Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 20



Thanks hitachi_hut đã giúp convert chương này!

Thanks candy_heart đã convert bổ sung!

Chương này không có trong bản convert lúc đầu của candy_heart. Mình tìm được bản tiếng Trung nhưng không biết convert nên đã nhờ mọi người!

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ruột của Dạ Trạch Vũ, trong lòng ta cảm thấy thật sự rất kinh ngạc, ta buồn cười liếc nhìn Dạ Trạch Vũ một cái, nhỏ giọng “Tại sao ta lại không biết, thì ra chàng cũng có “Luyến mẫu tình tiết” ah.”

Mắt hắn hơi khép lại, nhìn ta như có như không, rồi lại quay đầu lại nhìn phía trước.

Ta nhàm chán ngậm miệng, không hề nói gì nữa.

Tuy rằng mẫu thân hắn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng ta thấy bộ dáng bà như mới 30 tuổi thôi, nguyên nhân có lẽ là bà ấy cũng giống ta có khuôn mặt như trẻ con. Nhưng nếu nói đến khí chất, mẫu thân nhẵn nhụi dịu dàng, mặt mày diễm lệ phúc hậu làm mê hoặc lòng người. Bà thuần thục ôm tiểu quỷ đang bi bô tập nói kia, “Đứa bé này, trông như khuôn mẫu của Trạch Vũ vậy. Đã đặt tên cho nó chưa?” .

“Dạ Thừa Ngạo.” .

Bà gật gật đầu, coi như không tồi, ta cũng thấy tên này rất hay, rất dễ nhớ.

“Tên rất hay. Hiểu Diên thân mình có khỏe không.” Bà ôn nhu cười nhìn ta.

Ta gật đầu”Đã không sao rồi ạ. Thân thể con luôn luôn khỏe mạnh mà.” Thoạt nhìn, tiểu tử và bà nội nó, đã thấy bà nội này rất thích cháu nha, trong lòng ta thầm nghĩ, nếu ngày nào đó ta cùng Dạ đi đến thế giới của hai người thì nhất định sẽ đem tiểu quỷ này cho bà nội nuôi nấng, đợi khi nó lớn hơn chút nữa, ta sẽ bảo Dạ đưa ta ra ngoài du ngoạn, đi bất cứ đâu, đi vòng quanh Trung Quốc cũng tốt, đến những nơi non nước hữu tình, tìm hiểu phong tục ở nhiều nơi, nhất định sẽ rất vui vẻ. Chỉ là ta còn muốn có một đứa con gái nữa, sinh được một nam một nữ vẫn là giấc mộng trong lòng ta, thực hiện được giấc mộng này ta mới an tâm du sơn ngoạn thủy, uhm, đúng thế. Nghiệp lớn trồng người là không thể chậm được, nếu không chờ đến khi ta già, làm sao còn thoải mái nhàn hạ đi du sơn ngoạn thủy được nữa, cho dù nghĩ muốn cũng không có sức làm. Phương châm sống của ta chính là: thừa dịp tuổi trẻ phải đem mọi việc giải quyết, thì sau này mới có thể không có ràng buộc mà hưởng thụ cuộc sống.

“Về sau dẫn nó tiến cung nhiều một chút.”

Ta giật mình phục hồi tinh thần, cẩn thận đón lấy tiểu tử kia, cười nói “Nhất định nhất định, nếu mẹ thích nó như vậy, nhất định con sẽ thường mang nó đến chơi.” Tại sao lại không đến chứ, còn phải phiền toái bà ấy chăm sóc nó cơ mà. Nghĩ đến đây, ta cũng cười càng thêm sáng lạn hơn.

Lên xe ngựa, ra cung ta mới nhẹ nhàng thở ra, trong cung luôn nhiều quy củ, ta chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ làm sai, không chỉ chính mình mất mặt, mà còn bị hạ nhân xem thường, cũng may mẫu thân hắn cũng không phải là người cổ hủ không tốt, đối với nhất cử nhất động của ta cũng đều là mở một con mắt nhắm một con mắt mà tinh tế bao dung. Tại sao lão mẹ tính tình tốt như vậy lại sinh ra một đứa con tính tình thô bạo như hắn chứ, ta thăm dò Dạ Trạch Vũ vài lần, ngược lại bất đắc dĩ lắc đầu, thiên nhiên quả nhiên là kỳ diệu vô song ah, đột biến cũng quá là cực đoan.

Ta nhẹ nhàng bế tiểu Thừa Ngạo đang ngủ say trong lòng, mong rằng đừng cho nó đột biến thành người so với cha nó tính tình càng bất định cổ quái thì tốt rồi.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, ta đẩy hắn, thấy hắn chuyển hướng nghi hoặc nhìn ta, nói “Dạ, chàng nói, chúng ta cho … cho tiểu tử này một muội muội, được không?” Nam nhân sao, đối với việc thế này làm sao có thể cự tuyệt? .

Lại thấy hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng lạnh lùng nói “Không.”

“Không?” Chợt nghe thấy câu trả lời cự tuyệt quyết đoán như thế, ta không khỏi cứng họng, kinh ngạc đến cực điểm.”Tại sao ah?”

Hắn thậm chí không thèm nhìn ta một chút, tiếp tục hung hăng nói “Không được sinh.” .

Cơn tức giận của ta đã lên cấp thứ hai, dùng sức đấm vào ngực hắn”Chàng nói thật sao, vì sao lại cướp đoạt quyền lợi sinh con gái của ta?”

Hắn đơn giản là không hề để ý tới ta, khiến cơn tức giận trong người ta sắp thành cái nồi hấp rồi! .

Ta nắm lấy tay hắn “Ta chỉ biết, sinh con trai thì chàng nguyện ý một vạn lần, vừa nói đến sinh con gái chàng lại có bộ dạng này là sao.” Ta buông tay ra, hắn tiếp tục khép mắt lại, ta tức giận ngồi sang một bên, lạnh lùng nhìn hắn “Không thể tưởng được chàng cũng là người trọng nam khinh nữ như vậy! Chàng nói nữ nhân có gì không tốt chứ? Ta ban đầu còn tưởng chàng không quan tâm đứa nhỏ là nam hay là nữ, hóa ra chàng chỉ nói cho có lệ thôi đúng không?”

Xe ngựa phút chốc ngừng lại, ta vén rèm cửa lên, ngoái đầu nhìn lại hắn một cái “Được, chàng không để cho con gái của ta ra đời thì về sau chàng cũng đừng chạm vào ta, cùng lắm thì ta tìm người khác để sinh!” .

Ta đang muốn nhảy xuống xe, Dạ Trạch Vũ đã kéo ta lại, cả người ta ngã vào lòng hắn, thấy hắn cũng đang bốc lên lửa giận đùng đùng ngay cả con ngươi cũng có chút phiếm hồng, ta không hề sợ hãi nhìn lại hắn. Hắn gằn từng tiếng cắn răng nói “Không được tìm người khác sinh, cũng không cho sinh!” Cổ tay bị hắn siết chặt sinh đau, ta vẫn không thèm để ý đến hắn.

Ta nghĩ muốn dùng sức đẩy hắn ra, nhưng trên tay lại bị giam cầm càng chặt. “Có nghe thấy không?” Tiếng nói âm lãnh như quỷ mỵ, ngay cả lần đó ta bị trói lại, hắn cũng không có lộ ra bộ dáng làm người ta sợ hãi như thế, thậm chí ngay cả một chút ý cười đều không có, là ai nói hắn càng tức giận thì cười càng sáng lạn hả?

Hoặc là nói, hắn đã tức giận đến cực điểm? Không phải chứ, ta chỉ muốn có con gái thôi mà, sao lại có thể thành như vậy được?

“Nói, có nghe thấy không?” Giọng hắn càng ngày càng âm trầm hơn, giống như nếu ta mà không đáp ứng, hắn sẽ đem ta bóp chết ngay ấy.

Ta bình tĩnh nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của hắn, “Ta nghe được, chàng có thể buông ra không?”. Ánh mắt băng lạnh của hắn đang dần dần tan chảy, chậm rãi, hắn buông tay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước một mình nhảy xuống xe ngựa, vào phủ.

Ta nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay, chết tiệt, đều đỏ cả lên rồi. Ủy khuất trong lòng ta đang lên men, NND, hung dữ với ta như vậy, ta không bao giờ … muốn nhìn ngươi nữa!

Ta im lặng không nói gì để An Ninh giúp ta bôi thuốc mỡ vào tay, “Phu nhân, xảy ra chuyện gì sao?”. Ta cười nhạt hừ hừ “Tên đầu heo kia, ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, khi ta mang thai có hỏi hắn, hắn nói con trai hay con gái đều không quan trong, hôm nay ta chỉ nghĩ muốn sinh một đứa con gái thôi, thế mà hắn lại trở mặt! Ngươi nói đi, hắn có phải là tên hỗn đản đó trọng nam khinh nữ hay không?” Nói xong, ta lại càng thấy tức giận hơn, trong lòng lại thấy ủy khuất gấp trăm lần. Xú nam nhân chết tiệt!. An Ninh mỉm cười, suy tư một lát, nói “Phu nhân, ngài có nghĩ là gia đang lo lắng hay không?”

Ta khó hiểu nhìn nàng “Hắn lo lắng cho ta?”

“Phu nhân. . . . . .” .

Ta le lưỡi “Được rồi được rồi, ngươi nói hắn lo lắng cho ta? Lo lắng an toàn của ta?”

An nịnh trịnh trọng vuốt cằm “Phu nhân, lúc đó ngài không nhìn thấy, khi ngài ở trong phòng sinh tiểu thiếu gia, gia vẫn luôn lo lắng đứng bên ngoài. . . . . . .”

“Đương nhiên rồi, ta chính là sinh đứa nhỏ của hắn mà, hắn tất nhiên sẽ đứng ngoài rồi.” Ta đáp lại với vẻ mặt đương nhiên phải thế.

An Ninh chớp mắt, nói “Nhưng phu nhân có biết lúc ấy biểu tình của gia thể nào sao?” .

“Biểu tình thế nào ah?” Chắc không phải đứng ngoài nhàm chán quá mà ngủ gà ngủ gật chứ!

“Gia vẫn đứng nguyên một chỗ, tiếng phu nhân kêu lên đau đớn làm sắc mặt gia tái nhợt đến mức nô tỳ nghĩ gia có thể không chống đỡ nổi mà ngã xuống rồi.”

Ta ngẩn ngơ “Người sinh đứa nhỏ là ta, không phải hắn nha, hắn cũng không mất chút máu nào, tại sao có thể. . . . . . ?”

An Ninh giận dữ nói “Đó là sự đồng cảm của gia mà, nô tỳ cho tới bây giờ cũng chưa thấy gia lộ ra thần sắc lo lắng ảo não như thế, là gia sợ phu nhân không chống đỡ được, cho nên cuối cùng mới có thể liều lĩnh vọt vào phòng sinh, phu nhân phải biết rằng, nam tử tiến phòng sinh chính là điềm xấu, nhưng gia lại bất ngờ xông vào.”

Ta bỗng nhiên ngây người, “Hắn thật sự đã vào.”

An Ninh thư thái mỉm cười “Nô tỳ lớn mật đoán, là gia không nghĩ phải trải qua một lần như vậy, mới không muốn phu nhân vì gia mà sinh thêm một nữ nhân, gia luôn đặt sự an toàn của phu nhân lên đầu, cũng không phải vì phu nhân sinh thiếu gia hay tiểu thư.”

Ta nghe xong ngẩn ngơ một lát, không khỏi bật cười “Thôi đi, làm gì có ai sinh đứa nhỏ mà chết được.”

“Phu nhân, tình huống này không phải là không có, hoặc là nói, có rất nhiều.”

Ta vỗ vỗ đầu, nhẹ giọng nói thầm “Cũng đúng, sao ta lại quên mình đang ở cổ đại chứ.”

“Phu nhân nói gì?” .

Ta vẫy tay, cũng không quay đầu lại mà nhảy xuống giường xông ra ngoài, người này, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, vì sao không nói với ta chứ!

“Phu nhân, giày. . . . . . !” .

Ta một hơi chạy thẳng tới thư phòng, ta nhìn người bên trong qua khe cửa, An Thần đã ở trong đó, dường như đang rất bận rộn. Ta quay người lại đứng dựa lưng vào ván cửa, lúc này ta mới cảm thấy dưới chân một mảnh lạnh như băng. “Tê. . . . . .” .

Bỗng nhiên có một người đi ra, ta ngẩng đầu, vừa thấy là hắn, ta đã xấu hổ cười cười, hắn không nói được lời nào mà bế ta lên, đi vào phòng. An Thần nhìn thoáng qua, hướng ta gật gật đầu, liền đi ra ngoài.

Thấy hắn đang muốn đặt ta lên ghế dài, hai tay ta quấn quít lấy cổ hắn, giống cái gấu Koala bám vào người hắn.

Hắn khẽ thở dài, ôm ta ngồi xuống. Ta nói với hắn, “Ta tạm thời không sinh con gái nữa.”

Dạ Trạch Vũ cau mày nói “Tạm thời?”

Thực là biết bắt lấy trọng điểm! Ta ngẩng đầu nhìn hắn “Ta biết chàng lo lắng cho sức khỏe của ta.” Thấy đáy mắt hắn bỗng dưng hiện ra chút gì đó, ta kiên định theo lời An Ninh đoán, lại nói “Chàng không cho sinh thì ta sẽ không sinh thôi.” Tiến sâu vào ngực hắn, ta thầm nghĩ, dù sao còn nhiều thời gian, còn sợ tạo không ra được một cô gái nhỏ sao? Dù sao ta nhất định có thể câu dẫn thành công. . . . . .

Dạ Trạch Vũ hai tay ôm ta thật chặt, nhẹ nhàng thở ra. Lại không biết được trong lòng ta đang khôn khéo tính toán kế hoạch tạo người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.