Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 35: Nguyệt Vọng Tinh, ngôi nhà nhỏ nằm ở phía Tây Nam



Đầu tháng, mây mù nuốt lấy ánh trăng, gió mạnh gầm lên đầy giận dữ, dùng sức đánh gãy vài cái cây yếu ớt cô độc, hung bạo thổi ngã mấy cái xe hai bánh chất đầy bao lúa của người dân. Trần gian bị một màu tối đen nuốt chửng, có một gia đình bốn người đang trốn kỹ trong nhà, người chồng dùng then chốt chặn kỹ cánh cửa lớn, người vợ cẩn thận đắp chăn cho hai đứa con thơ. Mái nhà rung rinh dữ dội, đôi vợ chồng trẻ ôm chầm lấy nhau, lo sợ trận bão sắp tới sẽ cuốn bay luôn căn nhà tranh bé nhỏ của họ.

Nguyệt Vọng Tinh - Phủ viện của Bạch Vĩ.

Cơn gió lớn mạnh bạo thổi tắt ngọn lửa đang cháy rực, tất cả cây đuốc được cắm dọc theo lối đi đều bị tắt hết, khiến cho Nguyệt Vọng Tinh gần như đắm chìm vào không gian tối đen huyền bí. Tà áo trắng bay tán loạn theo chiều gió, Bạch Vĩ nâng bước tiến về phía Tây Nam, một tiểu viện có lối kiến trúc tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của phủ viện dần xuất hiện trong tầm mắt.

Ngôi nhà nhỏ nằm im lặng trong một khu vườn đầy hoa cỏ, bên trái trồng cây ăn quả, bên phải trồng những khóm hoa đủ sắc màu. Dọc theo lối đi nhỏ, cây thường xuân leo kín giàn tre, một màu xanh mướt đạp thẳng vào mắt, xoa dịu phần nào cảm xúc đang rối bời của Bạch Vĩ.

Bạch Vĩ đặt chân lên những phiến đá xám xanh, bước qua một cái hồ nhỏ, hương thơm thanh khiết của sen trong hồ hòa quyện cùng hương trầm trong gió, một khung cảnh ấm áp từ quá khứ dần hiện lên trong đầu. Có một cô bé đang nướng cá bên cạnh hồ sen, cô bé vẫy tay về phía Bạch Vĩ, lớn tiếng gọi: “ Anh Vĩ, cá chín rồi.”

Bạch Vĩ đứng ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ, mái nhà được lót bằng lớp gạch ngói cũ kỹ, tường được sơn màu vàng ngả nâu, khung cửa sổ gỗ cũng đã bạc màu theo thời gian. Dưới hiên nhà có đặt bàn trà nhỏ, ấm tử sa còn nóng, lư hương đồng còn tỏa khói trắng tinh. Ngôi nhà không chỉ có ánh sáng đèn mà còn có ánh lửa bếp, cô bé ấy không chỉ thích sự ấm áp của bếp lửa mà còn thích cả thứ ánh sáng huyền diệu của thiên nhiên.

Bạch Vĩ tự chế giễu bản thân, hắn mất 6 năm để tìm kiếm Thiên Hương, nhưng chỉ tìm về được Dạ Nguyệt Kiếm.

Dạ Nguyệt kiếm là món quà sinh nhật lần thứ 10 của nàng, cũng là món quà đặc biệt mà cha nàng đã dày công chuẩn bị Sau khi cha nàng tử trận ở vùng biên giới, Dạ Nguyệt kiếm liền trở thành vật bất ly thân của nàng, bất cứ ai cũng không được động vào bảo kiếm ấy. Nàng dưỡng kiếm như dưỡng người, chuyện gì cũng tâm sự với nó, đi đâu cũng mang nó theo, thậm chí lúc ngủ cũng ôm nó bên người. Trải qua 1 năm thời gian, lo sợ nàng vì quá đau thương mà hóa điên, mọi người trong sơn trang mới bàn chuyện cùng nhau, nhờ Liên Thanh nhân cơ hội nàng đi tắm mà lén lút trộm đi Dạ Nguyệt kiếm. Chẳng ai có thể lường trước được sự việc, khoảng khắc Liên Thanh chạm vào Dạ Nguyệt kiếm, Thiên Hương liền lập tức phóng người ra khỏi bồn tắm, cả người trần truồng cứ thế xông tới tóm chặt kiếm vào lòng, sợ hãi khóc lớn thành tiếng. Sau vụ việc đó, ngay cả đi tắm nàng cũng ôm chặt bảo kiếm, tuyệt đối không để kiếm rời khỏi người quá nửa bước.

Bạch Vĩ ngồi cạnh bàn trà nhỏ, khăn mềm cẩn thận di chuyển trên lưỡi kiếm, bàn tay thon dài mân mê từng hoa văn nhỏ điêu khắc trên chuôi kiếm. Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong, chỉ cần Dạ Nguyệt kiếm vẫn còn tồn tại, chắc hẳn Thiên Hương đang sống tốt ở một nơi nào đó.

Bạch Vĩ tự an ủi chính bản thân, đôi mắt phong tình lừa người hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt u buồn xen lẫn chua xót: “Thiên Hương, rốt cuộc nàng đang ở nơi đâu?”

Trong ngôi nhà nhỏ.

Một chiếc giường lớn được đặt vuông góc với mặt tường, đầu giường hướng thẳng ra cửa sổ đang mở, gió mạnh lùa vào làm lay động kèm che cột ở bốn góc giường. Có 3 bức tranh họa người được treo ngay ngắn trên tường, một bức vẽ cô bé đang ngồi nướng cá, một bức vẽ cô bé đang múa kiếm, một bức vẽ nữ tử đang ngồi ngắm sao trên trời. Ngay giữa ngôi nhà, một bộ bàn ghế tròn được đặt trên tấm thảm dệt hoa văn, trên mặt bàn gồm có nến thắp, bộ trà tách, hộp mứt trái cây, dĩa kẹo ngọt và bình hoa oải hương.

Thiên Tâm an tĩnh nằm trên giường lớn, đầu ngón tay khẽ động, mí mắt chậm chạp nâng lên đón lấy thứ ánh sáng màu vàng cam. Đầu óc mụ mị khó lấy lại sự tỉnh táo, thay vì lựa chọn tìm hiểu xem bản thân đang ở địa phương nào, hắn thà lựa chọn lười biếng nằm ngủ thêm một giấc. Thiên Tâm cả người ê ẩm không muốn rời giường, hắn quơ tay tóm lấy cái chăn mỏng ở góc giường liền trực tiếp đắp lên người, đôi mắt vừa lấy lại ánh sáng liền lập tức rơi vào khoảng tối vô định trong tiềm thức.

“ Đã dậy rồi sao?” Nhìn thấy Thiên Tâm đã tỉnh, Bạch Vĩ đứng khoanh tay dựa vào khung cửa sổ, mỉm cười nhìn Thiên Tâm đang làm một số động tác kỳ lạ trên giường. Bạch Vĩ chưa từng thấy ai lạc quan như Thiên Tâm, bản thân bị bắt về một nơi xa lạ đầy rẫy nguy hiểm, chẳng những hắn không chút lo lắng, trái lại còn muốn thong thả đánh thêm một giấc ngủ dài. Thiên Tâm này là chê mạng mình lớn, hay là chẳng thèm màn đến mạng sống của mình?

Thiên Tâm mặc kệ Bạch Vĩ đang đứng chờ ở ngoài, hắn dứt khoác lựa chọn im lặng, nhịp thở dần trở nên điều đặn hơn, có dấu hiệu sắp chìm vào giấc ngủ sâu. Thiên Tâm muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Bạch Vĩ, nếu Bạch Vĩ không ép hắn uống mê dược thì làm sao hắn có thể ngủ được một giấc ngon lành như vậy. Thiên Tâm tầm tính toán trong đầu, đống thuốc an thần trên thuyền còn không hiệu quả bằng một lọ nhỏ mê dược kia, vậy thì hắn sẽ thay đổi kế hoạch một chút, trước khi hắn tìm được cơ hội rời khỏi đây, hắn sẽ tiện tay trộm luôn vài chục lọ mê dược, xem như là phí bồi thường tổn thất tin thần cho hắn trong quãng thời gian bị nhốt ở đây.

“ Trời đã lên trăng, điểm tâm có muốn cùng tôi thưởng trăng không?”

“ Không muốn.”

“ Vậy dùng bữa tối thì sao?”

“ Không ăn.”

“ Hầy… Thật là không biết quý trọng cơ thể của mình một chút nào. Điểm tâm đã bỏ qua bữa trưa, chẳng lẽ cũng muốn bỏ luôn cả bữa tối sao?”

“ Ừm.”

Bạch Vĩ bó tay với câu trả lời của Thiên Tâm. Hắn có thể bắt ép Thiên Tâm dùng bữa cùng mình, nhưng hắn lại không muốn làm thế. Bạch Vĩ có thể lờ mờ cảm nhận được bóng dáng quen thuộc của Thiên Hương trên người của Thiên Tâm, nếu hắn đã có vài phần giống với nàng, Bạch Vĩ lại càng không thể sử dụng bạo lực để ép buộc hắn phục tùng theo ý mình.

Bạch Vĩ đẩy cửa chính bước vào bên trong, hắn tiến đến bên giường lớn, nắm lấy góc chăn giật thật mạnh. Bị Bạch Vĩ cướp chăn, Thiên Tâm lập tức mở mắt, hung dữ liếc nhìn Bạch Vĩ đang đứng bên cạnh giường.

Bạch Vĩ phì cười nhìn biểu cảm như mèo xù lông của Thiên Tâm, hắn hất cằm về hướng cửa chính, lên tiếng hối thúc người: “ Dậy đi, chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa trưa dưới mái hiên.”

Thiên Tâm chậm chạp ngồi dậy, gương mặt ngáy ngủ nhìn về phía ngoài cửa. Không ngờ hắn đã ngủ một mạch từ gần trưa đến tối khuya, mặc dù không biết rõ bây giờ đã là lúc nào, nhưng nếu trời đêm đã thanh tịnh đến mức này, ước chừng thời gian có lẽ là giờ Tuất.

Thiên Tâm ngồi bên cạnh Bạch Vĩ, cầm lấy bát cơm vẫn còn hơi nóng, vừa dùng đũa gắp đồ ăn, vừa đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.

Nếu hắn không biết trước rằng bản thân bị bắt về phủ viện của Bạch Vĩ, chắc chắn là khi nhìn thấy bối cảnh sắp xếp trước mặt, hắn sẽ tưởng rằng bản thân đã quay trở về Bình Quốc Sơn Trang, quay về ngôi nhà nhỏ ấm áp trước kia của Thiên Hương.

Bạch Vĩ quả thật đã dụng tâm rất nhiều, hắn cho xây dựng một ngôi nhà giống hệt ngôi nhà mà nàng từng ở, thậm chí ngay cả vị trí sắp xếp của cây ăn trái, hồ sen, khóm hoa cùng giàn tường xuân đều y hệt, kể cả cách bày trí đồ đạt trong ngôi nhà cũng được mô phỏng theo bản gốc.

Thiên Tâm thầm cảm thán trong lòng.

Bạch Vĩ ơi là Bạch Vĩ, nàng từ lâu đã biết là hắn có tình ý với nàng, nhưng nếu làm đến mức này thì thật sự có chút hơi quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.