Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 53-2



Hôm sau.

“ Báo! Báo!.. Đại vương, có chuyện lớn rồi!”

Thuấn Đại Phong bị thuộc hạ đánh thức, gương mặt ngáy ngủ hỏi: “ Lại chuyện gì nữa?”

“ Bẩm Đại vương, căn cứ quân sự bị tấn công, chúng thuộc hạ đang nỗ lực phòng thủ.”

“ Cái gì?!”

Bên ngoài căn cứ quân sự.

Hạ Linh dẫn đầu đoàn thuộc hạ xông vào trận tuyến, với năng lực của nàng, đám binh lính và hàng cung thủ túc trực tại lối đi chính rất nhanh liền bị hạ gục.

Tiếng binh khí va chạm nhau thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người bên trong khu căn cứ, một lượng lớn binh lính được trang bị vũ khí hùng hổ xông ra ngoài, toàn lực tấn công vào nhóm người Hạ Linh.

Kế dương Đông kích Tây luôn hữu dụng, chỉ trong khoảnh khắc nhỏ, vài bóng đen âm thầm lẻn vào bên trong căn cứ quân sự, biến mất tại khúc cua ngay cuối lối đi của hàng lang.

Ngục giam.

Xử lý hết đám lính canh bên ngoài, ba cái bóng đen cảnh giác tiến vào bên trong, ánh mắt không ngừng di chuyển trái phải, chăm chú quan sát môi trường xa lạ trước mặt.

Huân Phong dừng lại trước một cái lồng giam bằng sắt, bên trong là thân ảnh Diễm Quỳnh với tay chân đã bị xích lại, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi khô khốc nức nẻ vì bị bỏ khát trong nhiều này.

Lòng giam bị phá hủy, dây xích bị chặt đứt, Hắc Cầm cõng Diễm Quỳnh trên lưng, cùng Huân Phong tiến đến chỗ đứng của Bạch Vĩ. Huân Phong đảo mắt ra hiệu rút lui, Bạch Vĩ gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hất cằm bảo hai người rời đi trước, hắn sẽ theo sau.

Đợi khi bọn họ đã đi xa, Bạch Vĩ mới an tâm xoay người, dùng quạt sắt che chắn trước mặt, chỉ để lộ đôi mắt chứa đầy sự hiếu kỳ và tính toán.

Nơi đây hiện đang bắt nhốt hơn 20 người, hơn một nửa trong số đó đều là những nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, thậm chí còn có cả những bậc lão nhân đã cất đao quy ẩn từ rất lâu. Gặp được họ tại đây, Bạch Vĩ không biết là nên vinh hạnh, hay là nên thương xót.

Về phần những người còn lại đang ngồi thu mình ở một góc nhỏ, dựa vào trang phục cùng phong thái của họ, đoán rằng tất cả bọn họ đều là con cháu hoàng thất.

Hôm nay tâm trạng của Bạch Vĩ đang rất tốt, xem như là hắn đang làm phước, dứt khoát giải phóng cho tất cả các tù binh tại đây. Đặc biệt là tạo mối quan hệ với các vị lão nhân gia, sau này chắc chắn sẽ có chuyện cần nhờ vả.

Thuấn Đại Phong vốn chẳng phải kẻ thông minh, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt vào kẻ địch ở bên ngoài căn cứ quân sự, nào có thể đo lường được mối họa tiềm tàng đã bùng phát từ lâu ở bên trong.

Thuấn Đại Phong lớn tiếng chỉ huy: “ Người đâu, bắt sống con bé kia cho tao, còn lại giết hết!”

“ Đám người bên trong ngục giam đã được giải cứu.”

“ Đại… đại tư tế.” Viên Nguyệt đã đứng đằng sau Thuấn Đại Phong từ lúc nào, hắn giật mình khi nghe được tiếng nàng, vội vàng xoay người, lời nói mang theo sự ngờ vực: “ Đại tư tế sao lại nói vậy? Ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt, làm sao bọn họ có thể trốn thoát được chứ.”

Viên Nguyệt không trả lời hắn, nàng chỉ tay về lối đi nhỏ, để hắn ‘ tự đích thân tát lấy mặt mình’.

Thuấn Đại Phong nhìn theo hướng ngón tay của Viên Nguyệt, đã không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Đám người nhốt trong ngục thật sự đã thoát được ra ngoài. Tiêu rồi, nếu như hắn làm hỏng đại nghiệp, chuyến này quay trở về Mạt Quốc, phụ vương chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

“ Không được, không thể để bọn chúng rời khỏi đây.” Thuấn Đại Phong đầu óc tê dại, hắn rống lên, “ Quân bây đâu, bắt hết đám người kia lại cho tao! Nếu có bất cứ ai chống trả, giết hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.