Hương Hoa Nhài

Chương 2



Phu xe bắt đầu kéo, cô hơi vén rèm lên, trời đất mờ mịt, thi thoảng có vài giọt mưa lạnh hắt vào, dính lên bàn tay cô, âm ỉ đau… đúng là bị bỏng…

Một thành thị lớn như vậy, ngước mắt chẳng thấy người thân,[1] không biết tìm ai tới giãi bày.

Đương lúc thương tâm, đột nhiên một người vén rèm che mưa lên, cả người ẩm ướt, mau mắn chui vào, không khách khí chen chúc bên cạnh cô. Cô khẽ “ôi” một tiếng, bộ âu phục bằng dạ của người kia chà qua miệng vết thương của cô.

“Tiểu thư…” Phu xe bên ngoài ngừng kéo, không biết làm sao.

Cô nhẹ nhàng bảo: “Không sao, ông cứ đi tiếp đi.”

Quay đầu nhìn, người nọ một tay chỉ ra ngoài rèm, một tay giơ ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu cô đừng lên tiếng.

Thứ khiến cô quyết định tin tưởng anh ta trong tích tắc, chính là ánh mắt.

Dường như cô đã từng thấy nó… cặp mắt đẹp đến lạ thường, tựa như dải ngân hà vắt ngang trời, xa xôi biến ảo, dụ dỗ người sa ngã. Cô chưa từng gặp một người đàn ông có ánh mắt đẹp như thế, sự bi thương và vui sướng thoáng dâng trào khiến cô cơ hồ không kiềm chế được.

Ngoài đường có tiếng bước chân dồn dập, phụ họa thêm tiếng hô hoán, hình như gọi “cậu hai”, hoặc là “cậu năm” gì đó. Bạch Mạt Lị lén nhìn ra ngoài, thấy một đám người nhảy vào cửa hàng tơ lụa làm loạn, không khỏi lè lưỡi rụt đầu về, phân phó phu xe đi đường vòng, không đi đường Vĩnh Phúc nữa, đổi sang đường lớn Hữu Tân có cửa chính của rạp hát Khai Minh.

Rất nhanh, đám người khả nghi kia đã bị bỏ lại ở góc đường.

Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi cùng xe cong lên, nhìn cô cười, ý cười lấp lánh, hai gò má có lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Cảm ơn tiểu thư.” Giọng nói trong trẻo như tiếng lưu ly, vô cùng dễ nghe.

Bạch Mạt Lị khẽ gật đầu: “Người trong nhà tìm anh, trốn đi không lo ư?”

Anh sửng sốt vì khả năng quan sát của cô, nhướng mày đáp: “Bị tìm mới là phiền đó.”

“Sao vậy? Bị ép cưới, hay là bị ép kế thừa gia nghiệp?”

Chàng trai “a” một tiếng, cặp lông mày đen rậm càng nhướng cao: “Cô là thần tiên chắc?”

Bạch Mạt Lị cười, mặc dù tuổi cô không lớn, nhưng việc này nhìn cũng hiểu. Người bình thường có mong cũng chẳng được chuyện tốt như thế, nhưng trong mắt mấy cậu ấm cô chiêu thì lại thành gông xiềng trói buộc tự do. Phải biết rằng với một người ngay cả cơm cũng không đủ ăn, tự do căn bản không đáng giá một xu.

Mặc dù anh thừa nhận sự phán đoán của cô, nhưng lại thừa nhận một cách khéo léo, không tùy tiện tiết lộ thân phận. Bạch Mạt Lị cũng không có ý truy hỏi, chỉ lễ phép nói: “Tiên sinh ở đâu? Để tôi tiễn anh một đoạn.”

“Không cần phiền cô, tôi xuống ở đằng trước là được rồi…” Chàng trai phất tay, bỗng liếc mắt nhìn thấy mu bàn tay bị nước sôi làm bỏng của Bạch Mạt Lị, một vết lớn đỏ ửng, còn phồng rộp lên, trông rất đáng sợ.

“Tiểu thư… bị bỏng?”

Bạch Mạt Lị rút khăn tay ra che, đáy lòng đau xót, nhưng vẫn cười: “Không có gì, vừa rồi không cẩn thận…”

“Ấy, đừng cử động, cẩn thận vết rộp bị vỡ, không khử trùng sẽ bị mưng mủ.” Anh cầm tay cô lên, cẩn thận đặt tay lên vết bỏng như thể rất quen thuộc, nói: “Gần đây có một phòng khám do bạn tôi mở, trước tạm băng bó cho cô đã.”

“Không cần…” Bàn tay anh rộng và ấm, tỏa ra sức nóng của tuổi trẻ, khiến tim cô đập thình thịch. Cô sợ hãi.

“Yên tâm, tôi là người tốt.” Anh nhìn cô nhoẻn miệng cười, khôi ngô như ánh mặt trời, “Tôi họ Tô, tiểu thư họ gì?”

Tô… họ Tô, cô nháy mắt hoảng hốt, dường như trong lòng có vướng mắc chi.

“Bạch.” Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, cô thốt lên một tiếng.

Vị Tô tiên sinh này đúng là người tốt, không chỉ là người tốt, còn là một thân sĩ.

Anh thật sự đưa cô tới một phòng khám đã đóng cửa, gọi hai vợ chồng bác sĩ đang chuẩn bị ăn cơm tối ra xử lý vết thương cho cô. Vết bỏng kia có vẻ nghiêm trọng hơn cô tưởng, lúc chọc vỡ vết rộp để bôi thuốc, cô đau đến mức trợn mắt nghiến răng, Tô tiên sinh bèn đứng bên cạnh kể chuyện vui cho cô nghe. Những chuyện anh kể đều là chuyện xảy ra khi anh đi du học ở Anh, truyện cười phong cách Tây cô nghe không hiểu lắm, nhưng giọng nói anh dễ nghe như thế, ánh mắt long lanh như thế, cô lập tức không cảm thấy đau nữa.

Băng bó cẩn thận xong, anh đi cùng cô ra ngoài, mưa vẫn tí tách rơi. Anh lại gọi một chiếc xe kéo, theo nguyên tắc của thân sĩ, kiên trì muốn đưa cô về nhà.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm, Bạch Mạt Lị hỏi anh: “Có phải khi du học Tô tiên sinh cũng học y không?”

“Lại bị cô đoán đúng.” Cặp mắt anh sáng lên, “Quả nhiên Bạch tiểu thư có phép tiên?”

Cô bật cười: “Tô tiên sinh thân thiết với vị bác sĩ kia như thế, còn nói tên rất nhiều loại thuốc, tất nhiên tôi đoán ra. Nếu như vậy mà cũng được gọi là phép tiên, chẳng phải khắp nơi trên đời đều là thần tiên sao.”

Anh cười đệm theo cô, nhưng nét cười lại có vài phần tịch liêu: “Cho dù học cách cứu người, nhưng chẳng phải vẫn không thể vận dụng ư…”

“Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Anh ngẩng đầu lên, gió đêm thổi vào rèm xe, vén ra một góc sáng sủa của biển tên rạp hát Nghê Hồng. Anh thuận tiện đổi đề tài: “Bạch tiểu thư có thích xem kịch không?”

Bạch Mạt Lị sửng sốt. Kịch? Cả đời này cô diễn kịch rồi, cần gì nói đến chuyện thích hay không chứ?

“Nghe nói vài ngày trước có đoàn kịch nữ diễn ở rạp Khai Minh, hát rất hay, hơn mười ngày đều kín chỗ.

Cô cười: “Chắc vì mới mẻ thôi.”

“Cũng chưa chắc. Có một số vở phải đúng là nữ hát mới hay. Ví như đoạn “Kinh mộng”, bài “Tạo la bào”, sầu triền miên, nếu không có giọng nữ, chắc chắn không thể truyền cảm hết được.”

Hình như anh đột nhiên xúc động, cúi đầu ngâm nga đoạn hát kia: “…Vốn dĩ muôn hồng nghìn tía khoe sắc diễm, giờ nay đình viện bóng hoang tàn. Ngày lành cảnh đẹp đã làm sao, chuyện vui chẳng biết tới nơi nào…”

Tiếng hát trong vắt lọt vào tai, lòng cô dường như được khơi gợi, bất giác hát lên một đoạn quen thuộc. Giai điệu Giang Nam lảnh lót, mềm mại, giống hệt tơ bông, từ một chốn hư vô khiến đáy lòng Tô tiên sinh rối loạn. Anh không lên tiếng, chỉ nghe cô hát. Thật si mê, mà chẳng biết là Lệ Nương[2] si mê, hay chăng Mạt Lị si mê, hát từng câu từng câu, nước mắt của cô rơi xuống như chuỗi ngọc đứt. Trần gian phồn hoa như thế, kết quả cũng chỉ là một giấc mộng xưa lụi tàn, không thấy tăm hơi.

Tô tiên sinh không an ủi cô ngay từ đầu, chờ cô hát xong cả đoạn mới đưa khăn tay qua. Hai người không nói lời nào, chỉ còn tiếng chuông của xe kéo lanh lảnh vang lên trên con phố giữa tiết mưa đêm.

“Bạch tiểu thư.” Anh đột nhiên mở miệng nói, “Rạp hát Lệ Hoa vừa khởi chiếu một bộ phim mới, vài ngày nữa tôi mời cô đi xem nhé.”

Lúc Bạch Mạt Lị về đến biệt thự nhỏ trên đường Vĩnh Phúc, trái tim vẫn đập dồn dập.

Tô tiên sinh mời cô đi xem phim, cô vừa bất ngờ vừa âm thầm vui sướng. Cô chỉ để xe kéo chở mình đến đầu đường, bảo với anh rằng cô sống với anh trai và chị dâu. Cô là người xa lạ với anh, anh vẫn là người xa lạ với cô. Hai người như vậy lại muốn đi xem phim với nhau, quả là chuyện lạ lùng đầy kích thích!

Nam nữ thanh niên tuổi tương đồng, giữa ngày mưa giăng nhất kiến chung tình. Đây là tình tiết chỉ kịch Nam[3] mới có.

Lúc vào nhà gương mặt cô vẫn mang theo ý cười, chợt liếc mắt nhìn thấy Vinh tiên sinh ngồi trong phòng khách.

Hắn thấy cô, bèn đặt xì gà trong tay xuống, đứng dậy tiến lại gần: “Mạt Lị, nghe nói em bị bỏng…” Nhìn thấy băng gạc trên bàn tay cô, hắn cười thâm thúy: “Chẳng trách về muộn thế, hóa ra đi gặp bác sĩ.”

Hôm nay là Trung thu, ngày gia đình đoàn tụ, hắn lại bỏ hết các bà vợ ở biệt thự lớn đường Đông Dương để đến thăm cô. Cô hơi co ro, Vinh tiên sinh lấy ra một hộp nhung đỏ đưa cô nói: “Là Phượng xuyên mẫu đơn[4] do Điền sư phụ ở tiệm Phú Quý tự tay làm, em xem xem có thích không.”

Dưới ánh đèn điện sáng trưng, gương mặt Vinh tiên sinh có phần mơ hồ. Tuổi của hắn không nhỏ, tuy được chăm sóc tốt, nhưng thân thể rốt cuộc cũng không còn săn chắc, tỏa ra mùi vị mục nát của độ trung niên. Nhưng thế thì đã sao? Hắn có thể khiến Điền sư phụ của tiệm Phú Quý tự tay rèn vòng cổ vàng Phượng xuyên mẫu đơn, phụ nữ trong thành phố được tặng món quà như thế này e rằng không được đến ba người.

Cô ngoan ngoãn nghe lời hắn, một chút rung động của tuổi trẻ vừa nảy sinh trong lòng đã bị chôn vùi trong chiếc hộp nhung đỏ. Cô nằm dưới người hắn khéo léo hầu hạ, trong thời khắc kịch liệt nhất hắn gầm lên:

“A Thúy… A Thúy…”

Thật kỳ lạ, thân mật cùng một người như thế, lại gọi tên một người phụ nữ khác.

Nhưng Bạch Mạt Lị chẳng quan tâm. Ai cũng có bí mật không thể nói, cô cũng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.