài sản này đem tặng là khái niệm gì sao? Cậu làm sao đột nhiên có thiện tâm như thế? Hơn nữa tin tức này vừa ra tới, tất cả truyền thông đều sẽ để ý cậu, cậu có muốn hay không cao thượng như vậy nha! "

Trịnh Hi Vận cười đắc ý "Đây chính là mục đích của mình, mình muốn làm cho tất cả mọi người đều biết mình chết Trịnh gia cũng không chiếm được một chút chỗ tốt. Còn quyên cho cơ quan từ thiện, coi như tích đức. Cậu không phải thường nói lẽ trời tốt được luân hồi, trời xanh ôm trọn bất kỳ người nào không phải sao? Mình dùng phương thức này tích đức, làm cho trời xanh bỏ qua cho mình nha "
Trịnh Hi Vận rũ xuống đôi mắt quyến rũ, nhìn chén cà phê trong lòng chưa tính toán gì cảm khái. Không có ai so với cô rõ ràng hơn cái gì gọi là vật ngoài thân, tiền tài tuy trọng yếu, nhưng là cô chết cũng đã chết, cái gì đều không mang được, ngược lại tiền tài đều là của người khác, sao không đưa nó quyên cho cơ quan từ thiện đâu? Đây cũng tính là chính mình sống lại cho Thượng Đế cùng thế giới báo đáp!

Chương Nghệ lại không thể hiểu được "Hi Vận cậu làm sao vậy? Mình thế nào cảm giác cậu có chút lạ lạ! Đây chính là mẹ cậu cùng ngoại công bà ngoại lưu lại cho cậu "

"Cho nên mình càng không thể để cho mấy thứ này cuối cùng chảy vào túi của bọn họ " Trịnh Hi Vận khuấy ly cà phê, đối với Chương Nghệ nói: "Cậu nói truyền thông sẽ biết, mình ngược lại thật ra càng hy vọng truyền thông trắng trợn đưa tin, để cho bọn họ không có những thứ khác biện pháp có thể cầm lại những thứ này tài sản, như vậy mới có thể đạt được mục đích của mình. Công ty hiện tại nhiều hạng mục có lợi đều là mình đem lại, nếu như không có di sản của mình cho dù ham muốn, bọn họ sẽ càng quý trọng tính mạng của mình ! dù sao mình nhưng là kiếm ra tiền "
"Nói không chừng điên loạn liền trực tiếp gϊếŧ cậu cho hả giận đâu! " Chương Nghệ trêu nói.

Trịnh Hi Vận nói: "Vậy bọn họ cũng muốn cam lòng cho rớt hạng mục này "

"Được rồi" Chương Nghệ bất đắc dĩ thở dài "Cậu đã quyết định, mình nhất định sẽ ủng hộ cậu, tìm truyền thông sự tình liền giao cho mình đi ! "

Trịnh Hi Vận vui vẻ giao phó, Chương Nghệ làm việc cô luôn rất yên tâm.

Ở đời trước Chương Nghệ đã giúp cô rất nhiều lần, thậm chí không tiếc dùng tài nguyên của mình tới giúp đỡ cô. Trịnh Hi Vận vẫn nhớ những thứ này, đồng thời vô cùng cảm kích, đời này cô sống lại, tuy là chỉ có ngắn ngủi một năm, nhưng là đối với cô một người kinh doanh mà nói, một năm báo trước vậy là đủ rồi.

Cho nên đời này để cô cũng trở về báo đáp Chương Nghệ một năm a !.
Trịnh Hi Vận hảo tâm tình duy trì về đến nhà. Khi cô về nhà thấy Trương Hồng Diễm đang dựa vào cha nói, Trịnh Hi Vận cái gì cũng không nói, xoay người lên lầu.

Đáng tiếc cô còn chưa đi tới thang lầu, Trịnh Hi Vận cha Trịnh Gia Lăng ở sau lưng cô nói: "Hi Vận, con tới đây cha có chuyện hỏi con "

Trịnh Hi Vận xoay người mặt không thay đổi nói: "Chuyện gì cha nói nhanh đi "

Trịnh Gia Lăng muốn phát hỏa, Trương Hồng Diễm lại lung lay tay hắn. Trịnh Gia Lăng lúc này mới đè xuống lửa giận nói: "Con vẫn còn cùng Khang Minh Hồng gặp mặt? "

Trịnh Hi Vận gật đầu "Vâng "

Trịnh Gia Lăng cau mày nói: "Hi Vận, lời cha trước cùng con nói con đều quên sao? Mau cùng Khang Minh Hồng chia tay, con biết Mục gia có bao nhiêu phản cảm hành động này của con sao? Mục gia lần đầu tiên đưa ra hôn sự sau không bao lâu con lại nói con có bạn trai. Hi Vận, Mục gia ở trên thương trường địa vị và thủ đoạn con cũng không phải không biết, tại sao phải làm loại chuyện như vậy đâu? Ta nghe nói Mục gia đại thiếu gia sau khi biết rất tức giận, vốn muốn đoạt lại mấy cái hạng mục của con, lại bị Mục gia đại tiểu thư khuyên nhủ rồi "
Trịnh Hi Vận sao lại thế không rõ ý của cha, hắn đơn giản chính là muốn tự nói với mình, nếu như không đáp ứng hôn sự Mục gia, như vậy bất kể là cô vẫn là gia đình của công tác cô, đều sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Cho nên cô chết cũng có thể là thủ đoạn của Mục gia sao?

Trịnh Hi Vận không dám khẳng định, rồi lại không muốn buông tha cái suy đoán này, vô luận như thế nào, Mục gia đúng là có khả năng.

Nhưng trên mặt cô chưa để lộ ra tin tưởng tâm tình, mà là như trước châm chọc nói: "Vô luận bọ họn dùng thủ đoạn gì, con cũng tiếp được "

Trịnh Gia Lăng còn chưa nói chuyện, Trương Hồng Diễm lại nói: "Hi Vận con tại sao có thể nói như vậy, thương trường nhiều nguy hiểm con cũng không phải không biết, tất cả thủ đoạn đều là con chịu? Con nên cân nhắc một cái, bằng không hậu quả con có thể gánh chịu sao? "
Trịnh Hi Vận không sao cả nói: "Tùy ý "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.