Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 33: Trận đánh không phân cao thấp



Thiên Tâm không biết phải tiếp lời thế nào, ngón tay đưa lên gõ vào mi tâm, đánh lái sang câu chuyện khác: “ Kì lạ thật, sao anh Mạnh vẫn còn chưa quay trở lại.”

Thiên Tâm lồm cồm đứng dậy, nhìn trái ngó phải, đầu óc nhạy bén dần hiểu ra vấn đề. Lấy vị trí bẫy thú làm trung tâm, xung quanh đây chắc chắn đã thiết lập rất nhiều bẫy sập khác, có lẽ Mạnh cũng đã bị dính vào một cái bẫy nào đó. Thiên Tâm quay đầu nhìn về phía miệng hố, rồi lại nhìn về hướng Mạnh đã rời đi, hai tay hắn siết chặt đao lớn, không do dự nối bước theo dấu chân Mạnh đã để lại.

Chưa đi được bao xa, Thiên Tâm đã tìm được Mạnh, nhưng có vẻ tình trạng hiện tại của hắn cũng không khác Nghĩa Hiệp là mấy. Mạnh bị nhốt trong một cái lưới lớn được đan bằng dây thừng, trên người bám đầy đất và lá khô, bộ dạng thảm hại đến mức không nỡ nhìn.

Thiên Tâm quan sát cái lưới lớn ở vị trí cách mặt đất hơn 1 trượng, lời nói mang theo ý cười: “ Anh Mạnh, cảm giác ở trên cao thú vị chứ?!”

“ Đừng đứng đó nữa, cậu mau tìm cách thả tôi xuống.”

“ Được. Anh chờ tôi một chút.”

Thiên Tâm lần theo vị trí đặt bẫy, ánh mắt va phải sợi dây thừng đang cột ở cái cây bên cạnh, cầm theo đao lớn tiến đến thân cây, Thiên Tâm dùng lực rút đao rời khỏi vỏ, hai tay nắm chặt chuôi đao, một nhát chém đứt dây thừng.

Bịch!

Cái lưới rơi thẳng xuống đất, Mạnh vùng vẫy một lúc rồi cũng tự thoát ra ngoài. Thiên Tâm đứng nhìn đoạn dây thừng dài trước mặt, ánh mắt rực sáng, dứt khoát xếp đoạn dây thừng lại thành cuộn tròn, dự tính sẽ dùng nó để kéo Nghĩa Hiệp thoát khỏi bẫy thú.

“ Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Vừa dứt lời, trong rừng đột nhiên xuất hiện vô số hắc y nhân, dẫn đầu là Bạch Vĩ tay cầm quạt giấy, đôi mắt phong tình, ý cười trên môi, dáng đi trông thật ung dung thư thả.

Thiên Tâm vờ như không quen biết, chớp chớp mắt hỏi: “ Tôi và công tử có quen biết nhau sao?”

“ Chắc chắn là có quen biết.” Bạch Vĩ xếp lại quạt giấy, trong đôi mắt dụ hoặc có chứa thêm vài phần hân hoan, nhẹ giọng nói, “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Anh nói xem, chúng ta gặp mặt nhau tại nơi này, đó là hữu duyên, hay là vô duyên?”

“ Nếu đã là hữu duyên…” Thiên Tâm quét mắt về phía hắc y nhân, câu từ mang theo ẩn ý, “ Chắc hẳn sẽ là 3 phần ý trời, 7 phần ý người. Công tử nói xem, việc chúng ta hữu duyên gặp nhau, đó là do ý trời, hay là do ý người?”

Thiên Tâm không muốn tiếp tục dây dưa cùng Bạch Vĩ, bàn tay nắm chặt cuộn dây thừng, quả quyết dẫn theo Mạnh rời đi.

“ Có phải là anh đang nóng lòng muốn cứu người này?”

Đám hắc y nhân đứng vây thành hình tròn, tất cả nhận lệnh đồng loạt rút kiếm, hướng thẳng mũi kiếm về hướng Thiên Tâm. Thiên Tâm xoay người nhìn Bạch Vĩ, gương mặt không lấy tia cảm xúc, hạ giọng hỏi: “ Người đâu?”

Bạch Vĩ nở nụ cười gian trá, cả người dịch chuyển sang trái, để lộ thân ảnh Nghĩa Hiệp đã bất tỉnh nằm xấp trên mặt đất.

“ Nghĩa Hiệp!” Mạnh gấp gáp muốn tiến đến xem người, Thiên Tâm vội kéo hắn lại, ra hiệu bảo hắn phải bình tĩnh.

Bạch Vĩ cầm quạt giấy chĩa về phía Nghĩa Hiệp, ánh mắt chẳng thèm bố thí cho hắn nửa phần thương xót: “ Tôi tìm thấy người này ở dưới một cái hố sâu, nể tình hắn là bằng hữu của anh, nên tôi mới nhọc lòng mang hắn đến tận chỗ này.”

“ Công tử cần gì ở tôi?” Thiên Tâm vào thẳng vấn đề.

Bạch Vĩ phe phẩy quạt giấy, đưa ra lời đề nghị: “ Tôi muốn mời anh đến nhà tôi chơi vài hôm…”

“ Không được!” Bạch Vĩ còn chưa nói hết câu, Mạnh đã đứng ra bảo vệ Thiên Tâm sau lưng, giận dữ hét lớn.

Bạch Vĩ khẽ nhăn mày, ý cười trên mặt đã vơi đi không ít, hắn ghét nhất là có người xen vào cuộc nói chuyện của hắn, mà tên nam nhân trước mặt này lại phạm phải đại kỵ đó, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.

Cảm nhận được sự bất thường của Bạch Vĩ, Thiên Tâm lập tức đứng trước người Mạnh, lên tiếng giải vây giúp hắn: “ Người anh em của tôi không giỏi ăn nói, nếu có lỡ vô tình đắc tội công tử, mong rằng công tử sẽ rộng lượng bỏ qua.”

Mạnh cúi xuống nhìn cái đầu đầy tóc của Thiên Tâm, trong lòng liền dâng lên cỗ ấm áp khó tả. Thiên Tâm cao gần tới ngực Mạnh, căn bản là chẳng che chắn được gì, nhưng cảm giác được người khác hết lòng bảo vệ sau lưng thật sự rất tuyệt.

Bạch Vĩ chăm chú nhìn vào gương mặt ngu ngốc của Mạnh, lại nhìn thân ảnh nhỏ bé yếu ớt của Thiên Tâm, chỉ biết lắc đầu cười trừ: “ Được thôi! Nếu vị bằng hữu kia của anh có thể đánh bại được đám thuộc hạ của tôi, tôi sẽ đồng ý để các người rời khỏi đây.”

Thiên Tâm đưa mắt đánh giá đám hắc y nhân, có 15 tên đang đứng vây thành hình tròn, dựa vào cỗ khí tức và sát khi trên người bọn chúng, e rằng Bạch Vĩ đã nắm chắc được phần thắng, nếu cứ tiếp tục cưỡng cầu, ngay cả mạng sống của Mạnh và Nghĩa Hiệp cũng mất trong tay họ.

Thiên Tâm chưa kịp thảo luận cùng Mạnh, sau lưng đã lập tức truyền đến tiếng va chạm vũ khí. Mạnh hùng hổ xông vào đám hắc y nhân, đao lớn đón ánh nắng vung mạnh về phía trước, một tên hắc y nhân bị cỗ sức mạnh to lớn đánh lùi về sau.

Đám hắc y nhân không hề có ý định muốn giết người, bọn chúng đồng loạt di chuyển theo một quy luật nào đó, phút chốc kết thành một chiếc lưới kiếm bao bọc lấy thân ảnh cao lớn của Mạnh.

Thiên Tâm chôn chân tại chỗ, hai tay siết chặt, dương mắt đứng nhìn ma trận lưới kiếm đang ngày càng thu nhỏ lại. Một khi bại lộ thân phận, chuỗi ngày bình yên của hắn sẽ chấm dứt, cơn sóng thần vào 6 năm trước sẽ một lần nữa xuất hiện rồi nuốt chửng hắn.

Nhìn Nghĩa Hiệp đang nằm bất động trên đất, lại nhìn Mạnh đang chật vật tìm cách thoát thân, Thiên Tâm đành bất lực nhắm mắt.

Giữa bản thân và bằng hữu, hắn chỉ có thể chọn một…

Vụt! Vụt!

Hai tên hắc y nhân đột nhiên bị đánh bay, thân thể nặng nề va vào thân cây lớn, khiến cho đống lá cây trên cao chịu lực tác động mà rơi rụng xuống đất. Ma trận lưới kiếm xuất hiện một kẽ hở, Mạnh thừa cơ hội bứt phá khỏi vòng vây, đao lớn thành công ngăn chặn lưỡi kiếm sắc bén đang lao tới.

“ Để ta.” Đám hắc y nhân đang tính tách thành hai nhóm nhỏ, bỗng nhiên Bạch Vĩ lên tiếng ra lệnh, bọn chúng liền nhập lại thành một, tập trung nguồn lực khống chế Mạnh.

Bạch Vĩ khẽ nhếch miệng, thân thủ lướt trong gió vụt đến, quạt giấy theo động tác tay nhắm thẳng vào cổ Thiên Tâm.

Nhất kích tất sát!

Thiên Tâm nghiên người tránh né, bước chân linh hoạt lùi về sau, thân thể di chuyển thành hình bán nguyệt thành công chặn đòn tấn công từ Bạch Vĩ. Bàn chân hắn đánh xuống chân Bạch Vĩ, từng quyền cước như dẫm nát đất đá. Bạch Vĩ dùng khinh công bay lên không trung, quạt giấy trong tay lay động, nguồn nội lực mạnh mẽ sắc bén lập tức phóng đến Thiên Tâm. Dưới mặt đất thân hình nhỏ bé linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện, tận dụng địa hình rừng rậm nhiều cây cối để trốn thoát từng đợt tấn công dồn dập nối tiếp.

Thiên Tâm trên người không một tấc sắt, đánh nhau cùng Bạch Vĩ hơn trăm chiêu, cơ thể hắn đã dần xuất hiện sự bất ổn. Nép người sau thân cây lớn, Thiên Tâm điều tức hô hấp, nỗ lực kìm hãm cơn buốt giá đang chậm rãi lan truyền khắp xương tủy,

Bạch Vĩ trong lòng thập phần tức giận, không ngờ món đồ chơi trông có vẻ yếu ớt này lại có thể tiếp hắn hơn trăm chiêu, thật khiến hắn phải rửa mắt ngắm nhìn.

Quạt giấy xoay vòng trên không trung rồi quay trở về tay chủ nhân, Bạch Vĩ quyết định sử dụng con át chủ bài. Hắn phi đến chỗ Thiên Tâm đang lẩn trốn, khoảng khắc bắt gặp được Thiên Tâm, hắn ấn nhẹ vào thân quạt, hơn 10 cây kim châm thuận thế phóng về phía trước. Thiên Tâm kinh ngạc nhìn hàng kim châm đang lao về phía mình, hắn lách người tránh né, kim châm ghim chặt vào thân cây tạo thành một hàng ngang thẳng lối.

“ Ồ, hóa ra nó còn có công dụng thế này. Thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt.”

“ Nhắc nhở anh một chút, tất cả kim châm đều đã được tẩm độc dược chết người, anh cần phải cẩn thận hơn rồi.”

Vừa dứt lời, Bạch Vĩ trực tiếp lao đến tấn công trực diện Thiên Tâm.

Cảm nhận rõ ràng tính mạng đang bị đe dọa, Thiên Tâm theo bản năng vận nội công đáp trả. Tay chấp tay, chưởng đối chưởng, sự tương phản giữa hai nguồn nội lực mạnh mẽ bức hai người lùi lại về sau. Thiên Tâm dùng tay ôm ngực, một vị tanh nồng trào lên cuống họng, Thiên Tâm nhanh trí nuốt xuống trở lại, bày ra dáng vẻ cợt nhả trước mặt Bạch Vĩ.

Chưởng lực phản phệ khiến cánh tay Bạch Vĩ tê rần, hắn đưa tay ra sau lưng, đôi mắt mị hoặc nhìn Thiên Tâm đứng cách mình một khoảng gần, lời nói đầy sự tán dương: “ Không ngờ anh lại có nội lực thâm hậu đến vậy, cớ sao lại muốn hóa trang thành một kẻ ốm yếu bệnh tật?”

Thiên Tâm nhấc vai, miễn cưỡng trả lời: “ Tôi không có hóa trang, tôi thật sự là một kẻ ốm yếu bệnh tật, chẳng qua là không thảm hại đến mức phải nằm liệt giường.”

Một hắc y nhân tiến đến đứng sau lưng Bạch Vĩ, cung kính hành lễ: “ Thiếu gia, đã bắt được người.”

Ngay bên cạnh Nghĩa Hiệp, hai tên hắc y nhân ghì chặt bả vai Mạnh, ép hắn quỳ gối xuống đất. Thiên Tâm đưa mắt nhìn Mạnh, hắn không có vết thương ngoài da nào, y phục cũng chỉ bị bám bụi đất, không có dấu hiệu bị vũ khí sắt bén chém rách. Đây mới chính là điều khiến Thiên Tâm e ngại nhất, đối với bậc cao thủ, từng chiêu thức tấn công đều chỉ nhắm vào lục phủ ngũ tạng, dù rằng đối phương không bị thương tích ngoài da, nhưng sau khi trận chiến kết thúc, cánh cửa tử thần cũng đồng thời được khai mở.

Thiên Tâm nghiêm nghị nhìn Bạch Vĩ, đôi mắt hiện rõ ý tứ cảnh cáo. Bạch Vĩ phe phẩy quạt trong tay, lên tiếng giải thích: “ Anh yên tâm, đám thuộc hạ này rất biết chừng mực.”

“ Khụ khụ… Khụ khụ…” Thiên Tâm che miệng ho vài cái, lòng bàn tay liền xuất hiện ít máu, hắn đem tay dấu ra sau lưng, chủ động thỏa thuận cùng Bạch Vĩ, “ Ây da, hai bên lao vào đánh nhau, kết quả lại chẳng đâu vào. Dù sao thì mục tiêu của anh cũng chỉ có mình tôi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu anh đồng ý thả hai người bạn của tôi ra, tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh.”

“ Được thôi.” Bạch Vĩ ra hiệu bảo hắc y nhân thả người. Mạnh kiệt sức ngồi bệch xuống đất, đôi mắt vẫn dán chặt vào Thiên Tâm, lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.

Thiên Tâm dõi theo nhất cử nhất động của Mạnh, hắn rất muốn tiến đến kiểm tra tình trạng hiện tại của 2 người, lại sợ bản thân vô tình chọc giận Bạch Vĩ, đành phải lựa chọn đứng nhìn từ xa.

“ Anh Mạnh, tôi có thể sẽ biến mất trong vài ngày, cho nên những lời mà tôi sắp nói sau đây, anh Mạnh hãy lắng nghe thật kỹ. Sau khi anh cùng anh Hiệp trở về thuyền, anh hãy nhờ thầy Đức chữa trị vết thương ở chân giúp anh ấy. Nếu có người hỏi về tôi, anh cứ bảo với họ là tôi gặp được bằng hữu lâu năm, vì quá ham chơi nên muốn ở lại nhà người ta thêm vài bữa.

“ Còn nữa, sau khi anh Hiệp tỉnh lại, anh hãy hỏi xem anh Hiệp là được ai cứu lên. Nếu anh ấy trả lời là người tốt cứu lên, anh hãy bảo rằng bọn họ là thuộc hạ của bằng hữu tôi. Nếu anh ấy trả lời là gặp người xấu, anh hãy bảo rằng đám người xấu đó đã được vị bằng hữu của tôi xử lý. Anh Mạnh, sự việc xảy ra ngày hôm nay, tôi mong anh sẽ giữ kín bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ với bất cứ ai, tôi không muốn bọn họ phải lo lắng cho tôi.”

“ Nhưng mà…”

“ Anh Mạnh! Nếu chúng ta cứ mãi bị nhốt ở nơi này, mạng sống của anh Hiệp sẽ bị đe dọa, anh nghe lời tôi, lập tức cõng Nghĩa Hiệp quay về thuyền chữa trị. Tôi có thể tự lo cho bản thân, anh cứ tin ở tôi”

“ Được.”

Mạnh cõng Nghĩa Hiệp trên lưng, đứng nhìn Thiên Tâm bằng đôi mắt đầy tuyệt vọng. Thiên Tâm nhẹ giọng hối thúc hắn: “ Đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.