Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 52



Tâm Mục Thanh lần nữa như nổi trống lên, cô không thể tin nhìn Trịnh Hi Vận, âm cuối hơi run: "Phải nói cho tôi biết cái gì?"

Tay Trịnh Hi Vận vô ý thức xiết chặt, nhìn Mục Thanh do dự một hồi lâu, mới đỏ mặt nói: "Tôi hình như là thích cô. . ."

Mục Thanh đột nhiên trợn to hai mắt, chợt ôm chặt Trịnh Hi Vận, giọng nói kích động gần như bay đi: "Tôi biết mà cô chắc chắn là cũng thích tôi! Tôi biết là cô sẽ không thể không có bất kỳ cảm tình gì! Tôi biết hết mà!"

Khuôn mặt khẩn trương của Trịnh Hi Vận đột nhiên thả lỏng, cằm đặt lên trên vai Mục Thanh, khóe miệng vung lên nụ cười thản nhiên. Cảm giác tâm ý hai người liên kết lẫn nhau như vậy thật sự là quá tốt rồi, cô có chút hối hận bây giờ mới nói rõ, hẳn là sớm hơn mới tốt.

Bên gáy đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, chỉ vẻn vẹn là hôn đơn giản, Trịnh Hi Vận lại phát hiện toàn thân mình dường như có điện lưu chảy qua, dấy lên một hồi tê dại.


Mục Thanh buông ra Trịnh Hi Vận đối mặt với cô, khi cô nhìn thấy đáy mắt Trịnh Hi Vận ngượng ngùng, tâm Mục Thanh lần nữa mềm thành một mảnh, rồi lại mất mác thở dài nói: "Sớm biết vậy nên cố gắng cứu cô sớm hơn, cũng sẽ không té xuống thang lầu bị thương, bây giờ muốn đùa giỡn lưu manh cũng không có cách nào"

"Mục Thanh!" Trịnh Hi Vận gắt: "Cô một cô gái sao cả ngày trong đầu đều là mấy thứ này?"

Mục Thanh nở nụ cười, mang theo chút trêu ghẹo: " Cũng chỉ có cô mới cả ngày đứng đắn như vậy, cái này là nhu cầu nguyên thủy nhất của nhân loại, có mấy ý nghĩ này mới là bình thường biết bao à?"

Trịnh Hi Vận đỏ mặt nói: "Chỉ biết bóp méo!"

Mục Thanh lập tức làm bộ đáng thương nhìn cô: "Nếu không cho tôi nói, tôi đây cứ trực tiếp động thủ làm à? Dù sao tay tôi không có bị thương, sẽ không ảnh hưởng đến cô hưởng thụ!"


"Mục Thanh!" mặt của Trịnh Hi Vận đã cháy đỏ bừng, trong chớp nhoáng lại hối hận mình bày tỏ!

"Được rồi, tôi không chọc cô!" thật vất vả mới được Trịnh Hi Vận bày tỏ, Mục Thanh tuy là rất kích động, nhưng cũng cực kỳ cố sức kiềm chế mình, dù sao Trịnh Hi Vận coi như là có phong phạm nữ vương cao quý lãnh diễm, ở lĩnh vực này cũng chỉ là một người rất đơn thuần đơn giản.

Nhưng cho dù Mục Thanh khắc chế mình không chọc ghẹo Trịnh Hi Vận, các cô mới vừa xác định tình cảm cho nên vẫn rất nùng tình mật ý, mấy người tới lui bệnh viên thăm Mục Thanh răng chua đều muốn rơi rớt!

Mục gia thấy một màn như vậy lại hết sức vui mừng. Trịnh Hi Vận vốn là người cải biến mệnh của Mục Thanh, lại vừa lúc Mục Thanh thích cô, bây giờ hai người có thể lưỡng tình tương duyệt đối với Mục gia mà nói không thể tốt hơn nữa, vì thế coi như Mục Thanh nằm viện, bầu không khí Mục gia vẫn rất hài hòa.


Đợi Mục Thanh ổn định lại, Trịnh Hi Vận lần nữa trở về công tác.

Bởi vì trò chơi Linh Đạo bắt đầu quảng bá lần thứ ba rồi. Trò chơi Linh Đạo đầu tiên đã tận dụng lợi thế phát sóng trực tiếp để lôi kéo một phần lớn những người thích chơi game, ở Giới trò chơi nhấc lên một cơn sốt; sau đó Linh Đạo thừa dịp độ hot bắt đầu tìm minh tinh phát Weibo quảng bá, làm cho các fan của minh tinh cũng vào chơi.

Lần quảng bá thứ ba là kế hoạch quảng bá một lần cuối cùng của công ty, đợi kết thúc quảng bá, số lượt tải về đạt đến đỉnh cao, công ty sẽ bắt đầu kế hoạch bán đi cổ phần công ty kiềm giữ trong tay, thu về một lượng lớn tài chính đã đầu tư.

Trịnh Hi Vận cầm trên tay kế hoạch quảng bá Dư Hạ Hề đưa cô, nhìn kỹ xong hết sức vui mừng. So với việc ban đầu Dư Hạ Hề lãnh đạo công ty này, bây giờ Dư Hạ Hề vô luận là cách quảng cáo hay là biên soạn kế hoạch, mọi thứ đều tiến bộ cực nhanh, thế cho nên kế hoạch hiện tại Dư Hạ Hề đưa cô hầu như không có bất kỳ vấn đề gì.
Đợi Trịnh Hi Vận nhìn xong, Dư Hạ Hề lần nữa giải thích về kế hoạch của mình: "Các nhóm game và nhóm fan hâm mộ gần như không có nhiều thị trường, sau khi nghiên cứu bàn luận, chúng tôi phát hiện còn có một thị trường là có thể khai thác số lượng lớn, chính là thị trường nhân hoạt hình anime"

"Chúng tôi phát hiện ra rất nhiều fan mê anime có mức độ chấp nhận nhất định với trò chơi của phim đó, đồng thời trên Weibo có một vài tài khoản về manga số lượng theo dõi không thua kém gì minh tinh, đồng thời độ chấp nhận của bọn họ đối với trò chơi so với đám người fan hâm mộ cao hơn, chị bỏ tiền ra cũng dễ dàng hơn so với đám fan hâm mộ một chút"

"Cho nên lần quảng bá thứ ba chúng tôi quyết định tiến công chiếm đóng nhóm người yêu thích manga và anime" Dư Hạ Hề quả đoán tự tin đem quan điểm của mình lời ít mà ý nhiều nói rõ, sau đó chờ Trịnh Hi Vận làm ra quyết định.
Lúc Trịnh Hi Vận xem tư liệu đã thấy được số liệu điều tra tương quan, căn cứ vào số liệu điều tra quả thật có thể nhìn ra được tác dụng của đám người này, chí ít từ 90 đến 00 về sau hâm mộ minh tinh và mê aniame liền chiếm một bộ phận rất lớn.

Sau khi Trịnh Hi Vận gật đầu đồng ý, Dư Hạ Hề lại nói: "Trước khi tới chúng tôi còn có một ý tưởng, bây giờ còn chưa phải là lúc thích hợp"

"Ừ, cậu nói" Trịnh Hi Vận chăm chú lắng nghe, cho Dư Hạ Hề đầy đủ tôn trọng và quyền lợi.

Dư Hạ Hề hơi có vẻ kích động nói: "Chúng ta còn có thể hợp tác với các trang web văn học nổi tiếng hiện nay, tổ chức một cuộc thi, để các tác giả lấy trò chơi làm bối cảnh sáng tác, thiết lập giải thưởng và tiền thưởng, nếu số tác giả tham dự nhiều, ở trên web tạo ra vài quy định, nhất định sẽ có các độc giả xưng là người đã dùng trò chơi"
Trịnh Hi Vận hơi nhếch mi: "Đây cũng là một ý định không tồi, bây giờ người đọc tiểu thuyết cũng không ít, cũng có thể tìm một vài tác giả nổi danh hẹn bản thảo, để bọn họ lấy trò chơi làm bối cảnh sáng tác, danh tiếng tác giả ảnh hưởng độc giả của họ rộng hơn, phối hợp với cuộc thi có thể dẫn đến tác dụng quảng bá tốt hơn"

"Tôi đây lát nữa lập tức nói mọi người lập kế hoạch!" Dư Hạ Hề nhìn Trịnh Hi Vận rục rịch, hiển nhiên không muốn đứng ở công ty, tâm đã bay tới công ty internet chuẩn bị lập kế hoạch quảng bá.

Trịnh Hi Vận gật đầu để cho hắn chạy, đợi phòng làm việc lần nữa không còn ai Trịnh Hi Vận cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn đã gửi đến rất lâu.

Mục Thanh nằm trên giường dưỡng bệnh buồn chán cực độ, cả ngày đều cầm điện thoại di động quấy rầy Trịnh Hi Vận. Cũng may cô cũng không phải là cố tình gây sự, tuy là vẫn gửi tin nhắn cho Trịnh Hi Vận, cũng không có chất vấn Trịnh Hi Vận vì sao không trả lời không để ý tới cô các loại.
Ngón tay Trịnh Hi Vận lướt tin nhắn mới, tin nhắn Mục Thanh gởi tới tit mỉ không gì sánh được, như là trưa ăn mấy cục thịt, cục nào ăn ngon nhất cũng muốn miêu tả kỹ ra.

Trịnh Hi Vận trả lời lại, cũng nói cho Mục Thanh chính mình lập tức sẽ tới bệnh viện với cô.

Mục Thanh vui vẻ lập tức trả lời lại, hận không thể thời thời khắc khắc ở một chỗ với Trịnh Hi Vận.

Trịnh Hi Vận đến bệnh viện trong tay mang theo một túi hoa quả, cô ra thang máy trong nháy mắt lại nghe được giọng Trịnh Dao Cầm. Cô ta sao lại ở bệnh viện? Mục gia không phải là đã đem cô ta giải quyết rồi sao?

Trịnh Hi Vận nghi hoặc đi tới phòng bệnh, trong lúc đi tới giọng Trịnh Dao Cầm trở nên rõ hơn, mang theo tràn đầy đắc ý và kiêu ngạo: "Nếu bây giờ cô lập tức cùng Trịnh Hi Vận cắt đứt quan hệ, đồng thời khiến cô ta không xuất hiện trước mắt tôi, tôi có thể suy nghĩ ở cùng với cô"
Trịnh Dao Cầm còn chưa có nói xong, Trịnh Hi Vận đã đạp giày cao gót đi nhanh vào phòng bệnh, bây giờ Trịnh Dao Cầm ngắn ngủn một câu nói làm trong lòng cô nhấc lên sóng to gió lớn. Tiếng giày cao gót của cô ở trong phòng vip có vẻ hết sức rõ ràng, lúc Trịnh Hi Vận đi tới cửa, ánh mắt mọi người trong phòng bệnh đều hướng tới cô.

Trịnh Hi Vận nhìn thấy chân mày Mục Thanh thật sâu nhíu lại, trong mắt có cảm xúc cô xem không hiểu. Sau đó ánh mắt của cô rơi vào trên người Trịnh Dao Cầm, trên mặt cô ta ánh mắt đắc ý hết sức rõ ràng lại quen thuộc, Trịnh Hi Vận nhớ kỹ lúc cô ta mới vừa theo Trương Hồng Diễm đi tới Trịnh gia cũng dùng ánh mắt thắng lợi như vậy nhìn mình.

Người trong phòng rất nhiều, cũng có nghĩa là lúc Trịnh Hi Vận không có ở đây đã xảy ra việc lớn, mà chuyện này chắc chắn xảy ra trong nửa giờ ngắn ngủi từ lúc mình từ công ty đến bệnh viện.
Lúc này là giữa hè, Trịnh Hi Vận lại cảm giác được sống lưng mình dính vào một hồi âm lãnh, lãnh ý dọc theo cột sống lan ra, ngẫu nhiên xâm nhập toàn thân cô.

"A Vận" thanh âm quen thuộc truyền đến, Trịnh Hi Vận nhìn về phía Mục Thanh, thấy cô đang vẫy tay với mình.

Trịnh Hi Vận không động chút nào, vô luận là tiềm thức vẫn là nhận biết cảm tính cũng làm cô tin tưởng Mục Thanh, để cô hướng Mục Thanh đi tới. Nhưng trong đầu vẫn có một thứ kéo cô lại, để cô không nhúc nhích được bước chân.

Chân mày Mục Thanh nhíu càng sâu, thâm trầm trong mắt là Trịnh Hi Vận chưa từng thấy qua, giọng nói của cô thậm chí lộ ra một tia không vui và mệnh lệnh: "A Vận, qua đây"

Trịnh Hi Vận vẫn không nhúc nhích, Trịnh Dao Cầm lại cười, vẻ mặt long lanh nói: "Chị, đợi chị đến thì đã biệt ly rồi" sau đó cô ta lại nhìn Mục Thanh nói: "Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục xui xẻo sao? Trịnh Hi Vận cũng không phải là người được chọn với cô, cô còn để chi ta đi bên cạnh cô làm gì?""Mắc mớ gì tới cô!" Mục Thanh lạnh như băng nhìn Trịnh Dao Cầm cắn răng nói.
Trịnh Dao Cầm biến sắc, nói châm chọc: " Mục Thanh bây giờ cô nói chuyện đừng khó nghe như vậy, không chừng về sau sẽ có lúc cô phải cầu tôi à!"

Mục Thanh lại quay đầu nhìn Mục Cận nói: "Anh, không phải anh muốn gϊếŧ chết cô ta sao? Sao bây giờ cô ta còn ở đây nhảy nhót?"

Vẻ mặt Mục Cận âm lãnh nghiêm túc, hắn làm sao cũng không ngờ tới người thật vất vả tiếp nhận Mục Thanh lại không phải là người thích hợp nhất với Mục Thanh.

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Trần Minh Nhã tựa ở trên người Mục Vực không ngừng run rẩy, nhìn Lý đạo trưởng đã từng coi bói cho Mục Thanh hỏi: "Không phải nói a Vận chính là người trong vận mệnh của Mục Thanh sao?"

Lý đạo trưởng vẻ mặt xin lỗi nói: "Lúc đó tôi tính ra bát tự đúng là bát tự Trịnh Hi Vận thích hợp nhất, bây giờ sau khi bát tự Trịnh Dao Cầm xuất hiện, quả thực so với Trịnh Hi Vận càng thích hợp hơn"
Lời của hắn như một thùng nước đá từ đầu đổ xuống, làm cho Trịnh Hi Vận lạnh cả người cứng ngắc đứng ở cửa phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt nhìn mọi người.

Cô đã từng cho là mình và Mục Thanh là chân chính mệnh trung chú định, cô còn bày tỏ với Mục Thanh mới đây không lâu, nhưng bây giờ đã có người nói cho cô biết Trịnh Dao Cầm thích hợp Mục Thanh hơn, mà cô cũng không phải là người đó.

Cái này tựa như ông trời mở ra một sự vui đùa lớn cho cô, đến một ngày chân tướng rõ ràng cô lại không thể chịu đựng được.

Trong lòng cô rõ ràng Mục gia sẽ lựa chọn như thế nào, đã từng Mục gia vì Mục Thanh làm rất nhiều chuyện, bây giờ cũng đồng dạng, vậy nên cô và Mục Thanh cũng sẽ kết thúc a!

"Các người đừng suy nghĩ" Mục Thanh lại một lần nữa đúng lúc mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người, đáy cô mắt lóe lên ánh sáng kiên định, nhìn người nhà họ Mục nói: "Lúc không có người cải biến vận mệnh con cũng còn sống, bây giờ có a Vận, mặc dù cô ấy không là thích hợp nhất, nhưng vẫn có thể cùng con tạo ra vận mệnh cộng minh a!? Vậy đã so với trước đây được nhiều như vậy, có lý nào con còn phải tìm một thứ ác tâm như vậy để thay thế a Vận?"
"Mục Thanh! Cô!" Trịnh Dao Cầm tức giận trừng Mục Thanh.

Mục Thanh lại ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho cô, quay đầu nhìn Trịnh Hi Vận nói tiếp: "Nếu nhân sinh chỉ có hai lựa chọn, cùng a Vận làm bạn cuộc sống đoản mệnh hạnh phúc cùng với cùng Trịnh Dao Cầm ở chung với nhau sống đến già bất tử, con tình nguyện chọn vế trước"

Nước mắt Trịnh Hi Vận không hề báo trước soạt rơi xuống, cô luống cuống tay chân lau khô nước mắt trên mặt, ở lúc Mục Thanh lần nữa vươn tay ra chậm rãi đi tới bên người Mục Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.