Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 57-4



Mặt trăng cong vút thành cung tên, ngôi sao sáng hóa thành mũi tên, mạnh mẽ xuyên thủng qua tầng tầng lớp lớp mây mù trên cao.

Thiên Tâm dùng đá làm ghế, dùng lá cây làm bàn, một chỗ ngồi dùng bữa đơn giản cứ thế được bày ngay tại bãi đất trống cạnh bờ sông.

Tần Tài hai chân dang rộng, khom người về phía trước, nhánh cây nhỏ dùng lực chọt vào đống lửa đang cháy, tiếng nổ “ tách tách” mang theo vài bụi than hồng bay lên cao.

“ Trời ơi là trời, cái bụng nó sắp dán vào lưng rồi trời, vậy mà hai tên kia còn chưa chịu về nữa trời.” Thiên Tâm ngửa mặt nhìn trời mà oán thán đôi lời.

Nhìn sắc mặt nhăn nhó vì đói của Thiên Tâm, Tấn Tài không khỏi muốn trêu chọc: “ Ai biểu cậu sai hai người họ đi kiếm củi làm gì.”

“ Có phải tôi sai đâu, là họ tự nguyện…” Thiên Tâm mắt đối mắt cùng Tấn Tài, như chợt hiểu ra nguyên do, cả hai chỉ có thể lắc đầu cười trừ.

Ban nãy khi Thiên Tâm đang chuẩn bị thức ăn, Nghĩa Hiệp và Mạnh đột nhiên ngõ ý muốn cùng nhau vào rừng kiếm củi, hắn không nghĩ gì nhiều liền gật đầu đồng ý. Đến bây giờ nghĩ kỹ lại, gương mặt hí hửng của Mạnh cùng cái khoác vai đầy thiện chí của Nghĩa Hiệp, hắn đoán rằng bọn họ đã hẹn nhau vào rừng để làm chuyện đó.

Đôi mắt phẳng lặng tựa mặt hồ về đêm, Thiên Tâm gương mặt thả lỏng, hai bàn tay vô thức xoa nhẹ vào nhau.

Triều đình vừa mở đợt chiêu binh mới, vừa hay thành Nhất Tú trở thành một trong những địa điểm được lựa chọn. Thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần Mạnh đến đó đăng ký nhập ngũ, với thể trạng hiện tại của hắn, tin rằng tiền đồ về sau sẽ vô cùng rộng mở.

“ Đang nhớ về anh chàng nào sao?”

“ Có người để nhớ cũng đỡ. Tấn Tài, anh thấy Mạnh là người thế nào?”

“ Mạnh à?” Tấn Tài ngẫm nghĩ một lúc, mỉm cười nói, “ Thằng Mạnh nó không khác gì một con con trâu đen, đầu óc đơn giản, da thịt dày cụi, sức khỏe vượt trội, tính tình nóng nảy. Thằng đó cần phải được rèn giũa thêm, đặc biệt là cái thói hở chút là đánh, hở chút là chém kia.”

Thiên Tâm tròn mắt ngạc nhiên, tò mò hỏi: “ Anh có nói quá không, tôi thấy Mạnh trầm tính mà.”

Tấn Tài không vội trả lời câu hỏi của Thiên Tâm, hắn xoay đầu qua trái phải, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, hắn mới nhỏ giọng thì thầm: “ Cậu biết không, cái đợt mà cậu bị Bạch Vĩ công tử bắt đi, thằng Mạnh nó như biến thành một con người khác. Cái vẻ mặt như hung thần diệt thế ấy đến nay vẫn khiến cho tôi ám ảnh mỗi đêm, đến mức mà tôi không dám ngủ gần nó luôn mà.”

Thiên Tâm nắm bắt được câu từ trong lời nói của Tấn Tài, lập tức bắt bẻ: “ Khoan đã, vậy là anh không phải mới quay trở về thuyền, mà là đã ở đây từ trước?”

“ Ừ, rồi sao?”

“ Tại sao anh phải dấu giếm tung tích, để đến khi tôi trở về thuyền thì mới xuất hiện?”

Tấn Tài thở ra một hơi, bình tĩnh trả lời: “ Không phải là tôi đã có mặt ở đây rồi sao, cần gì phải cố tìm câu trả lời chứ.”

“ Cũng đúng.”

Một khắc sau, Nghĩa Hiệp toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt dương dương tự đắc, toan tính vồ tới khoác cổ Tấn Tài từ đằng sau. Cái danh Bóng Ma cũng không phải trò đùa, chỉ thấy cái bóng mờ lướt qua, thoắt cái Tấn Tài đã đứng ngay sau lưng Nghĩa Hiệp, một cước không nhân nhượng nhắm thẳng vào cái mông của hắn.

Nghĩa Hiệp đưa kiếm đỡ lấy bàn chân của Tấn Tài, tươi cười chào hỏi: “ Không ngờ thân thủ của cậu lại tốt đến vậy?”

“ Tôi mà.” Tấn Tài hất cằm tiếp lời.

“ Anh Hiệp, anh Mạnh đâu rồi?” Thiên Tâm nghiên người nhìn về hướng cánh rừng, rồi lại ngẩn đầu nhìn Nghĩa Hiệp, thắc mắc hỏi.

Nghĩa Hiệp nhìn theo hướng ánh mắt của Thiên Tâm, xua tay trấn an: “ À, Mạnh nó đang vác củi nên đi hơi chậm. Nào nào, còn chờ đợi gì nữa, chúng ta cùng ngồi xuống ăn thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.