Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 12



Trải qua ngày hôm trước mệt mỏi cùng ép buộc, ta ngủ thẳng tới giữa trưa mới lười biếng tỉnh dậy. Bên cạnh giường dĩ nhiên đã trống không, tên kia chắc đã vào triều rồi.

“Phu nhân, gia mời phu nhân dùng cơm trưa xong thì đến thư phòng gặp gia.”

Ta lên tiếng, trong lòng buồn bực, có chuyện gì ngày hôm qua sao lại không nói? Ăn trưa xong, khi ta đi vào thư phòng, ngoài ý muốn phát hiện Mặc Duy đã ở bên trong, hắn cũng không hiểu rõ.

“Tìm ta có chuyện gì?” Ta đi đến cạnh bên một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, nhìn Dạ Trạch Vũ.

“Là chuyện của hai người.” Hắn nói với giọng điệu rất bình thản, không nhìn ra dấu hiệu gì.

Ta nheo mắt, có chút tức giận.Nam nhân này, ngày hôm qua mọi việc còn chưa rõ ràng sao, hiện tại lại còn muốn khởi binh vấn tội?”Chàng muốn đuổi hắn đi ra ngoài?” Ta ngoái đầu nhìn về hướng Mặc Duy, vẻ mặt hắn không cho là đúng. Đứa ngốc này, đi ra ngoài mà cứ như hắn, không có hậu thuẫn, không có thu nhập, có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại trở về… ?

Dạ Trạch Vũ thản nhiên nhìn ta, “Ta không phải làm như vậy.”

“Ôi chao? Chắc chàng không nhớ rõ chàng có nhân từ như vậy sao?” Ta nhìn hắn như nhìn quái thú, đừng nói với ta là hắn giết người vô số, hiện tại muốn tích đức làm việc thiện để bù lại? Ta sẽ không tin hắn là người như vậy đâu.

Dạ Trạch Vũ không để ý đến ta, chỉ quay đầu về phía Mặc Duy “Ngươi họ Lạc?” Tuy là nghi vấn, nhưng khẩu khí cũng là hoàn toàn khẳng định.

Mặc Duy có chút kinh hãi, hắn đột ngột đứng dậy, thậm chí làm đổ cả chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống vang lên thanh thúy càng thêm chói tai trong không khí trầm tĩnh này.

Dạ Trạch Vũ thản nhiên nhìn việc đó, “Ngươi có nhớ được nhà ngươi có quản gia họ Quan?” Họ Quan? Chẳng lẽ cùng họ Quan với ta?

“Tại sao ngươi biết chuyện này?” Mặc Duy tiến lên hai bước, hồ nghi nhìn chằm chằm Dạ Trạch Vũ “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Dạ Trạch Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nói “Ngày Lạc trang chủ bị diệt môn có một quản gia mang theo muội muội 5 tuổi của ngươi trốn đi, cũng là muốn để nàng không phải chịu liên lụy, nên đã cho nàng mang họ mình, mà ngươi, được một người hầu khác của cha ngươi mang đi trốn thoát, từ đó mai danh ẩn tích đến nay.”

Ta thấy thật nực cười, “Chàng đừng nói với ta, ta chính là cô bé được quản gia mang đi, hoặc là nói, ta là muội muội của hắn.” Làm cái gì vậy?

Dạ Trạch Vũ gật gật đầu “Đúng vậy.”

Mặc Duy hay là Lạc Mặc Duy một mặt không thể tin nhìn ta, thật lâu sau mới kinh ngạc nói “Nàng là Lạc Diên?”

Ta mờ mịt nhìn về phía Dạ Trạch Vũ, thấy hắn mi mắt khép một nửa, như là đang nghỉ tạm, lại giống như đang trầm tư. Không trách được trước kia nhìn thấy hành động của ta hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng không, chắc hắn nghĩ cho dù chúng ta tình cảm có thế nào, thì thân mình này của ta cũng là muội muội của Mặc Duy…

Dạ Trạch Vũ mở mắt ra “Cho nên ngươi có thể tiếp tục ở lại.”

Ta không nói gì đứng nguyên tại chỗ, ta nên nói cái gì? Nói ta không phải là Lạc Diên kia? Ta chỉ là chiếm cứ thân thể của nàng? Hay vẫn nên giả ngu đánh lừa mọi người?

Mặc Duy nhìn ta chằm chằm, dường như muốn tìm trên mặt ta chút dấu vết của ngày trước.”Muội là Lạc Diên? Thật là Lạc Diên?”

Ta ngẩn ngơ, “Ta…” Mặc Duy mạnh mẽ ôm lấy ta “Rốt cục tìm được muội.”

Dạ Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, tách ta với Mặc Duy ra, “Sự tình chính là như thế. Chúng ta còn có việc, cáo từ trước.”

Dứt lời hắn liền nắm tay ta ra khỏi thư phòng, ta tùy ý để hắn lôi ko mình về phòng ngủ của ta. Dọc đường đi ta còn đang suy tư phương pháp giải quyết, dù sao ta không phải là Lạc Diên kia, nhưng nếu thân thể hiện tại này là của nàng, không tiếp nhận cũng không được. Mặc kệ, không phải là có thêm ca ca sao? Thú nhận không phải để trở thành, nhiều người thương yêu ta thì có gì là không tốt? Nghĩ nghĩ, ta cũng thấy không tệ chút nào. Nhưng đột nhiên ném cho ta quả bom lớn như vậy, thật sự thấy kinh ngạc không nhẹ.

Vào phòng, Dạ Trạch Vũ buông tay ta ra, một mình bước đến bên cửa sổ, quay lưng về phía ta, hơi thở lạnh như băng vờn quanh bốn phía.

Hắn làm sao vậy? Dường như hắn đang gặp chuyện gì phiền toái?

“Chàng làm sao vậy?” Ngạo mạn đi thong thả đến gần hắn, vụng trộm ngó khuôn mặt đông lạnh sương băng của hắn. Chao ôi thật lạnh, có thể ướp cá được …

Thấy hắn vẫn không nói một lời, ta đơn giản chuyển đến trước mặt hắn, ngẩng đầu dừng ở hắn “Này, có chuyện gì thì nói đi, chàng giữ lại là vì ta hay là vì chính mình?”

Dạ Trạch Vũ lẳng lặng nhìn ánh mắt của ta, “Ta là con của đương kim Thánh Thượng.”

“…” Con riêng?

“Năm đó ta phụng mệnh tịch thu tài sản nhà nàng.”

“…” Kẻ thù?

“Trước khi cha nàng vào ngục, đã bị ta bức cung tự sát.”

“…” Thật đúng là khổ đại cừu thâm.

“Là ta đã hủy đi mọi thứ của nàng.”

“…”.

Ta cúi đầu, không biết làm gì, nên cười, hay nên khóc đây? Lúc này có phải ta nên khóc nháo đòi hắn đền mạng? Hoặc là lấy dao trực tiếp giết hắn? Hoặc là tự mình nhảy cầu tự tử? Ta cười khẽ, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thật đúng là đều đầy đủ hết. chuyện của nhà Lạc Diên, có liên quan gì đến ta đâu? Ta không muốn vì việc này mà phá hủy hạnh phúc của mình. Đối với người yếu đuối tùy tiện, cho dù hắn không nghi ngờ ta, trong lòng cũng tràn ngập áy náy, ta không muốn như thế, ta muốn hắn yêu, không phải là áy náy khôn cùng.

Dạ Trạch Vũ nâng cằm ta lên, đôi mắt thâm thúy như muốn xuyên thấu nội tâm ta, tim đập mạnh và loạn nhịp trầm mặc một hồi, mới nói “Nàng cười cái gì?”

Ta còn thật sự suy tư một lát, mới kiên định ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Ta nâng tay lên, một bàn tay tát vào má phải của hắn, thanh âm không lớn người ta lại nhìn thấy rõ ràng đáy mắt hắn chợt lóe đau xót.

Ta hít một hơi thật sâu, hai tay nhẹ nhàng xoa hai má hắn, có chút đau lòng, đối với hắn không thể không làm như vậy.”Chàng đã cứu ta hai lần, mạng của ta đã sớm là của chàng rồi. Hơn nữa, những chuyện quá khứ đó bởi vì một lần ta sốt cao, đã không còn nhớ rõ gì nữa, hiện tại ta thực hạnh phúc, ta không muốn vì hận thù đã qua không nhớ rõ này mà buông tha hạnh phúc vất vả mới có được.”

Cánh tay thon dài của Dạ Trạch Vũ kéo ta vào trong ngực, thanh âm áp lực trầm thấp, đợi nửa ngày mới thở dài thật sâu “Nếu có một ngày nhớ ra rồi, thì phải làm thế nào đây?”

Ta ôm lấy thắt lưng hắn “Vậy chàng liền làm ta phát sốt một lần, như vậy ta lại có thể quên.”

Thân thể cao to của hắn đột nhiên ngẩn ra, càng ôm ta chặt hơn “Hồ nháo.”

Ta mỉm cười, chuyện này cũng không coi là nói dối đi, ta xác thực đối với chuyện quá khứ ta hoàn toàn không biết gì cả, vậy thì làm sao phải để cho cuộc sống của hai người đều rối rắm không thể bình yên?

Gió nhẹ từ cửa sổ luồn vào, trong không khí lưu động như nước, giống như rượu nguyên chất làm say lòng người, nhộn nhạo ôn nhu ngọt ngào, sương mù lả lướt quyến rũ trong tim hai người…

“Diên Nhi.”

“Sao? … Vâng?” Lần đầu tiên nghe thấy hắn gọi ta thân mật như vậy, ta vui sướng ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn rốt cục đã nghĩ thông suốt, muốn nói cho ta biết sao?

“Chuyện gì, lão công?”

“Giúp ta bôi thuốc.”

“…” Ôn nhu trần ngập lại bị dội một chậu nước đá, ta quyệt miệng liếc hắn một cái, thực không lãng mạn!

Lười biếng ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn bộ dáng như lão gia chờ đợi hầu hạ. Ta nhận lấy thuốc mỡ hắn đưa, hình như vừa rồi hơi dùng sức, trên má hắn còn lộ ra vết móng tay của ta, thậm chí còn có chút máu. Ta thổi khí, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương của hắn. Trong lòng thật sự hối hận ah, khuôn mặt dễ nhìn như vậy, đừng có để lại sẹo đó, ta tức giận giậm chân.

Dưới cái nhìn của Dạ Trạch Vũ ta dừng lại động tác. Ta cười gượng nói “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm. Lần sau thì tốt rồi… Lần sau khẳng định sẽ không làm chàng bị thương.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.