Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 46



Cảm nhận sức nặng trên vai, Mạnh vươn tay định tóm lấy chân Bạch Vĩ, tiếc rằng hắn thân thủ quá nhanh, thoắt cái liền biến mất không chút dấu vết.

Lệ Hoa chớp mắt ngạc nhiên, ngón trỏ chỉ về bóng người đang đứng sau lưng Thiên Tâm: “ Công tử, làm thế nào…”

Lệ Hoa còn nói hết câu, Bạch Vĩ đã bắt đầu hành động. Cánh tay phải bung về phía trước, mũi kiếm xé gió đâm thẳng vào cái đầu đầy tóc của Thiên Tâm. Thiên Tâm chồm người về phái trước, hai tay chống mạnh xuống đất, nhanh chóng xoạc chân quét thành một vòng tròn.

Bạch Vĩ nhảy lùi ra sau, vừa đúng lúc Mạnh đang lao tới. Đại đao của Mạnh vung tới chém vào mạn sườn Bạch Vĩ, hắn đưa kiếm chống đỡ, lại duỗi thẳng chân đạp vào bờ ngực rắn chắc của Mạnh, lưu rõ dấu giày trên y phục mới được may không lâu.

“ Đạp hay lắm!” Thiên Tâm câu đầu còn khen Bạch Vĩ, câu sau liền rướn cổ trách móc, “ Hai dấu giày trên vai, một dấu giày trên ngực, thế là đi tong bộ đồ mới của người ta rồi.”

Bạch Vĩ đưa kiếm đỡ lấy đao pháp, tinh nghịch trả lời: “ Đây chính là trò hay mà tôi nói với anh. Thế nào, nhìn đẹp mắt chứ?”

“ Đẹp mắt cái rắm.” Thiêm Tâm thẳng thừng đáp trả.

Hai thân ảnh nam tử quấn lấy nhau, một công mộ thủ, một vồ dập một né tránh, khó mà phân rõ thắng bại trong chốc lát.

Nghĩa Hiệp dõi mắt theo nhịp điệu của trận đấu, hắn quan sát kĩ càng kiếm thuật của Bạch Vĩ, đồng thời cũng âm thần vạch ra một số biện pháp để đối phó hắn.

Quay về thời điểm khi bọn hắn vừa bước lên thuyền, khoảng khắc Mạnh kích động nhìn Bạch Vĩ, kết hợp với ánh mắt nhắc khéo của Thiên Tâm, Nghĩa Hiệp đã lờ mờ đoán ra được thân phận của hắn. Xâu chuỗi lại các dữ kiện, Bạch Vĩ chính là “ vị bằng hữu” mà Mạnh đã nói, cũng là kẻ đã phái đám hắc y nhân nhảy xuống bẫy thú kéo hắn lên.

Thiên Tâm dẫn Bạch Vĩ trở về thuyền, dù cho hắn có mang theo nhiều quà cáp thì đã sao, sự thật vẫn là sự thật, Bạch Vĩ trong mắt Nghĩa Hiệp đích thị là kẻ xấu.

Hiện tại ngay trên đồng cỏ xanh, nhìn vào trận đấu giữa hai người, trong lòng Nghĩa Hiệp lại tăng thêm vài phần lo âu. Bạch Vĩ quả là một kẻ bí hiểm, chiêu thức kiếm thuật hời hợt, lối đánh thăm dò đối phương, đường kiếm gọn gàng cùng chính xác tuyệt đối.

Trận đấu so tài phút chốc liền chuyển thành cuộc chơi mèo vờn chuột. Đối với người học võ thì đây chẳng khác nào là một sự sỉ nhục to lớn.

Nghĩa Hiệp cắm chặt hàm răng, bàn tay cuộn thành nắm đấm tức giận đập xuống đất. Hắn hận không thể trực tiếp xông vào trận đấu, vung tay xé toạc chiếc mặt nạ đạo đức giả đang đeo trên gương mặt của Bạch Vĩ.

Chợt một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm nhỏ giọng giải thích: “ Ngọc càng mài càng sáng, anh Mạnh phải tự mình vượt qua, tương lai mới làm nên nghiệp lớn”

Nghĩa Hiệp muốn nói rồi lại thôi, hắn thả lỏng bàn tay đang siết chặt, khẽ thở dài một hơi. Thiên Tâm nói đúng, Mạnh vẫn cần phải được rèn giũa nhiều hơn, hắn luôn chỉ dạy Mạnh về đao pháp, quá trình luyện tập cũng chỉ thiên về thực hành cận chiến, lần này gặp phải cao thủ như Bạch Vĩ, xem như là một bài kiểm tra nhỏ về khả năng thực chiến. Bạch Vĩ đã chấp nhận so tài, lại chẳng động đến vũ khí trên tay, chắc hẳn sẽ không gây ra thương tích nặng cho Mạnh.

Nghĩa Hiệp cúi đầu nhắm mắt, ngón cái và ngón trỏ xoa tròn quanh mi tâm.

Nếu Thiên Tâm đã lên tiếng, hắn sẽ không tiếp tục cố chấp làm gì, nhưng chuyện của Thiên Tâm và Bạch Vĩ, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Bạch Vĩ không thể ở cùng chỗ với bọn hắn, càng không được mượn cớ để tiếp xúc Thiên Tâm.

Nghĩa Hiệp thở ra một hơi, ngẩn đầu tiếp tục quan sát trận đấu, bỗng dưng đồng tử hắn co rút lại, vội vàng hét lớn: “ Mạnh, coi chừng đằng sau!”

Mạnh chưa kịp phản ứng thì đã thấy người mình bay vút lên không trung, và “ bịch” một tiếng, hắn bị ném mạnh xuống mặt đất, cơ thể theo quán tính mà lăn thêm vài vòng.

“ Chết!” Phan Đức ném ô che dù và quạt mo sang một bên, chân cao chân thấp chạy tới đỡ Mạnh ngồi dậy. Mạnh che miệng ho khan, phần thân trên ưỡn ra, sau lưng truyền đến cơn đau như xé toạc da thịt.

Bạch Vĩ đứng chôn chân tại chỗ, giả vờ quan tâm hỏi: “ Không sao chứ?”

Mạnh cố nặn ra nụ cười, lắc đầu trả lời: “ Không sao.”

“ Thầy Đức, tôi có để chai dầu xoa bóp xương khớp ở dưới chân giường, lát nữa thầy lấy rồi xoa vào mấy chỗ bị bầm tím của anh Mạnh.” Thiên Tâm hỗ trợ Nghĩa Hiệp đứng dậy, vừa đi về phía con thuyền, vừa dặn dò Phan Đức.

“ Tôi biết rồi.” Phan Đức trả lời.

Trên con thuyền.

Mạnh ngồi xếp bằng, y phục phần thân trên được cởi bỏ, để lộ ra những vết bầm nằm rải rác ở khắp nơi. Phan Đức xoa dầu lên lòng bàn tay, sau đó cẩn thận áp tay vào vị trí giữa lưng của Mạnh. Mạnh giật mình vì đau, những múi cơ trên người co rút rồi giãn ra, sức nóng của dầu xoa bóp lập tức thấm sâu vào từng tấc da thịt đang đỏ bầm đến rợn người.

Nghĩa Hiệp mặt mày xám ngoét, cánh môi mím chặt, cẩn thận đánh giá vết bầm lớn sau lưng Mạnh. Lệ Hoa giúp Phan Đức canh lửa nấu thuốc, đôi lúc lại nhổm người ra hướng mạn thuyền, lén lút quan sát hai thân ảnh nam tử đang đứng nói chuyện ở bên dưới.

Trên bờ, Bạch Vĩ cầm chắc vòng tay gỗ sưa, kiên quyết muốn mang món đồ này rời đi.

Thiên Tâm ngờ vực hỏi Bạch Vĩ: “ Anh lấy vòng tay của tôi làm gì?”

“ Nhìn hết cả con thuyền, chỉ có vòng tay trên người anh là có giá trị nhất.” Bạch Vĩ cư nhiên còn đeo nó vào cổ tay mình, khoe khoang trước mặt Thiên Tâm, “ Anh có tới 2 cái vòng tay, cho tôi 1 cái cũng không được sao?”

“ Không được.” Thiên Tâm thẳng thắn cự tuyệt, ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mặt Bạch Vĩ.

“ Thật là vô tình.” Bạch Vĩ tiếc nuối tháo vòng tay ra, tưởng chừng hắn sẽ ngoan ngoãn trả lại món đồ, nào ngờ hắn lại lách người chạy thật xa, còn không quên buông lời trêu chọc Thiên Tâm, “ Đồ đã vào tay nào có chuyện trả lại. Cảm ơn vì món đồ.”

Thiên Tâm đứng chống tay lên hông, tắc lưỡi nhìn bóng lưng đang dần xa của Bạch Vĩ. Đợi cho xe ngựa rời đi, Thiên Tâm mới lộ ra nụ cười xảo quyệt, bàn tay nhỏ nâng lên cao, cong mắt thích thú nhìn vào mảnh ngọc bội thượng hạng.

“ Chậc chậc! Đúng là hàng tốt, bán cái này đi chắc chắn được bộn tiền.”

Quản Huyền Môn.

Mười chiếc ghế lớn đại diện cho 10 vị Thập Ma, nhưng tại giờ phút này, chỉ có 8 chiếc ghế được lấp kín, hai chiếc ghế đặt cạnh nhau nằm bên ngoài rìa vẫn được để trống, biểu thị cho sự mất tích bí ẩn của 2 vị Thập Ma.

Hắc Cầm và Hữu Ý đã có mặt, lần lượt ngồi vào hàng ghế của Tứ Quỷ.

“ Chuyện đã đến mức này, nếu các vị vẫn chần chừ không giải quyết, lão sẽ thay mặt cho Hội đồng Thập Ma, đem chuyện này bẩm báo lên tôn thượng.” Thiệu Huy, 56 tuổi, cũng là vị Thập Ma lớn tuổi nhất trong hàng ngũ.

“ Phải, phải, đem chuyện này bẩm báo lên tôn thượng.” Những vị Thập Ma khác đồng lòng với ý kiến của Thiệu Huy.

“ Làm càn!” Hữu Ý vỗ mạnh vào tay vịn của ghế, lời nói thét ra lửa: “ Nếu các người đã có năng lực đến vậy, tại sao không ai chủ động tiến vào núi cứu người. Một đám tham sống sợ chết các người, còn dám ở đây mạnh miệng.”

Trương Quân đứng dậy phản bác: “ Ngài đừng có lấy thân phận Tứ Quỷ mà chèn ép chúng tôi, mỗi vị Thập Ma đều mang trọng trách trên người, đâu như các ngài, ngồi mát ăn bát vàng.”

“ Hay lắm, hóa ra Tứ Quỷ chúng tôi trong mắt đám Thập Ma các người là như vậy.” Hữu Ý nhếch miệng, quét mắt nhìn 8 chiếc ghế Thập Ma, buông lời thách thức, “ Nếu đã bằng mặt không bằng lòng, vậy thì đánh nhau một trận, xem thử ai giỏi hơn ai.”

“ Tao cóc sợ một đứa nhóc như mày, có ngon thì nhào vô.” Trương Quân rút đại đao khỏi vỏ, chĩa thẳng về hướng Hữu Ý.

“ Các vị bình tĩnh, chớ động binh đao.” Ngọc Trân thay mặt giảng hòa.

Thế trận căn như dây đàn, tưởng chừng chỉ cần một người châm ngòi, cả chánh điện phút chốc sẽ chìm vào biển máu thù hận, người người mất trí chém giết lẫn nhau.

“ Có chuyện gì mà náo nhiệt thế?” Tiếng bước chân điều đặn phá vỡ cục diện, Bạch Vĩ tay cầm quạt sắt, ung dung tiêu soái bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.