Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 4



“Aizz…” Ta chống cằm, Dạ Trạch Vũ đã ra ngoài gần 3 ngày rồi, ta đùa nghịch mấy miếng điểm tâm tinh xảo trong đĩa, lại không thấy có cảm giác ngon miệng. Ngày ấy, mình tại sao lại nói với hắn nhiều lời như vậy nhỉ, thế nhưng còn…

“Aizz…” Bây giờ nhớ lại khiến ta cảm thấy thật mất mặt.

“Phu nhân đang nhớ gia.” Một giọng nói đột nhiên vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của ta, ta nhìn lại, một nữ tử xa lạ, lại có chút quen thuộc đang nhìn ta đầy ý cười, nàng mặc áo hồng gọn gàng, ở cái nhìn đầu tiên, như một ngọn lửa đang bùng cháy về phía ta.

“Ngươi là?”

Nàng cười khanh khách làm cái lễ.”Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ là muội muội của An Thần, An Ninh.”

“An Thần? … Ồ, Là thị vệ bên cạnh gia sao? Ngươi và hắn, là song bào thai (anh em song sinh)?” Không trách được ta nhìn thấy có điểm quen mắt.

“Đúng vậy.”

“Tìm ta có việc sao?”

An Ninh thản nhiên cười “Nô tỳ trở về trước, nói cho phu nhân một tin tức tốt .”

“Tin tức gì? Đúng rồi, ngươi ngồi xuống nói đi.” Nếu nàng vẫn đứng nói chuyện cùng ta như thế, ta đoán cái cổ của ta sẽ bị gãy mất.

“Dạ. Phu nhân, chuyện của gia đã giải quyết xong rồi, ước chừng một lát nữa sẽ trở lại.”

Ta bĩu môi, áp chế cảm xúc chờ mong nhè nhẹ trong lòng, không cho là đúng hừ hừ “Hắn trở về hay không có liên quan gì đến ta?”

An Ninh làm bộ chế nhạo chăm chú nhìn ta “Vừa rồi không phải là phu nhân đang nhớ gia sao, nô tỳ nhìn thấy rất rõ ràng nha?”

Ta trừng mắt liếc nàng một cái. Không biết nên khóc hay cười quát “Nói bừa! Đó là ta đang suy nghĩ chuyện khác.”

“Gia thật đáng thương nha, vừa làm xong việc, liền ra roi thúc ngựa cả đêm gấp gáp trở về gặp phu nhân, thế nhưng phu nhân lại không có một chút chờ mong nào. Gia thật đáng thương a.” Nàng làm vẻ mặt đáng tiếc, làm bộ làm tịch nói.

Trong lòng ta lại chấn động, tưởng tượng bộ mặt lạnh lùng của Dạ Trạch Vũ, làm sao có khả năng? Nếu thật là như vậy, thì không phải là cây vạn tuế có thể nở hoa, tháng sáu có thể không mưa, heo mẹ còn có thể leo cây sao. Ta đang định phản bác nàng, lại bị một tiếng nói đoạt đi suy nghĩ.

“An Ninh, phải không? Đi quét vườn!” Ta nhìn nơi phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy vẻ mặt sương gió của Dạ Trạch Vũ mang theo cái bọc hành lý từ từ đi đến.

An Ninh nhanh miệng đáp “Nô tỳ bề bộn nhiều việc, nô tỳ còn có việc cần làm, gia cứ nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ xin cáo lui trước.” Nói xong liền nhanh như chớp hướng cửa chạy đi, kết quả còn chưa tới cửa, đã bị câu nói của Dạ Trạch Vũ làm ngừng bước chân.

“Quét xong hoa viên lại đến gặp ta.” Lạnh lùng, vẫn là không có một chút biểu tình.

An Ninh như sắp khóc đến nơi “Vậy gia muốn nô tỳ quét tước ở hoa viên lớn hay hoa viên nhỏ?”

“Toàn bộ!”

“Dạ…” An Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi đi ra ngoài, chắc là đi quét tước đi.

Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, tuy rằng ta rất muốn nói đỡ nàng một câu, nhưng nhìn bộ mặt không chút thay đổi của Dạ Trạch Vũ, ta chỉ có thể nghĩ cho ta thôi.

Bỗng nhiên một cái bọc hành lý bay tới, “Một lát nữa ta phải vào cung diện thánh.”

Ta theo bản năng bắt lấy, “Này ngươi…” Ta vừa muốn chỉ trích thói quen xấu văng “rác rưởi” của hắn, lại nhìn thấy đáy mắt đen thui của hắn, bỏ đi, coi như vì ngươi phí sức lao động ra ngoài kiếm tiền nuôi đại gia đình, ta rủ lòng từ bi tha thứ cho ngươi .

Ta nhận mệnh ôm bọc hành lý, bước nhỏ đuổi theo hắn, vào phòng. Khoan đã, hắn vừa rồi nói cái gì? Vào cung diện thánh? Gặp hoàng đế? Hắn là đại thần?

Nam nhân này thật đúng là đến đi vội vàng, mới về nhà không bao lâu, thay đổi quần áo xong, lại rời nhà. Trên đường thậm chí mắt cũng không liếc ta một cái, là tên hỗn đản nào nói hắn vì muốn thấy ta mà trở về?

Này, ta tức giận cái gì chứ, không có việc gì không có việc gì.

Tâm tình có chút phiền muộn, nhìn cửa lớn gần ngay trước mắt, lòng ta vừa động, sao không đi ra ngoài một chút nhỉ? Từ khi đến đây, cả ngày buồn ở nhà, ta không hề ra ngoài dạo chơi. Mới nghĩ, lòng ta lại cảm thấy buồn bực, thế nên ta từ từ đi đến phía cửa.

Thị vệ trước cửa ngăn cản ta “Phu nhân, ngài muốn xuất môn?”

Ta nghi hoặc nhìn hắn “Đúng, ta muốn đi ra ngoài đi bộ.” Chẳng lẽ làm phu nhân, ra khỏi cửa cũng không được sao? Đừng nói với ta ngay cả thị vệ này cũng giống như nam nhân kia tư tưởng cổ hủ, giáo huấn nữ nhân là không thể ra khỏi cửa .

“Phu nhân, vì lo lắng cho an toàn của người, phu nhân vẫn nên mang theo vài người xuất môn thì tốt hơn.”

Ta lắc đầu, ta chính là muốn một mình mình đi, dẫn theo nhiều người sẽ không được tự nhiên a.”Không cần.” Nói xong ta hướng bên ngoài đi ra.

Thị vệ lại ngăn ta lại một lần nữa “Phu nhân.”

Ta có chút mệt mỏi, chậm trễ như vậy, trời sắp tối rồi, còn có gì chơi vui vẻ nữa? Ta hạ quyết tâm, hướng về phía hắn cười cười “Ta đã biết, ta trở về tìm người cùng đi.” Nói xong ta quay người lại, đi chưa được mấy bước, nhân lúc hắn không để ý, trong nháy mắt, ta chạy nhanh đi qua, đẩy hắn ra, thật nhanh chạy ra ngoài.

Nghe tiếng kêu lo lắng ở phía sau của hắn, ta nhịn không được che môi cười trộm không thôi.

Một mình đi trên đường, ta đông nhìn một cái, tây nhìn một cái. Chợ này thật náo nhiệt, ta tò mò vô cùng. Trước kia trong TV cũng có xem qua, nhưng lần này mới thật sự là đường phố cổ đại, chân thực, đơn giản, tự nhiên.

Vô thức, ta đi vào một con đường nhỏ, xa xa nhìn thấy đầu đường nhỏ kia có hồ nước, ta không khỏi bước nhanh chân hơn, không đúng, tại sao phía sau lại có tiếng bước chân dồn dập. Ta cảnh giác quay đầu, đã thấy đến một người bịt mặt, mãnh mẽ dùng một cái khăn tím bịt kín miệng mũi ta, ta ngửi được mùi hương hóa học. Trong lòng thầm kêu, không tốt, là ête, nhưng ý thức lại dần dần trở nên mơ hồ, chân tay không nghe sai bảo … Ta dần dần lâm vào một mảnh tối đen.

Đến khi ta có chút ý thức, ta mơ mơ màng màng nghe được hai nam nhân đang nói chuyện…

“Ngươi xác định bắt nữ nhân này, tên Dạ Trạch Vũ kia sẽ vì nàng mà thả nhị đương gia sao?” Giọng nói thô thô, còn mang chút kì quái.

“Đúng vậy, các huynh đệ ẩn núp ở ngoài phủ nói, nghe thấy thị vệ ngoài cửa gọi nàng phu nhân, hẳn là tiểu nữ tử kia. Có nàng, còn sợ tên tiểu tử kia không đi vào khuôn khổ sao?”

“Cũng đúng, nhưng Dạ Trạch Vũ thực sẽ vì một nữ nhân mà đáp ứng thả người? Chắc là ngươi chưa nhìn qua bộ dáng hắn giết người, ngay cả Diêm Vương ở địa ngục thấy, chỉ sợ cũng phải e ngại ba phần đó.”

“Đại ca, huynh gặp qua?”

Ba một tiếng, “Đại ca, huynh đánh ta làm gì?”

“Ngươi đúng là tiểu tử ngốc, đại ca ta đã thấy còn có thể còn sống ở trong này nói chuyện với ngươi sao? Là ta nghe lén lời trưởng lão nói, nghe nói các huynh đệ bị giết chân tay ở nơi này, cổ lại ở nơi khác a… Một đao, có thể đem người ta khảm thành hai nửa. Người ở đó không ai may mắn thoát được.”

“Khủng bố như vậy sao?”

“Vô nghĩa. Cho nên lần này càng phải cẩn thận.”

“Vâng, đại ca.”

Ta nghe xong một nửa kinh ngạc một nửa cảm thán, nam nhân này thật sự là sát thủ còn ghê tởm chấp nhận được, thế nhưng đem người khảm thành hai nửa, ngẫm lại ta liền cảm thấy buồn nôn. Đầu lại đau kịch liệt, làm ta phải cắn chặt răng. Mặc dù tính mạng bị đe dọa, nhưng ta lường trước được bọn họ sẽ không làm thương tổn ta, dù sao mục đích của bọn họ là đổi cái nhị đương gia gì đấy. Hơn nữa, nghe nam nhân kia nói thực lực của Dạ Trạch Vũ cũng không kém, tiếp tục khuyên can mãi, cho dù hắn không xem ta là lão bà, thì cũng xem ta như là người trong phủ, với lòng tự trong siêu cường của hắn, chắc là sẽ không mặc kệ ta đâu, nếu không hắn không phải sẽ mất mặt sao?

Tâm yên ổn, kết quả là không cẩn thận một chút, ta lại mơ màng ngủ…

Không biết qua bao lâu sau, trên cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, ta mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mới tưởng dụi dụi mắt, trói buộc trên cổ tay làm cho ta lập tức mở to hai mắt nhìn.

Ta ngẩng đầu, hai nam nhân hung tợn nhìn chằm chằm vào ta, một tên trong tay còn đang cầm chậu nước, ta nhìn lên, kêu to “Ta tỉnh, ta tỉnh, không cần phiền toái…” Nói còn chưa dứt lời, ôi nước lạnh, cả người ta ướt sũng như một con chuột chết đuối tại chỗ, nước lạnh chậm rãi theo áo bông từ từ thẩm vào bên trong, ta đột nhiên hắt xì, thật lạnh, trời ạ bây giờ là tháng hai đó, ta nghiến răng nghiến lợi rống to “Các ngươi không có mắt à, như thế này thật dễ dàng cảm lạnh, ta đã nói là tỉnh, các ngươi còn như vậy, không đáng làm nam nhân! ! !”

Nói xong, N cái dấu chấm hỏi đang nhảy múa trên đầu hai nam nhân kia. Trong lúc nhất thời, ba người đều lặng im không nói.

Nam nhân gầy teo bên trái kia dường như không thể chịu đựng được, hắn cúi đầu xuống, nói “Ngươi cố chịu đi, muốn trách thì phải trách cái nam nhân tàn nhẫn của ngươi kìa.”

Không thể nào, nam nhân to béo bên phải kéo ta lên, “Không cần nhiều lời vô nghĩa với nữ nhân này, mang nàng đi, đã hai canh giờ rồi .”

Một khối khăn lau gì đó nhét vào miệng ta, ta chán ghét lườm lườm, điều kiện ở cổ đại thật là kém, nếu ở hiện đại ít nhất cũng có một miếng băng dính, sạch sẽ mà cũng tiện lợi. Ta ô ô kháng nghị vài tiếng, không có người để ý đến ta, vậy thì ta tạm nghỉ ngơi đã, vạn nhất có cơ hội thì có thể trốn, không có sức lực thì làm sao mà chạy trối chết được đây?

Ta cũng không nghĩ được nhiều, không bao lâu sau, xe ngựa vui vẻ ngừng lại, bị đẩy xuống dưới, ta trừng mắt cái nam nhân không có chút phong độ kia. Chỉ chớp mắt, ta nhìn thấy phía trước ba người quen thuộc không thể quen thuộc hơn được nữa.

Ta phản kháng hai lần, lại bị tên phía sau lôi đi càng nhanh.

Nam nhân to béo đi đầu, hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn Dạ Trạch Vũ ở bên kia, hắn nắm chặt tay ta, lớn tiếng nói “Dạ Trạch Vũ, nếu ngươi muốn nữ nhân này bình yên vô sự, hãy mau thả nhị đương gia của chúng ta ra. Nếu không…” Nói xong một cây đao để gần sát ta, ta hoàn toàn có thể cảm giác được thân đao lạnh như băng trên cổ mình.

Ta nhìn phía Dạ Trạch Vũ, không rõ vì cái gì, ta lại có cảm giác an tâm. Thật sự là kì quái… Nhất định là ta còn chưa tỉnh ngủ, cho nên mới có loại cảm giác này.

Dạ Trạch Vũ thấy thế, thần sắc lại có chút hung ác nham hiểm, hắn thấp giọng hướng An Thần phân phó vài câu, An Thần một mình đi ra, hướng về phía nơi này hô “Chủ tử nhà ta nói, tính kiên nhẫn của hắn có hạn, mời, oh không, là muốn các ngươi lập tức thả phu nhân nhà chúng ta ra, nếu không hắn sẽ chặt nhị đương gia nhà các ngươi ra thành từng khối cho chó ăn.”

An Thần thanh thanh cổ họng, nói “Ta đếm đây, hai, ba, cùng nhau thả người.”

“Một”

“Hai”

“Ba”

Nam nhân gầy teo ở phía sau cởi dây thừng cho ta, ta bị đẩy từng bước, chậm rãi đi về hướng Dạ Trạch Vũ, nhị đương gia kia cũng vậy, dần dần đi về phía này, ánh mắt Dạ Trạch Vũ giờ phút này dừng lại trên người ta, lòng ta thần có chút hoảng hốt, hắn…

Trong phút chốc, ta giật mình nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của An Thần và An Ninh, ngạo mạn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tên nhị đương gia tóc tai bù xù kia đang cười, ngân châm trên búi tóc giờ đang ở trong tay hắn. Đầu ngân châm sắc nhọn nhấp nháy sắc xanh, mắt thấy nó sẽ đâm vào ngực ta …

Ta không nhịn được thét chói tai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.